Đại Thánh Châu cực kỳ hẻo lánh, thậm chí so với Thiên Ngưu Châu năm xưa còn hoang vu hơn. Nhưng sự hẻo lánh này cũng chỉ là đối với tu sĩ mà thôi. Phàm nhân trong châu này không ít. Nơi này đất đai màu mỡ, nông sản sinh trưởng tốt tươi cho nên cuộc sống của phàm nhân trong Đại Thánh Châu này rất no ấm.
Cũng bởi nguyên nhân này nên trong Đại Thánh Châu vô số năm qua truyền lưu chuyện tiên nhân, cho nên phàm nhân nơi này hầu như mỗi người đều bái tiên, đối với tiên nhân cực kỳ sùng kính, đều muốn tìm tiên duyên.
Chẳng qua tông môn trong châu này thường rất ít đệ tử xuất ngoại, bởi lẽ đệ nhất tông môn của châu này là Đông Lâm Tông vô cùng thần bí, bị che phủ trong một tầng sương mù. Nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta hướng tới.
Đông Lâm Tông thần bí, ở trong cửu tông thập tam môn rất khiêm nhường, đệ tử nội môn lại càng ít xuất ngoại, hầu hết đều ở trong tông môn tu hành.
Trên bầu trời của Đại Thánh Châu có rất nhiều mây trắng, rất ít khi gặp cảnh trời trong xanh ngắt, ngàn dặm không mây. Hầu như nhiều năm qua đều là như vậy, từng đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời, đồng thời cũng khiến cho phàm nhân có thói quen, nếu như nhìn thấy cảnh ngàn dặm không mây nói không chừng lại còn kinh ngạc.
Giờ phút này trong Đại Thánh Châu, bên ngoài một đô thành của phàm nhân đang có gần trăm người cung kính đứng đó. Trong trăm người này có ba bốn lão già quần áo cực kỳ hoa lệ, trông có vẻ ốm yếu nhưng tinh thần mạnh mẽ phấn khởi, bên cạnh có người dìu đỡ. Đám người này đã chờ đợi ở đây hơn hai canh giờ rồi.
Những người này đều không có vẻ gì là không kiên nhẫn, ngược lại còn lấy việc chờ đợi ở đây mà vinh quang. Họ nhìn về phía xa xa, giống như đang rất trông mong một người nào đó.
Chẳng qua thời gian đã khá dài rồi. Một lúc lâu sau, vào đúng giờ ngọ, ánh mặt trời nóng cháy chiếu xuống mặt đất, dù gió thổi cũng mang theo sóng nhiệt ập tới.
Vì thế nên có người không chịu nổi sự dày vò này. Dù tinh thần họ cố gắng phấn chấn lên nhưng bị ánh mặt trời làm cho ngât ngư. Trong đó có một nam tử đứng phía trước, mặc áo bào viên ngoại, sắc mặt tái nhợt, phải nhận một viên đá lạnh từ người hầu mà đặt lên trán, không nhịn được nói thầm vài câu.
Đại tiên có phải là quên không tới rồi không. Chúng ta đợi từ sáng tới giờ, cũng rất lâu rồi. Mà buổi trưa là lúc nóng nhất, không biết phải đợi tới lúc nào đây.
Đại tiên chưa tới hẳn là còn có chuyện, ngươi nếu không muốn đợi thì không ai có thể bắt ép ngươi!
Lời nói của viên ngoại trung niên kia bị một lão già ốm yếu phía trước nghe được. Lão già này lập tức quay đầu, căm tức nói.
Bị lão già khiến trách xong, viên ngoại trung niên kia vội vàng cười lấy lòng, đang định giải thích.
Hừ. Đại tiên đồng ý tới nơi này của chúng ta là nhờ mây người hảo hữu của lão phu khân cầu rất lâu, thế nên mới được đại tiên thương xót, đồng ý tới đây. Tuổi ta thế này mà còn chờ được, không dám có chút bất kính, ngươi mà dám chọc giận đại tiên thì ta sẽ đuổi cả nhà ngươi cút khỏi thành này!
Lão già nọ trừng mắt nhìn viên ngoại trung niên kia một cái, lấy một khối băng từ tay người hầu đặt lên trán.
Đại tiên tâm địa thiện lương, không tiếc lãng phí thời gian tu hành, hành tẩu trong phàm trần Đại Thánh Châu chúng ta, tiên danh bất hủ, ai mà không biết. Nghe nói Lâm Trấn lúc mời đại tiên tới có bảy đứa trẻ được đại tiên nhìn trúng, tuy rằng về sau đuổi về ba người nhưng còn bốn đứa được tiến nhập tiên môn, một khi thành tiên thì gà chó cũng được thăng thiên!
