Tiên Nghịch

Chương 1740: Lại đánh cuộc một lần!



Vương Lâm vừa nói xong, bàn chân đột nhiên giơ lên, hướng về phía bậc thang thứ mười bốn hạ xuống. Trong nháy mắt khi bàn chân hắn hạ xuống, biển lửa do bổn nguyên chân thân hóa thành phía sau hắn ầm ầm chui vào cơ thể Vương Lâm, trong thời gian ngắn khiến thân thể hắn chấn động, dung hợp với thân thể hắn. Sau khi bước chân hắn hạ xuống, lại tiếp tục bước tiếp!
 
Bậc thang thứ mười lăm!
 
Thiên địa ầm vang, vô số tu sĩ của Đại Hồn Môn lúc này đều nhìn lên. Bọn họ sau khi nhìn thấy Vương Lâm đi tới bậc thang thứ mười lăm. Lại một lần nữa thấy hắn cất bước!
 
Bậc thang thứ mười sáu!
 
Còn thiếu ba bậc nữa. Ý chí Vương Lâm ta thiên địa bất khuất, dựa vào cái gì mà muốn ta phải lui bước!
 
Vương Lâm vừa nói, sinh tử bổn nguyên trong hư bốn nguyên đột nhiên bộc phát ra.
 
Hư bổn nguyên ở Tiên Cương đại lục không hề bị ảnh hưởng, giờ phút này bộc phát ra, chân Vương Lâm đã đạp lên bậc thang thứ mười bảy!
 
Ý chí của ta xuyên qua động phủ giới tới Tiên Cương đại lục, từ cổ chí kim là người đầu tiên ra khỏi được động phủ giới! Dù là trong Tàng Hồn Các có tồn tại ý chí tương đương với tu sĩ Không Kiếp trung kỳ nhưng ngươi dựa vào tư cách gì muốn ta phải lui ra!
 
Trong thân thể Vương Lâm, Chân Giả bổn nguyên đột nhiên bộc phát, thân thể giống như hư ảo. Lại bước tiếp, dẫm lên bậc thang thứ mười tám!
 
Cảnh tượng này rơi vào mắt đệ tử Đại Hồn Môn. Đám người này chấn động tâm thần, mà Viêm Loan sau khi nhìn thấy sắc mặt liền tái nhợt.
 
Ngày cả những lão quái bế quan lâu năm trong Đại Hồn Môn lúc này đều ra khỏi động phủ, tự mình nhìn lại!
 
Ý chí của ta thiên kiếp không thể diệt trừ. Ta từ trong thiên kiếp thu hồi vận mệnh, ta đi tới Tiên Cương đại lục này không phải khuất phục mà để nắm số phận bản thân trong tay. không phải là phục tùng mà là đạp bước trời cao!
 
Hai mắt Vương Lâm bừng sáng. nhân quả bổn nguyên của hắn ầm ầm bốc lên, bước lên bậc thang thứ mười chín, tiến tới đại môn của Tàng Hồn Các tầng thứ bảy!
 
Trong nháy mắt khi bước này hạ xuống, hư ảnh trên bầu trời Đại Hồn Môn lóe lên ánh sáng vô tận, khiến thần sắc của đám đệ tử bốn phía đang yên lặng trở nên ngưng trọng, nhìn về phía hư ảnh kia, ánh mắt mang theo vẻ tôn kính.
 
Cường giả dù ở địa phương nào cũng đều được tôn trọng. Vương Lâm đã lấy bước chân của mình để nói cho cả Đại Hồn Môn, hắn có thể tiến vào tầng thứ bảy!
 
Những người vừa rồi không coi trọng hắn lúc này tâm thần đều chấn động, nửa ngày không nói lên lời.
 
Từ nay về sau, tầng thứ bảy Tàng Hồn Các này cũng không phải chỉ có năm người lão tổ tiến vào nữa. Hôm này đã có thêm một người.
 
