Tiên Nghịch

Chương 1922: Cố nhân



Giọng nói này khàn khàn, mang theo vẻ hận thù sâu đậm từ nền đất của quảng trường này truyền ra. Mặt đất quảng trường này lập tức ầm ầm vỡ vụn, xuất hiện rất nhiều khe nứt lớn rộng mấy trượng. Những cái khe này chạy ra ngang dọc, chia quảng trường này thành năm bảy mảnh.
 
Những cái khe không ngừng tăng lên. Hầu như chỉ trong chớp mắt ở chính giữa quảng trường bỗng nhiên sụp xuống, mặt đất chấn động mãnh liệt, rất nhiều tộc nhân Đạo Cổ trên quảng trường thần sắc biến hóa, nhanh chóng lui lại phía sau. Không ít người còn trực tiếp bay lên không.
 
Một đạo tử quang từ vị trí vừa sụp đổ ở trung tâm quảng trường bay vọt lên cao, thẳng tới bầu trời, từ xa xa nhìn lại giống như một cây cột chống trời khổng lồ màu tím.
 
Trong nháy mắt khi tử quang này xuất hiện, cả hoàng cung lập tức bị bao phủ bởi ánh sáng tím. Ánh sáng này rõ ràng do vô số trận pháp tạo thành, nghiễm nhiên giống như mở ra đại trận vạn cổ của hoàng cung này.
 
Một cái quan tài màu tím chậm rãi từ phía dưới lơ lửng bay lên trong tử quang. Tầng sáng này lộ ra tử khí nồng đậm đồng thời cũng có khí tức Cổ Tộc kinh người khuếch tán ra hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Trong chớp mắt, cái quan tài này liền dựng thẳng lên. Mặt quan tài vỡ vụn từng tấc một, sau khi rơi xuống liền lộ ra bên trong quan tài là một thân thể giống như xương khô.
 
Đây là một người già. Mơ hồ có thể nhận ra là một bà lão, vẻ ngoài già nua như từ hoàng tuyền bò ra. Mái tóc của bà ta chỉ còn vài sợi, trên người mặc một bộ hoàng bào đã bạc màu theo năm tháng, thân hình đen kịt.
 
Có ba cây chủy thủ đâm lên thân thể bà ta. Một ở mi tâm, một ở ngực, một ở đan điền.
 
Bái kiến Thánh Hoàng Tổ!
 
Trong chớp mắt khi người này xuất hiện, tất cả tộc nhân Đạo Cổ đều quỳ lạy một lần nữa. Giọng nói của bọn họ dung hợp lại giống như sóng ầm ầm vang, vang vọng khắp thiên địa.
 
Nhìn vẻ cung kính của tộc nhân Đạo Cổ này giống như vừa nhìn thấy hư ảnh của Cổ Tổ vậy. Nhất là sự cuồng nhiệt trong mắt bọn họ thì giống như bà lão này có thân phận khó có thể tưởng tượng được!
 
Mỗi đời Đạo Cổ hoàng tôn có thể được gọi là Thánh Hoàng giả chỉ có một người!
 
Trong chớp mắt khi Huyền La nhìn thấy bà lão này ánh mắt lộ vẻ nhớ lại, than nhẹ một tiếng, thần sắc phức tạp.
 
Diệp Vi.
 
Vương Lâm đứng trên bầu trời thần sắc như thường. Bà lão này xuất hiện không ngoài dự liệu của hắn. Trên thực tế vào lúc hư ảnh Cổ Tổ xuất hiện hắn đã cảm nhận ở dưới nền đất của hoàng cung này có tồn tại một luồng khí tức nửa sống nửa chết.
 
Thậm chí dù không phát hiện ra khí tức này. Vương Lâm cũng không ngạc nhiên. Bởi vì trong bữa dạ tiệc hôm trước, ở gần đại điện có bốn bàn trống.
 
Bốn bàn này phân biệt là Đại Thiên Tôn quốc sư, phụ thân của Đạo Cổ Hoàng. Nhưng đó chỉ có ba người, lại có bốn bàn trống, hiển nhiên là còn một người, thân phận cực cao, dù không tới nhưng trong đại lễ vẫn phải chuẩn bị bàn cho người đó.
 
Người này là ai Vương Lâm vốn không biết. Nhưng lúc này khi nhìn thấy bà lão này, nghe thấy Huyền La nói ra cái tên Diệp Vi thì hắn nhớ tới lịch sử các đời Đạo Cổ hoàng tôn hắn tìm hiểu sau khi tới Đạo Cổ nhất mạch.
 
Trong lịch sử của Đạo Cổ nhất mạch, mấy vạn năm trước từng xuất hiện một nữ tử. Đây là nữ tử duy nhất trong cả Cổ Tộc trở thành Đạo Cổ hoàng tôn!
 
