Tiên Nghịch

Chương 1712: Nhớ tới Tham Lang!



Vương Lâm vuốt nhẹ mi tâm, cảm thấy vô cùng đau đầu.
 
Trong lúc Vương Lâm đang không ngừng do dự. Trong Thiên Ngưu Châu. Thương Long Tông bị một tu sĩ thần bí họ Vương dẫn động địa hỏa thiêu đốt, chia cắt mạch hồn, quét ngang mấy vạn tu sĩ, còn làm trọng thương tứ đại trưởng lão của Thương Long Tông, phá hủy thân thể của ba người, bắt đi một người, giống như là một cơn cuồng phong quét qua.
 
Thương Long Tông tức giận phái các đệ tử điên cuồng truy tìm càng làm cho chuyện này trở thành chuyện bị đám tiểu. Phần lớn các tông phái đều không ưa Thương Long Tông này. nhưng vì e ngại tu vi của Đỗ Thanh, e ngại Đại Hồn Môn đứng sau, nên thủy chung đều nhường nhịn.
 
Ngày hôm nay thấy Thương Long Tông tổn thất lớn như vậy, lại còn có mấy ngàn môn nhân bị giết, tứ đại trưởng lão bị trọng thương nên họ không khỏi âm thầm đắc ý, còn về chuyện phối hợp tìm kiếm người thần bí kia thì cũng chỉ làm qua loa cho xong.
 
Nhưng cũng có một vài tông môn toàn lực phối hợp. Hết sức tìm kiếm nơi ẩn thân của Vương Lâm.
 
Thiên Ngưu Châu rất lớn, cho dù tin tức chấn động như thế này tuy cũng truyền ra trong một phạm vi nhất định, nhưng không lan truyền quá rộng rãi, chỉ ở trong một khu vực mà thôi.
 
Về phần những môn phái lớn như Quy Nhất Tông, Đại Hồn Tông thì rất ít chú ý đến những chuyện như thế này.
 
Nháy mắt đã qua vài ngày, nhưng không tìm được một manh mối nào, lửa giận của lão tổ Thương Long Tông là Đỗ Thanh lại càng bốc thêm. Hắn tự mình đi ra ngoài, tản thần thức quét khắp bốn phía, nhưng cũng không có phát hiện gì. Dù sao Thiên Ngưu Châu cũng quá rộng lớn, nếu muốn tìm một người đang ẩn nấp thì khó khăn không khác gì mò kim đáy bể!
 
Ngọn núi chỗ của Vương Lâm cũng bị thần thức của đệ tử Thương Long Tông quét qua, nhưng vì khoảng cách quá xa, cấm chế của Vương Lâm lại quá bất phàm, nên không phát hiện ra được một manh mối gì.
 
Trừ phi lão tổ kia tự mình đến xem xét, nếu không người ngoài sẽ không thể nhìn ra. Chỉ là mặc dù Đỗ Thanh kia phẫn nộ, nhưng lại không biết vị trí cụ thể, khả năng đích thân lão tới xem xét sẽ không quá lớn.
 
Thời gian trôi qua. Sự tìm kiếm của Thương Long Tông chẳng những không hề giảm bớt. Mà ngược lại càng ráo riết hơn.
 
Nhưng tất cả những chuyện này cũng không phát hiện ra Vương Lâm đang suy nghĩ về chuyện làm thế nào để mở ra Không Gian trữ vật lấy Pháp Bảo.
 
Trong thời gian một tháng, chẳng những Vương Lâm suy nghĩ về vấn đề mở Không Gian trữ vật, mà còn hấp thụ thổ nạp tiên khí của Tiên Cương đại lục, đồng thời với việc nuôi dưỡng toàn thân, còn tìm kiếm sự khác nhau giữa bổn nguyên của mình và bổn nguyên ở nơi này.
 
Dần dần hắn đã hiểu ra một chút. Hư bổn nguyên thì không có gì đáng ngại, bất luận là trong động phủ giới hay ở Tiên Cương đại lục cũng không có gì thay đổi. Dù sao hư bổn nguyên là do Vương Lâm cảm ngộ Ý Cảnh mà biến thành, là bổn nguyên do chính hắn sinh ra.
 
