Tiên Nghịch

Chương 1156: Ngươi là chưởng tôn



Giờ phút này được Vương Lâm xuất ra, chiếc búa bên trên có dính máu tươi trực tiếp vung lên, hóa thành một đạo thanh quang lao thẳng đến ngón tay trỏ. Sức mạnh của ngón tay trỏ này hơn cả ngón tay út lúc trước, Thủy Tinh Kiếm khi đâm lên đó vỡ tan hình thành một lực tấn công chấn động trời đất, nhưng chỉ khiến ngón tay trỏ này dừng lại một chút, vẫn chưa gãy.
 
Nhưng ngay khoảnh khắc dừng lại này, đạo thanh quang tới gần, chiếc búa quét ngang, trong nháy mắt bổ lên trên, dưới sự điều khiển của Vương Lâm, từ bên trong chiếc búa này lập tức bùng ra một luồng khí tức hủy diệt. Khí tức này ngợp trời, trong tiếng động ầm ầm chỉ thấy toàn bộ phong ấn trên chiếc búa này bị phá giải, khiến cho sức mạnh hủy diệt từ bên trong bùng phát ra!
 
Tiếng ầm ầm lại một lần nữa vang vọng khắp thiên địa, Vương Lâm dường như đang liều mạng thi triển ra toàn bộ thần thông, hai pháp bảo Không Niết tan vỡ! Tiếng vang kịch liệt kia không ngừng truyền ra, một lực tấn công có thể so sánh với ngón tay út tan vỡ lúc trước lập tức hướng về bốn phía ầm ầm tản ra.
 
Thân thể Vân Hồn Tử không còn chịu đựng nổi, ầm một tiếng tan vỡ, máu thịt văng khắp nơi, nguyên thần thoát ra ngoài mang theo ánh mắt thê thảm, nhưng nhiều hơn, chính là sự mê man và hiu quạnh khi chỉ còn lại có nguyên thần.
 
Ở vị trí trung tâm của lực tấn công này, ngón trỏ của bàn tay vẫn chưa sụp đổ, ở bên trên chỉ xuất hiện vô số vết nứt, theo đà tấn công, hướng về Vương Lâm hung hăng giáng xuống!
 
Giờ phút này, bầu trời dường như bị ngón trỏ này che khuất, một màn u ám bao phủ. Mắt thất ngón trỏ này đang nhanh chóng tới gần, Vương Lâm gầm nhẹ, hai mắt càng đỏ, vẻ điên cuồng lại càng nồng đậm hơn. Toàn thân hắn lóe lên hư ảnh, chỉ thấy Cổ Thần đại đỉnh biến ảo hiện ra.
 
Cổ Thần đại đỉnh là một trong hai bảo vật của Cổ Thần mà Vương Lâm có được, là do Đồ Ti tự mình tế luyện ra, đối với Vương Lâm mà nói, uy lực của những pháp bảo này không thể hoàn toàn phát huy, đối với hắn càng có ý nghĩa quan trọng. Nhưng lúc này, giữa nguy cơ sinh tử, Vương Lâm cũng liều màng hết thảy!
 
- Người mà chết thì bảo vật còn có tác dụng gì! Ta không tin không thể phá vỡ ngón trỏ của ngươi!
 
Trong tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm, Cổ Thần đại đỉnh đột nhiên hóa thành thực chất, vờn quanh bên ngoài thân thể hắn, cùng với ngón trỏ kia đột nhiên va chạm với nhau!
 
Ầm một tiếng, Vương Lâm chỉ cảm thấy như bị một tu chân tinh đè lên người, lại một lần nữa phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể trọng thương. Cổ Thần đại đỉnh kia lại run rẩy kịch liệt, theo thân thể Vương Lâm dưới sự tấn công của ngón tay trỏ không ngừng hạ xuống!
 
- Vỡ cho ta!
 
