Tiên Nghịch

Chương 1916: Phong khởi Đạo Cổ!



Một chỉ này không phải thi triển thần thông.mà câu thông thiên địa, cũng có thể nói là điều khiến lực lượng của thiên địa. Nó không phải công kích đám mãnh thú quỷ dị kia mà công kích vùng thiên địa chúng tồn tại.
 
Xé mở một vùng thiên địa, lấy một chỉ làm lực lượng bức áp, khiến thiên địa sụp đổ đè ép. Đám mãnh thú đó chẳng qua là bị mang theo mà thôi.
 
Vương Lâm vừa thì thào tay phải giơ lên nhìn vào chính ngón tay của mình, chậm rãi điểm về phía trước.
 
Nhưng cánh tay của hắn chỉ di động cực kỳ thong thả, giống như phía trước có tầng tầng ngăn cách vô hình, ngăn cản hắn điểm ra giống như Cổ Tổ.
 
Nửa ngày sau Vương Lâm thu hồi ngón tay, không thử nữa mà cúi đầu trầm ngâm.
 
Từ thuật này có thể thấy được Cổ Tổ mạnh tới mức nào. Đó là một loại cảnh giới khác. Nhưng trong đầu ta lại có một phần ký ức nhỏ, mà nhờ Tốc Thần Quyết ta cũng có thể bắt chước được một chút.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua mảnh vỡ của ngọc giản trên mặt đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
 
Trong cơ thể hắn có tồn tại rất nhiều Nguyên Thần hỗn tạp. Do hắn giết chóc bên trong Tiên Tộc mà có được, trong thời gian này vẫn âm thầm luyện hóa, lúc này đã ngưng tụ không kém, có thể mở thêm một thần mạch nữa rồi.
 
Trong thân thể ta có năm thần mạch, có thể dẫn động ra chín mươi chín tàn ảnh. Không biết khi có thần mạch thứ sáu thì sẽ ra sao.
 
Tốc Thần Quyết trong cơ thể Vương Lâm nhanh chóng triển khai, ngưng tụ ra thần mạch thứ sáu. Thời gian trôi qua. đã tới ngày thứ bảy.
 
Thời gian tới đại lễ phong hậu của Tiên Hoàng chỉ còn ba ngày.
 
Cả Đạo Cổ Hoàng vô cùng vui sướng hân hoan. Trên đường to ngõ nhỏ cho tới hoàng cung đều được bố trí cực kỳ tinh xảo. Nhất là vào ban đêm. Đạo Cổ hoàng thành hầu như không có bóng tối, tỏa sáng rực rỡ, phát ra ánh sáng nhiều màu. Từ rất xa cũng có thể nhìn thấy.
 
Thậm chí cả bầu trời của Đạo Cổ hoàng thành cũng đều bị nhuộm thành nhiều màu, khiến người ta vừa thấy hoa mỹ tuyệt vời lại vừa tỏa ra không khí vui mừng khi phong hậu.
 
Đối với đại lễ phong hậu này. Đạo Cổ hoàng tôn cũng cực kỳ coi trọng, thậm chí cả bộ tộc Đạo Cổ cũng đều chú ý tới việc này. Dù sao đây cũng là sắc phong hoàng hậu của Đạo Cổ, tất cả tộc nhân của Đạo Cổ nhất mạch đều chờ mong, ánh mắt nhìn về phương hướng hoàng thành. Thậm chí có không ít cường giả trong tộc nhân đứng đầu các quận cũng từ nơi khác chạy tới đây, chuẩn bị tận mắt chứng kiến đại lễ của Đạo Cổ nhất mạch!
 
Sứ giả tới từ Cực Cổ nhất mạch và Thủy Cổ nhất mạch cũng lục tục tới nơi này, mang theo lễ vật tham dự đại lễ của Đạo Cổ.
 
Nhất là Thủy Cổ nhất mạch lại càng chuẩn bị lễ vật phong phú. Kế Đô hoàng tử năm xưa tự mình cùng sứ đoàn tuyển được Tống Trí nên lúc này hắn tới đây cũng không có gì kỳ quái.
 
