Tiên Nghịch

Chương 1804: Dâng hiến!



- Ta hận!
 
Đây là câu rống lên vào thời khắc cuối cùng của lão già mặc lục bào trước khi chết! Với nhãn lực của hắn hiển nhiên là đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, càng chứng kiến Vương Lâm dùng ánh mắt mình ban cho để trấn áp Lục Ma đại nhân, dùng âm đao chém Lục Ma đại nhân.
 
Cảnh tượng này đủ để khiến hắn thọ nguyên vốn đã cạn lúc này lửa giận công tâm. Phun ra một ngụm máu tươi, tuyệt khí mà chết!
 
Hắn cho Vương Lâm thân thể dẻo dai, cho Vương Lâm ánh mắt trấn áp thiên địa. Cho Vương Lâm kinh mạch do tóc của Tiên Tổ tạo thành, cho hắn cả âm đao vạn cốt, cũng cho Vương Lâm đại địa bản nguyên, giúp Vương Lâm ngưng tụ hai khối chân thân!
 
Tất cả đều do hắn.
 
Phẫn nộ mở to đôi mắt, lão già mặc lục bào lộ ra vẻ căm hận vô cùng, hận ý ngập trời. Dù lúc này hắn đã tuyệt khí nhưng luồng hận ý này vẫn tràn ngập toàn thân như trước, giống như muốn hóa thành lệ quỷ.
 
Vương Lâm không rãnh mà để ý tới lão già mặc lục bào đã tuyệt khí mà thân thể bay lên, giơ cốt đao trong tay đột nhiên chém một cái. Tứ đại phân thân bốn phía đồng loạt giơ âm đao huyễn hóa ra, gào thét theo sát Vương Lâm, hướng về phía Lục Ma Hạt Hồn đang gào thét thê lương, điên cuồng bỏ chạy mà hung hăng chém một đao!
 
Lục Ma Hạt Hồn cùng rất hận. Nó hận lão già mặc lục bào kia. Nếu không có hắn thì bản thân làm sao lại rơi vào kết cục này. Giờ phút này lão già kia tuyệt khí mà chết, cảm giác hận thù này không thể thổ lộ, trong lúc nguy cơ này hóa thành sự phẫn nộ, khiến Lục Ma Hạt Hồn càng nhanh chóng bỏ chạy.
 
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này khá kinh người. Chỉ thấy Lục Ma Lô còn đang tiếp tục sụp đổ, hóa thành nhiều mảnh nhỏ theo gió bay về bốn phía. Lục Ma Hạt Hồn gào thét vô thanh, nhanh chóng đào tẩu. Phía sau nó, Vương Lâm mái tóc bạc phất phới, hai mắt ẩn chứa sự uy nghiêm của thiên địa, cất bước vung cốt đao. Dùng khí thế như hủy thiên diệt địa cùng bốn đại chân thân đồng loạt chém xuống!
 
Ở phía sau hắn có sóng gợn lan ra, chỉ thấy ba đạo cầu vồng gào thét bay tới, trong tích tắc hiện thân, thân thể ba người này run lên, đồng loạt run rẩy, ánh mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi nhìn cảnh tượng này!
 
Ba người này chính là tu sĩ của Thiên Ngưu Châu ngoài Vương Lâm có được Hồn Khải - Vân Dật Phong, Đường Giai và lão già Biên Vân!
 
Ba người bọn họ không biết vì sao sau hơn một trăm năm mới tới Ma Hạt Miếu này. Đoạn đường này gian khổ không nói tới, sau khi tiến vào Ma Hạt Miếu lại vô cùng yên tĩnh, không gặp chút ngăn cản nào, tới được chỗ sâu nhất trong Ma Hạt Miếu.
 
Nhưng chờ đợi bọn họ lại là một đao chấn động linh hồn!
 
Vương Lâm! Hắn không ngờ lại ở nơi này!
 
Vân Dật Phong và Đường Giai cùng sửng sốt.
 
Hắn không phải đã chết rồi sao!
 
Đồng tử trong mắt Biên Vân co rút lại, lộ vẻ rung động.
 
Chỉ thấy ánh đao lóe lên, Hạt Hồn thét lên chói tai, lập tức hồn phách run rẩy, muốn phản kháng. Nhưng nó đối mặt không phải chỉ là một đao của Vương Lâm mà là cộng cả bốn đao của bốn bản nguyên chân thân phía sau Vương Lâm. Tổng cộng là năm đao kinh thiên!
 
Đao thứ nhất gào thét lao tới, toàn thân Hạt Hồn vặn vẹo, đang muốn né tránh thì đao thứ hai, đao thứ ba từ trên trời giáng xuống. Hạt Hồn không thể né tránh, xoay phắt người, phun ra một lượng lớn lục vụ. Trong nháy mắt này đao thứ tư, thứ năm ngang trời chém tới.
 
Tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa trong nháy mắt vang lên. Chỉ thấy Hạt Hồn nọ phát ra tiếng gào thê lương, bất ngờ bị ngũ đao phân thân, chia thành sáu phần.
 
Bốn phần này bị Vương Lâm nuốt mạnh một cái, hóa thành hồn khí nhè nhẹ bay vào thất khiếu của hắn, khiến bốn phía quanh Vương Lâm trong nháy mắt xuất hiện mây mù, trông không khác gì tiên nhân.
 
Còn hai phần thì trong tiếng kêu thảm thiết bay ra xa, nhanh chóng bỏ chạy, biến mất trong kiến trúc hình con bọ cạp, không biết đi đâu.
 
Bốn phía dần dần an tĩnh lại. Chỉ còn tiếng hô hấp của ba người Vân Dật Phong, trong khu Ma Hạt Miếu, nghe vô cùng rõ ràng.
 
Vương Lâm đứng giữa không trung, mây mù bốn phía nhanh chóng co rút lại, cuối cùng hóa thành bảy phần hồn khí to bằng cánh tay, chui vào trong thất khiếu của hắn. Thần sắc hắn bình tĩnh, tay phải vẫn cầm cốt đao, phía sau còn có bốn bản nguyên chân thân lạnh lùng nhìn về phía ba người Vân Dật Phong.
 
- Rời đi!
 
Hắn nói không nhiều, chỉ có một câu nhưng vừa thốt lên thì từ thân thể hắn liền bộc phát ra một luồng khí thế kinh thiên. Nhất là đôi mắt của hắn đảo qua, rơi vào người Vân Dật Phong lập tức khiến tâm thần Vân Dật Phong chấn động, giống như toàn thân bị Vương Lâm nhìn thấu, không còn chút gì bí ẩn, cũng cảm thấy giống như bị thiên địa trấn áp vậy.
 
Cũng may mà cảm giác này chỉ vừa xuất hiện liền lập tức biến mất, nếu không thì sợ rằng chỉ một lúc sau hắn đã sợ tới run rẩy không nói lên lời rồi.
 
Cảm giác này cũng tràn ngập trong tâm thần Đường Giai, sắc mặt nàng tái nhợt, ngơ ngác nhìn Vương Lâm, như thế nào cũng không thể tin nổi chỉ hơn một trăm năm mà ánh mắt Vương Lâm lại trở nên kinh khủng như vậy!
 
Ánh mắt đó lộ ra một lực lượng sắc bén như có thể xé tan thiên địa, khiến cho tất cả những người bị ánh mắt này đảo qua đều ầm ầm sụp đổ!
 
So với hai người bọn họ. Biên Vân cảm thụ càng mãnh liệt hơn nhiều. Hắn đã giao chiến với Vương Lâm, đối với Biên Vân Vương Lâm không khách khí chút nào, khi đảo qua người hắn. Thân thể Biên Vân đột nhiên run lên, trong tâm thần như có sấm sét ầm vang, khiến cho thân thể theo tiềm thức lui lại phía sau ba bước, sắc mặt trắng bệch, trán túa mồ hôi, bên tai ầm vang không ngừng. Hắn có cảm giác giống như bị thiên địa vứt bỏ. Chỉ còn một mình chịu đựng sự trấn áp của trời cao.
 
Thậm chí hắn còn mơ hồ cảm nhận được, trời cao trấn áp bản thân chính là do ánh mắt của đối phương biến thành. Ánh mắt của Vương Lâm giống như là một thanh kiếm, còn chưa hoàn toàn xuất hiện. Chỉ khi nó hoàn toàn xuất hiện thì chính mình sẽ bị ánh mắt của đối phương xé tan, tứ phân ngũ liệt!
 
Cảm giác này mãnh liệt tới mức khiến hắn muốn nổi giận. Ngay trong nháy mắt hắn mơ hồ không thể thừa nhận được nữa thì một câu nói rời đi của Vương Lâm giống như thiên địa pháp tắc, khiến cho Biên Vân này không thể không nghe, điên cuồng lui lại phía sau mấy ngàn trượng mới dừng lại được. Lúc này thân thể hắn đã ướt nhẹp mồ hôi, cả người tràn ngập hàn ý.
 
Cùng lùi lại rời đi còn có cả Vân Dật Phong và Đường Giai kia. Hai người này tâm thần chỉ chấn động, không bị Vương Lâm dùng ánh mắt trấn áp. Lúc này lui lại phía sau không chật vật như Biên Vân. Chẳng qua trong nội tâm Vân Dật Phong cực kỳ buồn khổ. Hắn không thể nào ngờ nổi chỉ mới sau một trăm năm, hôm nay gặp lại Vương Lâm một lần nữa thì lại gặp phải cảnh thế này.
 
