Tiên Nghịch

Chương 1738: Đánh cuộc!



Trong nháy mắt khi Vương Lâm bước lên bậc thang của tầng thứ sáu, trên Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu chân nhân vừa mượn cớ đi luyện đan lúc này đang ngồi khoanh chân trong động phủ, đột nhiên mở hai mắt.
 
Năm tầng đầu không có công pháp hắn muốn sao. Tầng thứ sáu này muốn vào phải có tu vi và ý chí của tu sĩ Không Kiếp. Tu vi Vương Lâm này còn chưa tới Không Kiếp nhưng trên người có rất nhiều bí ẩn, nói không chừng có thể tiến vào tầng thứ sáu.
 
Chẳng qua tầng thứ sáu cũng phải là cực hạn của hắn. Còn về tầng thứ bảy và tầng thứ tám. Một khi đi vào sẽ dẫn tới thiên biến trong Đại Hồn Môn. Người có thể tiến vào những tầng này trong Đại Hồn Môn cũng không quá năm người! Còn về tầng thứ chín thì. Trừ ta ra chưa ai có thể tiến vào.
 
Lão tổ đời đầu năm đó tính toán biến hóa trong thiên địa. Cũng từng nói qua, Vương Lâm này ba trăm năm sau mới có thể tiến vào tầng thứ chín.
 
Thanh Ngưu chân nhân mỉm cười, nhắm mắt không nói gì thêm.
 
Trên cầu thang thông từ tầng thứ năm lên tầng thứ sáu, thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích. Hồi lâu, hai mắt hắn liền lóe lên hàn quang, thở dài một hơi.
 
Ảo thuật thật lợi hại.
 
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã trải qua vô số thế giới ảo thuật. Thời gian ngắn ngủi không tới nửa nén hướng đối với hắn mà nói giống như mấy năm.
 
Giờ phút này sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chân trái giơ lên bước tiếp một bước, rơi vào bậc thang thứ hai. Trong chớp mắt này, đầu óc hắn lại ầm vang. Nhưng thần sắc Vương Lâm không biến hóa chút nào, ánh mắt lấp lánh, chân trái hạ xuống, chân phải lại giơ lên, liên tiếp bước tới bảy bước!
 
Mỗi một bước chân hạ xuống, tâm thần hắn đều ầm vang. Một luồng áp lực cường đại giống như muốn đầy bật hắn khỏi bậc thang.
 
Chỉ là cấm chế mà cũng muốn cản bước ta!
 
Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm Vương Lâm, yêu ma tinh điểm trong mắt hắn chợt hiện lên. Từ trong thân thể hắn truyền ra những tiếng bùng bùng, dùng thân thể mạnh mẽ tới cực điểm để chống cự luồng áp lực này, lại cất bước tiến tới năm bậc thang nữa!
 
Giờ phút này khoảng cách giữa hắn vào tầng sáu chỉ còn không tới tám bậc thang là hắn sẽ tiến vào tầng sáu!
 
Tu sĩ có tu vi Không Kiếp ta cũng đã đánh rồi, cấm chế này chẳng qua chỉ bắt chước ý chí của tu sĩ Không Kiếp mà thôi. Ý chí của Vương Lâm sinh ra trong động phủ giới, bước vào Tiên Cương đại lục này, lại còn phân thân ở trong tầng hư vô có tư cách như Cổ Tổ và Tiên Tổ. Cấm chế này còn chưa đủ!
 
Trong thân thể Vương Lâm chợt tràn ngập một luồng ý chí lực kinh người. Thần sắc hắn thong dong, cất bước tiến tới từng bước một.
 
Không hề dừng lại chút nào, tiến về tầng thứ sáu, không nhanh không chậm, Vương Lâm bước qua bảy bậc thang, chỉ còn lại một bậc thang cuối cùng!
 
Bậc thang này Vương Lâm nhất chân lên định đặt xuống, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng, không ngờ hắn lại đang đứng trên một vách núi, bước chân hạ xuống sẽ rơi vào vực sâu!
 
Ở sâu trong vách núi có tiếng gió gào thét thê lương vang vọng. Chỉ thấy từng đám oan hồn giống như sương khói lượn lờ, ầm ầm nhằm về phía Vương Lâm lao tới.
 
Nhìn những oan hồn đang xông tới, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư. Hắn không sốt ruột mà trầm ngâm, phát hiện ra sự quỷ dị bốn phía.
 
Đây là do cấm chế biến ảo ra, nhìn thì đơn giản nhưng chỉ cần có đủ ý chí, mạnh mẽ tiến về phía trước, không chú ý tới vách núi và oan hồn là có thể bước qua.
 
Nhưng Vương Lâm lại có cảm giác không đúng. Gờ phút này oan hồn đã ra khỏi vách núi hơn phân nửa, khoảng cách tới Vương Lâm không tới trăm trượng, chỉ trong nháy mắt đã áp sát, còn không tới mười trượng!
 