Càng bởi hoàng hậu họ Tống là hậu nhân của Đại Thiên Tôn Thủy Cổ nhất mạch cho nên lúc này Tống Thiên Đại Thiên Tôn cũng phái sứ giả mang tới một phần lễ vật.
 
Nhiều người tới Đạo Cổ hoàng thành như vậy khiến cho nơi này trong thời gian ngắn liền trở nên cực kỳ náo nhiệt, ồn ào vô cùng. Đạo Cổ nhất mạch cũng phải tăng mạnh phòng hộ. Không cho phép trong đại lễ này xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn nào.
 
Hôm nay Đạo Cổ hoàng thành, nhất là trong hoàng cung có thể nói là bảo vệ nghiêm ngặt, cường giả ngưng tụ. Hầu như tất cả cường giả của Đạo Cổ nhất mạch đều đã tới đây.
 
Còn có các vương hầu phân tán ra cũng từ các nơi trở về, khiến cho Đạo Cổ hoàng thành trong đại lễ này vô cùng nhiệt náo.
 
Việc này lại đại sự của Cổ Tộc, một trong tam hoàng phong hậu. Trên mặt đất mà hoàng quyền là chí cao vô thượng này, có thể nói mọi người đều biết tới. Ngay cả Cổ Đạo Sơn cũng đưa tới một phần lễ vật, khiến cho Đạo Cổ hoàng tôn tron thời gian ngắn trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người trong Cổ Tam Tộc.
 
Càng ở trong mấy ngày cuối cùng này, bởi vì người tới thật sự quá nhiều khiến cho Đạo Cổ nhất mạch phải xuất ra bảo vật trấn tộc, hóa thành chín mươi chín đại cao trong Đạo Cổ hoàng thành, lấy Thiên Không Thành của Đạo Cổ làm trung tâm mà mở rộng ra.
 
Mỗi một đài cao này lập tức được cường giả bố trí ra rất nhiều nơi ờ, lúc này mới có thể dung nạp được nhiều người tới như vậy.
 
Đối với tất cả chuyện này, Vương Lâm đang chìm đắm trong tu luyện không hề chú ý tới. Vào đêm khi còn cách đại lễ này ba ngày, trong khi Đạo Cổ hoàng thành tràn ngập màu sắc, ánh đèn sáng rực không gian, truyền ra tiếng người náo nhiệt, thậm chí ở chín mươi chín đài cao ở xung quanh cũng như vậy.
 
Bởi vì có nhiều tộc nhân của Tam Tộc Cổ tới như thể khiến cho nơi này xuất hiện rất nhiều nơi buôn bán. Trong lúc chờ đợi đại lễ, tộc nhân tam tộc không ít liền tự động giao dịch vật mình cần, cũng khiến cho nhiều nơi đấu giá xuất hiện.
 
Trong hoàng cung của Đạo Cổ cũng tràn ngập không khí vui mừng. Ở trên lầu cao nhất. Đạo Cổ hoàng tôn đang đứng chấp tay sau lưng, nhìn thiên địa đủ màu trước mặt, khóe miệng hiện lên nụ cười.
 
- Những ngày sau này, chỗ trẫm ở ngày nào cũng sẽ như mấy ngày đại lễ này, trở thành trung tâm của Cổ Tộc!
 
Đạo Cổ hoàng tôn chậm rãi nói.
 
Bệ hạ hùng tài đại lược, cuối cùng sẽ có một ngày đạt được mong muốn! Chúng ta nguyện đi theo bệ hạ, ở phía sau bệ hạ chứng kiến ngày đó tới!
 
Trong lầu các này trừ Đạo Cổ Hoàng ra còn có bảy người đang quỳ xuống trên mặt đất, giờ phút này đồng thời mở miệng, thần sắc lộ vẻ cuồng nhiệt.
 
- Chuẩn bị thế nào rồi?
 
Đạo Cổ Hoàng mỉm cười.
 
