Tiên Nghịch

Chương 1827: Một cố nhân



Thánh chỉ của Tiên Hoàng muốn Vương Lâm tới hoàng thành của Tiên Tộc gặp mặt nhưng không nhắc tới thời gian. Vương Lâm hiển nhiên cũng không lập tức đi làm gì.
 
Thoáng một cái đã ba năm.
 
Trong ba năm này Vương Lâm ở trong nền đất một nơi gần Mạnh Thổ Châu mở ra một động phủ, khoanh chân bế quan, cảm ngộ trận đánh giữa hắn vào lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông.
 
Sau ba năm, trong động phủ dưới nền đất này, Vương Lâm mở hai mắt, ánh tỏa ra u quang, giống như ẩn chứa cả tinh không trong đó.
 
Với tu vi của ta hiện nay, không mặc Hồn Khải thì nhiều nhất trong một quyền cũng chỉ ẩn chứa được chín đạo thần thông.
 
Vương Lâm giơ tay phải lên, đặt phía trước, lập tức liền khiến những tiếng trầm trầm truyền ra từ lòng bàn tay.
 
Dù là như thế nhưng một quyền của ta lúc này so với ba năm trước mạnh hơn rất nhiều. Hôm nay nếu phải đối mặt với lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông thì một quyền đầu tiên của hắn ta không mặc Hồn Khải vẫn có thể đỡ nổi!
 
Vương Lâm năm đó khi đỡ một quyền đầu tiên của lão tổ Đạo Ma Tông phải lui lại ba bước. Nhưng sau ba năm, tu vi của hắn vẫn như trước nhưng chiến lực lại gia tăng không ít.
 
Đáng tiếc Tốc Thần Quyết trong ba năm nay theo ta nghiên cứu và quan sát, tu sĩ Kim Tôn nhiều nhất chỉ có thể cho ta mở ra sáu thần mạch mà thôi, còn cần thêm chín tu sĩ Kim Tôn nữa!
 
Sự cường đại của Tốc Thần Quyết Vương Lâm sau trận đánh với lão tổ Đạo Ma Tông đã cảm nhận rất rõ ràng.
 
Chẳng qua thuật này cường đại như vậy là bởi vì Vương Lâm ngưng tụ thần mạch với chất lượng cực cao. Nhưng cũng bởi vậy nên sau khi tới một trình độ nhất định thì muốn mở ra những thần mạch tiếp theo lại càng khó khăn.
 
Năm đó Nguyên Thần của Tông chủ Đạo Ma Tông có thể mở ra đạo thần mạch thứ tư và thứ năm. Nhưng nếu muốn mở ra đạo thần mạch thứ sáu thì cần phải có tới chín Kim Tôn nữa!
 
Tốc Thần Quyết này dùng phương pháp khai mở này, thật sự là. quá khó khăn rồi. Mạch thứ sáu cần tới chín Kim Tôn, mạch thứ bảy cần chín Thiên Tôn, mạch thứ tám chẳng lẽ cần Dược Thiên Tôn. Nếu đúng như thế thì muốn mở mạch thứ chín chẳng lẽ cần Đại Thiên Tôn. Có lẽ mạch thứ chín cần một Đại Thiên Tôn là đủ rồi.
 
Vương Lâm cười khổ.
 
Tốc Thần Quyết cần phải tu luyện. Thuật này cực mạnh, thể hiện được hết chiến lực của ta.
 
Tu vi thực tế của ta là Không Kiếp sơ kỳ, cũng bởi vì hạn chế này mà một quyền nhiều nhất chỉ dung nhập được chín đạo thần thông. Cho nên cần phải nhanh chóng đạt được hai loại bản nguyên kim, mộc một chút, khiến cho chúng ngưng xuất phân thân, khiến ngũ hành chân thân dung hợp, tu vi đề cao lên Không Kiếp trung kỳ.
 
Do đó ta lại càng có thể dung nhập nhiều thần thông hơn. Chỉ là không biết sau Không Kiếp trung kỳ thì ta có thể dung nhập thêm bao nhiều đạo!
 
Ngoài ra ta còn càng cần giao chiến nhiều hơn với Thiên Tôn, khiến cho mấy Đại Thiên Tôn còn lại chú ý. Mà mặt khác giao chiến nhiều lần cũng có thể dò xét phương pháp tiến vào Thiên Tôn Niết có phải giống như lời lão tổ Thiên Tôn của Đạo Ma Tông hay không.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Đứng dậy sau ba năm đả tọa.
 
Nơi thí luyện Thiên Tôn Niết này ta nhất định phải tới, xem thử tu vi của ta có thể xông qua được mấy tầng!
 
Thân thể Vương Lâm nhoáng một cái liền xuất hiện ở trên sa mạc ngoài động phủ, tav áo vung lên, dưới thân liền xuất hiện một con Hải Long khổng lồ. Hải Long ngửa mặt lên trời gầm thét, hướng về phía Vương Lâm cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ cung kính.
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, cất bước đứng lên đầu Hải Long. Thân thể Hải Long nọ nhoáng một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng lao đi, chớp mắt đã biến mất.
 
