Tiên Nghịch

Chương 1180: Mộc Băng Mi



Khi tu vi đạt đến Tịnh Niết thì không cần túi trữ vật mà chỉ cần dùng thần thông chính mình mở ra không gian trữ vật. Không gian trữ vật này cực kỳ an toàn và hơn hẳn túi trữ vật, cho nên phần lớn tu sĩ đều thích sử dụng cách này.
 
Ngày xưa Vương Lâm đã mở ra một khe nứt không gian trữ vật, nhưng bây giờ hắn muốn mở ra cái thứ hai. Một không gian trữ vật dùng để chứa Văn Thú.
 
Hơn nữa không gian trữ vật này phải đầy đủ tiên lực và nguyên lực, những thứ này Vương Lâm không thiếu, dù là nguyên tinh hay tiên ngọc hắn cũng có rất nhiều.
 
Lúc này Vương Lâm vung một trảo tay phải về phía trước, hư không trước mặt lập tức xuất hiện một âm thanh xé toạc, một khe nứt khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Khe nứt này khoảng ngàn trượng, bên trong bùng ra những luồng gió lạnh lẽo.
 
Quy tắc chi tinh trên mi tâm Vương Lâm khẽ chuyển động, sấm sét lập tức lan ra rồi bao phủ bên ngoài khe nứt. Sấm sét liên tục lóe lên làm khe nứt càng thêm vững chắc.
 
Đúng lúc này một ngọn lửa lam sắc lại bùng lên rồi tiến vào trong thiêu đốt khe nứt một lúc lâu. Những luồng khí lạnh lẽo bên trong chợt tiêu tán.
 
Ngay sau đó Vương Lâm lại lấy ra tiên ngọc và nguyên tinh để vứt vào trong khe nứt trữ vật vừa mới được tạo ra, bên trong khe nứt lập tức ngưng tụ lại đủ nguyên lực và tiên lực.
 
Tất cả mọi chuyện đã hoàn thành chỉ trong nháy mắt, cũng không lãng phí chút thời gian nào của Vương Lâm. Khi khe nứt hoàn thành, Văn Vương lập tức rít lên một tiếng theo thần niệm của Vương Lâm.
 
Khi tiếng rít vang lên, hơn vạn Văn Thú khắp bốn phía lập tức tuôn vào trong khe nứt. Khi Vương Lâm liên tục tiến lên phía trước thì Văn Thú ở bên ngoài ngày càng ít, kể cả hai con Văn Thú màu tím và những con Văn Thú màu vàng.
 
Văn Vương tiến vào khe nứt cuối cùng, trước khi đi vào nó quay đầu lại nhìn Vương Lâm rồi chợt mất hút bên trong. Khi tất cả Văn Thú đều đã vào không gian trữ vật, Vương Lâm vung tay phải lên, khe nứt lập tức tiêu tán. Lúc này trong Phong Tiên giới chỉ còn lại một mình hắn.
 
Sau lưng Vương Lâm là đám Văn Thú tiến lên truy kích, đám này đã càng lúc càng gần. Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu rồi vội vàng lấy Tốc phù ra, hắn dán phù lên người, nguyên thần trong cơ thể lập tức vận chuyển. Hắn không thèm để ý đến tình trạng vết thương, một luồng khí tức Toái Niết bùng ra khắp toàn thân và dung hợp với lực lượng Cổ Thần.
 
Vương Lâm quay đầu nhìn chằm chằm vào đám Văn Thú đang truy kích sau lưng, đặc biệt là Văn Vương khổng lồ kia mà trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Văn Vương tuy mạnh, nếu là tu sĩ thì chắc chắn sẽ kinh thiên động địa nhưng hắn lại chưa thấy Văn Vương thi triển thần thông, thậm chí về mặt tốc độ cũng không có bất kỳ điều gì thần kỳ.
 
Nhưng tình cảnh trước mắt cũng không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể đột nhiên xông thẳng về phía trước. Khi hắn phóng đi, ngoài cơ thể lập tức bùng lên rất nhiều con sóng gợn. Vương Lâm giơ chân lên trong những con sóng rồi tiến về phía trước một bước. Đột nhiên thân thể Vương Lâm trở nên hư ảo, lập tức biến mất không còn tung tích!
 