Trong sự yên tĩnh của Đại Hồn Môn, không biết từ nơi này truyền ra một tiếng thở dài.
 
Cùng lúc đó, trong động phủ trên Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu chân nhân trầm mặc. Hắn vẫn ngồi khoanh chân như trước, không đứng dậy nhưng đôi mắt lại lộ vẻ ngưng trọng.
 
Hắn. Không ngờ có thể bước vào tầng bảy thật. Tổ tiên từng nói người này đúng là ba năm sau mới tiến vào được tầng bảy, ba mươi năm sau tiến vào tầng tám. Ba trăm năm sau tiến vào tầng chín, mang tới cho Đại Hồn Môn một cơ duyên cực lớn!
 
Hôm này. Không ngờ lại thay đổi.
 
Trong Tàng Hồn Các tầng bảy, vào chớp mắt khi bước chân Vương Lâm hạ xuống, hắn quay phắt đầu, ánh mắt theo cầu thang nhìn về phía Viêm Loan sắc mặt đang tái nhợt, tay áo vung lên. Huyết Kiếm và chiếc ô màu lam của Viêm Loan ở tầng sáu gào thét lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Chiếc ô của Viêm Loan này Vương mỗ muốn lấy!
 
Viêm Loan theo tiềm thức giơ tay muốn giữ lại chiếc ô. Nhưng lòng kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng làm vậy. Chần chừ một chút, chiếc ô và Huyết Kiếm đã đi tới bên cạnh Vương Lâm.
 
Thu hồi Huyết Kiếm xong, Vương Lâm cầm lấy chiếc ô màu lam. Đang muốn xóa đi thần thức của Viêm Loan ở bên trên đó thì đột nhiên Viêm Loan ở trong tầng thứ sáu cất giọng lạnh lùng nói.
 
Vương Lâm, ngươi có dám đánh cuộc tiếp hay không!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cười lạnh, dừng không xóa thần thức của Viêm Loan mà cầm trong tay, chậm rãi mở miệng.
 
Ngươi muốn đánh cuộc thế nào?
 
Ta muốn đánh cuộc ngươi không thể tiến vào tầng tám! Ngươi có dám cuộc không!
 
Thân thể Viêm Loan nhoáng lên, trực tiếp xuất hiện ở chỗ cầu thang nhưng không dám bước lên mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Vương Lâm không trả lời ngay mà thần sắc lộ vẻ trầm ngâm.
 
Ngươi nếu thua thì trả lại bảo vật cho ta! Còn nếu ngươi thắng, ta.
 
Không đợi Viêm Loan nói xong, Vương Lâm liền ngắt lời.
 
Ta tại sao lại phải tiếp tục đánh cuộc với ngươi!
 
Lời nói của Vương Lâm bình tĩnh, tay áo vung lên, đi vào tầng thứ bảy. Trong đó có không tới ba mươi hồn thể đang lơ lửng.
 
Vương Lâm! Ngươi nếu thắng ta ta sẽ đưa bảo vật này cho ngươi!
 
Viêm Loan phất tay, trong tay liền xuất hiện một hồ lô màu tím.
 
Hồ lô này vừa xuất hiện, lập tức những luồng khí tức linh hồn liền đột nhiên bao phủ cả nơi này.
 
Vật này là Pháp Bảo của đệ cửu Tiên Tổ La Vân Hải lúc còn sống, bị ta trong lúc vô ý đạt được, trong đó ngày xưa ngưng tụ mười triệu đạo hồn. Hôm nay dù đã bị tốn hại nhưng trong đó còn ba ngàn vạn đạo hồn, một khi thi triển thì tuy rằng chỉ có một cơ hội nhưng lại có thể phát huy lực lượng của tu sĩ Không Kiếp trung kỳ tối cường!
 
Vật này cũng là nguyên nhân khiến ta có thể triệu hồi được hồn phách của đệ cửu Tiên Tổ. Ngươi có vật này, tu luyện Hồn Diễn Quy Đạo Thuật có thể gọi đệ cửu Tiên Tổ giáng xuống!
 
