Tiên Nghịch

Chương 1768: Thôn Thiên Đạo!



Mọi việc diễn ra qua nhanh. Hứa Đức Tài đưa cây hương về phía sau cắm xuống một cái, trực tiếp đâm sâu vào mặt đất, thân thể nhoáng lên, lui lại phía sau ba bước nữa, tay trái bắt quyết. Trong tích tắc gần sáu trăm vạn ấn quyết xuất hiện. Hai tay hắn đồng loạt đặt lên mặt đất.
 
Ầm một tiếng, lấy Vương Lâm làm trung tâm, bùn đất chợt nhúc nhích, hóa thành một dòng xoáy, ầm ầm dựng lên ngập trời, hình thành một tấm màn bùn đất phong bế!
 
Từ xa nhìn lại. Nơi này giống như một đám bùn lớn, bao vây Vương Lâm vào bên trong.
 
Nê sát! (nê: bùn)
 
Hứa Đức Tài gầm nhẹ, đám bùn này đột nhiên co rút lại.
 
Hứa Đức Tài nổi danh trên Lục Ma Châu. Điểm làm hắn khiến người ta có một cảm giác rất đáng sợ chính là tốc độ làm phép nhanh tới lạ thường. Dưới tốc độ này, khi đấu phép hắn thường chiếm ưu thế tuyệt đối. Hắn có thể khiến cho người khác không có chút thời gian nghỉ ngơi, liên tục vô tận đánh ra thần thông, ầm ầm giết chết đối phương!
 
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn tuy là tán tu nhưng lại có thể khiến Đạo Ma Tông khách khí mời tới!
 
Vương Lâm ở trong đám bùn, bốn phía mà một vùng bùn đất vây quanh, phát ra những tiếng rền trầm trầm. Trong thân thể hắn tồn tại lực lượng kỳ dị do Hứa Đức Tài vừa vái một vái lúc trước. Bốn phương tám hướng Vương Lâm tràn ngập bùn đất, mà hư ảnh kình ngư trên bầu trời đang mở lớn miệng, trong tích tắc cắn nuốt cả đám bùn đất khổng lồ này.
 
Sau khi cắn nuốt xong, hư ảnh kình ngư tiêu tán. Nhưng đám bùn đất này không biết mất mà lơ lửng giữa không trung, bốn phía có chín con mãng xà màu đen biến ảo ra, hướng về phía đám bùn nàv phun ra rất nhiều độc khí, dung nhập vào trong đám bùn. Không ngừng thấm vào bên trong.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng trong thiên địa. Đám bùn kia nhanh chóng sụp đổ. Một luồng lực lượng mạnh mẽ từ bên trong đó nổ tung, hóa thành một nắm tay khổng lồ, trực tiếp đánh tan vài còn mãng xà. Đám bùn vỡ tung, lộ ra thân ảnh chật vật của Vương Lâm ở phía trong.
 
Cả đời Vương Lâm đã trải qua chém giết vô số trận, đây là lần đầu tiến hắn căn bản không có chút thời gian ngừng tay, bị người ta công kích điên cuồng như bão táp.
 
Tất cả đều bởi vì tốc độ thi pháp của đối phương quá nhanh, nhanh tới mức khiến người ta phẫn nộ!
 
Hầu như trong nháy mắt khi Vương Lâm thoát ra từ đám bùn. Tiếng ầm vang từ phía xa đã vọng tới. Chỉ thấy một đám phi kiếm màu vàng mang theo khí tức ác liệt đang gào thét lao tới.
 
Ngay sau đó, ở phía sau phi kiếm là mười tám người bùn đang bước nhanh đi.
 
Phía sau mười tám người bùn này, một tấm màn đang nhúc nhích tiến tới.
 
Ở phía sau tấm màn là một cái đầu lâu lộ ra vẻ tang thương, có u quang tỏa ra, giống như bị người ta phóng thẳng về phía Vương Lâm.
 
Ở sau đó nữa cỏ xanh trên mặt đất nhúc nhích, bất ngờ đồng loạt bị rút ra, hóa thành những giọt nước màu xanh biếc, số lượng không thể tính nỗỉ phóng tới.
 
Sau đó nữa là một vùng sương mù cuốn động thiên địa, giống như kéo toàn bộ mây đen trên trời xuống, hóa thành một đôi bàn tay khổng lồ, mang theo tiếng gào thét kinh thiên động địa. Từ hai bên sườn Vương Lâm nhanh chóng tấn công.
 
Ở phía sau nữa lại là chính con mãng xà vừa bị Vương Lâm đánh tan và hư ảnh kình ngư biến ảo ra, mở miệng lớn chuẩn bị cắn nuốt Vương Lâm lần hai.
 
Vật ấy mới thực sự là quỷ dị. Là thần thông cả đời của Hứa Đức Tài. Một khi bị kình ngư này nuốt vào trên ba lần, tu sĩ cùng giai nhất định bị trọng thương!
 
