Tiên Nghịch

Chương 1861: Đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn!



- Minh Đạo Tôn, ở bên ngoài chờ ta, chớ để ta còn chưa đi ra ngươi đã một mình rời đi.
 
Trong nháy mắt khi hai người tiến vào tầng mười bảy, Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
 
Những lời này của hắn cực kỳ cay độc, chẳng những chỉ rõ Minh Đạo Tôn nhất định không thể vượt qua tầng này mà cũng phong kín đường lùi của đối phương. Nếu Minh Đạo Tôn sau khi thất bại mà một mình rời đi thì nhất định sẽ bị những lời nói này ảnh hưởng tới Đạo Tâm, khiến cho tu hành về sau sẽ xuất hiện tâm ma!
 
Nhưng nếu hắn thật sự không rời đi mà ở lại chờ đợi thì tuy Đạo Tâm không có tâm ma nhưng chỉ cần Vương Lâm xông qua thành công thì sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với hắn. Loại đả kích này cũng như cung hết tầm bị bẻ gầy vậy!
 
Nói xong những lời này, thân ảnh hai người đồng thời biến mất trong đại điện tầng thứ mười bảy.
 
Những lời này Thiên Tôn nghe không được. Dược Thiên Tôn ở rất xa chỉ nghe được mơ hồ nhưng ba Đại Thiên Tôn ở nơi này lại nghe hoàn toàn rõ ràng!
 
Ánh mắt Đạo Nhất Đại Thiên Tôn sững lại, giống như lần đầu quen biết Vương Lâm, nhìn tầng đại điện thứ mười bảy trong mây mù, thần sắc lộ vẻ ngưng trọng.
 
Vương Lâm này tâm cơ thật thâm trầm.
 
Còn cả Võ Phong Đại Thiên Tôn lúc này ánh mắt cũng lóe lên, nhìn lên bầu trời, khóe miệng lộ nụ cười.
 
Xem ra ý định hủy diệt Minh Đạo Tôn của hắn rất kiên định!
 
Còn về Tiên Hoàng thì thần sắc cực kỳ âm trầm, tay áo vung lên, giống như không muốn nhìn cảnh tượng này, xoay người quay đi. Hư ảnh trên tu sĩ Thiên Tôn từ từ tiêu tán, rời khỏi Thiên Tôn Niết này.
 
Trong đại điện tại hoàng thành Trung Châu giờ phút này truyền ra một tiếng cười lạnh!
 
Cũng ở Trung Châu, trên Đế Sơn, Cửu Đế Đại Thiên Tôn đã đứng dậy, nhìn về phía phiến lá thu kia, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, hai mắt lấp lánh, lộ ra ánh sáng kỳ dị.
 
Đúng là một nhân vật! Chẳng những minh ngộ với đạo cực cao mà chiến lực phi phàm, lại càng có tâm cơ khó có được. Tốt, tốt, người này không phải là gân gà, so với Minh Đạo Tôn còn ưu tú hơn nhiều.
 
Tại Thiên Tôn Niết, sau khi Minh Đạo Tôn và Vương Lâm xông vào tầng mười bảy, vừa qua ba nhịp thở thì đột nhiên từ tầng mười bảy, một thân ảnh phun ra huyết vụ, ầm ầm bị cuốn ra.
 
Thân ảnh này bị cuốn đi tới mấy trăm trượng mới dừng lại được, đúng là Minh Đạo Tôn mặc hắc y. Sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, sau khi dừng lại lại phun ra một ngụm máu tươi nữa. Thân thể nhoáng một cái mới đứng vững được.
 
Hai mắt hắn tan rã, cả người giống như không có chút sinh cơ, kinh ngạc nhìn đại điện tầng mười bảy cách đó mấy trăm trượng, trầm mặc không nói.
 
Hắn thất bại rồi!
 
Hầu như vừa đi vào đã lập tức thất bại trọng thương bị cuốn ra. Vừa cười thảm, hắn không cúi đầu nhìn xuống phía dưới nhưng hắn có thể cảm nhận được từng ánh mắt của đám tu sĩ phía dưới giống như đao đang tạo nên những vết thương chảy máu trên người hắn.
 
Thời gian trôi qua. Nhịp thở thứ tư, thứ năm, thứ sáu. cho tới khi thời gian qua đi gần nửa nén hương.
 
Hai mắt vô thần, Minh Đạo Tôn trong thời gian này bị dày vò vô cùng. Hắn không rời đi mà nhìn về phía đại điện tầng mười bảy. Hắn hy vọng là thân ảnh Vương Lâm sẽ bị cuốn ra.
 
Thời gian càng lâu thì hy vọng của hắn càng nhiều, cuối cùng hầu như đã đạt đỉnh điểm, trở thành niềm tin duy nhất vào giờ phút này của hắn!
 
Ta không thành công, hắn nhất định không thể thành công! Nếu hắn cũng không xông qua thì ta cũng không tính là thua!
 
Bị cảm giác chờ đợi trong hy vọng này dày vò đủ khiến tu sĩ khác sụp đổ. Minh Đạo Tôn giờ phút này tóc tai bù xù, hai mắt tràn ngập tơ máu, nhìn chằm chằm về phía trước.
 