Bảo vật này chỉ cần ngươi có thể bước vào tầng tám thì có thể lấy đi! Ngươi có đánh cuộc hay không?
 
Giọng nói của Viêm Loan chói tai, vang vọng trong Tàng Hồn Các.
 
Bước chân Vương Lâm đi vào tầng bảy đột nhiên sững lại. Hắn cảm nhận được giao động linh hồn truyền ra từ tầng sáu, trở nên trầm ngâm. Bảo vật hôm nay của hắn quá ít, trên Tiên Cương đại lục này nếu muốn đặt chân thì trừ tu vi bản thân ra, Pháp Bảo cũng là trọng điểm.
 
Vật này nếu ta có thể lấy thì có một chiêu sát thủ đủ để uy hiếp tu sĩ Không Kiếp trung kỳ.
 
Vương Lâm trầm ngâm, ánh mắt quét về phía cầu thang thông tới tầng thứ tám.
 
Tro bụi trên cầu thang này càng dày hơn, hiển nhiên là đã rất lâu rất lâu không có người bước vào.
 
Hồn thể của tầng thứ bảy này Vương Lâm cũng dùng thần thức đảo qua, đã tìm được Trọng Huyễn Thuật và Hồn Diễn Quy Đạo Thuật tương đối đầy đủ. Chẳng qua hiển nhiên nếu so với bên trong hồn thể của tầng tám thì nơi này không thể bằng được.
 
Cầu thang tầng tám sợ là nếu không dùng tới lực lượng của phân thân thì rất khó lên nổi.
 
Vương Lâm nhíu mày, trong lòng đang thầm cân nhắc, đồng thời tâm thần lại từ từ cảm ứng phân thân trong hư vô.
 
Viêm Loan ở tầng thứ sáu đợi Vương Lâm trả lời. Thấy hắn trầm mặc, trong lòng nàng thầm lo lắng. Nàng lo rằng Vương Lâm không đồng ý, đồng thời cũng lo rằng một khi hắn đồng ý rồi thì thật sự có biện pháp đi lên tầng tám.
 
Việc này vốn là không thể. Chiếc ô kia đối với ta có tác dụng rất lớn, khinh địch nên bị hắn lấy được, thật sự không cam lòng! Tầng thứ tám. Nơi đó tồn tại ý chí của Không Kiếp hậu kỳ, với tu vi của Vương Lâm này đi qua tầng thứ bảy hắn đã bị thương. Tầng thứ tám hắn tuyệt đối không thể qua nổi!
 
Ngay lúc trong nội tâm của Vương Lâm đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng thứ bảy truyền tới giọng nói của Vương Lâm.
 
Ngươi muốn đánh cuộc vậy thì đánh cuộc đi!
 
Lời nói của Vương Lâm giống như chém đỉnh chặt sắt. Hồ lô chứa ba ngàn vạn hồn phách kia hắn muốn có. Mà sau khi cảm ứng cùng phân thân, sự trưởng thành của phân thân còn nhanh hơn dự đoán của hắn, dù có đưa lực lượng cho bổn tôn cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
 
So sánh xong khiến Vương Lâm hạ quyết tâm!
 
Viêm Loan trong chớp mắt khi nghe thấy lời nói của Vương Lâm đột nhiên lại hơi hối hận. Chính nàng cũng không biết tại sao vẻ quyết đoán trong giọng nói của Vương Lâm lại khiến nàng mơ hồ kinh hãi.
 
Chuyện này.
 
Ánh mắt Viêm Loan lộ vẻ do dự.
 
Làm sao? Không dám à? Nếu không dám thì thần thức trên chiếc ô màu lam này đừng trách Vương mỗ xóa luôn đi đó!
 
Vương Lâm mỉm cười, tay phải cầm chiếc ô màu lam. Tay trái giơ lên, giống như chuẩn bị xóa đi thần thức trên đó.
 
