Tiên Nghịch

Chương 1773: Trương Đạo Tông!



Lúc này chém giết ở nơi đây không đông đảo như lần đầu tiên, phạm vi cũng không quá lớn, chỉ có không tới mấy trăm vạn dặm.
 
Cách chiến trường khoảng ngàn dặm, trên thảo nguyên vẫn bị sương mù bao phủ, trên mặt đất, giữa đám cỏ dại lầy lội có một hòn đá. Giờ phút này hòn đá tỏa ra từng luồng u quang. Thân ảnh Vương Lâm bỗng nhiên huyễn hóa ra.
 
Bầu trời hôn ám, bị sương mù bao phủ. Cơn mưa mấy ngày trước vẫn chưa tạnh hẳn, chỉ là cũng nhỏ đi không ít, dung hợp với sương mù thành một vùng ẩm ướt.
 
Cúi đầu nhặt Không Gian Thạch lên, thu vào trong Không Gian trữ vật, Vương Lâm nhìn về phía xa xa, ánh mắt lộ hàn quang.
 
Sau khi tiến vào Không Gian Thạch liền rơi ở nơi này, nói như vậy thì trên thực tế rất nguy hiểm, nếu không phải tới mức vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng là hơn.
 
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, dưới chân hiện lên sóng gợn, trong tích tắc thân ảnh liền biến mất.
 
Lúc hắn xuất hiện đã ở cách chiến trường kia không tới ngàn dặm. Ở nơi này hắn mơ hồ có thể cảm nhận được dao động thần thông truyền tới từ chiến trường, còn có khí tức tử vong như ẩn như hiện.
 
Chỉ cần chém giết quy mô lớn thì nhất định song phương tử vong vô số. Đối với chiến tranh Vương Lâm đã rất căm ghét. Hắn không muốn dính dáng tới nhiều. Ở nơi này hắn không có lòng trung thành, cũng không việc gì phải hô hào tu sĩ đồng bối đánh một trận cho thỏa chí.
 
Hắn chẳng qua chỉ muốn hoàn thành ba điều kiện của Thanh Ngưu lão tổ, trả ơn ba lễ vật của Đại Hồn Môn! Đây là tính cách của Vương Lâm. Hắn trọng ân!
 
Lúc này không còn thích hợp để giao chiến với tu sĩ Không Kiếp nữa. Nhưng nếu có tu sĩ Không Kiếp nào trọng thương thì có lẽ ta sẽ kiếm được chút lợi ích.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể giống như một làn khói, mờ ảo dung nhập vào trong sương mù, lao đi hướng về phía chiến trường, càng lúc càng gần.
 
Không ngừng tới gần, dao động do thần thông tạo thành càng mãnh liệt, khí tức tử vong cũng nồng đậm hơn. Mơ hồ hắn thỉnh thoảng còn nghe thấy phía trước truyền tới tiếng chém giết và tiếng thần thông Pháp Bảo va chạm.
 
Trong chiến trường này nếu có thể bắt được một nguyên thần, phong ấn trong thân thể, tu luyện Tốc Thần Quyết cũng tốt!
 
Khoảng cách giữa Vương Lâm và chiến trường ngày càng gần. Chẳng bao lâu sau hắn bất ngờ tiến vào trong chiến trường mấy trăm dặm. Bên tai hắn là tiếng gào thét kinh thiên, pháp thuật dao động khắp xung quanh, năm màu bảy sắc tràn ngập không gian.
 
Song phương vốn có sáu bảy ngàn tu sĩ, hôm nay chỉ còn lại không tới bốn ngàn người, đang chém giết tới đỏ mắt, va chạm vô cùng thảm liệt. Vương Lâm tới bên cạnh đám tu sĩ đang giao chiến này. Hắn thấy tu sĩ Lục Ma Châu tử vong, cũng thấy nhiều tu sĩ Thiên Ngưu Châu tử vong, nhưng không ra tay.
 