Thời gian lại trôi qua nửa nén hương, một nén hương. rất nhanh đã qua nửa canh giờ!
 
Vương Lâm chưa bao giờ ở trong một tầng lâu tới vậy nhưng lại ở tầng mười bảy này tới hơn nửa canh giờ. Minh Đạo Tôn lúc này tin tưởng, khiến hắn lại thấy được hy vọng.
 
Thời gian càng dài chứng tỏ là hắn càng gặp khó khăn lớn, khả năng thông qua càng ít. Vương Lâm nhất định không thể thành công, tuyệt đối không thể thành công!
 
Toàn bộ tâm thần của Minh Đạo Tôn lúc này đều ngưng tụ trong hai mắt, nhìn về phía đại điện ảm đạm của tầng mười bảy.
 
Hắn ôm theo hy vọng mong manh, giống như đây là một lá chắn cuối của của sự cao ngạo của hắn. Nếu lá chắn này bị đánh vỡ thì tâm niệm của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ, lâm vào tuyệt vọng khi hoàn toàn bị áp chế.
 
Sẽ không thành công đâu, không thể thành công đâu!
 
Thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, ngay cả nhiều tu sĩ Thiên Tôn phía dưới cũng kinh ngạc, bắt đầu suy đoán.
 
Đạo Nhất Thiên Tôn cũng nhíu mày, nhìn về phía tầng thứ mười bảy. Trong lòng hắn đã có chút chần chừ. Hắn trong thời gian ngắn ngủi một ngày nội tâm mấy lần biến hóa. Chuyện này vốn không nên xuất hiện ở hắn nhưng lúc này lại tồn tại.
 
Thiên Tôn Niết tổng cộng có mười chín tầng. Hắn xông qua mười sáu tầng rồi, tầng thứ mười bảy này hắn dù có thể xông qua hay không thì cũng đủ để nói rõ hắn mạnh mẽ. Mà nếu hắn thực sự xông qua được tầng mười bảy thì . Sợ là Cửu Đế Đại Thiên Tôn cũng sẽ phải tới đây mà tranh đoạt!
 
Nhân vật như vậy mấy vạn năm khó gặp! Nhất là Minh Đạo Tôn này liên tục bị hắn đả kích, nếu có thể gượng dậy thì còn tốt, nếu không thì. Đạo Tâm bị phế rồi.
 
Võ Phong Đại Thiên Tôn ở một bên tâm thần cũng phức tạp, nhìn về phía đại điện tầng thứ mười bảy, nhưng đối với Đạo Nhất thì hắn còn tin tưởng hơn một chút.
 
Ta lúc trước đối với hắn có trợ giúp tuy không lớn không nhỏ nhưng lúc hắn bị vạn người chửi mắng ta vẫn giúp đỡ hắn. Đã thế thì với điều kiện ngang nhau nhất định hắn sẽ chọn ta!
 
Đạo Nhất kia lúc trước do dự không quyết, với tính cách của hắn như vậy nên chỉ có thể mời chào một ít kẻ yếu mà thôi. Cường giả chân chính có sự kiêu ngạo, nếu không có ân huệ thì làm sao có thể khuất thân mà đi theo hắn!
 
Nhưng nếu Vương Lâm này thực sự xông qua được tầng mười bảy thì sợ là ngay cả ta cũng rất khó mời chào. Nếu không có gì bất ngờ thì sau này hắn hầu như có tám phần sẽ trở thành Đại Thiên Tôn.
 
Trong cung điện tại hoàng thành Trung Châu, lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có một luồng uy áp mênh mông tràn ra. Dường như mang theo sự tức giận vô tận. Trong đại điện, Tiên Hoàng đang ngồi trên long ỷ, nhìn chằm chằm vào tấm màn hư ảo, thấy Minh Đạo Tôn sắc mặt tái nhợt, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
 
Ta năm đó đích xác nên nghe lời của quốc sư, ra tay giết chết Vương Lâm này! Nhưng ta lại sợ rằng lấy thân phận Đại Thiên Tôn của ta, dù là bản thân ra tay hay sai người đi giết đều là giết gà bằng dao mổ trâu. chính là ta cho hắn cơ hội trưởng thành. Ta vốn tưởng tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của ta!
 
Mặc dù hắn có trưởng thành thế nào thì một khi tới hoàng thành, ta có thể tùy ý xóa đi thần trí của hắn. Đưa tới chỗ quốc sư.
 
Nhưng lại không thể ngờ rằng hôm nay hắn đã trưởng thành tới mức này, lại càng khiến cho mấy Đại Thiên Tôn chú ý. Hắn thậm chí còn muốn phá hủy Minh Đạo mà ta phải trả giá lớn mới mời chào được.
 
Tiên Hoàng nhìn hình ảnh trong tấm màn hư ảo kia, vừa thì thào, khóe miệng lại mỉm cười, hoàn toàn không phù hợp với lời nói của hắn.
 