Nhưng thực bổn nguyên như hỏa bổn nguyên lại có chút khác biệt.
 
Lôi, hỏa, còn có thủy bổn nguyên đã có chút thành tựu cũng đều như vậy. Còn về hai đạo sát lục và cấm chế bổn nguyên, tuy cũng có thay đổi, nhưng cũng không nhiều lắm.
 
Không khác biệt nhiều, không thể do dự nữa!
 
Vào một ngày, Vương Lâm đang ngồi bên trong động phủ, hai mắt hắn lộ ra một vẻ quyết đoán.
 
Hắn vốn không phải là người hay do dự. nếu Không Gian trữ vật này không quá mức quan trọng thì cũng không phải do dự đắn đo như thế này. Nhưng lúc này cũng cần phải có một quyết định.
 
Cho dù là bị hủy diệt, cũng phải mở để lấy ra một vài thứ. Những thứ ở bên trong phần lớn cũng đều là vật ngoài thân, nếu ta có thể có được tích lũy, thì ở trên Tiên Cương đại lục này cũng có thể lại lấy được những Pháp Bảo mới!
 
Hơn nữa nếu không nhanh thì có lẽ Không Gian trữ vật này sẽ hoàn toàn sụp đổ!
 
Sau khi quyết định. Vương Lâm không còn do dự nữa, tu vi toàn thân bỗng nhiên tản ra. Toàn lực ngưng tụ lại ở bên trong động phủ này không cho tiết ra ngoài. Theo tu vi của hắn biến thành gợn sóng càng ngày càng nồng đậm ở bên trong động phủ này, dần dần ở bốn phía Vương Lâm xuất hiện những mãng vặn vẹo.
 
Sự vặn vẹo này giống như là dao động, chậm rãi tuần hoàn, khiến cho toàn bộ khí tức ở nơi này giống như là ngưng đọng lại. Sự ngưng đọng này vẫn chưa phải là hoàn toàn, nhưng cũng có thể khiến cho tất cả những sự lưu chuyển bên trong mơ hồ chậm lại.
 
Dù sao với tu vi của hắn khuếch tán ra toàn bộ khí tức cũng có cảm giác như đem động phủ này biến thành một vũng bùn. Với phương thức này, có lẽ có thể làm chậm lại sự sụp đổ của Không Gian trữ vật sau khi xuất hiện.
 
Thứ mà Vương Lâm muốn chính là thời gian!
 
Sau đợi khí tức toàn thân khuếch tán ra hết, hết thảy bốn phía trở nên chậm lại, Vương Lâm hít sâu một hơi, hai mắt lóe lên ánh sáng sáng ngời. Hắn giơ tay trái lên, bấm quyết, vươn ngón trỏ ra. Định Thân Thuật tràn ngập ở đầu ngón tay.
 
Sau đó hắn giơ tay phải lên, cắn răng hướng về phía trước túm mạnh một cái! Một cái túm này hắn đã từng thi triển vô số lần, nhưng chưa lần nào lại kinh hãi như lần này. Dưới một cái túm này, ở phía trước hắn lập tức có một cái khe hiện ra.
 
Cái khe này chính là Không Gian trữ vật của Vương Lâm!
 
Gần như ngay khi cái khe này xuất hiện, Định Thân Thuật ngưng tụ ở trên đầu ngón tay trái của Vương Lâm không chút do dự điểm tới! Định Thân Thuật sau khi được Vương Lâm cảm ngộ và thi triển vô số lần đã giống như lột xác tiến hóa, chẳng những có thể dừng người, mà còn có thể dừng cả không gian, thời gian, thậm chí cả thần thông Pháp Bảo cũng có thể dừng được!
 
Nhưng Vương Lâm cũng không biết có thể dừng sự sụp đổ của Không Gian trữ vật đưa từ động phủ giới tới Tiên Cương đại lục hay không!
 
