Tiên Nghịch

Chương 1785: Kế hoạch tuyệt mật!



Trong bảy ngày cả Địa Cung hoàn toàn yên tĩnh. Mặc dù có người ra ngoài nhưng cũng đều yên lặng di chuyển, không hề nói năng gì. Cũng có người cẩn cẩn thận thận rời khỏi Địa Cung, đi tới phía trên mặt đất, nhìn thấy biến hóa nghiêng trời lệch đất trên Cực Thiên thảo nguyên, cả đám người đều trợn mắt há mồm.
 
Hồi tường lại ba câu Vương Lâm nói trước khi bế quan, người nào chứng kiến biến hóa to lớn trên Cực Thiên thảo nguyên, cỏ xanh toàn bộ sụp đổ, mặt đất tràn ngập khe nứt. Đều cảm thấy hoảng sợ.
 
Cảnh tượng này nói rõ ba câu của Vương Lâm không hề có chút giả dối.
 
Hơn nữa trên Cực Thiên thảo nguyên này ngoài tu sĩ Thiên Ngưu Châu ra thì chẳng còn có một tu sĩ Lục Ma Châu nào. Những lời nói của Vương Lâm lại càng vang vọng trong tâm thần mọi người.
 
Viêm Loan cũng đi tới mặt đất. Nhìn bốn phía, ánh mắt nàng xuất hiện vẻ kiêng kỵ sâu sắc. Tu vi nàng cao thâm, có thể nhìn thấy những manh mối mà người khác không phát hiện được. Cực Thiên thảo nguyên này là một dấu tay khổng lồ!
 
Chẳng qua mọi người đang ở bên trong dấu tay cho nên thường thường không để ý tới.
 
Bảy ngày trước nơi này đã trài qua một trận chém giết kịch liệt.
 
Viêm Loan trầm mặc.
 
Hứa Đông Đức đứng bên cạnh Viêm Loan, ánh mắt phức tạp nhìn bốn phía.
 
Vương trưởng lão này ngày sau nhất định một bước lên trời, sợ rằng không bao nhiêu năm nữa chúng ta khi thấy hắn lại phải cung kính vái một vái.
 
Hứa Đông Đức thở dài.
 
Sau bảy ngày, lại nửa tháng nữa qua đi. Thời gian từ lần chém giết kia đã gần một tháng. Cũng có tu sĩ tản ra, hướng về phía cuối Cực Thiên thảo nguyên bay đi. Muốn nhìn thử xem có còn tu sĩ Lục Ma Châu nào hay không. Nhưng cuối cùng bọn họ cũng không tìm thấy được chút dấu vết nào.
 
Tất cả đều giống như ba câu nói của Vương Lâm trước khi bế quan. Trừ mấy người chạy thoát ra, toàn bộ tu sĩ Lục Ma Châu đã tử vong.
 
Ngọn lửa chiến tranh trên Thiên Ngưu Châu vẫn thiêu đốt như trước, chẳng qua trên Cực Thiên thảo nguyên lại xuất hiện sự bình yên hiếm thấy. Không có nhiệm vụ mới từ Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông truyền tới, mọi người không thể rời đi, chỉ có thể ở lại Địa Cung, bảo vệ Thiên Ngưu đệ tam huyệt.
 
Cuộc sống dù buồn tẻ nhưng sau khi một tu sĩ tìm thấy trên Cực Thiên thảo nguyên một Pháp Bảo bị tổn hại xong, lập tức phấn khởi hắn lên. Càng ngày càng có nhiều tu sĩ từ trong Địa Cung bay ra, tìm kiếm các loại Pháp Bảo và vật phẩm tu sĩ Lục Ma Châu sau khi tử vong lưu lại.
 
Chẳng qua hầu hết đều đã bị thần thông của Vương Lâm hủy diệt, dù còn lưu lại thì cũng trở thành phế phẩm. Tuy vậy cũng có mấy thứ được bảo trì coi như đầy đủ. Còn có giá trị nhất định.
 
