Tiên Nghịch

Chương 1808: Yếu!



Huyền Kiếp là một lần lột xác từ Không Huyền trở thành Không Kiếp. Nó bất đồng với thiên kiếp, không phải lấy hình thái lôi giáng xuống mà là dùng một phương thức đặc thù giáng lên người tu sĩ, hình thành sự sụp đổ.
 
Huyền Kiếp nếu không thành công vượt qua thì hình thần câu diệt. Cho nên rất nhiều tu sĩ Không Huyền đối mặt với Huyền Kiếp đều hơi kiêng kỵ, thà rằng vĩnh cửu dừng lại ở Không Huyền cũng không muốn đi đối mặt với chín lần Huyền Kiếp làm người ta kinh hãi kia!
 
Như năm đó Lam Mộng đạo tôn đã dừng lại ở Không Huyền đỉnh phong rất lâu. Mãi vẫn không bước vào Huyền Kiếp.
 
Tiến vào Huyền Kiếp lập tức giống như phải trải qua chín lần sinh tử. Chuyện như vậy không phải ai cũng có dũng khí thực hiện. Đại bộ phân tu sĩ Không Kiếp thường thường muốn độ Huyền Kiếp đều phải dùng thời gian mấy ngàn năm, thậm chí lâu hơn từ từ vượt qua.
 
Bọn họ không nắm chắc có thể một lần vượt qua cả chín lần Huyền Kiếp, cho nên khi cảm thấy mình không ổn sẽ lập tức dừng lại, không tiếp tục độ Huyền Kiếp nữa!
 
Huyền Kiếp là kiếp mà cũng là cơ duyên.
 
Liên tục vượt ba lần, Nguyên Thần có tăng vọt lên gấp đôi. Liên tục không ngừng vượt qua sáu lần có thể khiến Nguyên Thần tăng lên gấp hai lần nữa. Nếu có thể liên tục vượt qua chín lần thì Nguyên Thần thậm chí có thể gia tăng gấp mấy lần! Còn về phần cụ thể là tăng gấp mấy lần thì bởi vì từ cổ chí kim chỉ có hai người là làm được việc này. Hai người này sau đó cũng đều trở thành Đại Thiên Tôn.
 
Bọn họ không nói thì không ai biết được. Chẳng qua sự hung hiểm và gian nan trong đó thì cũng có thể đoán được phần nào. Nghe đồn hai Đại Thiên Tôn năm đó sau khi vượt qua chín lần Huyền Kiếp đều trọng thương, phải bế quan rất lâu.
 
Mặc dù là tu sĩ tầm thường, nếu có thể vượt qua sáu lần Huyền Kiếp thì cũng có thể trở thành cường giả đứng đầu trong Không Kiếp sơ kỳ. Nếu không xét tới Pháp Bảo thì người đó có thể đánh với Không Kiếp trung kỳ đỉnh phong mà không rơi vào thế hạ phong!
 
Chẳng qua có cơ duyên như vậy thì từ cổ chí kim hiếm người có thể đạt được. Liên tục vượt qua chín lần và dùng mấy ngàn năm tích lũy vượt qua chín lần là hoàn toàn khác nhau!
 
Mà Huyền Kiếp lại rất kỳ dị, người ngoài không thể trợ giúp, toàn bộ đều phải dựa vào bản thân.
 
Như Đỗ Thanh năm đó dù đã vượt qua mấy lần nhưng đều là chia ra, càng về sau càng gian nan, rất có khả năng cả đời phải dừng lại. Nhưng cũng không phải là không có hy vọng. Nếu hắn có thời gian chuẩn bị thì tuy rằng cơ may không nhiều nhưng vẫn còn dễ dàng hơn liên tục độ kiếp rất nhiều.
 
Chẳng qua càng về sau lại càng là khảo nghiệm sinh tử, giống như một cơn ác mộng, làm cho người ta sợ hãi. Mà một khi bước vào Huyền Kiếp thì dù ngươi không muốn độ kiếp nhưng Huyền Kiếp nếu để quá lâu cũng sẽ đột nhiên giáng xuống, giống như tiếng gọi của tử vong.
 
Trên Tiên Cương đại lục có người đã từng tính toán ra, không phải chuẩn xác làm nhưng cũng coi là một loại phòng đoán. Lần đầu tiên độ Huyền Kiếp, có một phần nguy cơ tử vong, đến lần thứ chín thì có chín phần từ vong.
 
Nếu tính như thế thì người có thể vượt qua toàn bộ ngoài việc tu vi cường hãn ra thì vận khí cũng phải chiếm một phần nhất định.
 
Vương Lâm đứng ở sâu trong kiến trúc hình bọ cạp, thần sắc bình tĩnh, bước chân giơ lên từng bước bước về phía trước, thân ảnh nhoáng lên, rời khỏi nơi này, khi xuất hiện đã ở bên ngoài Hạt Miếu, đứng trên cái đuôi cong lên của con bọ cạp.
 
Mái tóc bạc của hắn tung bay, khiến cho Vương Lâm giờ phút này có vẻ phiêu dật theo gió.
 
