Thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại thoáng dao động. Cái gọi là Quy tức, trên thực tế là khi một người đang tu luyện bị ngoại ma (1) quấy nhiễu, khiến bên trong Nguyên Anh rối loạn, khiến cho Nguyên Anh không thể rời khỏi thân thể, mà thân thể gần như đang ở một loại cảnh giới mơ ngủ.
(1): ngoại ma là chỉ những sự kiện bên ngoài làm ảnh hưởng tới tâm trí.
Đây là Quy tức!
Phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này, chính là đưa tu sĩ đến một chỗ ngăn cách linh lực, khiến cho họ xua đuổi được ngoại ma. Muốn tỉnh lại, thì phải có người ngoài trợ giúp, mà người đó phải có tu vi cao hơn tu sĩ quy tức, thậm chí cần phải cao hơn một cảnh giới, nếu không thì cũng vẫn không có chút tác dụng nào.
Nếu như trong một thời gian dài tu sĩ quy tức không thể tự mình thức tỉnh, thì Nguyên Anh sẽ bị ngoại ma thẩm thấu vào, và lập tức tan thành mây khói, thân thể cũng theo đó bị rữa nát.
Nhưng nói chung, phần lớn tu sĩ quy tức có thể thức tỉnh, chẳng qua là tu vi của họ sẽ bị hạ thấp thôi, nhưng chung quy vẫn còn tốt hơn là mất đi tính mạng.
Ở Tu Chân Giới, quy tức này cũng là bất thường, ít nhất cho tới bây giờ Vương Lâm vẫn còn chưa nghe nói tới, còn có tu sĩ bị vây trong trạng thái quy tức.
Sau khi Khâu Tứ Bình nói xong, lập tức nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, muốn nhìn ra một chút manh mối từ biểu tình của hắn. Nhưng đáng tiếc, thần thái của Vương Lâm không có biến hóa gì, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh tự nhiên.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, trong mắt lướt qua ánh sáng đỏ, liếc nhìn Khâu Tứ Bình, chậm rãi nói:
- Ngươi làm sao biết được vẫn còn tu sĩ quy tức?
Trong lòng Khâu Tứ Bình nhẹ nhàng thở ra, Vương Lâm chỉ cần hỏi, như vậy chứng tở lời ước ba câu lúc trước dĩ nhiên giải trừ. Khâu Tứ Bình cũng không chút nghi ngờ, nếu như ba câu vừa rồi của mình không có đánh động đối phương, thì người này tất nhiên sẽ không chút do dự ra tay giết chết mình.
Cùng là Kết Đan hậu kỳ, nhưng chênh lệch thì quá lớn. Khâu Tứ Bình cười khổ trong lòng, ẩn chứa vẻ không cam. Theo nhận xét của hắn thì trên người đối phương tất nhiên là có pháp bảo lợi hại cực kì. Nếu không hắn không thể nào có lực công kích như vậy, khiến cho hắn ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Lúc này hắn nghe được câu hỏi của Vương Lâm, liền vội vàng nói:
- Đạo hữu, nói đến chuyện này thì dài, không bằng chúng ta hãy ngồi xuống, chờ Khâu mỗ chậm rãi kể tỉ mỉ cho ngươi, như thế nào?
Vương Lâm nhìn hắn một cái, thoáng gật đầu.
Khâu Tứ Bình lập tức bay về phía trước, dưới chân hắn xuất hiện một ít màn sương đen, đưa hắn đi tới đình các ở đỉnh ngọn núi.
Chờ sau khi Khâu Tứ Bình đi trước , thân thể Vương Lâm bay về phía trước, nhẹ nhàng lơ lững rơi ở tiểu đình trên ngọn núi, vung tay áo lên, một luồng gió nhẹ thổi bay một ít bụi trên ghế đá, vén vạt áo lên, rồi ngồi lêntrên.
Tuy hắn đến sau, nhưng cũng tới đình này cùng một lúc với Khâu Tứ Bình. Mặc dù thần thái Khâu Tứ Bình như thường nhưng trong lòng hắn lại chấn động. Con ngươi của hắn hơi co rút lại, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Hắn biết điều này tất nhiên là đối phương đang cảnh cáo mình. Ánh mắt đó khiến hắn hiểu được, dù có dở thủ đoạn chạy trốn chắc chắn cũng không thể thoát khỏi truy kích.
Trên thực tế dụng ý của Vương Lâm đích xác là như thế. Trong lòng hắn có chút lưu ý với chuyện của Khâu Tứ Bình. Thật ra hiện tại chỉ có những chuyện liên quan đến Kết Anh, mới có thể hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Dù sao, tu vi hiện tại của Vương Lâm hiển nhiên đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ nên chuyện Kết Anh là chuyện cần phải nghĩ tới đầu tiên.