Cuộc sống như vậy đối với tu sĩ mà nói cũng khá vui thú, không có giết chóc, không có tử vong, hơn nữa nhờ đã kề vai chiến đấu nên dù lúc đầu còn xa lạ thì lúc này đều có cảm giác quen thuộc.
 
Nhưng không khí như vậy khi về tới Địa Cung liền biến mất. Mỗi người khi xuất ngoại trở về đều không ai bảo ai mà trầm mặc, thỉnh thoảng đưa ánh mắt kính sợ nhìn về phía cánh cửa động phủ kia. Đó chỉ là một động phủ tầm thường, nơi Vương Lâm đang bế quan.
 
Đám tu sĩ này, kể cả mấy người Viêm Loan đều yên tĩnh ở trên mặt đất Địa Cung, giống như sợ ồn ào ảnh hưởng tới việc bế quan của Vương Lâm.
 
Ba câu nói sau trận chiến ấy của Vương Lâm đã thu được sự tôn kính và sợ hãi tới từ tâm hồn tu sĩ nơi này.
 
Thời gian thoáng cái lại trôi qua, một tháng, hai tháng, ba tháng.
 
Thời gian ba tháng, cả Cực Thiên thảo nguyên hầu như đã bị tu sĩ trong Địa Cung lục soát một lần, cơ hồ không còn chút gì lưu lại. Nhưng Vương Lâm vẫn tiếp tục bế quan.
 
Cho tới một ngày sau tháng thứ ba. Trên mặt đất Địa Cung có gần trăm tu sĩ đang nói cười bàn luận, hợp thành một đội ngũ di chuyển tìm kiếm vật phẩm trên Cực Thiên thảo nguyên này. Đột nhiên thiên địa phong vân biến sắc, những tiếng nổ ầm ầm trầm trầm truyền từ xa xa đến.
 
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện nay lập tức khiến thần sắc đám tu sĩ này đại biến, đứng phắt dậy, thần sắc thoải mái trong ba tháng vừa qua biến thành cực kỳ ngưng trọng.
 
Tiếng nổ trầm trầm kia không phải từ Cực Thiên thảo nguyên truyền tới mà từ một phương hướng xa hơn. Không biết là đã truyền qua khoảng cách bao xa, khi tới nơi này vẫn có thể khiến thiên hôn địa ám.
 
Trong nháy mắt khi nó truyền tới nơi này, một luồng khí tức đầy máu tanh không thể nhìn thấy nhưng lại có thể cảm thụ rõ ràng truyền ra, gào thét bay ngang bầu trời, hướng về phía xa hơn không ngừng khuếch tán đi.
 
Mấy trăm tu sĩ trên mặt đất đứng lặng ở nơi đó. Bọn họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại có tiếng động này. Trong mơ hồ, có một số người trong bọn họ thấy trong khi thiên địa biến sắc, tiếng ầm vang truyền ra, giống như có một con Thiên Ngưu mình đầy máu tươi đang phát ra tiếng gầm thét thê lương.
 
Tiếng ầm vang này truyền khắp mặt đất. Tiếng gầm của Thiên Ngưu này duy trì liên tục, giống như Thiên Ngưu ngày xưa thống khổ bỏ chạy tạo thành vậy.
 
Chẳng qua đám tu sĩ mơ hồ chứng kiến cảnh này chỉ có không tới mấy chục người trong mấy trăm người này, tất cả đều trầm mặc.
 
Sau khi tiếng ầm vang này tràn qua liền tràn ngập khắp cả Cực Thiên thảo nguyên. Những tu sĩ vẫn chưa xuất ngoại bên trong Địa Cung lúc này cũng từ trong nhập định mà mở bừng đôi mắt. Sắc mặt biển hóa, đồng loạt từ trong động phủ bay ra, tiến thẳng về phía mặt đất. Nhìn bầu trời, đám người này cũng sững sờ.
 
