Tiên Nghịch

Chương 1285: Ta không thể nhịn!



- Chủ nhân, ta đã hỏi thăm rồi. Đan dược nơi này giá trị cao nhất, vượt qua pháp bảo. Thậm chí nơi này còn có buôn bán con rối, tuy rằng tu vi của con rối không cao nhưng lại cực kỳ đắt hàng, chỉ cần hạ thần thức là có thể tùy tâm khống chế!
 
Chung Đại Hồng mang theo hưng phấn, cuống quít mở miệng.
 
Vương Lâm sau khi tới nơi này liền thả Chung Đại Hồng ra, cho hắn đi sưu tầm tin tức ở nơi này. Dù sao thì Chung Đại Hồng cũng là người của Thái Cổ Tinh Thần, ra ngoài tìm hiểu sẽ không khiến cho người ta hoài nghi.
 
- Hơn nưa nơi này chưa nghe nói tới chuyện Thái Cổ Tinh Thần Lệnh, chủ nhân có thể yên tâm.
 
Sau khi thả Chung Đại Hồng ra, Vương Lâm từng thi triển thần thông, xem xét tâm tính người này. Dù sao thì Vương Lâm đã hủy diệt Thiểm Lôi Tộc, mà Chung Đại Hồng này là người của Thiểm Lôi Tộc, không biết là hắn suy nghĩ gì.
 
Nhưng khiến cho Vương Lâm kỳ dị chính là Chung Đại Hồng đối với Thiểm Lôi Tộc lại chẳng có chút cảm tình. Theo hắn thấy, Thiểm Lôi Tộc cũng không có trợ giúp gì cho hắn, ngược lại vì chuyện lôi tinh mà thường xuyên phải cống hiến, thậm chí cho tới ngày nay, tất cả tu vi của Chung Đại Hồng đều dựa vào bản thân hắn. Tộc nhân hắn gặp qua toàn là những kẻ vô tình, chẳng có chút cảm giác gì.
 
Cho nên sau khi biết được đi theo Vương Lâm cường đại, Chung Đại Hồng không chút do dự rời khỏi Thiểm Lôi Tộc.
 
Mà Thiểm Lôi Tộc tuy rằng dị diệt nhưng tộc nhân trong mấy vạn năm qua rời khỏi tộc ra ngoài sinh tồn không ít, ở nơi này xuất hiện người của Thiểm Lôi Tộc cũng không có gì là lạ.
 
- Con rối sao?
 
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
 
Chung Đại Hồng run rẩy tinh thần, vội vàng nói:
 
Hôm nay số ta may mắn còn có thể đổi được con rối, nếu không.
 
Lão già chưa nói hết lời, đồng tử hai mắt lập tức co rút lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
 
Chung Đại Hồng ngẩn ra, nhưng lập tức da đầu tê tái, không cần nghĩ ngợi lùi lại phía sau, nhanh chóng bỏ chạy.
 
Một tiếng hừ lạnh vang lên trong thiên địa, ngay sau đó hai luồng hắc quang từ phía sau, nhanh chóng bỏ chạy.
 
Một tiếng hừ lạnh vang lên trong thiên địa, ngay sau đó hai luồng hắc quang từ phía sau Chung Đại Hồng lao tới, một đạo đánh thẳng vào lão già khô gầy. Người này căn bản không có chút sức phản kháng nào, trong tiếng kêu thảm thiết lièn bị bắt.
 
Một luồng hắc quang khác trong nháy mắt đuổi theo Chung Đại Hồng, trực tiếp đánh vào hậu tâm của hắn. Sắc mặt Chung Đại Hồng lập tức nổi lên hắc khí, phun một ngụm máu tươi, hồn phi phách tán mà điên cuông bỏ chạy.
 
Thân ảnh nam tử trung niên Ám Hạt tộc trên bầu trời biến ảo ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua Chung Đại Hồng, đang bỏ chạy, xoay người chụp lấy lão già khô gầy đã hôn mê, biến mất về phía đại điện của Ám hạt tộc.
 