Một khi hắn có thể Kết Anh thành công, thì chuyện chờ hắn, là làm sao đánh về Triệu quốc, làm cho trời đất u ám, máu chảy thành sông, khiến cho bầu trời Triệu quốc biến thành màu đỏ, khiến cho mặt đất của Triệu quốc biến thành màu máu, khiến cho tất cả người tu chân của Triệu quốc vĩnh viễn cũng không thể quên ngày đó, khiến cho toàn bộ kẻ thù của hắn ở Triệu quốc, phải dùng máu tươi của mình để cúng bái tổ tiên họ Vương!
Hắn muốn cho toàn bộ Đằng gia, từ người già cho tới con cháu, thậm chí phàm là người liên quan, toàn bộ . Kể cả chó gà cũng không tha!
Hắn muốn cho lão già họ Mặc chết cũng không có chỗ chôn, khiến toàn bộ con cháu kêu gào chết thảm trong mấy tháng.
Hắn muốn cho tất cả những người âm thầm trợ giúp Đằng gia, đều bị trừng phạt. Toàn bộ bọn họ đều phải trả cái giá mà bọn họ không thể chịu đựng nổi cho chuyện này!
Trọng yếu hơn, là hắn muốn đem Đằng Hóa Nguyên, rút hồn, lột da, lốc xương, bức gân, xẻ thịt! Tóm lại dùng tất cả phương pháp mà hắn có thể nghĩ đến, để hoàn lại khổ hận hơn bốn trăm năm!
Tay phải Khâu Tứ Bình lật một cái, trong tay có thêm một bầu rượu và hai cái chén, sau khi tự mình rót ra hai chén, cầm lấy chén, nhấp một ngụm, cười nói:
- Đạo hữu, đây là rượu ngon ở tu ma bắc hải, lấy Tàn Vân quả sản xuất ra, uống một ngụm, dư vị vô cùng, đạo hữu nếu không ngại hãy nhấm nháp một chút.
Vương Lâm vẫn chưa thúc giục đối phương hồi đáp vấn đề, mà liếc mắt nhìn chén rượu kia một cái, theo đó cầm lên quan sát cẩn thận, giống như trong này có vật thần kì thú vị gì đó.
Rượu trong chén có màu xanh biếc, thoạt nhìn cũng trong suốt long lanh, rất xinh đẹp.
Khâu Tứ Bình nhấp hồi lâu, lại phát hiện Vương Lâm giống như không có hứng thú gì với chuyện này, vì thế cười khổ, buông chén xuống, chậm rãi nói:
- Đạo hữu, nếu như người khác tới hỏi, Khâu mỗ tất nhiên sẽ không nói, nhưng đạo hữu thì bất đồng, ngươi và ta đều là Kết Đan hậu kỳ, e rằng khát vọng lớn nhất trong cuộc đời này, chính là có thể Kết Anh, trở thành tu sĩ Nguyên Anh kì ở tuốt trên cao.
- Về phần nguyên anh quy tức Khâu mỗ kể lúc trước, trên thực tế một trong những người đó là sư phụ của tại hạ!
Nói xong, đôi mắt Khâu Tứ Bình nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm.
Vương Lâm lại nhìn vào chén một hồi, lúc này mới buông, bình thản nói:
- Giết sư phụ sao, không có gì đáng ngại, lúc trước tại hạ cũng đã từng trải qua.
Khâu Tứ Bình cười ha hả, nói:
- Không dám dối gạt đạo hữu, năm đó sư phụ thu Khâu mỗ làm đồ đệ, không phải là vì mục đích tốt đẹp gì. Hắn và Đại sư huynh của ta đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Năm đó lúc hai người đang bế quan, bị ta âm thầm động tay động chân, hiện tại tính ra, đã ba mươi năm là quy tức, theo tính toán của ta, hai người bọn họ dĩ nhiên bị ngoại ma quấy rối nên sắp tiêu tán. Lúc này chính là lúc ta cướp lấy Nguyên Anh này, đến lúc đó Nguyên Anh của hai người bọn họ, huynh đệ chúng ta một người một cái. Sau khi ăn vào rồi Kết Anh, tất nhiên tỷ lệ thành công có thể gia tăng rất lớn.
- Không biết chuyện này có liên quan thế nào tới thượng cổ cấm chế?
Khâu Tứ Bình nghe vậy cười khổ, cầm lấy chén rượu một hơi uống cạn, lúc này mới giận dữ nói:
- Trên thực tế chỗ bế quan của sư phụ ta là một động phủ cổ xưa. Năm đó sau khi lão vô tình tìm thấy, liền thu làm của riêng.