Súc Địa Thành Thốn.
 
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm thi triển Súc Địa Thành Thốn trong Vân Hải tinh vực. Vì nơi đây toàn là sương mù, đồng thời cũng có một lực lượng kỳ dị bao phủ nên thi triển Súc Địa Thành Thốn cũng không hiệu quả.
 
Cũng vì nguyên nhân này mà đám tu sĩ đại thần thông trên Vân Hải cũng không có nhiều người lĩnh ngộ ra Súc Địa Thành Thốn.
 
Hoàn cảnh quyết định tầm nhìn, cũng quyết định cảm ứng của tâm thần, lại càng quyết định phương hướng phát triển thần thông. Nếu ba tinh vực khổng lồ còn lại cũng tràn đầy sương mù thì chỉ sợ sẽ không có người nào lĩnh ngộ ra Súc Địa Thành Thốn. Dù sao thì loại thần thông này cũng không có bất kỳ tác dụng nào với bọn họ.
 
Dù có minh ngộ ra được thì cũng không có tác dụng đối với tu sĩ Vân Hải, cũng không có đất để thi triển, dù ở trong Phong Tiên giới. Dù bị quấy rối, không thể tiến đi một khoảng cách cực kỳ xa và chẳng thể dung nhập tùy ý vào thiên địa, nếu không có tâm thần xác định mục tiêu và phương hướng một cách chính xác thì rất có thể sẽ xuất hiện ở một địa phương xa lạ. Nếu như không may mà xuất hiện trong đám Văn Thú thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.
 
Dù sao khi thi triển Súc Địa Thành Thốn cũng dựa theo những suy nghĩ trong lòng, chỉ khi nào trong lòng xuất hiện và nhìn thấy rõ ràng địa phương đang nghĩ đến thì mới có thể dung nhập vào thiên địa và phóng đi.
 
Thực tế thì những gì Vương Lâm đã suy nghĩ cũng cực kỳ chính xác, chẳng phải không có bất kỳ người nào chưa từng đi đến vị trí sâu nhất trong Phong Tiên giới. Nhưng hễ là người muốn đến nơi này chắc chắn đều phải dùng Súc Địa Thành Thốn, hơn nữa cũng cực kỳ cẩn thận. Vì đám người lĩnh ngộ được thần thông này trong Vân Hải quá ít, nên chính thức tiến vào nơi đây cũng chỉ có một vài người mà thôi.
 
Lúc này trong lòng Vương Lâm đang suy nghĩ đến khe nứt đi vào Phong Tiên giới. Khi hình ảnh khe nứt biến mất, nguyên lực thiên địa lập tức bao phủ, những tiếng gầm rống kinh thiên động địa của đám Văn Thú phía sau đột nhiên biến mất bên tai.
 
Vương Lâm giống như đang tiến vào trong một cảnh giới cực kỳ quỷ dị, thân thể hắn hóa thành hư vô, cũng không còn tồn tại bất kỳ cảm giác nào giống như trở thành một phần thiên địa. Khe nứt ra vào Phong Tiên giới ngày càng hiện rõ trong lòng Vương Lâm, cuối cùng đã bao phủ khắp tâm thần. Tất cả mọi thứ nói ra tuy chậm nhưng thực tế lại cực nhanh.
 
Khi toàn thân Vương Lâm đã không còn bất kỳ cảm giác gì, khoảnh khắc khi hắn bước ra thì lực lượng thiên địa lập tức ngưng tụ lại số lượng cực lớn làm cơ thể nhanh chóng huyễn hóa. Khi một bước chân giẫm xuống, hắn đã ngưng tụ lại thân thể, trước mặt chính là khe nứt nối thông tinh vực cấp tám Vân Hải và Phong giới.
 
Khi quay đầu nhìn lại, bầu trời vẫn còn vang vọng những con sóng gợn, ở phương xa vẫn mơ hồ truyền đến tiếng gào thét. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, thân thể hắn lóe lên rồi trực tiếp nhảy vào khe nứt rời khỏi Tiên giới.
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm rời khỏi Tiên giới, ở vị trí rất sâu trong Phong giới, trên ba mảng đại lục được bảo vệ, trên mắt bức tượng đá lão già đột nhiên bùng lên những luồng sáng rực rỡ.
 