Thân thể Vương Lâm bỗng nhiên dừng lại, ngăn chặn xu thế đang hạ xuống, giờ phút này, ngoài ngón tay trỏ trước mặt, ba ngón tay còn lại của bàn tay trong nháy mắt cũng tới gần, che khuất toàn bộ bầu trời, điên cuồng giáng xuống.
 
Thần sắc Vương Lâm dữ tợn, lộ ra vẻ điên cuồng, còn có một vẻ nghịch thiên lộ ra. Cả đời hắn gặp nguy hiểm vô số, càng nguy hiểm lại càng bất khuất! Sinh ra là người bất khuất, chết đi cũng là quỷ anh hùng!
 
Ngay khi thân thể Vương Lâm ngừng hạ xuống, Cổ Thần đại đỉnh bên ngoài thân thể hắn lập tức truyền ra tiếng nổ ầm ầm, nhanh chóng xoay tròn, một luồng khí tức kinh thiên đột nhiên ầm ầm phát ra, hóa thành gió lốc. Bên trong cơn gió lốc này, Cổ Thần đại đỉnh sụp đổ vỡ vụn, hình thành vô số mảnh nhỏ cuốn lên lao thẳng đến ngón trỏ!
 
Tiếng động ầm ầm làm cho nguyên thần Vương Lâm chấn động, thân thể trọng thương, máu tươi tràn ngập, ngón tay trỏ không gì sánh nổi ầm ầm chấn động!
 
Ngón tay này không giống như ngón tay út chỉ sụp đổ một nửa đầu ngón tay, mà là toàn bộ, toàn bộ sụp đổ, hóa thành đá vụn tan ra. Tâm thần Vương Lâm uể oải, nhưng thần sắc cũng lộ ra chiến ý càng đậm, trong khi ngón tay trỏ sụp đổ thân mình bị lực xung kích tác động, sau khi máu tươi trên khóe miệng tung một trảo, liền thu lấy nguyên thần gần như tử vong của Vân Hồn Tử. Lúc này, trong Thất Thải giới chỉ còn lại mình hắn còn sống!
 
Năm ngón tay của bàn tay do thần thông trong và ngoài giới biến ảo dung nhập vào Thất Thải giới tạo thành đã vỡ mất hai ngón, nhưng cho dù là ngón trỏ đã hoàn toàn vỡ vụn, cũng trong nháy mắt điên cuồng hấp thu sức mạnh thiên địa, với tốc độ cực nhanh khôi phục lại. Thời gian không cho phép Vương Lâm suy nghĩ nhiều, lúc này muốn sống ra khỏi Thất Thải giới thì phải liều mạng!
 
Ba ngón tay còn lại không ngừng tới gần, tiếng động ầm ầm bên tai lại như cuốn đi mọi thứ, uốn lượn như trời đất muốn tiêu diệt hàng vạn sinh linh, lao thẳng đến Vương Lâm!
 
Vương Lâm thở hổn hển, thần thông, pháp bảo lần lượt sử dụng, quy tắc chi tinh do ý cảnh hóa thành trên mi tâm hắn nhanh chóng xoay tròn, cả người bị chiến ý bao phủ. Ba ngón tay đang tới gần, ngoài ngón tay mạnh nhất ở xa nhất có chút thong thả, còn ngón giữa và ngón vô danh dường như song song lao đến. Đồng thời đối mặt với hai ngón tay, Vương Lâm không thể làm được.
 
Hắn thủy chung vẫn nắm Tam Xoa Kích trong tay phải, trong tiếng gầm nhẹ hướng về phía trước hung hăng ném đi. Tam Xoa Kích này lập tức hóa thành hắc quang, tấn công thẳng đến ngón vô danh. Trong khoảnh khắc gây cản trở đó, Vương Lâm ngay lập tức bay ra, lao thẳng đến ngón giữa!
 
Thân ảnh hắn như lưu tinh, quy tắc chi tinh trên mi tâm chuyển động, lập tức toàn thân đột nhiên có một ngọn lửa màu lam bốc cháy, ngọn lửa ngợp trời, quét ngang mặt đất! Một đầu tóc bạc tung bay. Một ngọn lửa màu lam tràn ngập quét ngang tới, bốc lên tận trời cao, tràn khắp mặt đất!
 