Sở dĩ ta có thể đánh lén hai người bọn họ trong lúc bế quan, thực ra cũng do ta đã sớm chuẩn bị nhiều năm đối với một số cấm chế trong động phủ. Khâu mỗ nghiên cứu đã lâu nên mới có thể thành công đánh lén.
Nhưng sau khi đóng động phủ, nếu tại hạ mở ra, cũng cực kỳ phiền toái, trong đó có rất nhiều cấm chế, Khâu mỗ thật không ngờ, chỉ mới gây ra một cấm chế để thu hút ngoại ma, mà khiến cho một loạt phản ứng dây chuyền xảy ra, kết quả cho tới cuối cùng, hoàn toàn không thu được cái gì, mà trái lại mất nhiều hơn được.
Vương Lâm nhíu mày, trở nên trầm ngâm.
Khâu Tứ Bình vỗ tay lên túi trữ vật, lập tức xuất hiện mấy khối ngọc giản trên tay, hắn đặt những khối ngọc giản này lên bàn, nói:
- Ở đây là một số dấu hiệu của thượng cổ cấm chế mà ta theo cấm chế ở nơi đó vẻ lại. Đạo hữu có thể nhìn xem, với thuật cấm chế của đạo hữu, tất nhiên có thể phân tích thật giả.
Vương Lâm nghe vậy, cầm lên một trong những khối ngọc giản đó, thần thức vừa đảo qua, một lát sau hắn lại cầm lấy một khối khác, sau một hồi, hắn đều đã xem qua toàn bộ ngọc giản. Trong ngọc giản có ghi chép một số thượng cổ cấm chế, thông qua những cấm chế này, nó thuộc về loại cấm chế phòng thủ, hẳn là bố trí vì thủ hộ động phủ.
- Đạo hữu, ngươi xem thấy thế nào?
Khâu Tứ Bình đứng bên cạnh hỏi.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Tứ Bình, nói:
- Hai Nguyên Anh của những tu sĩ kia, phân loại cảnh giới như thế nào?
Khâu Tứ Bình lập tức trả lời:
- Gia sư có Nguyên Anh sơ kỳ, về phần Đại sư huynh của Khâu mỗ, hắn chẳng qua là vừa mới Kết Anh thôi, nếu như đạo hữu có thể mở ra cấm chế thì Nguyên Anh của sư phụ sẽ về tay ngươi.
Vương Lâm trầm mặc một chút, nói:
- Tại hạ không thể quyết định chuyện này ngay được, chờ ta suy nghĩ mấy ngày, sẽ nói với ngươi.
Khâu Tứ Bình cũng không ngại, gật đầu nói:
- Vốn phải nên như thế, Khâu mỗ cũng cần mấy ngày để chuẩn bị một số pháp bảo. Đạo hữu, hiện giờ có thể nói ta và ngươi đã hóa thù thành bạn, lúc trước chúng ta có một chút hiểu lầm, bây giờ Khâu mỗ xin lỗi đạo hữu rất nhiều.
Nói xong, người này đứng lên, lui ra phía sau vài bước, khom người về phía Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng hắn cũng rất cẩn thận. Lần này người này làm ra vẻ như vậy, theo hắn nhận xét cũng là loại người cầm được thì buông được.
Tuy nhiên với tâm cơ của Vương Lâm, há có thể bị những vẻ ngoài của đối phương mê hoặc, hắn hơi mỉm cười ứng phó, đứng dậy liền ôm quyền, nói:
- Đạo hữu, đã như thế, vậy quyết định sau bảy ngày ở nơi này, tại hạ sẽ trả lời một cách thuyết phục.
Khâu Tứ Bình tươi cười như hoa, gật gật đầu, cũng ôm quyền.
Thân thể Vương Lâm lập tức bay lên, hóa thành một luồng cầu vồng, biến mất ở nơi xa.
Chờ Vương Lâm đi rồi, vẻ tươi cười của Khâu Tứ Bình lập tức biến mất, trong mắt hiện lên một ít hàn mang, sau khi lóe ra vài cái, thân thể hắn bỗng nhiên thoáng động, chạy nhanh ngược với hướng của Vương Lâm.
Chẳng qua hắn không có chú ý tới, ở bên đỉnh núi này, có một thứ hoàn toàn trong suốt, nhìn rõ biểu tình của hắn, và khi hắn rời khỏi, thứ ấy lặng lẽ theo sát phía sau.
Không lâu sau, Vương Lâm liền về tới. Hiện tại so với dĩ vãng ma đầu này tuyệt đối nghe lời hơn nhiều.
Hiện tại nó đã theo sát Khâu Tứ Bình, mặc kệ tốc độ của đối phương nhanh hơn, nó cũng có thể thoải mái truy kích tới. Nó vừa đuổi theo, vừa nghĩ về mỹ vị người áo đen lúc nãy.