Trong Mạnh Thổ Châu có hai tông môn, địa vị đứng đầu là Mạnh Thổ Tông! Đây đều là một trong cửu tông thập tam môn, chẳng qua bên trong hai tông môn này chỉ có tu sĩ Kim Tôn, không có Thiên Tôn!
 
Vương Lâm ngồi khoanh chân trên đầu Hải Long, vừa đi trong đầu vừa hiện lên lời giới thiệu trong tấm mai rùa đối với Mạnh Thổ Châu.
 
Tuy hiện tại ta muốn lấy Nguyên Thần của tu sĩ Kim Tôn nhưng đối với tông môn này đối với ta không cừu không oán, thôi đi vậy!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, sau khi truyền thần niệm, Hải Long dưới thân liền chuyển hướng, bay về phía biên giới Mạnh Thổ Châu và Thiên châu.
 
Trong mai rùa từng mơ hồ nói, trong Thiên Môn ở Thiên châu nghe đồn có tu sĩ Thiên Tôn!
 
Nhưng bản đồ trên mai rùa trông thì rất lớn, thực tế lại chỉ có một bộ phận. Ta còn cần phải tới các tông môn trong Mạnh Thổ Châu này lấy hai ngọc giản bản đồ của bọn họ.
 
Tu vi năm đó của Vương Lâm nếu đi vào trong Mạnh Thổ Châu này thì dù là Mạnh Thổ Tông đối với hắn cũng là một con quái vật lớn, không thể trêu chọc, phải vô cùng cẩn thận. Nhưng hôm nay lại khác, hắn đối với hai tông môn trên Mạnh Thổ Châu đã không còn chút sợ hãi, chỉ coi như tông phái tầm thường mà thôi.
 
Khoảng cách từ nơi này tới Địa Môn là gần nhất, tới Địa Môn trước vậy!
 
Trong đầu Vương Lâm hiện lên bản đồ trên tấm mai rùa, hơi trầm ngâm liền thay đổi phương hướng, điều khiển Hải Long bay thẳng về hướng đông, trong nháy mắt liền biến mất.
 
Trong Mạnh Thổ Châu hầu hết đều là sa mạc, giống như biển cát liên miên bất tuyệt, mỗi khi có lốc tốc thì rất nhiều cát đất lại bị cuốn lên, trở thành cơn bão cát vô cùng đáng sợ trong Mạnh Thổ Châu.
 
Loại bão cát này có mạnh có yếu, khi yếu thì khiến cho phàm nhân run rẩy, mạnh thì khiến cho ngay cả tu sĩ cũng phải biến sắc, lập tức tránh ra xa. Bởi vì bên trong bão cát ẩn chứa một lực lượng kỳ dị. Luồng lực lượng này có tác dụng rất mạnh đối với tu sĩ, có thể trong nháy mắt hấp thu tu sĩ vào bên trong, thậm chí cả Nguyên Thần cũng không thể chạy thoát.
 
Cũng may là lực lượng ẩn chứa trong bão cát không nhiều khi xuất hiện, mà nó lại tạo ra thanh thế rất lớn, từ xa xa đã có thể nhìn thấy mà tránh né.
 
Nhưng ở phía đông của Mạnh Thổ Châu lại có một khu vực hầu như hàng năm đều bị bao phủ bên trong bầo cát. Cứ mỗi một trăm năm, bão cát đó lại bộc phát một lần cực mạnh. Mỗi thời điểm này, trong ngàn dặm xung quanh nơi này rất hiếm thấy bóng người. Bình thường nơi này thiên địa hôn ám, tràn ngập gió lốc bụi cát khiến cho người ta nếu không có phương pháp đặc thù thì rất khó tiến vào.
 
Trong vùng gió cát kỳ dị phía đông Mạnh Thổ Châu này có một tông môn danh chấn Mạnh Thổ Châu. Tông môn này có tên là Địa Môn. Trong Mạnh Thổ Châu có vô số tông môn nhưng chỉ có duy nhất Địa Môn và Mạnh Thổ Tông là hai tông môn khổng lồ trấn nhiếp cả Mạnh Thổ Châu. Giờ phút này trong vùng bão cát khiến thiên địa hôn ám này xuất hiện một vùng không gian vặn vẹo. Một con Hải Long khổng lồ huyễn hóa ra. Vương Lâm ngồi trên đầu Hải Long, vừa xuất hiện liền thấy gió cát gào thét lao tới. Gió cát này dù vô cùng cuồng bạo nhưng rơi lên người Vương Lâm lại chẳng thể khiến mái tóc hắn tung bay. Giống như thân ảnh Vương Lâm là hư ảo, không hề tồn tại vậy.
 