Các người xem một chút, những lời của tiên nhân nói đó. Một người thành tiên, gà chó cũng được thăng thiên đó. Nếu mà cháu con ta có người có thể tiến vào tiên môn thì dù ta có táng gia bại sản ta cũng bằng lòng!
Một lão già bên cạnh nhìn về phía trước thì thào nói.
Không sai, Lý viên ngoại của Lâm Trấn là hảo hữu của lão phu. Tiên nhân đó lần trước chính là ở nhà hắn, nhìn trúng cháu gái hắn. Khuê nữ đó đã hai mươi tuổi, nghe đồn không có khả năng tiến vào tiên môn nhưng bởi Lý viên ngoại cầu khẩn nên đại tiên cũng mang đi theo!
Ta cũng từng nghe nói, vị đại tiên này nói, một người thành tiên, gà chó cũng thăng thiên. Những lời này vài chục năm nay đã lưu truyền trong Đại Thánh Châu ta rồi.
Mọi người bốn phía liền lập tức sôi nổi đàm luận, nói năng tỏ vẻ vô cùng hâm mộ.
Lúc mọi người đang hưng phấn nói chuyện, giống như quên cả nóng bức thì đột nhiên âm phong từ xa xa gào thét tràn tới. Âm phong này đảo qua mặt đất, thổi qua chỗ trăm người liền khiến cả trăm người đều cảm thấy toàn thân mát mẻ, thân thể chấn động, đồng loạt nhìn lại.
Chỉ thấy trên bầu trời xa xa có một cái ô màu đỏ lớn hơn mười trượng, dưới ô có một cái kiệu trúc có bốn đại hán mặc kim bào đang đạp thanh phong khênh kiệu bước trên bầu trời.
Ở bên ngoài bốn đại hán này còn có hơn mười đồng tử. Đám người này hoặc cầm bảo bình hoặc cầm phất trần, có người cầm bảo vật tỏa sáng, bao quanh bốn phía đang hướng về nơi này mà đi.
Ở vị trí trung tâm, trong cái kiệu được bốn đại hán khênh tới có một lão già tóc bạc phơ phơ đang ngồi đả tọa. Lão già này toàn thân tiên phong đạo cốt, gần như chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy là một tiên nhân chân chính!
Hắn và phàm nhân khác biệt quá rõ ràng. Người này mặt đạo bào màu trắng, mái tóc bạc trắng nhưng da dẻ lại mịn màng như trẻ con, giờ phút này hai mắt híp lại nhưng lại có từng luồng sáng từ trong hai mắt tràn ra.
- Tiên nhân!
Đại tiên!
Là Kim Bưu đại tiên!
Sau khi thấy cảnh này, gần trăm người bên ngoài thành trì lập tức lộ vẻ kích động, hiện lên vẻ sùng kính cuồng nhiệt. Mấy lão già được người hầu dìu đỡ vội vàng đây người hầu ra, quỳ phục lên trên mặt đất, cuống quít bái lạy. Gần như chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người ở nơi này đều kích động hướng về bầu trời mà vái.
Kim Bưu đại tiên, trợ phàm thành tiên! Kim Bưu đại tiên, hàng trần luyện đan! Kim Bưu đại tiên, tống tử nhập tiên!
Bốn đại hán khênh kiệu dừng lại giữa không trung, đồng loạt gầm nhẹ.
Giọng nói của bọn họ dường như ngưng tụ lại, giống như một tiếng nói, hiển nhiên là đã ở cạnh bao lâu mới có thể phối hợp như vậy. Giờ phút này trong tiếng gầm nhẹ, phối hợp với vẻ anh võ của bọn họ trên bầu trời, giống như tiên âm cuồn cuộn, truyền ra bốn phía.
Kim Bưu đại tiên, bất hủ chỉ tiên! Kim Bưu đại tiên, thiên địa chỉ sơn! Kim Bưu đại tiên, Thánh Châu tái hiện!
Cùng với tiếng gầm nhẹ của bốn đại hán, mấy đồng tử xung quanh cũng cất tiếng hô vang. Giọng nói của họ đều dung hợp với nhau, vang vọng trong không trung.
Lão già ngồi trên kiệu vẻ mặt hiền lành nhưng trong sự hiền lạnh này ẩn chứa một tia uy nghiêm, nhìn đám phàm nhân đang quỳ lạy phía dưới, tay phải giơ lên, tay áo vung lên hướng về phía trước.
Một động tác này khiến thiên địa biến sắc. Chỉ thấy phong vân cuồn cuộn chấn động, khiến cho bầu trời này trong phút chốc ngàn dặm không mây, lộ ra da trời xanh ngắt!
Loại biến hóa trên bầu trời này khiến cho đám phàm nhân trợn mắt há mồm. Tâm thần càng dâng lên sự kính sợ rất sâu.
