Tiên Nghịch

Chương 1763: Phục kiếp!



Một tiếng gào thét mang theo sự hung tàn truyền ra từ hắc vụ bên ngoài thân thể Vương Lâm. Chỉ thấy một đầu lưỡi đỏ lòm từ trong sương mù cuốn ra. Khôi lỗi Dĩ Ti đã mất một cánh tay điên cuồng lao thẳng tới Lưu Chi Nguyên.
 
Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp. Khoảng cách mấy trăm trượng đối với khôi lỗi Dĩ Ti mà nói chỉ trong chớp mắt, hầu như trong tích tắc khi Lưu Chi Nguyên xoay người là nó đã vọt tới nơi.
 
Sắc mặt Lưu Chi Nguyên biến đồi. Hắn cảm nhận rõ ràng từ trong hắc vụ này truyền ra một luồng dao động của tu vi Không Kiếp, hai mắt lộ vẻ hoảng sợ. Hắn hiển nhiên nhìn ra đây là một con rối, thân thể không nghĩ ngợi chút nào lui lại phía sau, tay áo vung lên. Lập tức trước người hắn liền có bảy đóa hắc liên biến ảo ra, va chạm với khôi lỗi Dĩ Ti.
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, hấp dẫn sự chú ý của sáu người đang chiến đấu cách đó mấy ngàn trượng, sắc mặt đồng bọn của Lưu Chi Nguyên biến đổi. Đang muốn xem xét thì lại bị ba tu sĩ Thiên Ngưu Châu cản trở. Ba người lúc này không rảnh mà tản thần thức ra xem xét nhưng cảnh này hiển nhiên là có lợi với phe mình!
 
Bảy đóa hắc liên sụp đổ. Khôi lỗi Dĩ Ti gầm thét, toàn thân có nhiều chỗ bị thương nhưng đầu lưỡi của nó xuyên qua bảy đóa hắc liên này, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thủng ngực Lưu Chi Nguyên.
 
Máu tươi bắn tung ra. Ngục Lưu Chi Nguyên đau nhói, không kịp xem xét gì. Giờ phút này tiên lực trong cơ thể hắn vốn đã không còn nhiều lắm. Lại bị sương mù quỷ dị này hấp thu, vừa rồi trong lúc nguy cơ lại liên tiếp thi triển bảy đóa hắc liên, lúc này đã sắp cạn kiệt, vội vàng lui lại phía sau, tay phải giơ lên, trong tay lập tức xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu đen. Đang định cắn nuốt.
 
Vương Lâm bỗng nhiên giơ tay phải, trên tay xuất hiện thêm một tấm buồm mặt quỷ màu trắng, cuốn về phía trước. Một động tác này khiến tiếng khóc thê lương truyền khắp bốn phía, rõ ràng truyền vào tâm thần Lưu Chi Nguyên. Trong óc hắn lập tức hiện lên một thân ảnh nữ tử mặc bạch y mơ hồ. Thân ảnh này đang quay lưng về phía hắn khóc lóc.
 
Trong nháy mắt khi thân ảnh này xuất hiện, quang cầu Lưu Chi Nguyên cầm trong tay định cắn nuốt liền sững lại.
 
Trong tích tắc này, Vương Lâm cất bước đi tới tay phải giơ lên, năm ngón tay tạo thành chưởng hướng về phía bầu trời vồ một cái. Trong tiếng ầm vang, sương mù bị cuốn đi. Một chưởng ấn khổng lồ đột nhiên biến ảo ra trên đầu Lưu Chi Nguyên, hướng về phía hắn ầm ầm giáng xuống.
 
Cùng lúc đó, phía sau Lưu Chi Nguyên, ánh lửa bùng lên. Một chưởng ấn do ngọn lửa tạo thành giống như thiêu đốt sương mù xuất hiện, đánh thẳng về phía người này!
 
Chuyện này xảy ra cực nhanh, do Vương Lâm tính toán mấy lần trong đầu mà thành.
 