Người áo đen kia là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, phế đi tay chân của hắn, rồi mới cắn nuốt. Nếu như chủ nhân không hỏi về Kim Đan kia, nó sẽ âm thầm che giấu, vụng trộm ăn.
Nó đang nhìn chằm chằm Khâu Tứ Bình ở phía trước, trong lòng không tự chủ được dâng lên một chút tham lam. Nó thầm nghĩ trong lòng, nếu như chủ nhân có thể đánh gã tu sĩ Kết Đan hậu kỳ này chết, rồi sau đó ban cho mình, vậy thì tốt rồi.
Trong mắt nó, người này có chút giảo hoạt, gần như là không thẳng tiến.
Dường như là di chuyển lung tung, thậm chí có khi còn dừng lại, khẩn cấp nhìn ra phía sau, như vậy ngược lại cũng không khó, thấy đối phương đi lại chậm rãi như vậy khiến trong lòng Hứa Lập Quốc hơi hiểu ra, nó thầm nhủ : Hoá ra phi hành cũng có thể có nhiều dạng như vậy. Lão tử xem như đã học xong, về sau khi tỷ thí với lão Nhị, lão tử cũng có thể dùng được rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên thân thể Khâu Tứ Bình ngừng lại ở phía trước, tốc độ lập tức giảm xuống, hắn đáp xuống mặt đất, nhìn khắp nơi. Chung quanh nơi này là một cánh đồng hoang vu, ngoại trừ sương mù bao quanh tu ma hải, ngoài ra không có thứ gì khác.
Sau khi hắn đáp xuống đất, lập tức lạnh lùng cười rộ lên, quát:
- Đạo hữu, ẩn nấp lâu như vậy, hay là nên xuất hiện đi!
Ma đầu Hứa Lập Quốc lập tức ngẩn ra, lúc này nó đã đứng ở phía sau Khâu Tứ Bình, đối phương hét lớn một tiếng, dọa cho nó nhảy dựng lên, thầm nhủ: Không được rồi, bị đối phương phát hiện.
Hắn lập tức lui về phía sau, nhưng ngay sau đó liền dừng lại, bởi vì lúc này Khâu Tứ Bình đã xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.
Mặt Hứa Lập Quốc lộ ra vẻ hung ác, thầm nhủ : Lão tử liều mạng với ngươi. Nếu như có thể nuốt kim đan của ngươi, hiển nhiên lão tử sẽ mạnh hơn một chút, hơn nữa cho dù chủ nhân có hỏi thì lão tử cũng sẽ nói, là ngươi ép lão tử nên ta không nuốt ngươi không được, cũng chính ngươi ra tay trước mà.
Hắn đang muốn hành động, bỗng nhiên lúc này gã Khâu Tứ Bình kia không ngờ lại xoay người sang chỗ khác, nhìn về nơi khác, trong miệng vẫn quát lên:
- Đạo hữu, nếu ngươi không hiện thân, Khâu mỗ phải ra tay rồi đó.
Ma đầu Hứa Lập Quốc rất nghi hoặc trong lòng, thầm nhủ : Lão tử ở ngay tại đây nè, không phải ngươi vừa mới nhìn thấy ta sao, làm sao người còn nói ta chưa hiện thân chứ?
Hắn thầm nói một hơi trong lòng, thân thể chợt nâng lên, lại bay tới trước mặt Khâu Tứ Bình, cách đối phương không đến một trượng, Hứa Lập Quốc thầm nhủ trong lòng :
- Ra tay đi, chỉ cần ngươi ra tay, lão tử sẽ nuốt ngươi liền, mặc dù không thể nuốt toàn bộ, nhưng lão tử cũng muốn nuốt một nửa, ngươi mau ra tay đi chứ!
Nhưng chờ sau khi Khâu Tứ Bình xoay người lại.
Lúc này đây, Hứa Lập Quốc phản ứng chậm chạp nên cuối cùng phát hiện bất thường, thân thể hắn lại bay tới trước mặt đối phương, sau khi nhìn một chút, lập tức chửi ầm lên trong lòng, thầm nói : Ngươi đáng chém nghìn đao, căn bản là không phát hiện lão tử, mà dám đùa giỡn!
Sau khi Khâu Tứ Bình đợi một chút, cuối cùng xác định chung quanh không ai, hơn nữa hẳn là cũng không thấy ai ở phía sau mình, nhưng hắn vẫn đang lo lắng, ngồi xuống tại chỗ, im lặng chờ thời gian trôi qua.
Hứa Lập Quốc bay ở một bên thở phì phì, hung tợn nhìn chằm chằm Khâu Tứ Bình, trong lòng đang tranh đấu, thầm nhủ : Mình rốt cuộc có nên quan tâm đến sự trách cứ của chủ nhân hay không? Liều mạng với người này.