Thấy cảnh tượng này, dù là Vương Lâm cũng cảm thấy da đầu tê tái. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi là có người tốc độ làm phép lại có thể đạt tới trình độ khủng bố như thế này!
 
Giao đấu chưa bao lâu mà đối phương đã thi triển ra quá nhiều thủ đoạn, bao nhiêu loại thần thông thế này, hầu như tràn ngập mấy vạn trượng, khiến cho Vương Lâm có một loại ảo giác là hắn giống như không phải giao chiến với một người mà với mấy người vậy!
 
Không kịp nghĩ nhiều, đám phi kiếm màu vàng đã tới gần, trong tích tắc đã bao vây bốn phía Vương Lâm, khí tức ác liệt như có thể chém đinh chặt sắt, muốn phân thân Vương Lâm ra vậy.
 
Loại tốc độ thi triển thần thông nhanh tới không ngừng nghỉ thế này căn bản không để cho Vương Lâm có thời gian thi triển thần thông, trong tích tắc đã tấn công hắn.
 
Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên. Từ thân thể Vương Lâm vang lên những tiếng kim loại va chạm. Toàn bộ phi kiếm nọ rơi vào người hắn khiến thân thể Vương Lâm vội vàng lui lại phía sau.
 
Y phục hắn bị tổn hại vô cùng nghiêm trong. Đây có thể nói là một lần chém giết với người khác mà Vương Lâm chật vật nhất! Nếu không phải là Đạo Cổ có thân hình cường hãn thì lúc này dưới đám phi kiếm này hắn nhất định bị thương!
 
Sau phi kiếm, mười tám người bùn không cho Vương Lâm có cơ hội thở dốc, ầm ầm bước tới, trong tích tắc khi tới gần Vương Lâm mười trượng liền không triển khai công kích mà đồng loạt tự bạo.
 
Ầm ầm ầm ầm!
 
Mười tám người bùn tự bạo hình thành một cơn lốc cuốn Vương Lâm vào bên trong, bắt đầu hủy diệt. Vương Lâm phun một ngụm máu tươi, đang muốn lui lại phía sau thì trong nháy mắt này, tấm màn phía sau người bùn như ràng buộc với người bùn, rung lên một cái liền hóa thành tầng tầng lốc xoáy, vờn quanh Vương Lâm.
 
Trong tiếng ầm vang, tấm màn này sụp đổ, hóa thành mười vạn tám ngàn sợi tơ, với tốc độ cực nhanh chui vào trong cơ thể Vương Lâm, triển khai hủy diệt từ bên trong.
 
Vậy còn chưa xong, phía sau tấm màn, đầu lâu tràn ngập u quang kia trong tích tắc bị ném tới gần Vương Lâm, từ trên bầu trời đen kịt liền lập tức có một khe hở khổng lồ bị xé mở. Một luồng khí tức kinh khủng từ trong khe hở này truyền ra. Một cái đầu khổng lồ bất ngờ xuất hiện.
 
Cái đầu này là đầu một con chó. Bộ dáng cực kỳ dữ tợn. Lộ vẻ hung tàn khát máu, đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu bị vứt phía trước Vương Lâm. Đột ngột gầm lên một tiếng rồi lao xuống.
 
Con chó này chính là hung thú Hứa Đức Tài nuôi dưỡng, chuyên dùng để đả thương người!
 
Tốc độ con chó này quá nhanh, trong tích tắc đã tới gần, há miệng cắn lên cái đầu lâu, đồng thời cả cái đầu khổng lồ đánh lên thân thể Vương Lâm.
 
Khóe miệng Vương Lâm tràn ra một lượng lớn máu tươi, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng phía sau con chó này là chất lỏng màu xanh biếc vô tận tràn tới, trực tiếp rơi lên người Vương Lâm, tạo thành tiếng ầm vang kinh thiên.
 
Trong tích tắc khi tiếng ầm vang này nổi lên, sát chiêu chính thức ầm ầm lao tới, chính là hai bàn tay khổng lồ đánh tới hai bên sườn Vương Lâm, ầm một tiếng, bàn tay nọ chỉ còn cách Vương Lâm không tới mười trượng!
 
Những tiếng bùng bùng từ trong người Vương Lâm vang lên, giống như thân thể hắn không thể chịu đựng nổi nữa vậy. Trong thời khắc nguy cơ này, Vương Lâm bỗng nhiên giơ hai tay lên không, trực tiếp đấm thẳng về phía hai bàn tay kia.
 
Cùng lúc đó, hư ảnh kình ngư khổng lồ phía xa mở to miệng lao tới, hướng về phía Vương Lâm cắn nuốt.
 