Sắc mặt Chung Đại Hồng tái nhợt. Nguy cơ sinh tử vừa rồi khiến hắn biết được sự hung hiểm ở nơi này Thiểm Lôi tộc không thể so sánh được.
 
- Đan dược đã lộ ra rồi, ôi. Việt này mình làm sai rồi, phiền tới Chương đạo hữu không nói, lại suýt nữa khiến bản thân gặp đại họa.
 
Chung Đại Hồng hầu như dùng hết tốc độ, lóe lên liền bay về phía động phủ của ff.
 
- Tu vi! Nếu ta có tu vi cường đại như Hứa Lập Quốc kia thì những chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra! Chung Đại Hồng ta nhất định phải trở nên cường đại!
 
Chung Đại Hồng cắn răng, mang theo sự bàng hoàng, một lúc lâu sâu trong mắt hắn cuối cùng cũng xuất hiện ngọn núi nơi có động phủ của ff.
 
Bước vào ngọn núi này, Chung Đại Hồng lộ ra vẻ khổ sở, thân thể thoáng một cái liền tiến vào trong động phủ, vừa rơi xuống liền phun một ngụm máu tươi.
 
ff đang ngồi khoanh chân thổ nạp nhưng trong nháy mắt khi Chung Đại Hồng tiến vào thì hắn liền mở bừng hai mắt, ánh mắt lóe lên nhưng hai ngọn đèn rơi vào người Chung Đại Hồng.
 
Từng luồng hương thơm tỏa ra tràn ngập động hpủ.
 
Chung Đại Hồng nhìn đan dược, nuốt nước bọt một cái, vội vàng cung kính tiếp nhận.
 
Cầm lấy đan dược, Chung Đại Hồng mang theo nụ cười a dua, thấp giọng nói:
 
- Chủ nhân, nơi này có có giao dịch lô đỉnh, có cần tiểu nhân đi… Vương Lâm nhướng mày. Chung Đại Hồngvội vàng ngậm miệng, cười khan rồi nhanh chóng rời đi.
 
Đi ra khỏi động phủ, một cơn gió thổi qua, quần áo sau lưng Chung Đại Hồng đã ướt đãm. ở bên cạnh Vương Lâm có nhiều lợi ích nhưng vừa rồi Vương Lâm chau mày lập tức khiến cho Chung Đại Hồng giật mình. Đối với Vương Lâm, hắn cực kỳ sợ hãi.
 
- Trong không gian trữ vật của chủ nhân có tên Hứa Lập Quốc quá mức ghê tởm. Hắn ỷ vào tu vi cao hơn mình mà nhiều lần khi nhục mình. Việc này Chung Đại Hồng ta sẽ nhớ kỹ, sớm muộn cũng có ngày tu vi lão tử đủ rồi, lập tức khiến cho Hứa Lập Quốc hắn đẹp mặt!
 
Hừ hừ, chỉ cần hầu hạ chủ nhân thật tốt, ngày đó không còn xa.
 
Hắn ở nơi này đã mấy ngày, dựa vào thần công vô địch mà tính cách cơ trí đã quen biết với không ít tu sĩ cấp thấp ở nơi này. Giờ phút này vừa đi chưua được bao lâu đã tới ngoài một sơn cốc. Chung Đại Hồng dừng lại, cao giọng ôm quyền nói:
 
- Chương lão ca, Chung Mỗ xin bái phỏng.
 
Sơn cốc này tất u tĩnh, bên trong tràn ngập những thứ thực vật nhọn hoắc, thoạt nhìn có vẻ hơi hoang vu, âm khí tràn ngập, trên mặt đất còn không ít xương cốt thú vật vung vãi, dường như là dựa theo một trận pháp nào đó dao động.
 