- Sứ đoàn Thủy Cổ, Cực Cổ cũng đã được sắp xếp tốt, sứ giả của hai vị Đại Thiên Tôn cũng đã được chiêu đài. Lễ vật tới từ Cổ Đạo Sơn được sứ giả đại nhân đưa tới, thuộc hạ đã cung kính đặt trong hoàng thành.
 
Một người trong đó lập tức mở miệng nói.
 
Tộc nhân đến từ tộc ta và cường giả của hai tộc khác đã được thuộc hạ chia ra ở chín mươi chín đài cao bốn phía, nhân số tuy nhiều nhưng vẫn có thể dung nạp được.
 
Thuộc hạ phụ trách toàn bộ việc bố trí đại lễ, có thể đảm bảo đại lễ tiến hành vô cùng đầy đủ, xin bệ hạ yên tâm.
 
Phương diện bảo vệ thì cấm nhất quân, nhị quân thuộc thất quân đã bảo vệ nghiêm ngặt tại đại lễ, tuyệt đối không xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn nào!
 
Quốc sư chuyển lời là hắn muốn tự mình tham gia đại lễ này.
 
Tống hậu vẫn bình thường, cả ngày không ra khỏi phòng như trước, giống như luôn nhớ lại ký ức. Nhưng mỗi lần đều đau đớn không thôi, dường như không thể nhớ ra.
 
Đại Thiên Tôn còn chưa trả lời là đại lễ có tham gia hay không.
 
Bảy người lần lượt nói, sau khi nói xong liền cúi đầu chờ đợi kẻ chí cao vô thượng của Đạo Cổ nhất mạch sai khiến.
 
Dựa theo quy tắc thì đại lễ sẽ tổ chức chín mươi chín ngày, ngoài ngày đầu tiên tế tổ ra thì thời gian còn lại trẫm không tham dự. Trong thời gian này nếu có chút chuyện ngoài ý muốn thì các người sẽ bị tru di!
 
Nam tử mặc hoàng bào âm trầm mở miệng. Bảy người phía sau lập tức cung kính vâng dạ.
 
Ba ngày sau là đại lễ. Mỗi đời Cổ Hoàng của Đạo Cổ nhất mạch vào đêm trước đại lễ đều cử hành một đại tiệc phong hậu, để cho sứ giả mỗi nước được nhìn thấy hoàng hậu.
 
- Việc này các ngươi đã chuẩn bị thế nào rồi.
 
- Đã chuẩn bị xong hết rồi.
 
Một người trong bảy người này cung kính đáp.
 
- Tốt!
 
Nam tử mặc hoàng bào mỉm cười, có vẻ chờ mong, vung tay áo, biến mất khỏi lầu các.
 
Trẫm sau khi lấy nàng, cho nàng thân phận này là tặng phẩm tốt nhất rồi. Quốc sư. Trẫm đang chờ kết quả mà trước kia người tính ra đây.
 
Ngay lúc này thì cũng ở trong hoàng cung, trong một cung điện u tĩnh, một nữ tử mặc phượng bào đang ngồi. Nữ tử này không có tướng mạo tuyệt luân nhưng lại có một khí chất không nói lên lời. Nàng đang nhìn bản thân trong gương, ánh mắt lộ vẻ mê man.
 
Không nghĩ ra nổi thứ gì. Tất cả trong mộng sau khi tỉnh dậy đều trở nên mơ hồ. Không thể nhớ ra hình dáng nữ tử trong mộng, không nhớ rõ hình dáng nam tử trong mộng, chỉ nhớ rõ hai câu nói của hắn.
 
Nữ tử nhắm mắt lại, trong đầu vang vọng hai tiếng rống như muốn phá tan thiên không, khiến thiên địa run rẩy.
 
- Đi, ta mang nàng đi giết người!
 
- Trời muốn nàng chết, ta cũng sẽ cướp nàng trở về!
 
Nữ tử trong gương nhắm mắt, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Nước mắt nọ lăn theo khuôn mặt, rơi xuống y phục khiến y phục nàng ướt đẫm.
 