Tiếng chấn động kinh thiên động địa truyền khắp Cực Thiên thảo nguyên. Hai bàn tay khổng lồ va chạm với Vương Lâm, tạo nên âm thanh kinh thiên. Toàn thân Vương Lâm tuôn ra huyết vụ. Nhưng kình ngư nọ giống như mãnh thú lao tới, trong tích tắc đang định cắn nuốt, thần sắc Hứa Đức Tài ở phía xa vừa lộ ra vẻ đắc ý thì Vương Lâm đột nhiên mở miệng, phun ra một viên đá màu đen.
 
Viên đá này xuất hiện, lập tức bộc phát ra ánh sáng đen ngập trời, dung hợp với màn đêm trên bầu trời. Một thân ảnh giống hệt con kình ngư kia nhưng lớn hơn tới mấy lần huyễn hóa ra.
 
Vật này chính là Thiên Đạo của Vương Lâm, U Minh Thú!
 
U Minh Thú vừa xuất hiện, hai mắt lộ vẻ mê man và hung tàn, quên đi sợ hãi, điên cuồng cắn nuốt hư ảnh kình ngư của Hứa Đức Tài.
 
Đồng tử trong hai mắt Hứa Đức Tài co rút lại, lộ vẻ hoảng sợ, không cần nghĩ ngợi chút nào, thân thể vội vàng lui lại phía sau, hai tay bắt quyết, định thu hư ảnh kình ngư kia lại.
 
Nhưng lúc này tốc độ của hắn đã chậm!
 
Trong tiếng ầm vang, chỉ thấy kình ngư của Hứa Đức Tài vừa định lui lại phía sau thì U Minh Thú đã hút một cái, vô cùng nhanh chóng nuốt nó vào miệng.
 
Trong tích tắc khi kình ngư này bị nuốt, sắc mặt Hứa Đức Tài tái nhợt, phun một ngụm máu tươi.
 
- Thiên Đạo của ta!
 
Giọng nói cực kỳ thê lương, mang theo sự đau lòng không thể nói bằng lời vang lên. Lúc này hai mắt Hứa Đức Tài đỏ bừng. Thiên Đạo bị nuốt khiến hắn không thể tưởng tượng nổi, không thể nào tin nổi.
 
Dù Vương Lâm cũng có Thiên Đạo nhưng giữa Thiên Đạo và Thiên Đạo hắn chưa từng nghe nói có chuyện cắn nuốt nhau!
 
Hắn không biết là trong cơ thể Thiên Đạo của Vương Lâm có một vật. Vật đó tên là Không Gian Thạch!
 
Vương Lâm rời khỏi động phủ giới, mang theo Thiên Đạo nhưng lại vẫn để quy tắc của Thiên Đạo như cũ.
 
Thân thể Vương Lâm lui nhanh lại phía sau, cho tới khi rời khỏi ngàn trượng mới thu lại Thiên Đạo, hóa thành Không Gian Thạch nuốt vào miệng. Đây là lần đầu tiên trong trận giao chiến này hắn có thể thở phào một hơi, bị tấn công liên tục như vậy khiến thần kinh hắn vô cùng khẩn trương.
 
Thân thể truyền ra sự đau đớn, ánh mắt nhìn về phía Hứa Đức Tài xa xa mang theo một tia ngưng trọng và kích động!
 
Tu sĩ tuyệt đối không thể có tốc độ làm phép nhanh như vậy. Người này nhất định đã gặp cơ duyên gì đó, nhất định là nắm giữ thần thông hiếm thấy! Nếu không không thể xuất hiện cảnh tượng như vừa rồi! Loại thần thông này nếu ta có thể học được.
 
Nhìn chằm chằm vào Hứa Đức Tài phía xa xa, hai mắt Vương Lâm âm thầm lóe lên. Trái tim hắn đập thình thịch, nhưng không lao ra nữa mà bước lùi lại một bước, sóng gợn hiện lên, trong tích tắc biến mất.
 
Trong nháy mắt hắn biến mất, thần thông của Hứa Đức Tài ầm ầm ập tới, tràn ngập mặt đất, khiến tiếng chấn động vang lên không ngừng. Hứa Đức Tài xoay phắt người, hai mắt lộ vẻ điên cuồng.
 
Ngươi nuốt Thiên Đạo của ta, vậy thì lấy Thiên Đạo của ngươi trả lại cho ta!
 
Chẳng qua Hứa Đức Tài tìm kiếm thế nào đi nữa cũng không thấy chút khí tức của Vương Lâm. Trận chiến này nhìn như hắn chiếm ưu thế nhưng trên thực tế hắn mới là người đau lòng nổi giận!
 
Giờ phút này từ ba phương hướng khác, hai tu sĩ Không Kiếp trung kỳ của Lục Ma Châu, còn có nữ tử đạt tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ kia đang rời khỏi đội ngũ lao tới.
 
Nhưng thân ảnh Vương Lâm lại hiện ra ở xa hơn, nơi đội ngũ mà mấy người này vừa rời đi.
 
Mục đích của Vương Lâm chính là dẫn dụ ba người này, sau đó triển khai giết chóc, dùng phương thức này giết sạch đám tu sĩ Lục Ma Châu!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.