Bên trong sơn cốc có một tòa động phủ. Động phủ này không có cửa mà chỉ có một đám sương mù màu đen tràn ngập, không thể thấy rõ bên trong.
 
Chung Đại Hồng vừa dứt lời, một tràng cười khằng khặc quái dị từ trong đám sương mù truyền ra. Ngay sau đó, sương mù mạnh mẽ cuốn ra phía ngoài, tràn ngập bầu tời. Cùng lúc đó, một lão già mặc hắc bào, thân hình khô gầy từ trong động phủ bước ra.
 
Mái tóc lão già này rối tung, tay chân gầy như chỉ có da bọc xương, hai mắt mơ hồ lộ ra tơ máu, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
 
- Hóa ra là Chung lão đệ. Lần trước người nói là trở về phụng mệnh chủ nhân, không ngờ là lại tới nhanh như vậy.
 
Lão già khô gầy này tiến lại gần Chung Đại Hồng, âm trầm mở miệng nói.
 
Thần sắc Chung Đại Hồng như thường, mỉm cười lật tay phải, đưa ba viên đan dược Vương Lâm cho hắn, trực tiếp bắn về phía lão già khô gầy.
 
Hai mắt lão già sững lại, lập tức tiếp nhận, cẩn thận quan sát, thần sắc hắn liền lập tức biến hóa, ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên.
 
- Đây là thượng phẩm đan dược! Đúng là rất thích hợp với tu vi của lão phu, cực kỳ khó tìm! Chung lão đệ, thứ này… Chung Đại Hồng cười ha hả, ôm quyền nói:
 
- Không sao, loại dan dược này gia chủ của ta cũng đã sớm không thèm coi vào đâu. Tiểu đệ thấy tu vi của Chương đại ca đã dừng lại ở Hóa Thần hậu kỳ rất lâu, đan dược này hẳn là rât cần nên nhận lấy đi thôi.
 
Lão già khô gầy hít sâu một hơi, không hề khách khí nữa mà vội vàng trân trọng thu lại đan dược này, nhìn Chung Đại Hồng thấp giọng nói:
 
- Chung lão đệ, tu vi của chủ nhân ngươi chả lẽ là… Lão già khô gầy này do dự một chút lại hỏi:
 
- Chẳng lẽ là Âm Dương Hư Thực?
 
Chung Đại Hồng thấy đối phương đúng như mình dự đoán, hỏi về chủ nhân, lập tức lộ ra vẻ vô cùng cung kính, thấp giọng nói:
 
- Chủ nhân của ta tu vi thông thiên, kể cả ta cũng không thể biết được. Nhưng ra đã tận mắt thấy ngày cả tu sĩ Khuy Niết trước mặt chủ nhân của ta cũng một đòn là chết!
 
Lão già khô gầy kia hít sâu một hơi. Hắn trong thời gian ngắn cũng không dám phân tích thật giả. Dù thật hay giả thì người có thể tùy ý cầm loại đan dược này hắn cũng không thể tùy tiện trêu chọc.
 
- Chung lão đệ thật là may mắn. Đi theo chủ nhân như vậy ngày sau tu vi lão đệ sẽ như diều gặp gió, lúc ấy chớ quên giúp đỡ Chương mỗ một phen.
 
Đôi mắt lão già khô gầy hiện ra vẻ hâm mộ, ôm quyền nói.
 
- Việc này có gì đâu. Lần này Chung mỗ ra đây thật ra là cũng muốn nhờ Chương đại ca hỗ trợ Chung Đại Hồng ôm quyền cười nói.
 
- Lão đệ cứ nói, đừng ngại. Chỉ cần Cương mỗ có thể làm thì tuyệt đối không cau mày.
 
