Tiên Nghịch

Chương 1858: Quay ngược lại!



- Tiên Hoàng, ngươi có ý gì!
 
Hai mắt Võ Phong Đại Thiên Tôn sững lại, nhìn hư ảnh Tiên Hoàng bên ngoài thân thể một tu sĩ Thiên Tôn đang từ mặt đất bay lên.
 
Võ Phong, chớ tức giận. Minh Đạo cũng chưa đả thương người, sao lại nói là vi phạm quy định được.
 
Tiên Hoàng bên ngoài thân thể tu sĩ Thiên Tôn mỉm cười nhưng thần sắc lại có một vẻ không thể phản đối, ánh mắt liếc về phía Vương Lâm bên ngoài Truyền Tống Trận.
 
Chưa nói tới vừa rồi nếu Vương Lâm không rời khỏi Truyền Tống Trận kia. Một chỉ này đánh xuống nhất định khiến thần thức bị hao tổn. Loại hành vì này chẳng những vi phạm quy định của Thiên Tôn Niết mà còn hơi vô sỉ!
 
Võ Phong Đại Thiên Tôn vung tay áo lên, hai mắt lấp lánh hữu thần, không lui lại chút nào!
 
- Võ Phong người nói năng hơi quá rồi. Người này hiện giờ có tổn thương chút nào chưa?
 
Tiên Hoàng mỉm cười, chậm rãi mở miệng.
 
Võ Phong lạnh lùng nhìn Tiên Hoàng, không nói gì nữa.
 
Nếu không bị tổn thương thì vừa rồi ra tay không cần nói tới nữa. Võ Phong, ta biết ngươi xem trọng người này, muốn mời về dưới trướng. Việc này ta không tranh đoạt cùng ngươi. Loại tu sĩ này.
 
Tiên Hoàng cúi đầu. Liếc nhìn Vương Lâm một cái.
 
- Chỉ là gân gà mà thôi. Hắn mặc Hồn Khải cho nên mới vượt qua được tầng thứ mười ba. Nhưng nếu không có Hồn Khải, sợ rằng ngay cả Dược Thiên Tôn cũng khó lòng đạt được!
 
Tiên Hoàng lạnh nhạt nói.
 
Hắn là Tiên Hoàng, là Bát Cực Đại Thiên Tôn, lời nói rất có trọng lượng, vượt qua tất cả tu sĩ Đại Thiên Tôn. Giờ phút này lời này vừa nói ra liền tạo nên chấn động trong Thiên Tôn Niết!
 
Vương Lâm có Hồn Khải, tuyệt đại bộ phận tu sĩ Thiên Tôn và Dược Thiên Tôn ở nơi này đều không biết. Bọn họ vốn tưởng rằng Vương Lâm dựa vào một thân thực lực mới có thể xông lên tầng thứ mười ba, nhưng giờ phút này khi nghe được lời của Tiên Hoàng nói thì liền bộc phát ra tiếng tranh luận ầm ầm!
 
Hắn có Hồn Khải! Người này không ngờ vô sỉ như vậy!
 
Ta đã nói rồi mà. Hắn làm sao lại có thể xông qua tầng thứ mười ba. Hóa ra là như thế. Mượn lực lượng của Hồn Khải thì ta cũng có thể làm được điều này!
 
Khó trách hắn có thể nhanh chóng xông qua các tầng như vậy, hóa ra là như thế. Tu vi thực tế của người này chỉ sợ là ở tầng năm. Bởi hắn mặc Hồn Khải nên mới có thể vượt qua được. Hắn có thể lừa gạt chúng ta nhưng không thể lừa được Đại Thiên Tôn!
 
Suýt nữa bị hắn lừa rồi. Vương Lâm này thật là vô sỉ! Dược Thiên Tôn gì chứ. Hắn căn bản chỉ là một Thiên Tôn tầm thường, sợ là sau khi bỏ Hồn Khải ra thì ngay cả ta trong một nhịp thở cũng có thể giết chết!
 