Hắn nhìn bầu trời, chờ đợi Huyền Kiếp tới.
 
Huyền Kiếp là dạng phương thức gì, ta thật sự chờ mong.
 
Hai mắt Vương Lâm lộ ánh sáng. Hắn hôm nay có tự tin đối mặt với tất cả Huyền Kiếp!
 
Tu vi trong cơ thể hắn vận chuyển, tốc độ ngày càng nhanh, khiến trên thân thể hắn tỏa ra khí tức của Không Huyền đỉnh phong. Luồng khí tức này không ngừng ngưng tụ, ầm ầm phát ra từ cơ thể Vương Lâm, hóa thành một cơn lốc vờn quanh bốn phía, lao thẳng lên bầu trời. Trong phút chốc, bầu trời mà mặt đất như bị nối liền, hình thành một cơn lốc xoáy kinh thiên!
 
Cơn gió lốc này trong nháy mắt xuất hiện hình thành một áp lực vô hình. Luồng áp lực này ầm vang, lấy Vương Lâm làm trung tâm, quét ngang bốn phía. Trong nháy mắt nó đã bao phủ phạm vi mấy trăm dặm, còn đang điên cuồng khuếch tán.
 
Trong vòng mấy trăm dặm, tất cả sinh linh đều bị luồng uy áp này khiến lui về phía sau, không được phép tiến vào trong đó nửa bước!
 
Đây là Huyền Kiếp, chỉ có tu sĩ độ kiếp mới có thể ở lại, còn bất luận kẻ nào ở bốn phía đều không thể trợ giúp!
 
Uy áp này còn tiếp tục khuếch tán ra, trong nháy mắt đã bao phủ mấy ngàn dặm bốn phía, cũng tràn tới hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu đang đứng ở xa xa.
 
Thần sắc đám tu sĩ này đồng loạt biến hóa, lui lại phía sau. Loại biến hóa trong thiên địa này bọn họ thậm chí không cần dùng thần thức để xem xét cũng có thể nhận thấy, đây là có người sắp độ Huyền Kiếp!
 
Huyền Kiếp? Đây. Nơi này sao lại có uy áp của Huyền Kiếp?
 
Chẳng lẽ tu vi của Lục Ma đại nhân sau khi sống lại thụt lùi, cho nên một lần nữa phải độ Huyền Kiếp để khôi phục?
 
Lục Ma đại nhân năm đó có thể bị Tiên Tổ tự mình trấn áp. Tu vi hiển nhiên cực kỳ cường hãn. Chẳng qua người đã bị trấn áp rất lâu, tu vi có lẽ thực sự thụt lùi không ít.
 
Hơn mười tu sĩ Lục Ma Châu lui lại, thần sắc lộ vẻ trầm tư, vừa lui về phía sau tránh uy áp vừa ngưng thần nhìn lại. Chẳng qua thần thức của họ dưới uy áp này cũng không thể tiến vào quá sâu, nhìn không thấy bên trong rốt cục là gì.
 
Dưới uy áp đang tỏa ra mấy ngàn dặm này, ở dải đất trung tâm, trên đuôi của Hạt Miếu, Vương Lâm thong dong đứng nhìn bầu trời. Hắn hôm này thấy được trên thiên không đột nhiên xuất hiện tuyết rơi.
 
Những bông tuyết này màu trắng, rơi xuống từ trời cao, rất nhanh che cả bầu trời, hình thành một tấm màn dày đặc tràn ngập bốn phía.
 
Tuyết?
 
Vương Lâm nhìn lại.
 
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã bao phủ ngập trời, hạ xuống khuếch tán ra hàn khí, bao phủ bốn phía. Tuyết rơi nhiều trên mặt đất tạo thành một tấm chăn dầy.
 
Trong tích tắc khi tuyết này xuất hiện, hơn mười tu sĩ bên ngoài ngàn dặm đột nhiên hai mắt tỏa sáng. Bọn họ cảm nhận được một tia hàn ý, mắt thường có thể thấy bên trong mấy ngàn dặm có tuyết đang tung bay!
 
Đệ nhất kiếp của Huyền Kiếp này không ngờ lại là tuyết kiếp! Kiếp này cũng khá ít thấy.
 
Chín lần Huyền Kiếp, ba lần đầu là ngoại kiếp, ba lần giữa là nội kiếp, ba lần cuối là hồn kiếp!
 
Xem Lục Ma đại nhân làm sao độ qua tuyết kiếp này!
 
Vương Lâm nhìn bông tuyết, thần sắc như thường. Hắn không lập tức ra tay mà như nhìn ngắm tuyết rơi, cảm nhận một hồi gió tuyết.
 
Tuyết rơi ngày càng dày, khiến cho hàn khí nơi này càng ngày càng đậm. Chẳng bao lâu sau, đột nhiên tuyết trong thiên địa bất ngờ sững lại, giống như thời gian đình chỉ, đọng lại trong thiên địa.
 