Lão già khô gầy mở miệng nói. Hắn mấy ngày trước biết Chung Đại Hồng, thấy đối phương ra tay rất rộng rãi, hiển nhiên là lai lịch bất phàm. Đan dược bán ra lại càng khiến hắn đỏ mắt, muốn cướp đoạt. Nhưng hắn vốn cẩn thận, sau khi tìm hiểu mới biết là sau lưng đối phương còn có chủ nhân.
 
Có thể khiến tu sĩ Hóa Thần nhận làm chủ nhân thì người như vậy hắn tự nhận không thể đối kháng, cho nên mới nén lòng tham laiọ. Mà Chung Đại Hồng này có thể nói là biếu lão không ít đan dược. Dần dần hai người bọn họ có thể coi là trong lòng đều có tư tâm, cũng xem như là quen biết.
 
Vốn trong lòng lão già họ Chương này cũng còn có chút nghi ngờ, nhưng lúc này khi thấy đối phương xuất đan dược cỡ này thì lại càng biết là chủ nhân của hắn cao thâm khó lường tới mức nào.
 
- Trước đây Chương địa ca đã từng nhắc tới con rối. Tiểu đệ trở về bẩm báo với chủ nhân. Chủ nhân của ta muốn mua một con rối như vậy Chương đại ca cũng biết là tiểu đệ mới tới nơi này, đối với chuyện này cũng không quen thuộc,mong nhờ Chương đại ca chỉ dẫn cho sẽ tiện lợi hơn nhiều. Sau khi chuyện này thành, tại hạ nhất định sẽ có lễ vật tạ ơn.
 
Ánh mắt Chung Đại Hồng âm thầm lóe lên, mang lại nụ cười nhìn về phía đối phương.
 
Lão già khô gầy kia khi nghe vậy thì hơi do dự một chút, thấp giọng nói:
 
- Chung lão đệ, con rối này cũng không dể mua…Nếu là ở trên chủ tinh thì còn tốt. Nhưng giao dịch con rối này là do Ám Hạt Tộc nắm giữ. Mà Ám Hạt Tộc này cực kỳ bá đạo, giá cả cao hơn mấy lần, ngươi thật sự muốn mua chứ?
 
Thấy Chung Đại Hồng gật đầu xong, lão già khô gầy trầm ngâm chốc lát, cắn răng nói:
 
- Được, vậy thì Cương mỗ mang người đi một lần!
 
Hắn vừa nói liền đi trước dẫn đường, cùng Chung Đại Hồng bay vút đi.
 
Ở phía tây của tu chân tin này có một tòa thành trì hoang phế, gạch vỡ khắp nơi, bị một sa mạc bao quanh, liên tực tàn phá nhưng lại cực kỳ náo nhiệt, tu sĩ tới lui đông đảo.
 
Lão già khô gầy này đối với nơi đây hiển nhiên khá quen thuộc, mang theo Chung Đại Hồng rất nhanh tiến vào thành, ở của một đại diện coi như đầy đủ, cẩn cẩn thận cùng Chung Đại Hồng đi vào.
 
Đại điện này nằm ở trung tâm thành trì nhưng bốn phía rất ít tu sĩ, tựa hồ tu sĩ tới nơi này rất kiêng kỵ với đại điện, không dễ dàng bước vào, thường thường đều tản ra xa.
 
Thân ảnh hai người Chung Đại Hồng lập tức bị rất nhiều tu sĩ nhìn thấy, trong đó không ít người âm thầm lắc đầu.
 
Vừa mới tiền vào đại điện, lập tức thân thể Chung Đại Hồng run lên, cảm thấy một luồng khó âm hàn ập tới trước mặt, tu vi căn bản không thể ngăn cản, lập tức bị hàn khí xâm nhập cơ thể, sắc mặt tái nhợt, giống như là bị búa tạ đánh thẳng vào tim, sau khi lùi lại mấy bước liền phun một ngụm máu tưới.
 
Lão già kia thì tốt hơn một chút nhưng mặt cũng không còn chút máu, vội vàng quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói:
 
- Hai người vãn bối không có ác ý, chỉ là muốn mua con rối mà thôi.
 