Người này quá mức đáng chết, không ngờ hắn lại dám trêu chọc Hứa Lập Quốc vĩ đại ta, điều này làm cho nó gần như không thể dễ dàng tha thứ.
Nhưng sau khi lo lắng một hồi lâu, cuối cùng nó cũng miễn cưỡng áp chế mình, thầm nhủ : Hiện tại nếu vào thời khắc mấu chốt mình phạm sai lầm, tất nhiên sẽ bị lão Nhị vượt qua, có lẽ nên từ từ, chờ sau này địa vị của mình được củng cố, tuyệt đối không chịu sự chế giễu này.
Thời gian nhoáng lên một cái, liền qua được hai ngày. Trong hai ngày nay Vương Lâm không rời khỏi động phủ này nửa bước, hắn vẫn đang không ngừng tế luyện Cấm Phiên, đưa vô số cấm chế lên nó. Lúc này lá cờ tung bay trước người hắn, phía trên lá cờ màu trắng có dày đặc vô số điểm đen.
Đại khái vừa nhìn thấy e rằng trên đó có không dưới hai, ba trăm điểm.
Ở trong đó được chia cứ chín cấm chế thành một tổ, mà tuyệt đối mỗi tổ không có điểm giống, nhưng tác dụng lại cực kì khó lường. Kỳ thật ngoại trừ vật liệu chế tác Cấm Phiên khó tìm, thì quá trình chế tác cũng không khó lắm.
Thậm chí chỉ cần tùy tiện tìm một tu sĩ sử dụng cấm chế, cũng có thể chế tác được.
Chẳng qua, về phương diện học vấn này cũng đã quá lớn rồi. Nếu như tu sĩ tầm thường chế tác thì khi đưa cấm chế lên trên lá cờ, uy lực của nó tất nhiên sẽ không lớn lắm. Mặc dù cuối cùng cũng chế tạo được nhưng Cấm Phiên này cũng sẽ không quá mức mạnh mẽ.
Mặt khác, kỳ thực nói thẳng ra Cấm Phiên này cũng giống như trận pháp, muốn xem suy nghĩ của chính người thi pháp. Nếu như người thi pháp liên tục bố trí lên đó chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cấm chế công kích, trong đó mỗi tổ đều không giống nhau, như vậy cuối cùng nếu nó thành công thì có thể nói Cấm Phiên này là một pháp bảo khiến tất cả mọi người cảm giác khủng bố. Trên đó ẩn chứa công kích thật sự hùng mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Trái lại, nếu như liên tục bố trí chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cấm chế phòng ngự, thì với sự phòng ngự của cờ, hiệu quả vẫn đạt tới mức làm người ta cứng lưỡi.
Đồng dạng, nếu như chỉ chọn duy nhất một thuộc tính vây khốn địch thì sau khi phẩm chất cao nhất đạt tới chín mươi chín vạn, về phía uy lực thì có thể nói là khủng bố.
Cho nên mới nói, việc chế tác Cấm Phiên này, toàn bộ uy lực cuối cùng còn phải xem ước muốn của người chế tác. Đương nhiên, nói ra thì đơn giản, nhưng thực tế khi tiến hành chế tác thì độ khó khăn của nó cũng không kém hơn việc lên trời.
Thử làm ví dụ, chín trăm chín mươi chín loại cấm chế, coi như chút thành tựu, trong đó cứ chín cấm chế tạo thành một tổ, nói cách khác, cần chín mươi chín tổ cấm chế hoàn toàn khác nhau.
Nhưng nếu như muốn đi chỉ một con đường duy nhất, bố trí chín mươi chín loại cấm chế công kích hay phòng ngự hoàn toàn bất đồng, bản thân điều đó cũng gặp khó khăn nhất định. Chẳng qua nếu như nghiên cứu cấm chế thật chuyên sâu, thì cũng có khả năng.
Nhưng nếu đạt cấp thứ hai, chín ngàn chín trăm chín mươi chín loại cấm chế, trong đó phải có chín trăm chín mươi chín tổ, độ khó khăn này lại được nâng lên mười lần, người có thể chế tác chỉ một loại công kích hoặc là phòng ngự, lập tức trở nên hiếm hoi như lông phượng hay sừng lân.
Càng không phải nói đến cấp thứ thứ ba, chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, độ khó khăn của nó phải gấp trăm lần loại cấp thứ nhất. Lúc đó, thế gian gần như hiếm có người có thể nắm bắt nhiều cấm chế như vậy, chỉ duy nhất một thuộc tính nhưng cấm chế hoàn toàn bất đồng.