Hắn không muốn tham dự vào trận chém giết này. Theo hắn thấy, Thiên Ngưu Châu cũng tốt, Lục Ma Châu cũng được, đều là cá mè một lứa. Không có gì khác nhau.
 
Thân thể nhoáng lên, Vương Lâm bay vào sâu trong chiến trường. Không bao lâu sau thân thể hắn đột nhiên sững lại, xoay người nhìn về phía bên phải. Trong sương mù cuồn cuộn nơi đó có hai tu sĩ đang chém giết. Trong đó có một tu sĩ bị vây trong thế bại, nhiều lần gặp hung hiểm, lúc này đang cuống quít lui lại phía sau. Ở phía trước người này là một lão già đến từ Lục Ma Châu, tu vi không tầm thường, đã tới trình độ Không Huyền trung kỳ, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
 
- Là hắn!
 
Vương Lâm nhìn thoáng qua tu sĩ đang lui lại phía sau. Người này hắn có chút ấn tượng, chính là lão già tóc bạc lần trước gặp ở Cực Thiên thảo nguyên.
 
Lão già này lúc này rất chật vật, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn máu tươi nhưng thần sắc vẫn kiên định, không hề có chút biến hóa.
 
Nhìn một lúc nữa, ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, thân thể nhoáng lên.
 
Tu sĩ đuổi giết lão già kia vẻ mặt dữ tợn, gầm nhẹ vung tay lên, bên ngoài thân thể hiện lên hai hư ảnh khổng lồ, trong nháy mắt liền đuổi theo.
 
Ngươi và lão phu chiến đấu đã lâu, hôm nay chết đi cho ta!
 
Hai tay tu sĩ này bỗng nhiên giơ lên, chỉ về phía trước. Hai hư ảnh khổng lồ kia gầm thét hóa thành hai đạo cầu vồng lao thẳng về phía trước, sắp sửa đuổi kịp lão già tóc bạc.
 
Lão già tóc bạc này thầm than một tiếng. Hắn đã khá coi thường sinh tử. Trong trận chiến này hắn đã thấy rất nhiều đồng đạo tử vong một cách thê lương, hôm nay vậy là tới phiên mình.
 
Nội tâm dâng lên một tia bi ai nhưng cảm giác giải thoát lại nhiều hơn. Tuy nhiên nếu muốn hắn bó tay chịu chết thì đúng là chuyện không có khả năng. Trong mắt hắn hiện lên hàn ý, chuẩn bị tự bạo!
 
Đây là việc cuối cùng hắn thân tu sĩ Thiên Ngưu Châu, trước khi chết làm vì quê hương mình!
 
Lão phu sinh ra ở Thiên Ngưu Châu, tu vi đều là do Thiên Ngưu Châu ban cho, hôm nay tất cả đều trả cho Thiên Ngưu Châu, không còn nợ nần gì nữa!
 
Ánh mắt lão già lộ vẻ bình tĩnh, vừa nói vừa xoay người không bỏ chạy nữa. Nhưng trong tích tắc hắn chuẩn bị tự bạo thì đồng tử trong hai mắt bỗng nhiên co rút lại. Hắn thấy bên cạnh tu sĩ đang truy kích mình bỗng có thêm một thân ảnh.
 
Đó là một thân ảnh tóc bạc mặc bạch y!
 
Vương Lâm vô thanh vô tức xuất hiện, tay phải giơ lên, tùy ý vung về phía trước. Thiên địa ầm vang, sương mù bốn phía quay cuồng. Chỉ thấy hai hư ảnh khổng lồ của tu sĩ kia chấn động toàn thân, lập tức tan nát Hư ảnh này tan nát khiến sắc mặt tu sĩ Lục Ma Châu đại biến, lộ vẻ hoảng sợ. Thần thông của hắn không phải không thể bài trừ nhưng đối phương có thể làm dễ dàng như vậy thì chỉ có một cách giải thích!
 