Chính giữa đại điện có một pho tượng. Toàn thân pho tượng này đen kịt, bất ngờ lại là một con bọ cạp khổng lồ. Con bọ cạp này vô cùng dữ tợn, cái đuôi vung lên tỏa ra hàn khí dầy đặc. Khí tức âm hàn khiến Chung Đại Hồng phun máu tươi chính là từ con bọ cạp này lan ra.
 
- Muốn mua con rối sao? Chỉ bằng hai tên tu sĩ Hóa Thần nho nhỏ như cái người thì có thể lấy gì mua con rối?
 
Một giọng nói lạnh như băng truyền ra. Từ phía sau đại điện có một người bước ra.
 
Người này mặc hắc y, thoạt nhìn ước chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, ở trên mi tâm không ngờ có tộc ấn hình bọ cạp.
 
Con bọ cạp này trông rất sống động, dường như là vật sống, không ngờ lại chậm rãi chuyển động, đuôi bọ cạp lắc lư, trông tràn ngập cảm giác yêu dị.
 
Chung Đại Hồng hít sâu một hơi, vội vàng khom người đưa ra một viên đan dược Vương Lâm cho hắn, cung kính giao lên, thấp giọng nói:
 
- Vãn bối muốn dùng đan dược này đổi lấy một con rối.
 
Thần sắc nam tử trung niên kia như trước, tay phải chụp vào hư không một cái, hút đan dược kia tới, cầm trong tay tùy ý nhìn, nhưng vừa liếc mắt nhìn thì sắc mặt biến đổi, không để ý tới hai người Chung Đại Hồng mà đặt trước mũi hít một hơi, sau đó thần thức tản ra đảo qua, đồng tử trong mắt lập tức co rút lại.
 
- Không ngờ lại là hồn đan!
 
Ánh mắt nam tử trung niên đảo qua, rơi lên người Chung Đại Hồng chậm rãi mở miệng nói:
 
- Ngươi còn có bao nhiều viên?
 
Chung Đại Hồng cười khổ, thấp giọng nói:
 
- Còn có một viên.
 
Hắn vừa nói, cũng không cần đối phương động tay liền giao đan dược của mình ra.
 
Cầm hai viên đan dược xong, nam tử trung niên đánh giá Chung Đại Hồng, hồi lâu mới thu hồi lại. Theo hắn thấy thì đối phương chắc gặp cơ duyên gì nên mới có đan dược bậc này, tuyệt đối không nhiều. Loại đan dược này hai hạt là rất nhiều rồi.
 
Gật đầu, nam tử trung niên vung tay phải lên, tộc ấn ở mi tâm lóe sáng, trong phút chốc một con rối giống hệt như chân thân hiện ra, xuất hiện trước người hắn.
 
Trên mi tâm con rối này không có tộc ấn, thần sắc ngây ngẩn, không có nửa điểm linh tính, càng không có chút sinh cơ nào, chỉ có khí tức âm trầm, tu vi Hóa Thần sơ kỳ.
 
- Hai viên đan dược này của người chỉ có thể đổi lại con rối này. Hai người các người cút đi.
 
Nam tử trung niên xoay người, hướng về phía đại điện bước đi.
 
Cho tới khi rời đi, Chung Đại Hồng và lão già khô gầy nhìn nhau, đều thấy được vẻ mặt sợ hãi trong mắt đối phương. Chung Đại Hồng mơ hồ hối hận. Hắn cũng không nghĩ tới chỉ là tới đổi một con rối lại suýt nữa gặp nguy cơ sinh tử.
 
Ngay sau đó hắn vội bước lên thu hồi con rối, cùng lão già lập tức rời đi.
 
Lại nói về nam tử trung niên kia, sau khi đi vào sâu đại điện này lại có càn khôn khác.
 