Còn về con Hải Long thì lại càng không thèm quan tâm tới cơn bão cát, hai mắt lộ ra hàn quang nhìn về phía sâu trong đó. Cảm nhận bên trong cơn bão cát này ẩn chứa phong và thổ bản nguyên lực, Vương Lâm bình tĩnh điều khiển Hải Long tiến về phía trước. Bão cát tàn phát nhưng trong nháy mắt khi tới gần Vương Lâm lại như thuần phục, đồng loạt tản ra. Bay về phía trước không nhanh không chậm, trước mắt Vương Lâm hiện ra một vùng mấy vạn dặm bị một tầng ánh sáng màu vàng đất bao phủ, không cho gió cát lan vào. Nơi này chính là tông môn của Địa Môn.
 
Cả Địa Môn giống như một vùng thế ngoại đào nguyên, trong bão cát trông có vẻ rất đặc thù. Bên trong là núi cao nước chảy, khắp nơi có ất nhiều đệ tử Địa Môn đang bận rộn phi hành qua lại. Đệ tử của Địa Môn không tới mấy vạn. Môn phái này với các tông môn khác trong cửu tông thập tam môn bât đông, chỉ cần đệ tử thiên phú ưu việt, không cân môn nhân tâm thường. Cấp bậc trong nội môn của Địa Môn cũng rất nghiêm khắc, đồng thời tài nguyên dành cho đệ tử cũng vượt xa các tông môn khác. Bởi vì đệ tử trong tông môn này không nhiều.
 
Tốn một lượng lớn tài nguyên để bồi dưỡng gần vạn đệ tử, nhất là những người này so với bên ngoài có thiên phú hơn người. Địa Môn có phải dùng tới một lượng tài nguyên kinh người. Bên trong Địa Môn, môn nhân cấp một chỉ có không tới trăm người. Còn về môn nhân cấp chín thì có nhiều nhất hơn hai vạn. Giờ phút này trong Địa Môn, ở vị trí của môn nhân cấp năm có một khu vực lầu các tinh xảo, trong đó đang có hai tu sĩ ngồi khoanh chân. Hai tu sĩ này một nam một nữ. Nam tử thoạt nhìn tướng mạo cực kỳ anh tuấn nhưng bề ngoài lại tràn ngập vẻ lạnh lùng, tu vi không cao, đang bị vây trong cảnh giới Không Niết. Nữ tử bên cạnh hắn chưa thổ nạp mà nhu hòa nhìn nam tử này, thần sắc tràn ngập vẻ không nờ. Nhưng vào lúc này, thân thể nam tử đột nhiên run rây kịch liệt, vẻ mặt vặn vẹo giống như cực kỳ đau đớn. Phát ra một tiếng kêu trầm trầm, làm cho thần sắc nữ tử kia biến đổi, tiến tới đặt tay lên ngực nam tử, không ngừng đưa tu vi bản thân vào.
 
Nửa ngày sau vẻ thống khổ trên mặt nam tử mới từ từ giảm bớt. Mở bừng đôi mắt. Trong thời gian ngắn ngủi, toàn thân hắn đã ướt nhẹp mồ hôi.
 
Chàng đã thử nhiều lần rồi, không nên thử nữa. Giấc mộng kia là thực hay giả quan trọng thế sao?
 
Nữ tử nhìn nam tử người đầy mồ hôi, nhẹ giọng nói. Nam tử trầm mặc hồi lâu, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
 
Giấc mộng đó rất quan trọng.
 
So với ta quan trọng hơn sao?
 
Nữ tử như cắn môi tới chảy máu. Ánh mắt nam tử kia lộ vẻ mê man.
 
Giấc mộng này đã theo ta hơn hai trăm năm. Trong mộng ta không thấy hình dáng người đó nhưng ta có thể cảm nhận được ta tồn tại chính là vì thê tử đời trước của ta.
 
Chỉ là giống mộng mà thôi.
 
Nữ tử kia khi nói tới giấc mộng này, trong mắt nhì có nước mắt. Nàng nhìn nam tử mà nàng yêu đã hơn trăm năm này.
 
Là mộng sao?
 
Vẻ mê man trong mắt nam tử mặc thanh sam kia càng đậm.
 
Chỉ là mộng thôi mà.
 
Nữ tử rơi nước mắt ôm lấy nam tử, giống như sợ hắn biến mất, không ngừng nói nhỏ câu nói đó.
 
Thật sự chỉ là mộng sao?
 
Nam tử kia nhắm mắt lại. Giờ phút này khi hắn còn đang mê man thì ở bên ngoài tấm màn sáng của Địa Môn, Vương Lâm thần sắc như thường bay qua cơn bão cát, cảm nhận một luồng từ lực trong đó. Hắn không cần quan tâm tới luồng lực lượng này. Đứng trong không trung, dưới chân là Hải Long khổng lồ nâng Vương Lâm trong, đôi long nhàn nhìn chằm chằm vào Địa Môn, trong mắt tràn ngập hàn quang.
 
Lão tổ Tông chủ Địa Môn mau chóng ra gặp ta.
 
Thần niệm của Vương Lâm lan khắp bầu trời, giống như sấm sét trong nháy mắt đã tràn ngập cả Địa Môn, truyền vào trong tâm thần mỗi đệ tử, trong đó có cả nam tử đang mê man kia.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.