Cấm chế ảo thuật này cũng rất xảo diệu.
 
Vương Lâm mỉm cười, thân thể thoáng một cái. Bước chân không thay đổi, hướng về phía trước, bên ngoài vách núi bước tới. Trong nháy mắt khi bước chân này hạ xuống, đám oan hồn lộ ra vẻ hứng phấn kích động, giống như chúng đang chờ Vương Lâm làm thế!
 
Nhưng trong tích tắc khi bước chân Vương Lâm hạ xuống, đột nhiên sóng gợn hiện lên, thân thể hắn từng bước biến mất. Trong nháy mắt khi hắn biến mất, thế giới hư ảo này ầm ầm sụp đổ.
 
Ở lối vào tầng sáu Tàng Hồn Các, thân thể Vương Lâm bước một bước, không dẫm lên bậc thang cuối cùng mà lướt qua, bước lên cạnh cửa tầng sáu!
 
Trong nháy mắt khi hạ bước chân, đầu óc Vương Lâm ầm lên một tiếng, bình tĩnh trở lại.
 
Cũng trong giờ phút này, trên Thanh Thiên Phong, thần sắc Thanh Ngưu chân nhân cũng không hề bất ngờ, khẽ gật đầu.
 
Không hổ là người được lão tổ đời đầu tính toán ra, không có ai báo trước, lần đầu tiên đã thành công tiến vào tầng sáu. Điểm này đúng là hiếm có!
 
Ngươi không ngờ lại lên được đây!
 
Trong tầng sáu, hai mắt Viêm Loan sững lại, nhìn về phía Vương Lâm.
 
Ngươi có thể, Vương mỗ vì sao lại không thể?
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, từng bước tiến về phía trước. Hắn vừa rồi bước ra một bước, trực tiếp vọt lên, không hề lướt qua bậc thang cuối cùng. Nếu hắn bước vào bậc thang này thì e rằng công sức trước đây đều vô ích. Bậc thang cuối cùng này không thể bước lên, chỉ có thể bỏ qua!
 
Từ cổ chí kim, trong Đại Hồn Môn có không biết bao nhiêu người cố gắng tiến vào tầng thứ sáu này đều thất bại ở đây. Mà Tàng Hồn Các một khi thất bại thì chỉ có thể dừng lại, đợi tới lần tiếp theo có cơ hội tiến vào mới có thể thử một lần nữa.
 
Hừ, hẳn là có người sớm nói cho ngươi biết huyền ảo của cầu thang lên tới tầng thứ sáu!
 
Viêm Loan bình tĩnh mở miệng, tưởng rằng mình đã nắm được đáp án.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, liếc nhìn Viêm Loan một cái, chưa mở miệng mà tản thần thức ra, quan sát tầng thứ sáu này. Số lượng hồn thể lơ lửng trong tầng này so với tầng năm ít hơn rất nhiều, chỉ có hơn sáu mươi.
 
Nhưng từ mỗi một hồn thể nơi này đều tỏa ra khí tức cực kỳ cường hãn, hiển nhiên là bên trong ẩn chứa công pháp chỉ có tu sĩ Không Kiếp mới có tư cách đạt được.
 
Hành động này của Vương Lâm rơi vào mắt Viêm Loan, hiển nhiên là cam chịu suy đoán của nàng. Nàng liền nhắm mắt lại, không để ý tới Vương Lâm nữa. Dù sao nơi này cũng là Tàng Hồn Các, cấm đấu pháp. Nàng tuy là trưởng lão Đại Hồn Môn đã nhiều năm nhưng cũng không dám vi phạm.
 
Tàng Hồn Các chỉ là nơi lựa chọn công pháp. Nơi này là thánh địa của Đại Hồn Môn! Trong đó có rất nhiều bí ẩn khó có thể tượng tượng, điểm này Viêm Loan hoàn toàn rõ ràng.
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua hơn sáu mươi hồn thể kia. Ở trong này hắn tìm thấy Đa Trọng Huyễn Thuật, tìm thấy thần thông Viêm Loan thi triển triệu hồi hồn phách kia.
 
Nhất là từ hồn thể phía trên Viêm Loan lúc này đúng là thuật dẫn hồn mà Vương Lâm muốn tìm! Cả tầng thứ sáu này rất yên tĩnh. Vương Lâm hơi trầm ngâm, cất bước đi về phía trước.
 
Hai chân hắn bước lên tầng thứ sáu, khiến ván gỗ phía dưới phát ra những tiếng lạch cạch, trong không khí yên tĩnh này lại hơi chói tai, khiến cho Viêm Loan mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ căm ghét.
 
Vương Lâm không để ý chút nào tới Viêm Loan, trong tiếng lạch cạch liền đi tới gần hồn thể chứa Đa Trọng Huyễn Thuật, cẩn thận quan sát. Từ từ hắn nhíu mày.
 