Cái khe trữ vật vừa xuất hiện lập tức tỏa ra u quang, từ bên trong lập tức xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, nhưng ở bên trong đám khí tức như bùn lầy ngưng đọng ở bốn phía, tốc độ cũng chậm đi một chút. Lại thêm Định Thân Thuật đồng thời được thi triển ra, khiến cho sự sụp đổ của cái khe bỗng nhiên dừng lại.
 
Nhưng chỉ dừng lại một chút liền bắt đầu sụp đổ kịch liệt!
 
Vương Lâm tập trung tinh thần cao độ, gần như ngay khi cái khe trữ vật mở ra, thần thức của hắn điên cuồng chui vào bên trong cái khe, bỗng nhiên cuốn một cái, lôi tất cả mọi thứ ở bên trong đó ra.
 
Nhưng một chút thời gian dừng lại kia hoàn toàn không cho phép Vương Lâm mang ra toàn bộ. Hắn trơ mắt nhìn Không Gian trữ vật nứt ra vô số khe, người điên cùng với nữ tử áo bạc ở cách những cái khe gần nhất, trực tiếp bị cuốn vào bên trong biển mất không thấy. Còn có một vài Pháp Bảo tan vỡ, một vài Pháp Bảo không bị vỡ nhưng cũng bị cái khe nuốt lấy.
 
Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, Vương Lâm không thể ngăn cản, thậm chí cũng không kịp nhìn mình cuốn ra được những thứ gì, thần thức chợt phân ra một vài phần, theo những cái khe bên trong khe trữ vật tiêu tan, biến hóa ra những ấn ký lần lượt ấn lên những Pháp Bảo đang tiêu tan này.
 
Làm xong đâu đấy, lập tức tâm niệm hắn khẽ động. Không Gian trữ vật vẫn còn chưa hoàn toàn sụp đổ kia bỗng nhiên biến mất ở trước mặt hắn, bị hắn đóng lại, ngăn cản nó tiếp tục sụp đổ.
 
Trong thời gian ngắn ngủi này toàn thân Vương Lâm ướt đẫm mồ hôi, hô hấp của hắn có chút dồn dập, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía trước, trở nên trầm mặc.
 
Ớ trước mặt hắn có một thanh Huyết Kiếm và một đại ấn màu vàng đang trôi lơ lửng!
 
Huyết Kiếm kia tràn ngập sát khí, kim ấn kia lộ ra một khí tức Không Kiếp, còn có một tia khí tức Đại Thiên Tôn như chứng minh rằng vật này là do Cửu Dương dùng thần thông từ trong hư ảo ngưng cố ra.
 
Một vài Pháp Bảo không quan trọng lắm bị vỡ cũng không có vấn đề gì, vỡ cũng được. Nhưng còn có ba Pháp Bảo vẫn chưa vỡ bị cuốn vào bên trong những cái khe, cũng may ta đã có chuẩn bị, đã đóng dấu ấn thần thức của ta lên trên đó. Vì thế có lẽ sẽ có ngày ta có thể tìm lại được.
 
Người điên cùng với nữ tử áo bạc kia. Ôi!
 
Vương Lâm thở dài, hắn đã cố hết sức.
 
Không Gian trữ vật hẳn là còn có thể mở ra được mấy lần nữa, nhưng mỗi một lần mở ra cũng đều khiến cho nó sụp đổ càng thêm kịch liệt, cho tới khi hoàn toàn bị hủy diệt. Dĩ Ti khôi lỗi kia vẫn còn ở trong đó, vừa rồi ta để ý thấy nó vẫn còn chưa bị cuốn đi.
 
Vương Lâm hít sâu, đem khí tức đọng lại ở bốn phía tản đi, dần dần khiến cho động phủ này khôi phục lại như bình thường.
 
Nhìn Huyết Kiếm cùng với kim ấn ở trước mắt, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn giơ tay phải lên dựa theo phương pháp chế tạo Không Gian trữ vật bên trong cơ thể trên Tiên Cương đại lục đã lấy được, rất nhanh trên cổ tay phải của hắn liền xuất hiện một cái.
 
Cái khe này hoàn toàn tối đen. Lan ra từng trận lực hút, sau khi thu lấy Huyết Kiếm cùng với kim ấn kia, cái khe này liền biến mất trên cổ tay Vương Lâm.
 
