Tiên Nghịch

Chương 1821: Thiên Tôn tới!



Cắn nuốt Nguyên Thần của Tông chủ Đạo Ma Tông xong, hai mắt Vương Lâm nhắm lại, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ bùng bùng, sau khi áp chế Nguyên Thần đối phương trong cơ thể xong liền xóa hết thần trí, dung nhập vào trong thần mạch của Tốc Thần Quyết, đợi lúc có thời gian hắn liền dựa vào Nguyên Thần này để gia tăng số lượng thần mạch.
 
Một lát sau Vương Lâm mở hai mắt, tay áo vung lên. Mặt đất truyền ra tiếng nổ ầm vang. Chỉ thấy đảo nhỏ trong hồ nước đã tan rã một nửa kia dưới một cái phất tay của Vương Lâm liền giống như bị gió xoáy quét qua, hóa thành một đám đổ nát.
 
Đạo Ma Tông cứ như vậy mà sụp đổ!
 
Sứ giả hoàng tộc trong kim quang trên bầu trời giờ phút này xấu hổ đứng đó, cho tới khi thấy Vương Lâm mở hai mắt mở cười khổ ôm quyền.
 
Vương đạo hữu chớ trách. Đây. Đây là vì tại hạ không biết nội dung của thánh chỉ của Tiên Hoàng. Nếu biết sớm thì vừa nãy nhất định tại hạ đã cùng đạo hữu đồng loạt ra tay tru sát kẻ này rồi!
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh nhìn sứ giả hoàng tộc, không nói gì. Trên thực tế trong lòng hắn cũng hơi kinh ngạc về nội dung của thánh chỉ, nhất là câu cuối cùng nói tới ân huệ của Liên Đạo Phi.
 
Người điên vốn tên là Liên Đạo Phi. Ta nắm đó lần đầu mở Không Gian trữ vật ra, hắn và ngân y nữ tử vì không gian bị phá vỡ mà bị cuốn vào trong hư vô, chẳng biết đi đâu. Người điên này bình thường xưng là bổn vương, mà từ sư tôn Huyền La ta cũng nghe nói, ca ca người này chính là Tiên Hoàng.
 
Chẳng lẽ Tiên Hoàng tìm được người điên rồi. Người điên sau khi tỉnh lại nói rõ cho Tiên Hoàng biết quan hệ của ta và hắn.
 
Vương Lâm trầm ngâm khiến sứ giả hoàng tộc run như cầy sấy, trong lòng cực kỳ hối hận, vẻ mặt khổ sở, liên tục nguyền rủa Tông chủ Đạo Ma Tông đã tử vong.
 
Tông chủ Đạo Ma Tông này, ngươi chết thì chết đi. Lại còn liên lụy tới lão phu. Sớm biết thế này ta đã không quản việc Vương Lâm giết chóc, cứ đọc thánh chỉ cho xong đã.
 
Vương Lâm này rốt cục có thân phận gì, Tiên Hoàng lại dùng giọng điệu như thế nói chuyện. ân với Đạo Phi. Liên Đạo Phi vương gia ba mươi năm trước thức tỉnh, chẳng lẽ.
 
Đồng tử trong hai mắt sứ giả hoàng tộc này co rút lại, vội vàng xua tan mọi suy tư trong đầu. Hắn biết có một số việc không phải là thứ mình nên biết và suy đoán.
 
Vương Lâm này có tu vi như vậy, hơn nữa. Hắn nhất định được Tiên Hoàng coi trọng. Ôi, việc này phải nhanh chóng sửa sai mới được.
 
Sứ giả hoàng tộc nghĩ tới đây. Lập tức khuôn mặt hiện lên nụ cười cung kính, vội vàng chắp tay thi lễ với Vương Lâm.
 
Vương Lâm đ*o hữu chớ trách, chớ trách. vừa rồi tại hạ thật là hồ đồ rồi. Tông chủ Đạo Ma Tông này đáng chết thật!
 