- Tại sao ta lại rơi lệ. Hắn là ai? Ta là ai? Là Tống Trí sao? Ta là Tống Trí sao.
 
Nữ tử này mở mắt, vẻ mê man trong mắt càng nhiều.
 
Tất cả mọi chuyện Vương Lâm đều không biết, không cảm thụ thấy. Tu vi của hắn mặc dù thông thiên nhưng lại vẫn không nhìn thấy nước mắt của nữ tử này, không cảm thụ được khí tức của nàng.
 
Mặc dù ở ngay trước mắt hắn, có lẽ hắn cũng không nhận ra nữ tử này là ai. Bởi vì trong tàn hồn của nữ tử này có một luồng sương mù che đi tất cả, khiến sau khi nữ tử này dung hợp với Tống Trí, sương mù lại càng đậm hơn.
 
Hắn không biết là hồn phách Uyển nhi mà hắn vẫn luôn tìm kiếm lại ở cách hắn gần như vậy.
 
Nữ tử kia cũng không biết là người mà nàng đang nhớ tới lại cũng đang ở dưới bầu trời này, hô hấp cùng một luồng linh khí.
 
Vào sáng sớm khi đại lễ còn một ngày, Vương Lâm đang tu hành dưới nền đất liền mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Trong cơ thể hắn đã xuất hiện sáu thần mạch.
 
Chẳng qua khiến hắn nghi hoặc chính là trong tâm thần hắn không hiểu sao lại xuất hiện một tia rung động. Rung động này đột nhiên tới khiến hắn sinh ra nghi hoặc.
 
Trầm mặc trong chốc lát, Vương Lâm đứng dậy, từng bước ra khỏi động phủ dưới nền đất này, sau khi xuất hiện đã ở bên trong nhà gỗ. Đám kim quang kia mơ hồ đã xuất hiện hình người, bắt đầu ngưng tụ chân thân.
 
Thời gian so với ta suy đoán còn dài hơn một chút.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, nhìn vào đám sương mù màu vàng, nén một tia rung động trong nội tâm. Cho tới khi mặt trời lặn xuống núi tây, Vương Lâm ngẩng đầu lên, mở miệng hút một cái, nuốt ngũ hành chân thân và đám sương mù màu vàng kia vàng trong cơ thể, sau đó đứng dậy đẩy cửa phòng ra.
 
Trong trời chiều, Huyền La đang đứng đó mỉm cười nhìn Vương Lâm.
 
Ngươi bế quan ba tháng rồi. Đại lễ ngày mai ngươi có thể không tham gia nhưng tiệc rượu tối nay của Đạo Cổ nhất mạch thì ngươi phải đại diện vi sư đi một chuyển.
 
Ta biết tính cách ngươi không thích náo nhiệt, về sau có thể bớt được gì thì hay thứ ấy.
 
Vương Lâm do dự một chút. Hắn thực sự không muốn tới chỗ tiệc tùng nhưng nếu sư tôn đã yêu cầu thì Vương Lâm đành gật đầu vâng dạ.
 
- Đưa vật này cho Diệp Đạo, coi như là lễ vật của vi sư tặng hắn.
 
Huyền La mỉm cười chụp vào hư không một cái, xuất ra một cái hộp quà đưa cho Vương Lâm.
 
Vương Lâm sau khi tiếp nhận cũng không nhìn xem mà thu lại, ôm quyền vái Huyền La một cái, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng bay lên, ở giữa không trung đổi hướng một chút, bay về phía Đạo Cổ hoàng cung.
 
Tặng lễ vật này xong liền rời đi tiếp tục tu luyện. Kim bản nguyên sắp ngưng tụ thành, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện này rồi.
 
Vương Lâm đã quyết định. Trong nháy mắt khi ý niệm này dâng lên trong đầu hắn, trong trái tim hắn lại một lần nữa xuất hiện tia rung động.
 
Vương Lâm nhướng mày, nhìn thoáng qua phương hướng hoàng cung xa xa.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.