Thần sắc đám người Viêm Loan cũng biến hóa, từ bên trong Địa Cung bay lên, sau khi nhìn thoáng qua động phủ nơi Vương Lâm bế quan liền bay về phía mặt đất.
 
Do đó ở trong Địa Cung chỉ còn lại một mình Vương Lâm. Hắn ngồi khoanh chân trong động phủ, ba tháng không nhúc nhích. Thương thế trong cơ thể hắn trong mấy lần chiến đấu trên Cực Thiên thảo nguyên lần lượt bị đè nén xuống, lúc này đã an tĩnh trở lại, bắt đầu chữa thương.
 
Mà dùng thời gian ba tháng này, Vương Lâm không ngừng làm quen với những cảm ngộ trong thời gian ngắn ngủi tu vi tăng lên khi mặc Hồn Khải.
 
Những cảm ngộ này đối với hắn mà nói là cực kỳ quý giá. Hắn muốn ghi nhớ thật kỹ, từ từ trở thành một bộ phận của bản thân. Như vậy thì ngày sau khi tu vi tăng lên hắn sẽ có lợi ích lớn lao.
 
Đồng thời trong ba tháng này Vương Lâm cũng nghiên cứu Tàn Dạ của mình. Chỉ đáng tiếc là không có Hồn Khải, Tàn Dạ không phải là tín thuật nữa.
 
Trong nháy mắt khi thiên địa Cực Thiên thảo nguyên ầm vang, Vương Lâm đang đắm chìm trong bế quan, bỗng nhiên bừng tỉnh. Một sự đau đớn đến từ tâm thần tràn ngập toàn thân hắn. Khiến cho hắn lúc này toát mồ hôi lạnh toàn thân.
 
Phía trên khuôn mặt hắn, ký hiệu do Thiên Ngưu Hồn biến thành giống như thiêu đốt, khiến Vương Lâm cảm thấy nóng vô cùng, cũng tràn ra một cảm giác bi ai và phẫn nộ.
 
Cảm giác bi thương này đến từ Thiên Ngưu Hồn!
 
Tâm thần Vương Lâm run rẩy. Hắn nghe được tiếng ầm vang trầm trầm trên mặt đất, hai mắt nhìn về bầu trời trên động phủ. Cảnh tượng trước mắt mơ hồ, hắn lại từ tiếng động kia dường như thấy một số hình ảnh.
 
Trong hình ảnh đó, trên những vùng núi non trùng điệp của Thiên Ngưu Châu, có mấy ngàn tu sĩ Thiên Ngưu Châu. Trong mấy tháng chiến đấu hăng hái, mấy ngàn tu sĩ này đã tử vong rất nhiều, cuối cùng còn lại không tới mấy trăm người. Trong đó có một người mặc hắc giáp, tỏa ra khí tức Thiên Ngưu Hồn mà Vương Lâm rất quen thuộc.
 
Hiển nhiên người này giống Vương Lâm, đều được Thiên Ngưu tán thành, là một người trấn thủ trong Thiên Ngưu thất huyệt.
 
Vương Lâm nhìn người này đang chém giết, cuối cùng bị một bàn tay màu đỏ thẫm từ trên bầu trời liên tục đánh xuống chín lần, đánh tan bộ giáp của người này, khiến toàn thân hắn nổ tung, hình thành câu diệt.
 
Bàn tay khổng lồ đỏ thẫm kia thoáng một cái liền hóa thành một lão già. Sắc mặt hắn âm trầm, đứng giữa không trung giống như bậc tôn sư trong thiên địa. Được tất cả tu sĩ Lục Ma Châu phía dưới bái lạy!
 
Trong hình ảnh này không thể cảm nhận được khí tức nhưng dựa vào cảnh tượng tu sĩ nọ giết chết người mặc Hồn Khải thì đủ để nói lên tu vi người này cao vô cùng!
 
Sau khi tu sĩ mặc Hồn Khải tử vong, toàn bộ núi non nơi này đều sụp đổ, hình thành vô số đá vụn cuốn đi, khiến cho trong phạm vi vô tận biến thành một vùng hố sâu tử vong.
 