Về phần phẩm chất cuối cùng, chín mươi chín vạn, độ khó được nâng lên ngàn lần, điều này gần như cũng chỉ là pháp bảo trong truyền thuyết, tối thiểu Vương Lâm thu được trong trí nhớ cổ thần, Cấm Phiên có phẩm chất cao nhất không phải là không có, nhưng Cấm Phiên có phẩm chất cao nhất chỉ có phòng ngự hoặc là công kích thì lại chưa bao giờ xuất hiện qua.
Cấm Phiên chỉ có duy nhất công kích hoặc là phòng ngự,thì nhiều nhất cũng chỉ có ở cấp thứ ba thôi. Mặc dù là cấp thứ ba, nhưng uy lực của nó cũng không kém loại sử dụng cấm chế bình thường khi đạt tới chín mươi chín vạn. Thậm chí tại một số phương diện, nó còn cao hơn một bậc.
Cho nên nói, Cấm Phiên chế tác thì đơn giản, nhưng nếu như muốn có được uy lực hùng mạnh thì là chuyện rất khó khăn.
Vương Lâm chế tác cây Cấm Phiên này, là không phải đi theo một đường duy nhất, nó pha lẫn từng đại bộ phận cấm chế như công kích, phòng ngự, bảo vệ, tìm vật, vây địch.
Chỉ có vậy, hắn mới có thể nhanh chóng chế tạo được Cấm Phiên. Vương Lâm biết bất cứ lúc nào mình cũng gặp nguy hiểm đến sinh mạng ở trong tu ma hải, cho nên hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất để chế tác một cây Cấm Phiên. Sau khi thử nghiệm uy lực của nó thì mới quyết định có nên hao phí một thời gian dài để chế tác một cây Cấm Phiên chỉ có một thuộc tính hay không?
Dù sao hắn cũng có ba khối Mặc Gian Thạch trong túi trữ vật, có thể chế tác được ba cán cấm phiên!
Vương Lâm định khí ngưng thần, hai tay biến hóa, lại xuất ra một đạo cấm chế, lúc này thần niệm của hắn khẽ nhúc nhích, thông qua ma đầu Hứa Lập Quốc, hắn đã nhận ra hành động của Khâu Tứ Bình.
Sau hai ngày Khâu Tứ Bình im lặng ngồi tại một chỗ, thân thể bỗng nhiên chợt chuyển động, không ngờ sau đó lại biến mất không thấy. Sau khi Hứa Lập Quốc ngẩn ra, lập tức chui vào dưới nền đất, cuối cùng nó cũng tìm được bóng dáng Khâu Tứ Bình ở sâu trong lòng đất.
Ở dưới cánh đồng hoang vu, có một tòa động phủ, động phủ không lớn, nhưng lại ẩn rất sâu, Hứa Lập Quốc thuận lợi tiến vào động phủ, một số cấm chế được bày ở bên ngoài không có tác dụng gì với nó.
Vừa vào động phủ, nó lập tức nhìn thấy Khâu Tứ Bình đang lật xem điển tịch ở trong thạch thất. Thạch thất này gần như là một biển sách, vô số điển tịch được bày chung quanh, trong số đó tuyệt đại bộ phận đều có từ thời xa xưa, thậm chí nó không phải là hình thức ngọc giản, mà được khắc ở trên cây trúc.
Thần thái Khâu Tứ Bình có chút ngưng trọng, hắn lật xem điển tịch thật cẩn thận, nhẹ ngàng lật rồi gấp, một lát sau, vẻ mặt hắn vui vẻ, cầm lên một quyển lớn, đi đến cái bàn đá bên cạnh, từ từ mở thẻ tre ra, lập tức tập trung tìm kiếm.
Hứa Lập Quốc muốn tiến lên trước, nhưng vào lúc này, trong thạch thất bỗng nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng nhu hòa, ngăn trở hắn ra bên ngoài, hào quang vừa chợt lóe, Khâu Tứ Bình lập tức ngẩng đầu, thần thức quét quanh một vòng, cuối cùng vẫn không phát hiện gì khiến hắn lộ ra vẻ mặt hồ nghi, ánh mắt chớp động không ngừng nghe và nhìn bốn phía.
Sau một hồi, hắn mới cúi đầu xuống, tiếp tục xem thẻ tre, chẳng qua tay phải của hắn lại vẫn luôn thử pháp quyết, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.
Có ánh sáng nhu hòa ngăn trở kia nên Hứa Lập Quốc không thể tiến lên, vì thế nó mới ở bên ngoài, không ngừng nhìn vào bên trong. Tại vị trí của nó cũng chỉ có thể nhìn thấy được một vài chữ nhỏ viết trên thẻ tre :
-Thượng cổ cấm chế. .
Qua ba nén hương, Khâu Tứ Bình nhíu mày, khép lại thẻ tre, trên mặt lộ ra vẻ cân nhắc, sau đó khép thẻ tre lại, đặt nó trở lại giá sách, lại tìm trên đó một hồi lâu, cuối cùng cầm hai khối ngọc giản màu xám, đi ra khỏi thạch thất.