Đúng, ta đã hoài nghi tu vi của hắn ngay cả Thiên Tôn cũng chưa tới, sở dĩ có thể tới nơi này hoàn toàn dựa vào lực lượng của Hồn Khải! Ngươi xem tu vi của hắn đi, rõ ràng chỉ là Không Kiếp trung kỳ, ngay cả Kim Tôn còn chưa tới. Ta vốn tưởng hắn ẩn dấu khí tức, nhưng hiện tại nhìn lại thì hắn chỉ là một tu sĩ Không Kiếp trung kỳ nhỏ nhoi mà thôi!
 
Khó trách hắn xông qua được tầng thứ mười ba. Đạo Nhất Đại Thiên Tôn và Võ Phong Đại Thiên Tôn đã tới nhưng Cửu Đế Đại Thiên Tôn lại mãi vẫn không xuất hiện, hiển nhiên là đã sớm nhìn ra được sự vô sỉ của người này, khinh thường không thèm mời chào hắn!
 
Người này đâu có phải là thiên tài gì, rõ ràng chỉ là một kẻ đạo danh, lừa chúng ta. Sớm biết như thế ta đã không tới đây xem làm gì!
 
Tu sĩ Thiên Tôn phẫn nộ như thế nguyên nhân chủ yếu là do ghen ghét. Sự ghen ghét này vốn vì chênh lệch quá lớn mà đã gần như tiêu tán sạch nhưng sau khi biết tất cả đều là giả dối thì lập tức bộc phát ra.
 
Đám tu sĩ Dược Thiên Tôn thần sắc cũng trở nên cổ quái, nhìn về Vương Lâm phía dưới.
 
Đúng là mặc Hồn Khải. Nhưng dù là Hồn Khải mà có thể xông qua tầng thứ mười ba thì cũng có chút bản lĩnh.
 
Ôi, không ngờ người này thanh danh vốn hiển hách, trở thành một trong tam đại cường giả Dược Thiên Tôn lại bị Tiên Hoàng không khách khí nói thẳng ra. Hắn chẳng lẽ có mâu thuẫn với Tiên Hoàng.
 
Việc này có chút không hợp lý. Nếu đúng là chỉ đơn giản như vậy thì Võ Phong và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn cũng không cần tới đây quan sát.
 
Tiếng tranh luận bốn phía truyền vào tai Vương Lâm. Hắn đứng trầm mặc ở nơi đó, sắc mặt hơi tái nhợt. Hắn lúc này cũng vẫn được vạn người để ý, nhưng nếu so với lúc trước thì đúng là một trời một vực!
 
Đây chính là mục đích của Tiên Hoàng. Hắn sẽ không để Vương Lâm dễ dàng đạt được danh vọng ở nơi này, trong giờ phút mấu chốt này mới nói ra, nghe tiếng tranh luận của tu sĩ bốn phía mà mỉm cười.
 
Hóa ra ngươi mặc Hồn Khải mới xông qua được tầng thứ mười ba. Ta còn bảo tại sao ngươi lại phải vội vàng rời đi mà không xông lên tầng thứ mười bốn. Sợ là Hồn Khải kia đã hết thời gian rồi, ngươi không thể tiếp tục giả bộ nên mới lập tức rời đi.
 
Thôi, tu sĩ như ngươi không có tư cách để ta nhìn một cái, cút đi!
 
Minh Đạo Tôn cười lạnh, sau khi nhìn Vương Lâm một cái liền vung tay áo lên.
 
Thật sự là mất hứng!
 
Đối mặt với tất cả những lời đàm luận và ánh mắt khinh miệt của tu sĩ nơi này, Đạo Nhất Đại Thiên Tôn muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng trong lòng lại thầm than. Hắn biết Vương Lâm này từ nay về sau ở Tiên Tộc sẽ phải mang xú danh rồi.
 
Tiên Hoàng trong thời khắc này lại nói ra những lời như vậy, hẳn là có chút liên hệ với người này. Hắn hôm nay danh khí xấu như vậy, biết thế. Thôi, tốt hơn không nên mời chào nữa. Người này tuy có lý giải khác người nhưng hôm nay bị phế rồi.
 