Ngay sau đó, khi chưởng ấn từ trên bầu trời và sau lưng ầm ầm đánh tới Lưu Chi Nguyên, trong đầu hắn, tiếng khóc của nữ tử mặc bạch y càng kịch liệt. Trong nháy mắt này khôi lỗi Dĩ Ti lại một lần nữa gầm lên, điên cuồng vọt tới. Còn cả Huyết Kiếm vừa rồi bị đánh văng lúc này cũng lóe lên huyết quang ngập trời, hóa thành một đạo kiếm quang khổng lồ chém xuống!
 
Đủ loại thần thông đồng loạt tới gần, thừa dịp tiên lực trong cơ thể Lưu Chi Nguyên khô cạn không thể bổ sung mà chém giết.
 
Nhưng muốn giết tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ cũng rất khó khăn. Dù Vương Lâm đã chọn thời cơ rất xảo diệu nhưng trong nháy mắt khi tất cả thần thông này ập tới, đồng tử trong hai mắt Lưu Chi Nguyên bỗng co rút lại. Hắn không cần nghĩ ngợi, cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi, lập tức hóa thành huyết giáp bao phủ toàn thân hắn, thậm chí ngay cả mái tóc của hắn cũng trở thành màu máu.
 
Da thịt toàn thân hắn trong nháy mắt liền biến thành một huyết nhân. Hai tay co lại, trong nháy mắt khi thần thông đánh tới, Lưu Chi Nguyên bỗng nhiên duỗi hai cánh tay.
 
Huyết giáp chấn!
 
Trong một khắc khi lời nói này truyền ra, làn da máu bên ngoài thân thể Lưu Chi Nguyên lập tức khô héo, hóa thành dạng giống như da khô, cũng trong tích tắc khi hắn duỗi tay, huyết giáp phủ khắp toàn thân lập tức nổ tung, hình thành một cơn gió lốc quét ra.
 
Chưởng ấn khổng lồ trên bầu trời trong nháy mắt khi đụng phải cơn lốc này lập tức sụp đổ. Còn cả chưởng ấn hỏa diễm phía sau Lưu Chi Nguyên lúc này cũng bị cơn lốc đánh tan.
 
Huyết Kiếm lóe lên, chém lên cơn lốc, cả khôi lỗi Dĩ Ti đang điên cuồng tới gần lúc này cũng nhảy vào cơn lốc. Trong thời khắc này, những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
 
Tiếng ầm vang nổi lên, thân thể Vương Lâm nhoáng một cái liền tiến tới cơn lốc màu máu này. Cơn lốc này hiển nhiên là thần thông bảo vệ tính mạng của Lưu Chi Nguyên, giờ phút này ngạnh kháng nhiều thần thông của Vương Lâm, mơ hồ đã xuất hiện vặn vẹo như muốn vỡ tung. Lưu Chi Nguyên bên trong lại cũng phun máu tươi, thần sắc dữ tợn. Điên cuồng lui lại phía sau.
 
Ngay trong lúc lùi lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Nhưng lúc này Vương Lâm đột nhiên biến mất. Đồng tử trong mắt Lưu Chi Nguyên co rút lại, xoay phắt người, tay phải giơ lên chụp về phía sau.
 
Chỉ thấy phía sau hắn, thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra, đánh tới một quyền. Quyền này không có hư ảnh của Đạo Cổ nhưng lại là một quyền của Đạo Cổ!
 
Tiếng ầm ầm vang khắp không gian. Cánh tay phải của Lưu Chi Nguyên vỡ tung, huyết nhục mơ hồ, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng bị đánh bay đi. Khóe miệng Vương Lâm cũng tràn máu tươi nhưng không dừng lại mà cất bước đuổi theo.
 