Cảnh tượng này nếu như từ xa nhìn lại, có thể thấy rõ ràng bàn tay khổng lồ kia giống như là nắm một biển lửa màu lam. Ở trung tâm của biển lửa là thân ảnh cao ngất, bất khuất giữa trời đất của Vương Lâm! Ngaykhi ngọn lửa này bùng phát lên, từng trận lôi đình lại ầm ầm rít gào hiện ra, chỉ thấy từng đạo tia chớp như ngân xà lướt nhanh, ở bên trong bàn tay này nổ tung. Những tia chớp này từ bên trong biển lửa xuyên qua, chạy qua những kẽ hở của bàn tay này, phát ra tiếng loẹt xoẹt.
 
Càng ngày càng có nhiều tia chớp xuất hiện, đột nhiên vây quanh bàn tay khổng lồ này, hình thành một cảnh tượng tuyệt mỹ giữa trời đất.
 
Bên trong cảnh tượng này, một bàn tay khổng lồ nắm lấy ngọn lửa màu lam bị những tia chớp tạo thành một tấm lưới tràn ngập. Cảnh tượng này đủ để cho tất cả những người chứng kiến cả đời đều không thể quên!
 
Bên trong ngọn lửa màu lam, quy tắc chi tinh trên mi tâm của Vương Lâm lóe lên kịch liệt, biển lửa bốn phía theo thân thể hắn xông ra, lao thẳng đến ngón giữa, tốc độ cực nhanh trong thời gian ngắn đã tới gần, hai tay của hắn làm trung tâm, theo hắn lao thẳng đến ngón giữa.
 
Cảnh tượng này như thể là Vương Lâm bay theo biển lửa ngợp trời, cũng với ngón giữa kia quyết đấu sinh tử.
 
- Ngươi không vỡ, thì ta chết!
 
- Không có đường lui, phải liều mạng!
 
Trong tiếng ầm ầm, ngọn lửa màu lam điên cuồng tấn công ngón giữa. Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, máu tươi từ khóe miệng không ngừng chảy ra, hắn tự mình đối phó với ngón giữa này, cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong đó đủ để khiến cho hắn toàn thân kịch chấn, ở dưới ngón giữa kia thân mình liên tục bị đè xuống.
 
- Ta không cam lòng!
 
Vương Lâm rống giận rít gào kinh thiên. Hắn không cam lòng, một chút cũng không cam lòng. Bên trong Thất Thải giới, hắn đã nuốt lấy đạo quả, tu vi tiến thêm một bước lớn, lại tỉnh lại sau một trăm năm đã bước được nửa bước vào Toái Niết, nhưng giờ phút này, lại trải qua nguy cơ sinh tử mức độ này.
 
Quyết không cam lòng!
 
Trong tiếng gào của hắn, lôi đình như ngân xà điện quang ngợp trời tràn ngập bốn phía điên cuồng ngưng tụ, theo ngọn lửa màu lam lao thẳng đến ngón giữa. Tiếng nổ ầm ầm xuất hiện lúc trước khiến cho bầu trời tối đen chấn động, xuất hiện rất nhiều vết nứt. Những vết nứt này vừa xuất hiện, ngay lập tức bị xé mở, không ngừng mở rộng.
 
Vụ nổ này tuy chấn động nhưng lại không thể át đi được tiếng gào thét không cam lòng của Vương Lâm.
 
- Ta không cam lòng!
 
Quy tắc chi tinh do ý cảnh hóa thành trên mi tâm Vương Lâm xoay tròn nhanh hơn, ngay khi lôi hỏa của Vương Lâm oanh kích thì thân thể vẫn không ngừng trầm xuống, sức mạnh của đạo quả mà Vương Lâm hấp thu và phong ấn trước đây, giờ phút này lại ầm ầm xuất hiện.
 