Hoa tuyết trong nháy mắt liền giống như biến thành những lưỡi tuyết sắc bén tới cực điểm, từ bốn phương tám hương gào thét lao thẳng về phía Vương Lâm. Những thanh tuyết đao này trong nháy mắt áp sát hắn!
 
Đây là đệ nhất kiếp sao.
 
Vương Lâm lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, tay phải giơ lên, trong khi hoa tuyết bốn phía đang gào thét liền đột nhiên vung tay.
 
Chỉ thấy trong thân thể hắn, ngũ hành bản nguyên bỗng nhiên tán ra, bên ngoài liền có hư ảnh hiện lên trong nháy mắt, bước ra khỏi thân thể Vương Lâm.
 
Trong nháy mắt khi ngũ hành phân thân đi ra khỏi cơ thể, Vương Lâm đơn giản ngồi ở đuôi con bọ cạp, mái tóc phủ xuống, tay phải phất lên, trong tay có thêm một bầu rượu. Bầu rượu này là hắn mang đến từ tòa thành phàm nhân trên Thiên Ngưu Châu, đưa lên miệng, uống một ngụm lớn.
 
Thân ảnh hắn lộ ra vẻ hiu quạnh, ngồi nơi đó uống rượu, hình dáng hơi tương tự như nam tử mặc hắc y ngồi trên tượng đá trong đống đổ nát tại mảnh đại lục cực kỳ xa xôi kia.
 
Cô độc, hiu quạnh, và còn cả vẻ lạnh lùng.
 
Ngũ hành chân thân vừa xuất hiện, toàn thân liền lan ra biển lửa ngập trời. Biển lửa này cuồn cuộn bộc phát ra từ bên trong ngũ hành chân thân, hình thành chín mươi chín con viêm long, gào thét lao lên, trong nháy mắt va chạm với vô số bông tuyết. Trong nháy mắt, sóng nhiệt ngập trời ầm vang không ngừng!
 
Những bông tuyết kia dù sắc bén, hàn khí bức người nhưng lại không thể làm gì nổi ngũ hành chân thân của Vương Lâm! Một lượng bạch khí theo sự hòa tan của những bông tuyết này mà khuếch tán ra, trong nháy mắt tràn ngập bốn phía. Chín mươi chín con viêm long lao ra trong nháy mắt liền dung hợp lại, hình thành hỏa long vạn trượng, mang theo biển lửa. Mang theo sóng nhiệt ầm ầm lao thẳng lên bầu trời.
 
Tiêng chân động truyên khăp không gian, viêm long giống như một thanh kiêm sắc bèn lao thẳng lên bầu trời, thiêu đốt cả thiên không!
 
Bị thiêu đốt, đệ nhất kiếp - Tuyết kiếp lập tức sụp đổ!
 
Quá yếu.
 
Vương Lâm uống xong một ngụm rượu, lắc đầu thì thào.
 
Bầu trời bị thiêu đốt kịch liệt, đột nhiên có sấm sét ầm ầm nổi lên, hình thành cuồng phong gào thét, phát ra những tiếng trầm trầm, đột nhiên xuất hiện chín cơn lốc kinh thiên!
 
Cơn gió lốc này gào thét quét qua bầu trời, khiến cho biển lửa không ngừng khuếch tán ra, khiến cho bầu trời trong nháy mắt chỉ còn lại chín cơn lốc kia.
 
Một luồng thiên địa lực cực kỳ cường đại từ trong chín cơn lốc này lan ra. Tiếng gió nức nở giống như trời giận, trở thành âm thanh duy nhất trong mấy ngàn dặm này!
 
Tiếng động này vang vọng khắp bốn phía. Chỉ thấy chín cơn lốc này từ trên bầu trời lao thẳng tới Vương Lâm, mang theo lực lượng điên cuồng giằng xé, như muốn cuốn Vương Lâm vào bên trong mà xé tan!
 
Trong tích tắc, cơn lốc thứ nhất tới gần!
 
Ngũ hành chân thân không động, lạnh lùng đứng phía sau Vương Lâm, nhìn cơn lốc đang gào thét lao tới, trong nháy mắt bao phủ thân thể Vương Lâm.
 
Cơn lốc này bao phủ Vương Lâm, điên cuồng chuyển động, khiến lực lượng giằng xé kia cuốn thân thể Vương Lâm, truyền ra tiếng ầm vang trong thiên địa. Nhưng trong cơn lốc này, Vương Lâm vẫn ngồi trên đuôi bộ cạp uống rượu, quần áo bay phần phật, tóc bạc phất phới nhưng thần sắc lại không đổi chút nào.
 
Hắn uống rượu, cơn lốc thứ hai, thứ ba, thứ tư. Cho tới cơn lốc thứ chín ầm ầm ập tới, dung nhập bên ngoài thân thể Vương Lâm. Chín cơn lốc dung nhập làm một hình thành một cơn gió lốc bao vây hơn phân nửa Hạt Miếu. Trong tích tắc này Vương Lâm mới ngẩng đầu lên.
 
Vẫn. quá yếu!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.