Tiếng ầm vang nổi lên. Vương Lâm trong lúc truy kích, thân thể nhanh chóng nhoáng lên, liên tiếp phóng ra mười chín quyền, sắc mặt Lưu Chi Nguyên nọ tái nhợt, hai mắt lộ vẻ hoảng sợ. Vương Lâm đuổi giết quá mức hung mãnh, căn bản không cho hắn bất cứ cơ hội nào để phản ứng. Liên tiếp từng quyền đánh cho toàn thân hắn tràn ngập máu tươi, bộ dáng cực kỳ kinh khủng.
 
Chút thủ đoạn ấy không giết được bổn tôn!
 
Lưu Chi Nguyên hiểu rõ thời khắc này là một lần sinh tử đại kiếp trong đời hắn. Đối phương nắm thời cơ cực kỳ xảo diệu, hiển nhiên không phải là ra tay bừa bãi mà đã có chuẩn bị thật lâu rồi!
 
Giờ phút này vừa lui lại phía sau, hắn vừa liều mạng nhận một quyền của Vương Lâm, trong tích tắc khi một đóa hắc liên biến ảo ra sụp đổ. Trong tay xuất hiện một cái chuông màu đen.
 
Đây là lần đầu tiên trong trận đánh này Lưu Chi Nguyên xuất ra bảo vật. Mà thứ này chính là một pháp bảo cực mạnh của hắn! Chiếc chuông này vừa xuất hiện trong tay Lưu Chi Nguyên liền lập tức truyền ra những âm thanh trong trẻo.
 
Tiếng chuông vang vọng, lập tức ở bên ngoài thân thể hắn hóa ra vô số hồn phách nữ tử thê lương. Đám hư ảnh này toàn thân lõa thể, thần sắc bi thảm, oán khí ngập trời.
 
Đám hư ảnh này dày đặc, không ngờ tới mấy chục vạn, tràn ngập không gian. Oán khí tụ lại một chồ, hình thành một luồng khí ngập trời, khiến toàn bộ tu sĩ đang giao chiến trên Cực Thiên thảo nguyên đều cảm nhận được rõ ràng!
 
Sáu tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ lúc này đang chém giết kịch liệt, sau khi cảm nhận được khí tức này thần thức đều đảo qua muốn xem xét. Nhưng lúc này sương mù hạn chế thần thức cho nên họ đều không rõ mọi chuyện! Nhưng ba tu sĩ tới từ Lục Ma Châu đối với pháp bảo của Lưu Chi Nguyên cũng đã có chút tin tức.
 
Giờ phút này khi cảm nhận được luồng oán khí ngập trời này, thần sắc họ đều biến đổi, biết Lưu Chi Nguyên đã gặp phải kẻ địch sinh tử rồi, nếu không tuyệt đối sẽ không xuất ra bảo vật này!
 
Còn về lão già Không Kiếp trung kỳ đang đấu pháp cùng ba người Viêm Loan và Hứa Đông Đức. Cả lão già họ Trương đang giao chiến với Lữ Văn Nhiễm cũng biến sắc. Chẳng qua thần thức bọn họ bị nơi này ngăn cản, không thể lan ra xem xét.
 
Ánh mắt Lữ Văn Nhiễm lóe lên, thần thức tràn ra, nhưng ở chỗ giao chiến với Lưu Chi Nguyên có một tấm màng vô hình, khiến thần thức của hắn mơ hồ, không thấy rõ người chiến đấu với Lưu Chi Nguyên.
 
Cả đám người Viêm Loan cũng đều như vậy.
 
Trong tích tắc khi oán khí bốc lên tận trời, đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại. Hắn chuẩn bị rất đầy đủ. Lúc này đã thi triển một bộ phận, còn hai sát chiêu chính thức chưa dùng tới.
 