Lấy huyết mạch của cơ thể mở ra Không Gian trữ vật, phương pháp kiếu này cũng chỉ có nhân tài trên Tiên Cương đại lục mới có thể làm được một cách hoàn mỹ.
 
Trong lúc trầm ngâm, tay phải Vương Lâm lóe lên huyết quang. Huyết Kiếm kia xuất hiện, sau đó biến mất, rồi kim quang lại tràn ngập, ở trên tay phải Vương Lâm liền xuất hiện kim ấn.
 
Cứ như vậy liên tục mấy lần, Vương Lâm dần dần đã thi triển một cách thuần thục, sau khi xác định bản thân trong lúc chiến đấu sẽ không bị mắc phải thói quen cũ, theo tiềm thức mở ra cái khe trữ vật, tạo nên sự sụp đổ không thể cừu vãn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Cho dù đánh mất một vài món Pháp Bảo thì đã sao! Pháp Bảo trên Tiên Cương đại lục ta có thể lấy được rất nhiều!
 
Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt giống như là xuyên thấu động phủ, nhìn thấy không trung ở bên ngoài đã tối đen.
 
Tham Lang hẳn là đã ở trên Tiên Cương đại lục Chỉ cần hắn ở nơi này, ta sẽ vĩnh viễn không thiếu Pháp Bảo! Chỉ cần gặp được hắn, ta sẽ có thể giải quyết không ít vấn đề. Tham Lang, ta rất mong đợi được gặp ngươi lần đầu tiên trên Tiên Cương đại lục Vương Lâm nói thầm, lộ ra vẻ mỉm cười.
 
Nhưng Tham Lang này cũng thật là kỳ quái, hắn cũng là một trong bảy phách của bảy màu, nhưng vì sao lại không cần phải chuyển thế như Thanh Thủy và Tư Đồ Nam, có thể rời khỏi động phủ giới. Cho dù hắn có Đại Thiên Tôn trợ giúp, thì chúng ta cũng có Huyền La ra tay. Việc này không thể giải thích nỗi.
 
Nghi vấn này ở trong lòng Vương Lâm đã lâu, hắn không thể tìm ra đáp án.
 
Thôi, việc này để sau này gặp Tham Lang có lẽ sẽ biết được, hôm nay suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, trước tiên hãy giải quyết vấn đề giữa địa hỏa và hỏa bổn nguyên của bản thân. Lão tổ Đỗ Thanh của Thương Long Tông kia tu vi không tầm thường, người này nếu tìm đến đây nhất định sẽ có một hồi ác chiến!
 
Ta vừa mới tới Tiên Cương, vốn không muốn gây phiền toái, nhưng trước mắt có lẽ sẽ cần phải thu xếp cẩn thận một chút, như vậy mới có thể trụ vững được!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang.
 
Lúc này, ở Tiên Tộc trung châu trên Tiên Cương đại lục, trong hoàng thành ở hoàng đô có một tòa đại điện cực kỳ xa hoa. Điện này to chừng mấy vạn trượng, giống như là một tòa thiên cung.
 
Trên đó tòa kim quang vạn trượng, ở rất xa cũng có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt này.
 
Trong đại điện, ở trên một long ỷ rất lớn có một nam tử trung niên mặc long bào đang ngồi. Nam tử này hai mắt nhắm lại, giống như là đang chợp mắt, nhưng lúc này đột nhiên hắn giương mắt lên, đồng tử của hắn giống như là mặt trời, tỏa ra một khí tức huyết mạch tôn quý đến cực điểm. Còn có một khí thế hùng mạnh không thể tượng tượng được từ trên người hắn bỗng nhiên khuếch tán ra.
 
Quốc sư đã từng tính toán Đạo Phi mất tích lần này không nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại còn gặp được tạo hóa Khí tức xuất hiện hôm nay tại thần táng chỉ hư liên tiếp truyền lại ở bên cạnh hắn còn có một nữ tử Nam tử trung niên mặc hoàng bào này ánh mắt lóe lên, giơ tay phải lên hướng về hư vô phía trước túm một cái.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.