Bên dưới nền đại điện lại là một tháp cao. Nam tử trung niên rất nhanh đi tới tầng hai của tháp. ở nơi này cũng thờ một bức tượng bò cạp, bên ngoài có một người thanh niên đang ngồi khoanh chân.
 
Thanh niên này thổ nạp dường như hấp thu lực lượng từ pho tượng, sau khi thấy nam tử trung niên tiến vào liền mở mắt.
 
- Thiếu chủ, vừa rồi có hai tu sĩ Hóa Thần cầm hai viên đan dược này tới!
 
Nam tử trung niên này vừa nói vừa vội vàng đem đan dược giao ra. Thần sắc thanh niên kia cao ngạo, nhìn thoáng qua một chút rồi chậm rãi mở miệng:
 
- Hồn đan…câp bậc tầm thường trong có hồn cũng không có gì đáng kinh ngạc. Hai tiểu tu kia bắt lấy một người, đả thương một người, lưu lại lạc ấn thần thức để xem hắn đi đâu! Sau này những việc nhỏ này đừng quấy rầy ta nữa!
 
Thanh niên lại nhắm mắt, không để ý tới nam tử trung niên kia nữa.
 
Nam tử trung niên này khom người vâng lệnh, lập tức rời đi.
 
Chung Đại Hồng và lão già khô gầy kia vội vã rời khỏi thành trì. Ở giữa không trung, lão già cười khổ nói.
 
- Chung lão đệ, Ám Hạt Tộc này cực kỳ bá đạo, ở tinh không này không ai dám dây vào.
 
Hôm nay số ta may mắn còn có thể đổi được con rối, nếu không… Lão già chưa nói hết lời, đồng tử hai mắt lập tức co rút lại, nhìn chằm chằm về phía trước.
 
Chung Đại Hồng ngẩn ra, nhưng lập tức da đầu tê tái, không cần nghĩ ngợi lùi lại phía sau, nhanh chóng bỏ chạy Một tiếng hừ lạnh vang lên trong thiên địa, ngay sau đó hai luồng hắc quang từ phía sau Chung Đại Hồng lao tới, một đạo đánh thẳng vào lão già khô gầy. Người này căn bản không có chút sức phản kháng nào, trong tiếng kêu thảm thiết liền bị bắt.
 
Một luồng hắc quang khác trong nháy mắt đuổi theo Chung Đại Hồng, trực tiếp đánh vào hậu tâm của hắn. Sắc mặt Chung Đại Hồng lập tức nổi lên hắc khí, phun một ngụm máu tưới, hồn phi phách tán mà điên cuồng bỏ chạy.
 
Thân ảnh nam tử trung niên Ám Hạt Tộc trên bầy trời biến ảo ra ,lạnh lùng nhìn thoáng qua Chung Đại Hồng đang bỏ chạy, xoay người chụp lấy lão già khô gầy đang hôn mê, biến mất về phía đại điện của Ám Hạt Tộc.
 
Sắc mặt Chung Đại Hồng tái nhợt. Nguy cơ sinh tử vừa rồi khiến hắn biết được sự hung hiểm ở nơi này Thiểm Lôi Tộc không thể so sánh được.
 
- Đan dược đã lộ ra rồi, ôi… Việc này mình đã làm sai rồi, phiền tới Chương đạo hữu không nói, lại suýt nữa khiến bản thân gặp đại họa.
 
Chung Đại Hồng hầu như dùng hết tốc độ, lóe lên liền bay về phía động phủ Vương Lâm.
 
- Tu vi! Nếu ta có tu vi cường đại như Hứa Lập Quốc kia thì những nguyện này tuyệt đối không thể xảy ra! Chung Đại Hồng ta nhất định phải trở nên cường đại!
 
Chung Đại Hồng cắn răng mang theo sự bàng hoàng, một lúc sau trong mắt hắn cuối cùng cũng xuất hiện ngọn núi nơi có động phủ của Vương Lâm.
 