Giờ phút này hắn không cần nghĩ ngợi, tay phải bỗng nhiên giơ lên, điểm một chỉ lên bầu trời. Trên đầu ngón tay hắn lập tức xuất hiện một cái hồ lô. Trong hồ lô nọ ẩn chứa hơn ba nghìn vạn đạo hồn, nếu nổ tung cũng đủ để uy hiếp Không Kiếp trung kỳ. Nhưng giờ phút này Vương Lâm không muốn nổ tung tất cả mà chỉ điểm một chỉ, hướng về phía hồ lô phun một ngụm máu tươi. Ngụm máu này nhanh chóng biến mất trong hồ lô. Từ trong đó lập tức truyền ra tiếng gầm thét. Ba ngàn vạn đạo hồn bay ra một lượng lớn, xoay tròn phía sau Vương Lâm, triển lộ ra một con đường máu!
 
Lấy máu huyết của ta triệu dẫn anh hồn của tổ tiên từ cổ chí kim phá không mà tới! Hồn huyễn trở về!
 
Giọng nói của Vương Lâm bình tĩnh nhưng lại lộ ra một lực lượng kỳ dị.
 
Cuối còn đường máu này có một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này dung hợp với sương mù bốn phía, mơ hồ lan ra vẻ âm trầm. Ở trong dòng xoáy, đồng thời khi Vương Lâm cất lời, chậm rãi có một thân ảnh bước ra.
 
Mỗi một bước chân hắn hạ xuống đều khiến cho thiên địa bốn phía nổ bùng bùng!
 
Oán khí ngập trời do pháp bảo Lưu Chi Nguyên dẫn động ra bị khí thế của thân ảnh huyết sắc này tràn tới lập tức xuất hiện dấu hiệu sụp đô. Sắc mặt Lưu Chi Nguyên đại biến, hai tay bắt quyết điểm lên trời. Chỉ thấy oán khí tràn ngập thiên địa lập tức ngưng tụ lại, hóa thành một thân ảnh khổng lồ. Thân ảnh này là một nữ tử, toàn thân do hơn mười vạn oan hồn tạo thành, có thể nhìn thấy hơn mười vạn dung nhan thê lương trên cơ thể nàng.
 
Trong chớp mắt khi thân ảnh này ngưng tụ ra liền mở miệng lớn hướng về phía Vương Lâm cúi người cắn nuốt.
 
Mà giờ phút này thân ảnh đệ cửu Tiên Tổ Đại Hồn Môn La Vân Hải biến ảo ra phía sau Vương Lâm cũng đang từ đường máu bước ra, tay phải giơ lên. Một luồng sát khí kinh thiên ầm ầm bốc lên, hóa thành một thanh trường thương đỏ rực, bị hắn nắm trong tay, vung mạnh một cái. Trường thương nọ gào thét lao đi, va chạm với thân ảnh do vô số oan hồn tạo thành kia.
 
Trong nháy mắt khi va chạm, thanh trưừng thương tỏa sáng, giống như tịnh hóa. Khiến cả thân ảnh kia lập tức tan vỡ, oan hồn trong đó thét lên thê thảm.
 
Tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa. Thân thể Vương Lâm run lên, phun một ngụm máu tươi, liên tục lui lại phía sau hơn trăm trượng. Con đường máu phía sau hắn tiêu tán, thân ảnh La Vân Hải biến mất. Nhưng hư ảnh do oan hồn biến thành cũng tan nát. Toàn thân Lưu Chi Nguyên tuôn ra một lượng lớn máu tươi, kêu thảm lui lại phía sau.
 
Chỉ thấy thân ảnh kia hóa thành vô số oan hồn, giống như cắn trả, dũng mãnh chui vào trong cơ thể Lưu Chi Nguyên, khiến cho tiếng kêu của hắn vô cùng thê lương, điên cuồng lui lại phía sau. Nhưng hắn còn chưa chết, chỉ là bị trọng thương mà thôi. Lúc này hắn không còn để ý tới trận chiến này nữa, muốn mau chóng bỏ chạy!
 
Thần chấn, binh tu liệt vị!
 
Yêu thuật, phong hỏa thành sơn!
 
Ma đạo, sinh tử nghịch động!
 
Thần, yêu, ma.cổ đạo vô tiên!
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lưu Chi Nguyên đang lùi ra xa, đánh ra một quyền!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.