Hắn nếu xông qua tầng mười bảy thì nhất định sẽ khiến lão già Cửu Đế Đại Thiên Tôn kia chú ý, một khi Cửu Đế mời chào hắn.
 
Tiên Hoàng nhắm hai mắt lại.
 
Thời gian dài như vậy, có lẽ hắn không thể xông qua nổi.
 
Nhưng. ta lại hy vọng hắn có thể xông qua, sau đó hung hăng đả kích Minh Đạo.
 
Tiên Hoàng mở hai mắt, nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng càng đậm.
 
Minh Đạo à, ngươi cũng đừng khiến bổn hoàng thất vọng đó. Bổn hoàng vì ngươi đã làm rất nhiều rồi, thậm chí để Vương Lâm này trưởng thành tới mức này.
 
Trung Châu, trên Đế Sơn. Cửu Đế Đại Thiên Tôn ngưng thần nhìn phiến lá thu, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Hắn thấy mấy Đại Thiên Tôn khác hình như quên một vấn đề.
 
Hắn nếu xông qua được tầng mười bảy thì chẳng những khiến thanh danh hắn hiển hách mà quan trọng hơn. từ mặt này có thể thấy chiến lực của hắn đã trở thành đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn trong Tiên Tộc. Dù là Đại Thiên Tôn ra tay hắn cũng có thể chạy thoát.
 
Nhân vật như vậy cần phải trả giá đắt tới mức nào? Ta lại thật sự hy vọng hắn không xông qua tầng mười bảy.
 
Cửu Đế Đại Thiên Tôn trầm ngâm nhìn về phía tấm lá thu, ánh mắt lần đầu tiên lộ vẻ phức tạp.
 
Thiên Tôn Niết này dù là người ở trong hay ngoài nơi này cũng đều nhìn về phía tầng mười bảy, hoặc đầy chờ mong, hoặc không muốn Vương Lâm xông qua. Thời gian lại qua đi một nén nhang.
 
Lâu như vậy mà không có chút dấu hiệu nào khiến cho Minh Đạo Tôn sắc mặt không còn tái nhợt nữa mà hiện lên hy vọng nồng dậm. Nhưng ngay khi hy vọng của hắn lên tới đỉnh điểm, giống như khôi phục từ đả kích thì cả người hắn run rẩy kịch liệt như bị sét đánh.
 
Bởi hắn nhìn thấy đại điện tầng thứ mười bảy nọ trong nháy mắt bộc phát ra kim quang chói mắt.
 
Kim quang này điên cuồng tỏa ra, bao phủ đôi mắt của tất cả mọi người. Trong kim quang này có một thân ảnh mặc bạch y đi ra. Mái tóc của hắn bạc trắng nhưng trong kim quang này lại như biến thành mái tóc bằng hoàng kim.
 
Đi ra khỏi đại điện, hai mắt Vương Lâm cũng không nhìn Minh Đạo Tôn một cái, dưới sự chú ý của mọi người đang đứng ngẩn ra nơi đó. Toàn bộ hy vọng dâng lên hoàn toàn sụp đổ trong tích tắc này.
 
Hoàn toàn không nhìn tới!
 
Hắn không xông lên tầng mười tám mà hạ xuống, trước mặt Võ Phong và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn ôm quyền, sau đó nhìn Võ Phong Đại Thiên Tôn một cái, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía Truyền Tống Trận xa xa. Trận pháp lóe sáng, mang theo Vương Lâm rời đi.
 
Trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua Hải Tử Thiên Tôn trong đám người, trên mặt nở nụ cười, gật đầu với nàng.
 
Hắn. Xông qua tầng mười bảy rồi.
 
Minh Đạo Tôn thì thào, phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi này và những ngụm máu tươi lúc trước là do nguyên thần tinh khí biến thành. Dù sao nơi này cũng là Thiên Tôn Niết, không phải là thân thể tới đây.
 
Một ngụm máu tươi này khiến nguyên thần khí giống như tản ra, cả người Minh Đạo Tôn lại một lần nữa mất đi sinh cơ, cúi đầu xuống. Sự cao ngạo của hắn đã sụp đổ rồi.
 
Đạo niệm của hắn đã bị Vương Lâm vô tình hủy diệt, cười thảm rời đi.
 
Nhưng giờ phút này đã không còn ai để ý tới Minh Đạo Tôn nữa. Tại Thiên Tôn Niết này, sau khi Vương Lâm rời đi bất ngờ bộc phát ra tiếng kinh hô mà trước nay chưa từng có!
 
Đệ nhất nhân dưới Đại Thiên Tôn! Vương Lâm!
 
Dược Thiên Tôn hôm nay phong vân biến hóa, Vương Lâm này một lần hành động, thiên hạ chấn kinh!
 
Từ nay về sau, trên đại địa của Tiên Tộc chúng ta lại có thêm một tu sĩ chí cường! Đệ nhất nhân trong Dược Thiên Tôn, cường giả mạnh nhất dưới Đại Thiên Tôn!
 
Hắn thậm chí có thể được xưng là mặt trời thứ sáu trong tương lai của Tiên Tộc chúng ta, là người có khả năng trở thành Đại Thiên Tôn nhất!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.