Bước vào ngọn núi này, Chung Đại Hồng lộ vẻ khổ sở, thân thể thoáng một cái liền tiến vào trong động phủ, vừa rơi xuống liền phun ra một ngụm máu tươi.
 
Vương Lâm đang ngồi khoanh chân thổ nạp nhưng trong nháy mắt khi Chung Đại Hồng tiến vào thì hắn mở bừng hai mắt, ánh mắt lóe lên như hai ngọn đèn rơi vào người Chung Đại Hồng đang lảo đảo.
 
- Con rối đâu?
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
 
Khuôn mặt Chung Đại Hồng không còn chút máu, vừa trầm mặc vừa vung tay phải lên. Lập tức con rối liền xuất hiện. Vương Lâm giơ tay phải chụp vào hư không một cái. Con rối kia liền trực tiếp bay tới, lơ lửng giữa không trung. Ánh mắt đảo qua một cái, cẩn thận quan sát liền lộ ra ánh sáng kỳ dị.
 
- Vật này… Một lát sau Vương Lâm thu hồi ánh mắt, vung tay phải lên, nhẹ nhàng mở miệng nói.
 
- Vết thương trên người người là sao?
 
Chung Đại Hồng trầm mặc hồi lâu, thấp giọng kể lại chuyện đã xảy ra, cuối cùng thấy thần sắc Vương Lâm dần dần âm trầm, cúi đầu khổ sở nói:
 
- Chủ nhân, việc này là do ta lỗ mãng rồi. Nếu nắm giữ tin tức của nơi này nhiều một chút thì cũng không đến nỗi xảy ra chuyện như vậy. Cũng may là ta lấy được con rối, coi như là hoàn thành yêu cầu của chủ nhân…
 
Còn về thương thế của ta, thì chỉ cần bế quan một thời gian là có thể khôi phục thôi.
 
Hắn thấy Vương Lâm không nói gì, thần sắc càng thêm âm trầm, trong lòng hắn run lên, thấp giọng nói:
 
- Chủ nhân đến nơi này là để tránh đuổi giết, việc này tiểu nhân có thể nhịn… Không đợi hắn nói xong, chỉ thấy Vương Lâm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt liền lập tức tái nhợt hơn.
 
- Thủ đoạn độc ác như vậy, người dù bế quan bao lâu cũng không thể dễ dàng khôi phục. Người này chặt đứt quỹ tích vận chuyển tu vi trong người ngươi, lại còn để lại lạc ấn thần thức… Thân thể Chung Đại Hồng, nắm chặt bàn tay nhưng nhanh chóng buông ra, trầm mặc không nói.
 
- Ngươi là người của ta, người có thể nhịn nhưng ta không thể nhịn được!
 
Vương Lâm đứng lên, cất bước ra khỏi động hpủ.
 
Chung Đại Hồng ngẩng đầu mạnh đầu, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, hai mắt đỏ lên, thấp giọng nói:
 
- Chủ nhân… - Còn không dẫn đường đi!
 
Vương Lâm vẫn không quay đầu, lạnh lùng mở miệng Chung Đại Hồng hít sâu một hơi, hai mắt lộ sát khí, không chút di dự bước tới, dẫn theo Vương Lâm bay thẳng đến thành trì kia! Vương Lâm ngại tốc độ hắn chậm, di trước vung tay phải lên một cái, dưới sự dẫn đường của Chung Đại Hồng, tốc độ sét đánh, ầm ầm vang vọng phá tan thiên đại lao đi Tất cả tu sĩ trên tu chân tinh nay trong tích tắc đều cảm nhận được một sự run sợ tời từ tâm thần. Thiên địa biến sắc, đại địa ầm vang, phong vân cuồn cuộn xoay chuyển.
 