Đối phương ít nhất phải là tu sĩ Huyền Kiếp!
 
Ý niệm này lóe lên trong đầu, tu sĩ Lục Ma Châu cảm thấy da đầu tê dại, không chút do dự thân thể vội vàng lui lại phía sau, định bỏ chạy khỏi nơi này.
 
Vương Lâm hừ lạnh, cất bước tiến về phía trước, trực tiếp xuất hiện ở ngoài mấy ngàn trượng, nơi tu sĩ Lục Ma Châu kia chạy tới, trong tích tắc đã biến ảo ra trước mặt đối phương, một chưởng như Thái Sơn áp đỉnh đánh xuống. Tu sĩ này căn bản không có chút khả năng né tránh, trong nháy mắt chưởng này đã đặt lên thiên linh của hắn.
 
Ầm một tiếng, toàn thân tu sĩ này tan nát, chia năm xẻ bảy, huyết nhục mơ hồ. Nguyên thần bị một lực lượng bao phủ lôi ra khỏi cơ thể, bị Vương Lâm nắm lấy, nhanh chóng bắt quyết đánh ra một loạt ấn ký, sau đó đặt lên ngực mình.
 
Nguyên thần nọ biến mất nhưng trong cơ thể Vương Lâm lại có thêm một dòng xoáy. Dòng xoáy này là do hắn dựa theo khẩu quyết của Tốc Thần Quyết mở ra một thần mạch trong cơ thể mình.
 
Tất cả mọi chuyện diễn ra cực nhanh, trong chớp mắt đã chấm dứt. Lão già tóc bạc ngơ ngác nhìn bóng lưng chợt biến mất, hồi lâu mới hít sâu một hơi.
 
Hắn là vị trưởng lão Đại Hồn Môn kia!
 
Lão già này đã từng gặp Vương Lâm ở Địa Cung, giờ phút này liếc một cái liền nhận ra. Chẳng qua bóng lưng Vương Lâm đi về phía xa, y phục màu trắng và khí tức lạnh như băng lan ra từ thân thể hắn khiến lão già này cảm thấy quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.
 
Vương Lâm bay đi bên trong sương mù, không ngừng đến gần chỗ tu sĩ Không Kiếp giao chiến sâu trong đó. Dọc theo đường đi, phàm là tu sĩ có tu vi Không Huyền bị hắn nhìn thấy, lập tức sẽ bị Vương Lâm xuất thủ đánh chết, lấy nguyên thần phong ấn ở trong người, củng Cổ Thần mạch thứ nhất của hắn.
 
Tốc Thần Quyết này Vương Lâm mơ hồ đã hơi hiểu ra nguyên lý, thông qua không ngừng phong ấn nguyên thần đạt tới trình độ nhất định khiến cho bọn họ hóa thành dòng xoáy, do đó dòng xoáv này khi xoay chuyển sẽ có tốc độ cực nhanh!
 
Phong ấn càng nhiều tu sĩ, tu vi càng cao thì dòng xoáy chuyển động càng nhanh, nhờ đó khiến cho lúc Vương Lâm cần thì tốc độ hắn thi triển thần thông cũng sẽ tăng lên.
 
Nhưng việc này cũng không phải là không có cực hạn. Vương Lâm dọc đường đi tới, khi đến gần nơi tu sĩ Không Kiếp chiến đấu đã phong ấn chín người. Sau chín người này hắn không cách nào phong ấn thêm nữa, cũng không có biện pháp tạo thành thần mạch thứ hai.
 
Điểm này trong Tốc Thần Quyết có nói rõ, Vương Lâm sau khi tự mình thử nghiệm lại càng hiểu sâu hơn. Muốn tạo thành đạo thần mạch thứ hai như vậy nhất định cần phải có nguyên thần có tu vi cao hơn.
 