Sứ giả hoàng tộc này vừa nói vừa quan sát thần sắc Vương Lâm, thấy Vương Lâm không để ý tới mình chút nào mà vẫn âm trầm như trước thì trái tim nhảy lên một cái.
 
Toi rồi, người này nhất định còn đang để ý tới việc ta ra tay hai lần vừa rồi. Ngày sau hắn ở trước mặt Tiên Hoàng mà nói vài câu, ta. ta.
 
Mồ hôi trên trán sứ giả hoàng tộc tuôn ra càng nhiều, bị gió thổi qua khiến thân thể cảm thấy lạnh ngắt.
 
Ha ha, đây. Vương đạo hữu, ta ở đây có chút đặc sản của Trung Châu. Chúng ta lần đầu gặp mặt, lễ vật không thể hiện hết được kính ý, mong rằng đạo hữu thu nhận cho.
 
Nén đau đớn trong lòng, sứ giả hoàng tộc vội vàng đưa ra một ngọc giản, cũng đưa luôn cả thánh chỉ cho Vương Lâm.
 
Vương Lâm đang trầm tư về nhân quả của việc này, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn sứ giả hoàng tộc một cái, tiếp nhận thánh chỉ xong cũng không xem mà nhìn ngọc giản kia.
 
Thần thức hắn đảo qua. Thần sắc vẫn bình tĩnh như trước nhưng nội tâm lại hơi chấn động. Trong ngọc giản này không phải có nội dung gì mà tương tự như Không Gian trữ vật. Trong đó có rất nhiều nguyên thạch tràn ngập tiên khí.
 
Thu hồi ngọc giản, Vương Lâm lạnh lùng nhìn sứ giả hoàng tộc, không nói gì.
 
Dưới ánh mắt hắn, sứ giả hoàng tộc trong lòng thầm kêu khổ, cắn răng vung tay lên một lần nữa. Lại lấy ra thêm một cái bình, nén đau lòng cực kỳ mà cố gắng mỉm cười.
 
A, tại hạ lại quên mất, còn có một thứ đặc sản của Trung Châu nữa, cũng không phải là vật gì vô cùng quý trọng, mong đạo hữu nhận lấy!
 
Vừa nói hắn vừa cung kính đưa cái bình này cho Vương Lâm.
 
Vương Lâm sau khi tiếp nhận, thần thức đảo qua, thấy bên trong có rất nhiều đan dược. Đan dược này đều dùng để chữa thương, trong đó có không ít đều là vật phẩm cực kỳ trân quý.
 
Tu sĩ tầm thường rất khó có được vật này, chỉ có sứ giả hoàng tộc thì ở Trung Châu mới có biện pháp lấy được.
 
Liên tục đưa ra hai phần đại lễ, sứ giả hoàng tộc này cực kỳ đau lòng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, lúc này thấy thần sắc Vương Lâm đã hòa hoãn hơn thì trong lòng mới thầm thở phào một hơi. Chẳng qua dù như thế nhưng ánh mắt lạnh như băng của Vương Lâm sau khi nhìn tất cả đan dược xong lại chằm chằm tập trung vào sứ giả hoàng tộc.
 
Dưới ánh mắt của Vương Lâm, trong lòng sứ giả hoàng tộc lại một lần nữa thầm kêu khổ.
 
Quá tham lam. Đây. Đây.
 
Sứ giả hoàng tộc không thể không nặn ra một nụ cười, tay phải thầm run rẩy, hung hăng cắn răng một cái, lại một lần nữa đưa ra một ngọc giản, tươi cười đưa tới.
 
Tại hạ ở đô thành của Trung Châu, còn có một khu nhà ở.
 
Hắn vừa nói vừa đưa ngọc giản trong tay ra, vô cùng đau lòng mà đưa cho Vương Lâm.
 
Tiếp nhận ngọc giản này nhìn lại, trên mặt Vương Lâm từ từ lộ ra nụ cười. Nụ cười của Vương Lâm rơi vào mắt sứ giả hoàng tộc khiến hắn hoàn toàn thở phào một hơi.
 