- Lúc này ta giúp ngươi. sau đó, ngươi cần phải giúp lại ta.
 
Khi Vương Lâm phóng ra khỏi Tiên giới, thấy được sương mù quen thuộc của tinh vực cấp tám bên ngoài, hắn cảm thấy có chút bất ngờ. Dù sao trong Tiên giới cũng không có sương mù, ánh mắt cũng nhìn được rất xa, mà trong chuyện thì ánh mắt rất khó có thể nhìn xuyên qua sương mù.
 
- Vô Cực Tông.
 
Vương Lâm nhảy thẳng vào trong đám sương mù, hắn dựa vào tất cả thông tin chỉ dẫn phương hướng của ngọc giản đã khắc sâu trong đầu mà phóng về phía Vô Cực Tông.
 
- Lần này đi lên Phong Tiên giới đã thu được rất nhiều Văn Thú. Dù vẫn không đủ nhưng nếu tình trạng vết thương đã khỏi hẳn thì phối hợp với chúng cũng có lực lượng để không phải bỏ chạy khi đối mặt với Thác Sâm. Chỉ cần cho ta một ít thời gian nữa, để Văn Vương tiến hóa, như vậy ta có thể bắt được rất nhiều Văn Thú hơn nữa.
 
Trong tinh vực cấp tám Vô Cực Tông, trên đài cao chiếm giữ hơn phân nữa tinh cầu, lúc này đang bắt đầu tiến hành đại hội phân tông cho tinh vực cấp năm. Tử Đạo Tông hầu như đã quét ngang đánh dọc, không hề có bất kỳ phân tông nào là đối thủ.
 
Trên đài cao nhất có một lão già mặc áo trắng, người này đang chỉ tay về phía một người đệ tử của Tử Đạo Tông chiến đấu với một môn nhân của phân tông cấp năm khác mà cười nói:
 
- Những năm gần đây Tử Đạo Tông vùng lên rất mạnh, Lô Vân Tòng đúng là tài giỏi. Vương đạo hữu lần này Thần Tông chắc chắn cũng sẽ mang Lô Vân Tòng đi mất à!
 
Tướng mạo của lão giả tóc trắng này cực kỳ ung dung, trên người bùng ra một luồng khí tức cao quý, tiên phong đạo cốt. Hai mắt lão già chợt lóe lên tinh quang, thân tu vi mạnh mẽ, khí tức Toái Niết bùng ra không thể nghi ngờ.
 
Bên người lão già có hai cô gái, tướng mạo hai người nàu đặc biệt xinh đẹp và vượt trội, đặc biệt là dáng vẻ của cô gái mặc áo tím có thể làm cho trái tim tất cả đám người nhìn tháy đập lên thình thịch. Nhưng trên người cô gái này lại có một luồng khí tức lạnh như băng, giống như tất cả mọi chuyện trên khắp thế gian đều không thể làm nàng sinh ra cảm xúc.
 
Vẻ đẹp của cô gái này giống như không nên tồn tại giữa thiên địa, giống như một tiên tử chính thức, dù lạnh lùng ngồi đó nhưng cũng bắt buộc tu sĩ khắp bốn phía đảo mắt qua. Nhưng cô gái này quá lạnh lùng, giống như không phù hợp với tình cảnh đang xảy ra, người ta từ trong cảm giác lạnh lùng cảm thấy hình bóng kia quá cô độc.
 
Giống như một đóa hoa Bách Hợp nở trong u cốc, tỏa ra hương thơm trong cô quạnh, giống như một lữ khách giẫm chân lên quê người. Tất cả mọi thứ hiện lên trong mắt đều cực kỳ xa lạ, không có bất kỳ sự vật và con người nào tạo ra cảm giác quen thuộc.
 
Cô gái bên cạnh nàng tuy tướng mạo hơi kém một chút nhưng gương mặt xinh đẹp và cảm giác yếu đuối lại làm cho đám người nhìn thất phải sinh ra lòng yêu mến. Đặc biệt là nụ cười của nàng giống như Bách Hợp nở rộ làm say lòng người.
 