Đạo Nhất than nhẹ. Đối với Vương Lâm đã coi như bỏ cuộc.
 
Đúng lúc này thì trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói phẫn nộ của nữ tử. Giọng nói này ẩn chứa toàn bộ tu vi, vang vọng khắp Thiên Tôn Niết này.
 
Các ngươi câm miệng! Các ngươi căn bản là không biết vài chục năm trước, Vương Lâm này không mặc Hồn Khải cũng có thể đánh với ta một trận, các ngươi có tư cách gì mà nói hắn!
 
Dù là mặc Hồn Khải vào thì đã sao. Đây vốn chứng tỏ là hắn được sinh linh thiên ngoại thừa nhận, ban cho lực lượng mà thôi, cũng là tu vi của hắn!
 
Tầng thứ mười ba, hắn có lực lượng xông qua tầng thứ mười ba. Các ngươi châm chọc hắn có ai dám tiến lên đối chiến với hắn! Các ngươi nếu đã ghen ghét vậy thì cũng đi tìm Hồn Khải mà mặc vào, được Hồn Khải tán thành xem sao. Lại xông lên Thiên Tôn Niết này cho ta xem!
 
Giọng nói này là của Hải Tử Thiên Tôn. Thanh danh của Hải Tử Thiên Tôn trong Tiên Tộc rất lớn, có liên quan tới Cửu Đế Đại Thiên Tôn, cũng có liên quan tới tu vi bản thân nàng.
 
Lời nói vừa truyền ra, bốn phía lập tức yên tĩnh.
 
Vương Lâm vẫn trầm mặc không nói, đứng bên ngoài Truyền Tống Trận, sắc mặt tái nhợt. Trong ánh mắt nghi vấn của mọi người, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng về phía Hải Tử Thiên Tôn đang phẫn nộ kích động ở phía xa xa.
 
Cô bé Hải Tử kia đừng nói lung tung. Ngươi dù là Thiên Tôn cũng tốt, Dược Thiên Tôn cũng được, trọng điểm là tu vi bản thân, ngoại lực dù sao cũng có hạn thôi! Vương Lâm này cực hạn là mười ba tầng, từ nay về sau sợ là mấy trăm ngàn năm cũng khó tiến nổi nửa bước. Tạm thời đạt được cấp độ này thì có tác dụng gì?
 
Tiên Hoàng lắc đầu, chậm rãi nói.
 
Đạo lý này đám tu sĩ các người phải nhớ rõ, chớ để cho ngoại vật trì hoãn tu hành của bản thân. Vương Lâm này là một ví dụ, các ngươi hãy coi đó làm gương!
 
Ngoại lực? Danh hiệu Đại Thiên Tôn cũng là ngoại lực, là do Thái Cổ thần cảnh truyền xuống. Nếu theo lời ngươi thì ngoại lực như vậy chúng ta không nên đạt được à?
 
Võ Phong Đại Thiên Tôn im lặng hồi lâu liền đột nhiên nói.
 
Dù là Tiên Hoàng Bát Cực Đại Thiên Tôn ngươi, ta nhớ rõ năm đó với tu vi Thiên Tôn, nếu không có truyền thừa huyết mạch của ngươi, được phúc ấm của Tiên Tổ thì ngươi có thể kế thừa danh hiệu Bát Cực này không?
 
Ngoại lực cũng là một loại lực lượng, chỉ cần có lực lượng đánh tan tất cả, ai dám nói gì!
 
Sắc mặt Võ Phong Đại Thiên Tôn lạnh như băng, nhìn Tiên Hoàng, lại mở miệng nói.
 
Ngươi nói hắn là gân gà, phải chẳng Tiên Tổ trong mắt ngươi, hậu nhân sau này cũng đều là gân gà?
 
Những lời này của Võ Phong đã cực kỳ không khách khí.
 
Tiên Hoàng nhìn Võ Phong, thần sắc dần dần trở nên âm lãnh.
 