Ba người trầm mặc từ từ lui lại phía sau nhưng không rời khỏi Hạt Miếu này mà đứng ở chỗ xa xa Vương Lâm thì ngừng lại. Bọn họ còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành. Hạt Miếu này còn chưa bị hủy diệt hoàn toàn.
 
Chẳng qua còn có Vương Lâm ở đây thì bọn họ không dám coi thường vọng động. Đường Giai nhìn về phía xa, ánh mắt lộ vẻ không thể tin, trầm mặc đứng đó. Tâm thần hỗn loạn.
 
Tạm thời không nói tới ba người bọn họ. Vương Lâm đứng giữa không trung, ánh mắt cuối cùng rơi lên người lão già mặc lục bào đã tuyệt khí bỏ mình. Nhìn lão già này, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Người này đối với hắn đã trợ giúp rất nhiều, chẳng qua dụng ý lại là muốn đưa mình vào tuyệt địa!
 
Người như vậy dù có cho Vương Lâm cơ duyên lớn nhưng Vương Lâm lại không có chút cảm kích, đang muốn thu hồi ánh mắt thì đột nhiên kêu khẽ một tiếng, lại nhìn kỹ lần nữa.
 
Dưới ánh mắt của hắn, dần dần trên thi thể của lão già mặc lục bào phát ra một tia hắc khí. Ngưng tụ trên đỉnh đầu, chậm rãi hóa thành một đám sương mù màu đen lớn cỡ bàn tay, bên trong tồn tại hận ý ngập trời, ẩn chứa cả băng hàn tới cực điểm, khiến cho bốn phía trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
 
- Đây là.
 
Nội tâm Vương Lâm chấn động, thần thức tản ra, hướng về phía hắc vụ kia bao phủ. Trong nháy mắt khi đụng vào hắc vụ này, tâm thần hắn đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét khàn khàn điên cuồng.
 
- Ta hận!
 
- Ta rất hận!
 
Giọng nói kia rất thê lương, dù là Vương Lâm tâm thần cũng phải run lên. Hai mắt hắn lập tức bừng sáng.
 
Quỷ hồn! Người này chết đi không ngờ lại sinh ra quỷ hồn cường đại như vậy!
 
Phẩm chất quỷ hồn này thậm chí còn mạnh hơn vô số lần so với tu sĩ Không Kiếp trên Cực Thiên thảo nguyên bị Vương Lâm giết chết! Đây là quỷ hồn thượng phẩm, cực kỳ gần với quỷ hồn tuyệt phẩm!
 
Ánh mắt lóe lên, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay phải vung lên, lập tức thu đám hắc vụ do quỷ hồn của lão già mặc lục bào này biến thành!
 
Còn quỷ hồn này, hơn nữa còn có quỷ hồn mà hắn đạt được trên Cực Thiên thảo nguyên, Vương Lâm tự tin có thể chế tạo một cây Quỷ Phàm gần như tuyệt phẩm!
 
Quỷ Phàm như vậy phối hợp với phó kỳ Đại Hồn Môn trong tay Vương Lâm có thể phát huy ảo thuật tới gần tuyệt phẩm!
 
Lão già mặc lục bào này chẳng những cho Vương Lâm quá nhiều cơ duyên mà cuối cùng ngay cả hồn phách cũng tặng cho Vương Lâm.
 
Thu lấy quỷ hồn xong, thần sắc Vương Lâm có chút cổ quái, đối với lão già mặc lục bào này cảm giác hơi phức tạp, nhìn thi thể đối phương ẩn dưới lục bào, thở dài một tiếng.
 
Tay áo hắn vung lên, thi thể của lão già này lập tức tan thành mây khói, hóa thành một vùng tro bụi biến mất, chỉ để lại lục bào trên mặt đất.
 
Cầm lấy lục bào này, thần thức Vương Lâm đảo qua. Vật này rất kỳ dị, thần thức không ngờ không thể xuyên qua, cũng không thể nhìn thấu bên trong. Hơi trầm ngâm, Vương Lâm cầm nốt chiếc lục bào - Món vật duy nhất còn lại của lão già kia.
 
Do vậy lão già mặc lục bào có thể nói là triệt để hiến dâng cho Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Tu vi trong cơ thể hắn lúc này mơ hồ có dấu hiệu tăng lên. Hắn hít sâu một hơi, hai mắt lộ vẻ hưng phấn!
 
Thử xem tu vi của ta sau cơ duyên này được đề cao tới mức nào! Tu vi của ta lúc trước quá yếu, hy vọng lần này có thể đứng cao trên Tiên Cương đại lục!
 
Còn cả Mộng Đạo, ta đã từng thề. Lời thề đó trong hơn trăm năm nay ta chưa hề quên!
 
Thần sắc Vương Lâm lộ ra sát khí. Hắn nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy đầu lâu đám người quen thuộc đang bay ra, rơi vào bốn phía quanh mình. Mỗi một cái đầu lâu đều là người hắn từng gặp trên Cực Thiên thảo nguyên.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.