Cô gái này khẽ cười, trong mắt lộ ra những luồng sáng như ánh nắng, giọng nói của nàng như chim Hoàng Oanh:
 
- Tông chủ nói quá rồi, tiểu nữ vừa rồi chỉ nói từng nghe được sư phụ nói qua một câu về Lô Vân Tòng, giống như đang khen ngợi. Còn chuyện có thu người này vào thần thông hay không thì cũng không phải do tiểu nữ quyết định được.
 
Lão già áo trắng nở nụ cười, cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này mà nói chuyện phiếm giết thời gian. Ánh mắt lão già nhìn về phía cô gái có vẻ mặt lạnh lùng nhưng không thể đoán ra thân phận của đối phương.
 
Lúc này Lô Vân Tòng từ trong đám người Tử Đạo Tông trên đài đi ra. Hắn thân là tông chủ, cũng là người phải tham chiến. Hắn mặc một bộ trường bào làm chính mình trở nên cực kỳ tiêu sái, mơ hồ còn lộ ra vẻ oai hùng. Hắn đứng nơi đó giống như một ngọn núi sừng sững.
 
Đối diện với Lô Vân Tòng chính là một tông chủ của phân tông khác, người này là một lão già mặc hắc y, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
 
- Lô Vân Tòng này cũng không phải loại tầm thường, không hổ danh là người được sư tôn khen ngợi. Tuy tu vi không cao nhưng nhìn bộ dạng thì mơ hồ dung hợp cùng thiên địa, rõ ràng ý cảnh người này cực cao, cũng có nhiều minh ngộ với đạo. Mộc tỷ tỷ nói gì đi chứ!
 
Vương San San nhìn về phía Lô Vân Tòng trên đài rồi quay về phía cô gái bên cạnh khẽ nói.
 
Mộc Băng Mi không có cảm hứng với đại hội phân tông trên Vân Hải tinh vực, nếu chẳng phải Vương San San đề nghị thì nàng cũng không tới đây. Lúc này ánh mắt nàng đảo qua người Lô Vân Tòng đang đứng trên đài rồi bình thản nói:
 
- Cũng coi là loại người kiệt xuất.
 
Chính Mộc Băng Mi cũng không biết vì cái gì, khi nhìn thấy hình bóng cô độc của Lô Vân Tòng thì trong đầu lại hiện lên hình bóng của một người đàn ông khác.
 
- Này, địa phương của Mộc tỷ tỷ chắc chắn sẽ có nhiều tu sĩ giống như Lô Vân Tòng phải không?
 
Vương San San khẽ mở to mắt, nàng khẽ cười nói.
 
- Khá nhiều!
 
Mộc Băng Mi hình như cũng không muốn nói thêm điều gì nữa.
 
- Tại hạ cũng thấy có chút hứng thú, tên Lô Vân Tòng này tu đạo đã hơn ba nghìn năm, cũng không dùng bất kỳ loại đan dược nào. Người này ngàn năm Vấn Đỉnh, ngàn năm Khuy Niết, ngàn năm Tịnh Niết, có cảm ngộ rất sâu với đạo. Ngay cả Lý Thiến Mai Phá Thiên Tông cũng từng tìm hắn luận về đạo. Không biết nơi Mộc đạo hữu tới đây có loại người thế này không?
 
Người mở lời cũng không phải lão già áo trắng mà chính là một người đàn ông trung niên bên cạnh.
 
Mộc Băng Mi trở nên trầm tư, giống như đang sống lại trong hồi ức, nàng khẽ nói:
 
- Ta biết một người, hai trăm năm Kết Đan, năm trăm năm Anh Biến, tám trăm năm Vấn Đỉnh, ngàn năm Âm Dương Hư Thực, trước khi ta đến đây hắn tu đạo chưa được hai ngàn năm nhưng đã đến Tịnh Niết sơ kỳ. Cả đời hắn ngộ đạo, khám phá sinh tử, chuyển hóa nhân quả, thiên tập nhân. Rất ít người có thể so sánh được với hắn! Có lẽ tu vi của tên Lô Vân Tòng này cao hơn hắn nhưng nếu nói về đạo thì không thể bằng. Dù chiến đấu sinh tử, cũng chỉ chuốc lấy thất bại.
 
 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.