Khi tới gần, lão già tóc bạc trên kiệu trong mắt hiện lên một tia đắc ý không thể nhận thấy. Hắn đối với thần sắc của mình cực kỳ hài lòng, thầm nghĩ nhiều năm qua dù là tiên nhân chân chính cũng đã bị lừa gạt không ít. Đừng nói là tới phàm nhân, hắn lừa gạt thật sự quá nhiều rồi.
Nhưng hắn tuy đắc ý mà vẫn hành động rất hoàn mỹ. Đâu là yêu cầu phi thường nghiêm khắc của hắn đối với bản thân. Giờ phút này tay trái lão già vung lên, lại phất về phía bầu trời một lần nữa.
Lập tức bầu trời màu xanh lam lập tức có một tòa cung điện cực kỳ xa hoa bất ngờ biến ảo ra. Đây dù chỉ là một hư ảnh nhưng dưới ánh mặt trời, được bầu trời màu xanh phụ trợ lại khiến người ta có cảm giác như tiên cung.
Thậm chí trong tiên cung nọ còn có vài con tiên hạc bay ra, lượn vòng trên bầu trời, cuốn lên vài luồng gió thổi về mặt đất.
Mọi người phía dưới đều bị cảnh tượng kỳ dị trên bầu trời hấp dẫn, hơn nữa khoảng cách không gần, không có khả năng nhìn rõ trên trán lão già kia đang vã mồ hôi hột, hiển nhiên là cảnh tượng do hắn sáng tạo ra này đối với hắn cũng là gánh nặng lớn.
Một người thành tiên, gà chó cũng thăng thiên!
Trong tích tắc khi cảnh tượng kỳ dị này đạt tới đỉnh điểm, lão già tiên phong đạo cốt đang ngồi trên kiệu lập tức đứng dậy, hai tay vung về phía trước, trong miệng truyền ra giọng nói vang dội như sấm sét!
Trong nháy mắt khi tiếng nói này vang lên, tất cả phàm nhân đang quỳ lạy phía dưới, cả những phàm nhân trong thành trì cũng quỳ lạy, hầu hết mọi người đều kích động bởi lời nói của lão già, thì thào tự nhủ.
Một người thành tiên, gà chó cũng thăng thiên!
Bên ngoài thành trì, chiếc kiệu từ trên bầu trời dần dần hạ xuống mặt đất. Lão già mặc bạch y mỉm cười đi xuống, đám người quỳ lạy phía trước chậm rãi đứng lên, nhất là mấy lão già đứng đầu càng kích động cuống quít chắp tay thi lễ.
Cung nghênh Kim Bưu đại tiên!
Cung nghênh Kim Bưu đại tiên!
Được rồi, bốn tiên luôn luôn thuận theo tự nhiên, các ngươi không nên làm như vậy. Thời gian có hạn, ta chỉ có thể ở lại nơi này của các ngươi trong ba ngày. Trong ba ngày này các ngươi hãy đưa con cháu các ngươi tới để ta nhìn qua một chút, người có thể thành tiên sẽ theo ta rời di.
Lão già tóc bạc mỉm cười, lời nói rất ôn hòa nhưng càng như vậy thì vẻ tiên phong đạo cốt của hắn lại càng tràn tới.
Nhìn dáng vẻ kích động của mọi người, lão già tóc bạc hiển nhiên đã rất quen thuộc. Hắn mỉm cười, trong lòng hơi đắc ý.
Lưu Kim Bưu ta cả đời này sáu tuổi đã rời thôn, ra ngoài lừa gạt. Một đường đi tới, qua bao nhiêu năm như vậy, người bị ta lừa gạt rất nhiều, hơn nữa Kim Bưu ta trời sanh dị bẩm, thiên phú lừa gạt cực tốt, không học mà thành tài, càng không cần gia nhập sơn môn nào mà tự mình tu luyện ra tu vi!
Người như ta có thể nói là thế gian hiếm thấy! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đại Thánh Châu này không uổng phí bao công sức của ta hao tồn tâm thần lừa người khác truyền tống tới đây. Nơi này dân phong thuần phác, luôn muốn thành tiên, thật đúng là bảo khố dành cho ta mà!
Mà trọng yếu nhất chính là nơi này không ngờ chưa bị đồng đạo tìm tới, ta chỉ cần biên tạo ra một câu một người thành tiên, gà chó thăng thiên là ngay lập tức thuận buồm xuôi gió!
Vừa mỉm cười, lão già này bước vào thành trong sự kính bái của mọi người!
Mà giờ phút này ở trong Đại Thánh Châu, cách thành trì này hơn mấy vạn dặm, trên bầu trời xuất hiện một vùng gợn sóng. Thân ảnh Vương Lâm hiện ra. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt lóe lên.
Nơi này chính là Đại Thánh Châu rồi! Là châu của Đông Lâm Tông!