Gần như chủ trong chốc lát, Vương Lâm đã mang theo Chung Đại Hồng tới tòa thành trì bị tàn phá kia. Hắn buông tay để Chung Đại Hồng tùy ý đứng một bên. Chung Đại Hồng tâm thần phấn chấn, một ngón tay chỉ về phía đại điện ở trung tâm thành trì, thấp giọng nói:
 
- Chủ nhân, Ám Hạt Tộc đó ở chỗ này!
 
Ánh mắt Vương Lâm như duốc, từ bầu trời đảo qua thành trì phía dưới.
 
- Trong vòng ba hơi thở, thành trì này bị diệt, ai nấy mau chóng rời đi!
 
Tiếng nói của hắn như sấm động, ầm ầm giáng xuống tòa thành bên dưới. Âm thanh này hóa thành sóng không khí, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, cũng làm cho thành trì chấn động mạnh, cát bụi tung bay mù mịt.
 
Đám người trong thành sắc mặt đại biến, lại có nhiều người chấn động tới phun máu, giờ phút này không chút do dự điên cuồng dùng tốc độ cao nhất bay ra khỏi tòa thành.
 
Nam tử trung niên trong đại điện đang ngồi khoanh chân, bên cạnh là lão già họ Chương sắc mặt tái nhợt, ánh mặt lộ vẻ sợ hãi đang muốn tiếp tục cầu xin tha thứ thì lúc này tiếng nói của Vương Lâm ầm ầm vọng tới.
 
Nam tử trung niên kia mở bừng đôi mắt, lộ vẻ kinh hãi, thân thể bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi, lập tức đứng lên.
 
Không chỉ có hắn, trong bảo tháp ở đại điện, đám tu sĩ của Ám Hạt Tộc đang thôn nạp trên từng tần thấp cũng đều nhanh chóng mở bừng hai mắt, lộ vẻ khiếp sợ.
 
Cho dù là thanh niên trên tầng hai cũng run lên, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt. Tiếng nói kia xuyên thấu qua mặt đất, trực tiếp đánh tới nơi này, khiến cho cả bảo tháp chấn động.
 
Thời gian ba nhịp thở trong nháy mắt trôi qua. Vương Lâm giơ tay phải lên, nhấn mạnh xuống phía dưới một cái. Thiên địa ầm vang, vô tận lôi đình từ bốn phương tám hướng ầm ầm lao tới, hóa thành một lôi võng khổng lồ tràn ngập thiên đại, theo cánh tay Vương Lâm ấn xuống lao thẳng vào mặt đất của thành trì.
 
Lôi đình vô tận hình thành lưới điện khiến cho tất cả tu sĩ vừa cấp tốc rời khỏi thành trì tâm thần khiếp sợ. Một tiếng nổ âm vang nổi lên, mặt đất chấn động kịch liệt. Một cơn gió lốc quét qua. Lưới điện kia hạ xuống khiến cho toàn bộ thàng trì tan nát, ngay cả đại điện kia cũng ầm ầm nổ tung. Cả tòa thành này cũng vì thế mà tan thành mây khói.
 
Mặt đất lộ ra vô số khe nứt, sâu tới hơn trăm trượng!
 
Bảo tháp ẩn thế dưới đất kia lộ ra rõ ràng một nửa! Bảo tháp nứt vỡ sụp đổ. Lão họ Chương ở bên trong đại điện ngơ ngác nhìn bầu trời, cũng thấy Chung Đại Hồng, tâm thần chấn động ầm vang.
 
- Hắn…hắn chính là chủ nhân của Chung Đại Hồng?
 
Nam tử trung niêm bên cạnh lão già họ Chương lại càng trợn mắt há mồm. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
 
Thân thể Vương Lâm chậm rãi hạ xuống, đứng là nóc đại điện tan nát. Chung Đại Hồng đi theo sau, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn và kích động vô cùng.
 
- Là hắn đả thương ngươi sao?
 
Ngón tay Vương Lâm chỉ vào nam tử trung niên đứng đó, nhìn về phía Chung Đại Hồng
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.