Được, ta đánh cuộc với ngươi! Ta không tin ngươi có thể liên tục đi qua hai tầng bảy, tám!
 
Viêm Loan cắn răng nói.
 
Vương Lâm cười ha hả, phất tay áo đi thẳng tới phía cầu thang thông tới tầng tám. Từng bước bước tới, tâm thần Vương Lâm liên hệ với phân thân đang tồn tại trong hư không. Loại liên lạc này không bị ảnh hưởng của bất cứ cấm chế nào của Đại Hồn Môn, thậm chí trong Tàng Hồn Các này, vô số pháp tắc của Tiên Cương dùng một phương thức không ai có thể nhìn thấy, ầm ầm truyền vào thân thể Vương Lâm.
 
Hai mắt hắn bừng sáng, bước bảy bước lên tới chỗ lên cầu thang tầng tám, giơ chân bước về phía trước một bước!
 
Viêm Loan, ngươi xem cho rõ đi!
 
Trong nháy mắt khi bước chân Vương Lâm hạ xuống cầu thang, vốn rất nhiều tu sĩ còn chưa muốn rời đi đột nhiên tâm thần đều chấn động. Đám người này ngẩng phắt đầu nhìn lên. Thậm chí các lão quái thần sắc cũng đại biến!
 
Trên bầu trời của Đại Hồn Môn, hư ảnh vốn đã tiêu tán lúc này lại ầm vang trong thiên địa. Một hư ảnh cầu thang khổng lồ hơn cái trước, khí thế kinh người hơn, ánh sáng tỏa ra vạn trượng ầm ầm biến ảo ra!
 
Cầu thang này là cầu thang thông tới Tàng Hồn Các tầng thứ tám!
 
Trên cầu thang, thân ảnh Vương Lâm lại một lần nữa huyễn hóa ra! Mái tóc bạc của hắn tung bay, khiến người ta nhìn lại mà tâm thần chấn động không thôi.
 
Hắn. Hắn không ngờ lại còn muốn đi tới tầng tám!
 
Việc này mấy trăm năm khó gặp! Không ngờ ta lại được thấy có người muốn xông lên cả hai tầng bảy tám!
 
Tiếng xôn xao đột nhiên nổi lên. Đám trưởng lão bế quan lúc này thần sắc ngưng trọng, nhìn không chớp mắt. Trong Thanh Thiên Phong, Thanh Ngưu lão tổ không còn có thể bảo trì vẻ trấn định, trực tiếp đứng vọt dậy, thần sắc biến hóa bất định, khó nén nổi chấn động trong tâm thần.
 
Hắn muốn lên tầng tám! Vốn tiến vào được tầng bảy sớm ba năm đã quỷ dị rồi, nếu hắn thật sự có thể tiến vào tầng tám vậy thì lại sớm hơn tới ba mươi năm, chuyện này.
 
Thanh Ngưu lão tổ không biết chuyện này đối với Đại Hồn Môn là tốt hay là xấu. nhưng chuyện bất đồng với tính toán của lão tổ đời đầu khiến trong lòng hắn cảm thấy bất an.
 
Viêm Loan ở trong tầng thứ sáu. Đứng trong Tàng Hồn Các, không thể tiến vào tầng thứ bảy, vốn không thể nhìn thấy biến hóa ở tầng thứ bảy, thậm chí cả thần thức cũng không cách nào tản ra. Nhưng tu vi của nàng tới bậc này, hiển nhiên có thủ đoạn khác.
 
Chỉ thấy bên trong Đại Hồn Môn, trong ngọn núi Viêm Loan mới đạt được, một đệ tử vốn đang sợ hãi ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên thân thể run lên, trong nháy mắt hai mắt lộ vẻ mê mang, sau đó lộ ra sát khí. Trong tích tắc ngắn ngủi này, linh hồn của đệ tử này bị đè nén, bị thần thức của Viêm Loan thay thế, trở thành đôi mắt của Viêm Loan.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.