Viêm Loan chú ý tới thần sắc Vương Lâm, trong lòng thầm cười lạnh. Nàng tất nhiên hiểu vì sao Vương Lâm cau mày. Trên thực tế nàng lần đầu tiên tới nơi này, khi thấy Trọng Huyễn Thuật này của Đại Hồn Môn cũng phải nhíu mày.
 
Trọng Huyễn Thuật của Đại Hồn Môn ở nơi này chỉ có ngũ trọng đạo pháp. Ngươi nếu tự tin có thể đi tới tầng bảy. Nơi đó nghe nói có thêm lường trọng. Nếu ngươi có bản lãnh hơn thì có thể đi tới tầng thứ tám, cũng có thể đi tới tần chín. Bên trong tầng chí có Đa Trọng Huyễn Thuật đầy đủ của Đại Hồn Môn!
 
Ồ!
 
Vương Lâm nhìn Viêm Loan một cái, ánh mắt đảo qua hồn thể đang ở trên đỉnh đầu nàng.
 
Dẫn Hồn thuật này cũng không đầy đủ. Chẳng lẽ ở tầng bảy mới có thêm?
 
Đương nhiên. Đại Hồn Môn chú ý thực lực nhất. Ngươi nếu có thực lực hiển nhiên có thể lấy được bản đầy đủ. Cửa vào tầng bảy ở nơi này. ngươi có dám tới thử một lần không?
 
Viêm Loan cười lạnh, tay phải giơ lên chỉ về phía không xa.
 
Ờ vị trí đó có một cầu thang cổ kính, thông tới tầng bảy của Tàng Hồn Các. Tàng Hồn Các này rất kỳ dị. không có bất cứ cấm chế chống bụi nào. Do đó cầu thang này đầy bụi. Thoạt nhìn như rất lâu rồi chưa có người bước tới.
 
Chỉ có tới gần một chút mới thấy cầu thang này không phải không có dấu chân, chỉ là dấu chân đó rất nhạt, đã bị tro bụi bao phủ rồi.
 
Ngươi có thể đi lên sao?
 
Viêm Loan nhìn Vương Lâm cười khinh miệt.
 
Vương Lâm không nói gì, nhìn cầu thang nọ, khẽ cau mày. Tầng thứ bảy sợ là chỉ khi có được tu vi tương đương Không Kiếp trung kỳ mới có thể bước lên cầu thang này. Đối với Vương Lâm mà nói, việc này hơi gian nan, thế thì lại càng không phải nói tới tầng thứ tám. Còn cả tầng chín cuối cùng.
 
Nếu không có bản lãnh đi tới thì không nên kén chọn nữa. Công pháp thần thông ở nơi này cũng đủ để ngươi dùng cả đời rồi.
 
Viêm Loan kết luận là Vương Lâm không có tư cách đi tới, lời nói cũng không có quá cay độc nhưng lại ấn hàm sự khinh thường.
 
Nghe những lời này của Viêm Loan, Vương Lâm đột nhiên bật cười. Hắn xoay người nhìn Viêm Loan. Thiếu phụ tuyệt mỹ này giờ dù mang theo oán khí nhưng dung nhan chằng những kém đi mà ngược lại càng động lòng người.
 
Chỉ là loại vẻ đẹp thế này dưới mắt Vương Lâm cũng chẳng khác gì xương khô.
 
Hay là chúng ta đánh cuộc một phen. Nếu ta lên được tới tầng bảy thì ngươi cuộc gì?
 
Vương Lâm nhìn Viêm Loan, chậm rãi nói.
 
Giọng nói của hắn vang vọng khắp tầng sáu, rơi vào tai Viêm Loan khiến thần sắc Viêm Loan sững lại. Nàng nhìn thoáng qua lối lên tần bảy, trong lòng âm trầm hẳn.
 
Vương Lâm này nói thế có mấy phần là thật. Hừ, tầng bảy này ở Đại Hồn Môn người có thể đi vào có thể đếm trên một bàn tay. Ta cũng đã từng thử qua nhưng căn bản không thể vượt nỗi bảy bậc thang. Tu vi người này mặc dù hơi thần bí nhưng ta đã đấu với hắn hai lần. Ta nếu không thể lên được thì hắn nhất định không thể!
 
Những lời này của hắn hiển nhiên là đang tìm cớ xuống thang mà thôi. Một khi ta không đồng ý thì hắn có thể tránh được để tài này. Ta cũng không thể tiếp tục dùng lời nói đả kích hắn nữa.
 
Ngươi nếu có thể bước lên tầng bảy thì ta sẽ dùng vật này đánh cuộc!
 
Viêm Loan sau khi suy nghĩ cẩn thận, ánh mắt chợt lóe lên, tay phải vung lên. Một chiếc ô màu lam xuất hiện trước mặt nàng.
 
Còn ngươi, nếu không tiến vào được tầng bảy thì lấy vật gì đánh cuộc đây?
 
Viêm Loan nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lời nói lạnh như băng.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.