Sứ giả đại nhân không nên khách khí. Những đặc sản của Trung Châu này nếu không phải là vật gì quý trọng lắm thì Vương môn cũng xin cung kính nhận lấy vậy.
 
- Đúng vậy, đúng vậy, không phải là vật gì quá quý trọng đâu.
 
Sứ giả hoàng tộc cảm thây vô cùng buồn bực và đau lòng, cười khổ nói.
 
Sứ giả đại nhân đến Lục Ma Châu này, vậy chắc đã đi qua Thiên Ngưu Châu, không biết chiến tranh nơi đó thế nào rồi?
 
Vương Lâm chậm rãi nói.
 
Thánh chỉ lần này có ba đạo, Thiên Ngưu Châu Đại Hồn Môn, Quy Nhất Tông một đạo, hôm nay hẳn là kết thúc chiến tranh rồi, mọi người đều trở lại tông môn.
 
Sứ giả hoàng tộc đối với việc này cũng không giấu diếm, lập tức nói.
 
Liên Đạo Phi có ở hoàng thành không?
 
Vương Lâm thu hồi ngọc giản, có vẻ tùy ý hỏi.
 
Đạo Phi vương gia từ sau khi tỉnh dậy đều ở trong hoàng thành, nghe nói muốn đi ra ngoài nhưng Tiên Hoàng không đồng ý.
 
Việc này chỉ là lời đồn, sứ giả hoàng tộc cũng không ngại nói ra.
 
Ồ! Ta và Đạo Phi có chút quen biết, cũng từng có chút ân với hắn.
 
Vương Lâm mỉm cười nói.
 
Sứ giả hoàng tộc vội vàng gật đầu. Hắn lúc trước truyền chỉ đã phát hiện ra điểm này, giờ phút này nghe Vương Lâm chính miệng xác nhận thì đã khẳng định rồi.
 
Tính cách của Đạo Phi. ôi, ta cũng lâu rồi không gặp hắn. Dạo này bộ dạng hắn vẫn như trước chứ?
 
Vương Lâm lắc đầu, than nhẹ nói.
 
Đạo Phi vương gia.
 
Sứ giả hoàng tộc hơi do dự một chút, nhưng nghĩ tới nội dung thánh chỉ và những lời vừa rồi của Vương Lâm liền tiếp tục nói.
 
Với thân phận của tại hạ thì không thể gặp được Đạo Phi vương gia. Nhưng nghe người ta âm thầm đồn đại, Đạo Phi vương gia ba mươi năm trước tỉnh dậy, tính cách có hơi khác trước. Nhưng đôi khi, lại vẫn giống.
 
Sứ giả hoàng tộc do dự. Chậm rãi mở miệng nói.
 
Trong lòng Vương Lâm máy động, mỉm cười không nói nữa.
 
Sứ giả hoàng tộc thấy vậy lập tức biết điều, ôm quyền hướng về phía Vương Lâm vái một cái.
 
Vương đạo hữu, thánh chỉ này có thể dùng làm Truyền Tống Trận. Khoảng cách nơi này tới Trung Châu rất xa, cần truyền tống tám lần mới tới. Tại hạ phải về trước phục mệnh, không thể đi cùng đạo hữu nữa. Đợi tới khí đạo hữu tới hoàng thành, tại hạ nhất định sẽ nghênh đón.
 
Sứ giả hoàng tộc vừa nói vừa mỉm cười cáo lui. Hắn sợ mình còn lưu lại một giây nào nữa. Nói một câu khiến Vương Lâm không thích thì lại phải đưa ra một ít vật quý trọng nữa thì đúng là quá thiệt rồi.
 
Cho đến khi sứ giả hoàng tộc rời đi, vẻ tươi cười trên mặt Vương Lâm lập tức tiêu tán. Thay vào đó là sự âm trầm.
 
Hắn không rời khỏi đống đổ nát của Đạo Ma Tông mà khoanh chân ngồi trên một khối đá. Ánh mắt lóe sáng.
 