Hắn khoanh chân ngồi xuống ở bên cạnh thạch thất, cầm lên một khối ngọc giản, đặt lên trên trán, nhắm mắt trầm tư.
Thời gian nhoáng lên một cái, đã qua năm ngày trong thời hạn bảy ngày, trưa hôm đó, Khâu Tứ Bình bỗng nhiên mở hai mắt ra, đặt khối ngọc giản trên tay vào túi trữ vật, sau đó bắt thủ ấn, xuất ra một đạo linh quang, rơi ở trên vách tường bên cạnh, lập tức cả vách tường phát ra từng tiếng "ca""ca", cùng lúc đó vách tường dịch ra hai bên để lộ ra một cái đài.
Chỉ thấy ở trên đài đó, được đặt ba pho tượng bằng sáp, một người đầu bạc mờ ảo ở chính giữa, đôi mắt liếc nhìn một cách giận dữ, ánh mắt lộ ra từng vẻ uy nghiêm.
Ở hai bên lão, phân ra một nam một nữ đang đứng, đôi mắt người đàn ông âm trầm, vẻ mặt anh tuấn, thoạt nhìn ước chừng hơn hai mươi tuổi. Người con gái còn lại có hàm răng trắng bóng, có vẻ thướt tha, đôi mắt ngầm lộ ra vẻ hơi đau thương, khiến cho toàn thân nàng thoạt nhìn có chút sinh động.
Khâu Tứ Bình lặng lẽ nhìn ba pho tượng sáp, khi ánh mắt của hắn rơi ở trên người cô gái thì lộ ra một chút nhu tình, nhưng khi hắn nhìn về phía lão già và nam tử kia thì trong mắt cũng lộ ra hận ý rất sâu.
-Lão thất phu, Đại sư huynh, cuối củng ta tìm được người thông thạo thượng cổ cấm chế. Thật không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, ta có thể tiến vào đây để gặp mặt các ngươi, lúc này đây, bảo bối kia là của ta!
Khâu Tứ Bình vừa nói xong, lập tức cười diên dại lên, trong tiếng cười ẩn chứa một chút điên cuồng, cuối cùng hắn đưa tay phải lên, chậm rãi sờ cô gái, cẩn thận vuốt ve trên mặt nàng, trong miệng thì thào:
-Ta sẽ cho nàng sống lại một lần nữa, mặc dù cái giá phải trả là toàn bộ tu ma hải, ta cũng cam tâm tình nguyện!
Hắn thở thật sâu, thu hồi tay phải, lui ra sau vài bước, lại xuất ra một đạo linh quang, lập tức chung quanh vách tường kêu lên tiếng ca ca, rồi chậm rãi xác nhập lại.
Vương Lâm khoanh chân ngồi ở trong động phủ, thông qua Hứa Lập Quốc, thấy rõ toàn bộ. Hắn trầm ngâm một hồi, ánh mắt chợt lóe, lòng thầm quyết định.
Đêm khuya hôm sau, khi Vương Lâm đánh ra một tổ cấm chế cuối cùng trên lá cờ, lập tức toàn bộ lá cờ nhỏ bỗng nhiên thoáng động, điểm đen trên cờ dần dần mở rộng, cuối cùng bao vây toàn bộ phía trên mặt cờ. Mặt của tiểu kỳ vốn màu trắng, lúc này hoàn toàn biến thành màu đen.
Từng tia khí tức cổ xưa từ trong lá cờ phát tán ra, từng loại cấm chế ở trên lá cờ không ngừng hiện lên, cuối cùng hóa thành từng loại dấu ấn màu vàng nhạt, lóe ra trên lá cờ, vòng quanh cán cờ, không ngừng xoay tròn lên, khiến toàn bộ cấm phiên rất nhanh bị dấu ấn tràn đầy che kín hoàn toàn.
Lúc này, vẫn tiếp tục còn có vô số dấu ấn, lóe ra trên mặt cờ, vì thế một đường cong do dấu ấn tạo thành, vòng quanh chung quanh cấm phiên, thành hình tròn kéo rộng ra.
Cùng lúc đó, trên Kỳ Lân thành trong tu ma hải, sương mù dày đặc bị xuyên qua, vẫn kéo dài đến hơn mười vạn thước, ở trên đó là một mảnh tinh không.
Giờ phút này, bên trong tinh không, đột nhiên ngưng tụ vô số mây đỏ, mây đỏ này mở rộng ra, càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như đạt tới trăm dặm.
Trong mây đỏ, từng tia thể khí vẫn đục, chậm rãi tràn ra từ trong đó. Sương mù dày đặc trong tu ma hải vừa chạm vào thể khí vẫn đục, liền phát ra từng tiếng động sột sạt, liền giống như là ngọn lửa đỏ trên bàn ủi chạm vào băng tuyết.