Trừ phi hắn có thể như Hứa Đức Tài kia, phong ấn từ tu sĩ Không Niết sơ kỳ chỉ là nếu làm như vậy thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều. Lúc này dòng xoáy Vương Lâm tạo thành nhờ phong ấn tu sĩ Không Huyền so ra còn hơn hẳn bốn dòng xoáy của Hứa Đức Tài năm đó.
 
Tu sĩ Huyền Kiếp có thể khiến cho trong cơ thể ta xuất hiện thần mạch thứ hai, chẳng qua là trong chiến trường này, tu sĩ Huyền Kiếp rất ít Vương Lâm nheo mắt, nhìn về phía bên trong sương mù cuồn cuộn kia, nơi có tất cả tu sĩ Không Kiếp của song phương.
 
Nhìn một hồi lâu, Vương Lâm nhíu mày.
 
Bọn họ e rằng rất lâu cũng khó xuất hiện tình huống trọng thương. Mấy tu sĩ Lục Ma Châu không biết phục dụng dạng đan dược gì, tựa như có thể mơ hồ đối kháng với màn sương mù này, tăng thêm chiến lực cho bản thân do đó tốt hơn là nên tìm kiếm tu sĩ Huyền Kiếp.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm tư, lặng lẽ lui về phía sau đang muốn rời đi thì thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi. Không chút nghĩ ngợi, Vương Lâm lập tức triển khai hết tốc lực, lao về một hướng phía trước.
 
Trong nháy mắt khi hắn lao ra không tới ba trượng, một đạo lục mang ngay lập tức ập tới, rơi vào vị trí hắn vừa đứng. Cả vùng đất chấn động, ầm ầm chấn động kinh thiên, truyền khắp bốn phía, ngay cả màn sương mù này tựa như cũng bị lục mang này đánh tới, xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
 
Một kích này cũng tạo ra sóng không khí mạnh mẽ, đẩy Vương Lâm ra thật xa. Nếu không phải vừa rồi Vương Lâm phát hiện kịp thời thì một kích kia đủ để đánh hắn trọng thương!
 
Không xoay người lại, Vương Lâm có một cảm giác lông tóc dựng ngược. Hắn rõ ràng cảm nhận được có một luồng thần niệm đang khóa chặt thân thể mình. Thân hình nhoáng lên, Vương Lâm vội vàng lao về phía trước, dưới chân xuất hiện sóng gợn, chuẩn bị dung nhập vào thiên địa.
 
- Truất!
 
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai hắn. Thiên địa lúc này giống như bị phong ấn, không cách nào dung hợp được!
 
Lão quái Không Kiếp trung kỳ! Vương Lâm lập tức đoán ra tu vi người đang khóa mình, cắn răng một cái, không hề dung nhập vào thiên địa nữa, mà vung tay áo lên. Văn Thú xuất hiện dưới thân hắn, phi hành lao đi.
 
Ở sau lưng Vương Lâm, lão giả họ Trương vừa giao chiến với Lữ Văn Nhiễm và mấy tu sĩ Thiên Ngưu Châu lúc này cất bước đi tới, nhìn chằm chằm vào địa phương Vương Lâm bỏ chạy, trong mắt lộ ra sát khí, không để ý tới cuộc chiến ở nơi này nữa, nhanh chóng đuổi theo!
 
Lão phu Trương Đạo Tông đợi ngươi mấy ngày nay, cuối cùng đợi được tiểu hồ ly ngươi rồi. Ngươi giết Lưu Chi Nguyên, nhất định phải gánh chịu lửa giận của tông chủ!
 
Vương Lâm không nói một lời, mượn tốc độ của Văn Thú. Trong nháy mắt đã bay được vạn trượng, nhưng tốc độ Trương Đạo Tông phía sau hắn lại càng nhanh hơn, ngay lập tức rút ngắn khoảng cách với hắn còn không tới tám trăm trượng!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.