Liên Đạo Phi. hắn rất tham lam, hắn có rất nhiều ý nghĩ kỳ quái, năm đó bị Thiên Đạo hóa thành Thiên Vận Tử cắn nuốt, theo đạo lý mà nói thì tính cách phải bất đồng với trước đây.
 
Sứ giả hoàng tộc vừa nói cũng lộ ra ý tứ này. Tính cách của hắn có biến đổi, chẳng qua là không biết hôm nay rốt cục biến đổi thành kiểu gì nữa.
 
Vương Lâm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần, tiếp tục trầm tư.
 
Nhưng hắn nếu thật sự thay đổi tính cách thì tại sao ba mươi năm trước thức tỉnh, đến giờ ca ca hắn mới tuyên chỉ ý. Nếu hắn thật sự muốn tạ ơn ta thì ba mươi năm trước, ta đúng là đang ở trong Hạt Miếu, chịu đựng thống khổ và cơ duyên.
 
Nội dung thánh chỉ này rất thú vị.
 
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, tay phải giơ lên hướng về phía bầu trời đen kịt xa xa bỗng nhiên vung lên. Chỉ thấy một luồng hắc phong gào thét lao đi, sau đó liền có vài tiếng kêu thảm thiết truyền ra trong không gian yên tĩnh.
 
Vương Lâm vốn không có lòng dạ đàn bà. Một khi xác định việc cần làm thì trái tim vô cùng tàn nhẫn. Hắn nếu đã muốn tiêu diệt toàn môn của Đạo Ma Tông thì hiển nhiên sẽ không bỏ qua dư nghiệt của Đạo Ma Tông từ Thiên Ngưu Châu trở về.
 
Đám người trở về đầu tiên đều có thân phận cao quý, không tiếc giá lớn dùng Truyền Tống Trận đi tới. Vương Lâm sở dĩ ở lại đây ngoài việc đợi đám người này cũng còn đợi một người!
 
Lão tổ Đạo Ma Tông hẳn đang trên đường trở về. Người này có tu vi Thiên Tôn. Chính thức muốn diệt Đạo Ma Tông thì người này phải chết! Mà dù ta không đến tìm hắn gây phiền toái thì hắn cũng sẽ ghi hận ta, sau này sẽ đuổi giết!
 
Thiên Tôn. Không biết ta mặc Hồn Khải vào thì so với Thiên Tôn thế nào!
 
Vương Lâm ngồi trên tảng đá nhìn về phía xa xa.
 
Giải quyết xong chuyện của Đạo Ma Tông, ta có hai lựa chọn, đi tới Đông Lâm Tông, tiến vào Đông Lâm Trì xem các bản nguyên khác của ta có thể ngưng tụ ra bản nguyên chân thân hay không.
 
Hoặc ta có thể đi tới Trung Châu này, xem rốt cục đó là đầm rồng hang hổ gì. Liên Đạo Phi kia còn nhớ ta hay không, ca ca Tiên Hoàng của hắn có ý niệm gì trong đầu.
 
Chẳng qua sư tôn từng nói, Tiên Tộc có năm vị Đại Thiên Tôn, trong đó Tiên Hoàng Liên Đạo Chân cũng là một trong số đó! Muốn đi tới nơi đó không chừng sẽ có nguy cơ.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, trầm mặc trong đêm.
 
Cách xa Lục Ma Châu, ở giữa ngũ châu có một đạo cầu vồng đang nhanh chóng lao đi trên bầu trời. Trong đạo cầu vồng nọ có một lão già tóc đỏ, vẻ mặt bình tĩnh nhưng hai mắt lại ẩn chứa lửa giận!
 
Hắn thoáng một cái lao đi khiến thiên địa ầm vang, biến mất tại một Truyền Tống Trận xa xa, trả giá lớn để đối lấy truyền tống, vượt qua khoảng cách vô tận!
 
Hắn chính là lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông dưới trướng Đại Thiên Tôn!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.