Lúc này, phía Đông của tu ma hải, trên một ngọn núi với xương khô chồng chất bỗng nhiên có một người đi ra, toàn thân người này được bao phủ bởi một vùng tử khí, không thấy rõ tướng mạo.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn sương mù dày đặc ở phía trên, ánh mắt này dường như có thể nhìn thấu qua tầng sương mù, thấy được một vùng mây đỏ ở trên đó, hắn thì thào lẩm bẩm trong miệng :
-Thiên kiếp?
-Không có khả năng, từ khi thượng cổ Tu Chân Giới gặp tai nạn lớn bị hủy, đã đã không còn thiên kiếp rồi, tu sĩ hiện tại đều tu nghịch thiên, làm sao có thể gây ra thiên kiếp? Chẳng lẽ thượng cổ tu sĩ không chết? Nếu điều này là đúng, đó chính là thuốc bổ tốt nhất đấy!
Người này vừa nói xong thì thân thể bỗng chợt động, thuấn di về phía nơi dẫn phát mây đỏ.
Phía Tây tu ma hải, có một thung lũng thật lớn. Trong thung lũng không ngờ có nước biển. Phải biết rằng hiện tại cũng không phải mùa sương mù biến thành biển, nhưng ở nơi này không ngờ có thể xuất hiện nước biển, có thể nói là thật không thể tin nổi.
Lúc này nước biển đang quay cuồng kịch liệt, từ vị trí trung tâm bỗng nhiên tỏa ra rất nhiều bọt sóng, một người đàn ông mặc trường bào màu lam, đạp bọt sóng, chậm rãi tiến lên, hắn nhìn chằm chằm lên không trung, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, thấp giọng nói:
-Thiên kiếp? Trong tu ma hải, khi nào còn có chuyện náo nhiệt như vậy xảy ra. Thiên Kiếp xuất hiện, e rằng sẽ dẫn ra những lão quái vật ẩn giấu rất kín.
Khóe miệng lão lộ ra một chút tươi cười, thân thể từ mặt biển bay lên, tay phải chộp về phía trước, lập tức nước biển trong thung lũng bỗng nhiên phát ra từng tiếng động rầm rầm, không ngờ chậm rãi dâng lên.
Cảnh tượng này làm cho người ta cực kỳ rung động. Sau khi nước biển trong thung lũng bay lên, người này lập tức tiến vào trong nước biển. Ở trong đó hắn vừa chỉ tay về phía trước, lập tức nước biển đột nhiên chuyển động, pha trộn với vạn quân chi thế, bay nhanh về phía trước.
Tốc độ quay của nó còn muốn nhanh hơn thuấn di của những tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, theo từng tiếng động sấm chớp, trong nháy mắt biến mất vô tung.
Ở cực Nam của tu ma hải, trong cửa hàng luyện khí tông ba tầng của một thành trì bình thường , một lão già tóc trắng với nếp nhăn trên mặt đang cầm một cây xương thú, đang nói khoát liên hồi với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
-Vị huynh đài này, vật ấy thật sự là một bảo bối, ta nói cho ngươi một chút tác dụng của đệ thất thập tứ, vả lại ngươi từ từ nghe ta nói tới. .
Lúc này vẻ mặt của tu sĩ Trúc Cơ kia xanh mét, nếu không phải trong luyện khí các không cho phép động thủ thì hắn đã sớm dùng một kiếm đánh chết lão già quấy rầy ở trước mặt từ lầu một đến lầu ba. Hắn đoán rằng lão già này cũng chỉ cỡ Ngưng Khí Kỳ tầng bảy, tám.
Hơn nữa điều khiến hắn không thể chịu đựng được, là khi lão già này nói chuyện, phun nước miếng ra, điều này làm cho hắn suýt nữa khống chế không được xuất ra pháp bảo.
Cuối cùng hắn thật sự tức giận, phất tay áo, vội vàng ly khai luyện khí các, nhưng lão già kia không ngờ còn muốn quấy rầy. Tu sĩ Trúc Cơ này mắt thấy rất nhiều người ở chung quanh đều đang nhìn về nơi này, vì thế ném ra một khối linh thạch hạ phẩm, cầm lấy xương thú, rồi cũng không quay đầu lại mà cười lạnh rời khỏi.
Hắn đã hạ quyết tâm, tối nay nhất định phải làm lão già này mất mặt!
Lão già đầu bạc kia cười tủm tỉm nhặt linh thạch lên, đặt lên miệng thổi một hơi, trân trọng đặt vào ngực, nhưng vào lúc này vẻ mặt lão bỗng nhiên biến đổi, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tầng mây.