Cùng lúc đó, kèm theo sự sụp đổ này, tấm màn vô hình do Thiên Ngưu thất huyệt mở ra lập tức mở tung ra một lỗ hổng, không còn đầy đủ nữa!
 
Trước mắt Vương Lâm tối sầm lại, tỉnh táo trở lại, trầm mặc trong chốc lát. Hắn biết cảnh tượng mình vừa thấy, ngoài hắn người khác không thể nhìn thấy, chỉ có người mặc Thiên Ngưu Hồn Khải mới có thể phát hiện ra.
 
Thiên Ngưu thất huyệt đã sụp đổ một huyệt.
 
Cho tới mấy canh giờ sau, tiếng ầm vang kịch liệt mới từ từ lặng xuống, tràn về phía xa.
 
Biến hóa đột ngột này khiến tất cả tu sĩ Cực Thiên thảo nguyên mơ hồ cảm thấy không ổn. Đủ loại suy đoán xuất hiện nhưng dù là cái nào cũng đều biểu thị hình như sắp phát sinh một đại sự nào đó.
 
Trong hai tháng kế tiếp, tu sĩ Cực Thiên thảo nguyên không thoải mái như trước mà càng trầm mặc. Bởi vì tiếng ầm vang khắp thiên địa trong hai tháng này lại xuất hiện hai lần nữa!
 
Ba lần chấn động, ba lần có tiếng gầm thét thê lương tràn tới khiến cho áp lực vốn có trong lòng mọi người càng tăng lên gấp bội.
 
Cho tới ngày thứ bảy của hai tháng sau, một đạo cầu vồng từ đại lục Thiên Ngưu Châu phía sau Cực Thiên thảo nguyên bay tới, nhanh chóng hiện ra phía trên Địa Cung của Cực Thiên thảo nguyên, hóa thành một lão già mặc hắc y, bộ dáng vô cùng chật vật.
 
Lão già này cũng không phải là người Đại Hồn Môn. Hắn đến từ Quy Nhất Tông!
 
Cực Thiên thảo nguyên, Thiên Ngưu đệ tam huyệt nghe lệnh! Ta phụng mệnh Quy Nhất Tông và Đại Hồn Môn, lệnh cho các người rời khỏi nơi này, lui lại phía sau trăm vạn dặm. Hướng về phía Thiên Loan Sơn tập hợp. Nơi đó sẽ có đồng đạo phụ trách, tiếp lệnh xong lập tức lên đường!
 
Thiên Ngưu đệ tam huyệt, người có được Hồn Khải, lão phu Âu Dương Chân có chuyện quan trọng cầu kiến!
 
Lão già đứng trên bầu trời, thần sắc lo lắng nhưng không quên việc cung kính nói. Dù sao người có được Hồn Khải cũng đều đáng được cung kính!
 
Trong tích tắc khi hắn ôm quyền, Vương Lâm đang nhắm mắt ngồi trong đại cung bỗng nhiên mở bừng đôi mắt, thoáng một cái liền biến mất, lúc xuất hiện đã đứng trên không trung, đối diện với lão già kia.
 
Trong tích tắc khi nhìn thấy Vương Lâm, lão già này sửng sốt, hiển nhiên không ngờ người có được Hồn Khải lại có tu vi thế này. Nhưng hắn cũng không dám xem thường. Dù sao có thể bảo vệ được nơi này đã nói rõ người này có chỗ hơn người.
 
Thiên Ngưu đệ nhất huyệt, đệ nhị huyệt, đệ thất huyệt đã bị Lục Ma Châu hủy diệt. Ba vị có Hồn Khải đều tử vong. Âu Dương Chân phụng mệnh tới báo, mời người có được Hồn Khải tại Thiên Ngưu đệ tam huyệt dùng Truyền Tống Trận đi về Quy Nhất Tông tiến hành kế hoạch tuyệt mật!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.