Danh hiệu Đại Thiên Tôn, Hồn Khải sao có thể so sánh được. Võ Phong, người như vậy ngươi hôm nay có thể coi trọng thật khiến ta kinh ngạc. Người này mặc vào Hồn Khải, tầng thứ mười ba đã là cực hạn. Nhưng nếu hắn đạt được danh hiệu Đại Thiên Tôn thì mười chín tầng cũng xông qua dễ dàng. Ngươi có cảm thấy vậy không!
 
Đừng nói là mười chín tầng, nếu hiện tại hắn có thể xông qua mười lăm tầng, ta liền lấy tên Liên Đạo Chân ta truyền thánh chỉ, báo cho tất cả thiên hạ biết hắn là đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn trong Tiên Tộc ta!
 
Chẳng qua hắn làm được sao?
 
Võ Phong trầm mặc.
 
Tiên Hoàng mỉm cười, giống như không thèm để ý chút nào đối với lời nói của Võ Phong, xoay người, hư ảnh dần dần giống như sắp tiêu tán.
 
- Minh Đạo, quay về hoàng cung thôi, chuyện này kết thúc rồi.
 
Đạo Nhất thầm than, xoay người chuẩn bị rời khỏi Thiên Tôn Niết. Thậm chí tu sĩ Thiên Tôn và Dược Thiên Tôn ở nơi này cũng đều có ý định rời đi. Trò vui ở nơi này đã hết rồi.
 
Minh Đạo Tôn lạnh lùng nhìn Vương Lâm đang trầm mặc, cười lạnh một tiếng, đang định rời đi.
 
Nhưng vào lúc này đột nhiên Vương Lâm thở dài. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh Tiên Hoàng đang chuẩn bị tiêu tán.
 
- Mười lăm tầng sao. Tiên Hoàng, ngươi xem cho kỹ nhé!
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh nhưng trong cơ thể lại có một luồng lực lượng đang điên cuồng ngưng tụ, vào giờ khắc này ầm ầm bộc phát ra, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng lên bầu trời!
 
Hành động này của hắn khiến Tiên Hoàng sững lại, nhướng mày, thân thể đang tiêu tán liền lập tức ngưng thật lại, nhìn theo thân ảnh Vương Lâm.
 
Hai mắt Võ Phong sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Vương Lâm giống như một con trường long xông thẳng lên chín tầng trời.
 
Không chỉ có bọn hắn, tất cả tu sĩ ở Thiên Tôn Niết lúc này bất ngờ đều ngẩng đầu lên nhìn theo thân ảnh Vương Lâm, ngưng thần nhìn lại!
 
Hắn muốn làm gì!
 
Chẳng lẽ hắn thật sự muốn xông lên! Hồn Khải của hắn đã đạt cực hạn rồi, hắn lấy gì mà xông lên.
 
Minh Đạo Tôn nhìn thân ảnh Vương Lâm, đột nhiên cảm thấy khiếp hãi, lại có một cảm giác không ổn truyền khắp toàn thân. Cửu Đế Đại Thiên Tôn tại Đế Sơn lúc này sửng sốt, thân thể đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào phiến lá thu trước người.
 
Hắn lúc trước đối với những lời nói của Tiên Hoàng cũng cảm thấy hơi đồng ý, nhưng giờ phút này khi thấy hành động của Vương Lâm, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
 
Người này dựa vào cái gì mà xông lên?
 
Cả trong Tử Dương Tông tại Đông Châu, giờ phút này bên cạnh tu sĩ trung niên, Song Tử Đại Thiên Tôn đang chơi đùa đã về lại nơi này. Các nàng thấy cảnh tượng Vương Lâm bị bao người chỉ mắng, rất phẫn nộ, lúc này thấy thân ảnh Vương Lâm bay thẳng tận chín tầng trời, lập tức vô cùng chờ mong.
 
Vương. Vương Lâm?
 
Tham Lang ở phía sau Song Tử Đại Thiên Tôn bị hành hạ xong, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong tấm gương, đầu óc hoàn toàn trống rỗng!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.