Lực lượng này không phải mạnh tuyệt đối, nhưng dung hợp với lôi hỏa, với chiến ý cảnh của Vương Lâm, hình thành một quy tắc mới. Trong trời đất này, quy tắc này chỉ thuộc về duy nhất Vương Lâm!
 
Ngay khi quy tắc này bùng phát ra, bên ngoài thân thể Vương Lâm đột nhiên xuất hiện những gợn sóng vặn vẹo, giống như tuế nguyệt trùng điệp, không thân thể dung hòa với thiên địa. Phạm vi gợn sóng này càng ngày càng lớn, cuối cùng tràn ngập toàn bộ ngón giữa. Tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm điên cuồng truyền ra, thân thể hắn ngay khi quy tắc mới xuất hiện khiến cho trời đất vặn vẹo, bắt đầu ngừng trầm xuống.
 
Chẳng những không tiếp tục trầm xuống, ngược lại trong nháy mắt gân xanh toàn thân Vương Lâm nổi lên, đột nhiên ngón giữa được nâng lên, hướng lên bầu trời ầm ầm phóng đi.
 
Gợn sóng vặn vẹo kia vờn quanh ngón giữa, dưới sự dung nhập của sức mạnh lôi hỏa, dưới sự điên cuồng tấn công của Vương Lâm, ầm một tiếng sụp đổ.
 
Ngay khi ngón tay này sụp đổ, thân thể Vương Lâm bị cuốn đi, rơi trên mặt đất, rơi vào lòng bàn tay, máu tươi nhuốm đỏ thân thể, quy tắc chi tinh do ý cảnh hóa thành trên mi tâm hắn dần dần trở nên mờ nhạt.
 
Giờ phút này hắn đã bị trọng thương, nhưng ngay khi rơi xuống mặt đất, hai chân Vương Lâm lại giậm lên mặt đất, cả người một lần nữa bay đi, lao thẳng đến ngón vô danh.
 
Tam Xoa Kích đâm vào ngón vô danh, ngăn cản được một chút, lúc này mới cho Vương Lâm một cơ hội. Nếu lúc này hắn bỏ lỡ, công sức từ trước đến giờ sẽ trở nên uổng phí.
 
Cả đời Vương Lâm, những lúc liều mạng như thế này chỉ có một lần, đó chính là cuộc chiến coi Thiên Vận Tử ở vùng đất Yêu Linh, lúc này chính là lần thứ hai trong gần hai ngàn năm tu đạo của hắn.
 
Một khí tức bi tráng từ trong cơ thể Vương Lâm phát ra, mặt hắn không còn chút máu, tuy trọng thương nhưng chiến ý không hề giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng mạnh.
 
Có một loại người, trời sinh ra để chiến đấu, trời sinh ra vì giết chóc mà tồn tại, trời sinh ra vì nghịch thiên mà tiến bước! Vương Lâm chính là loại người này. Nhất là dung hợp với chiến tinh và chiến ý cảnh, khiến cho Vương Lâm lại còn hơn cả như vậy.
 
- Người sống trên đời nếu không thuận theo trời thì chỉ có chết! Nhưng nếu chết thì phải chết sao cho không thẹn với lòng!
 
Vương Lâm cười dài, tiếng cười kinh thiên động địa, kinh động cả quỷ thần.
 
Cho dù là người thần bí ở thế giới bên ngoài thi triển một chưởng này, từ xa xưa chưa hề thay đổi thần sắc cũng phải có chút động dung.
 
- Nếu người có thể sống sót dưới một chưởng này, bổn tôn sẽ không giết ngươi!
 
Thanh âm mang theo vẻ mệt mỏi, lại từ trong trời đất truyền đến.
 
- Ngươi là ngoại giới chưởng tôn!
 
Thân thể Vương Lâm trong lúc bat lên, lao thẳng đến ngón vô danh.
 
- Lão phu là Lam Mộng Đạo Tôn của Thái Cổ Tinh Thần Lam Ti Tộc!
 
Thanh âm kia lộ ra vẻ hồi tưởng, chậm rãi vang vọng.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.