Nàng kế vị năm đó tạo thành một chấn động lớn trong sự nghi vấn của vô số tộc nhân Đạo Cổ, cuối cùng Cổ Đạo Đại Thiên Tôn phải truyền khẩu dụ thừa nhận nữ tử này thì mới khiến tất cả bình tĩnh lại.
 
Nữ tử này cũng là hoàng tộc, Đạo Cổ nhất mạch lúc đó dưới sự dẫn dắt của nàng hầu như đã đạt tới đỉnh phong, trở thành tộc mạnh nhất trong tam tộc. Chẳng qua sau khi nữ tử này thoái vị, mạch này liền trở thành mạch yếu nhất.
 
Bởi nữ tử này có cống hiến rất lớn cho Đạo Cổ nhất mạch, khiến Đạo Cổ nhất mạch đi tới địa vị cực mạnh cho nên hoàng tôn sau đó mới xưng bà là Thánh Hoàng!
 
Bà cũng được tộc nhân hậu bối Đạo Cổ gọi là Thánh Hoàng Tổ!
 
Tên của bà là Diệp Vi. Vương Lâm khi nghe thấy cái tên này thì trong đầu liền hiện ra những thông tin về nữ tử này.
 
Hơn nữa Vương Lâm từ trong ngọc giản ghi chép lại các đời Đạo Cổ hoàng tôn còn biết sư tôn Huyền La hắn cũng vào thời đại của nữ tử này mà trở thành Đại Thiên Tôn.
 
Tất cả mọi suy nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Lâm trong tích tắc. Hắn nhìn bà lão như xương khô đi ra khỏi quan tài màu tím, hai mắt lóe sáng.
 
Tống Trí dung nhập tàn hồn Lý Mộ Uyển bên cạnh hắn sau khi nhìn thấy hình dáng kinh khủng của bà lão này dường như cực kỳ sợ hãi nắm lấy cánh tay Vương Lâm ôm thật chặt.
 
Lưu lại đầu lâu của Tiên Tổ và hồn phách Tiên Hoàng, lão thân có thể tha cho ngươi vô tội! Nếu không thì mặc dù ngươi có thể mượn lực lượng của Cổ Tổ, huyễn hóa ra thân thể Cổ Tổ, nhưng ngươi chẳng lẽ tưởng rằng Đạo Cổ hoàng cung này là nơi ngươi có thể tùy ý ra vào sao?
 
Bà lão nhìn Vương Lâm khàn khàn cất tiếng nói, tử khí truyền ra từ thân thể trong khi nói lại càng đậm đặc.
 
Tu vi của lão thân không cao hơn ngươi nhưng đây là Đạo Cổ hoàng cung. Nơi này có hơn mười vạn đại trận. Trận pháp này năm đó là do Cổ Tổ bố trí, các đời Đạo Cổ hoàng tôn chỉ có thể mở ra hai ba phần mà thôi. Nhưng lão thân đã dung hợp làm một thể với trận pháp, chỉ cần ở trong hoàng cung này thì chính là có thân thể bất tử có thể mở trận pháp ra tới bảy phần!
 
Bà lão nhìn Vương Lâm, âm trầm nói.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đậm.
 
Muốn vật của Vương mỗ thì ngươi có thể thử xem!
 
Vương Lâm chậm rãi nói. Đại Thiên Tôn chi dương phía sau bỗng nhiên biến ảo, hai màu đen trắng tỏa ra. Mái tóc hắn không gió mà tung bay. Chỉ thấy phía dưới Đại Thiên Tôn chi dương bất ngờ xuất hiện một hư ảnh Đạo Cổ có tướng mạo giống hệt hắn.
 
Hư ảnh Đạo Cổ giống như Đại Thiên Tôn chi dương lạnh lùng nhìn bà lão.
 
Hư ảnh Cổ Tổ Vương Lâm chỉ có thiêu đốt Hồn Huyết trong cơ thể mới có thể tạo ra, mà vừa rồi đã xuất hiện một lần, hôm nay Hồn Huyết tan vào trong cơ thể, cần thời gian nhất định mới có thể ngưng tụ lại sau đó mới bùng lên một lần nữa được.
 
Hai mắt tối tăm của bà lão chợt lóe lên, tay phải héo rũ giơ lên giống như xương khô vuốt lên hư không một cái. Trong nháy mắt này một tiếng thở dài từ miệng Huyền La truyền ra.
 
Tiếng thở dài này vang lên rơi vào trong tai bà lão khiến cánh tay bà run lên.
 
Diệp Vi. Hắn là đệ tử của ta.
 
Huyền La nhìn bà lão đầy phức tạp, trong mắt lại có một tia nhu tình, giống như trong mắt hắn bà lão này không hề xấu xí mà vẫn là nữ tử xinh đẹp năm xưa.
 
Hắn từng là đệ tử của ngươi.
 
Bà lão trầm mặc trong chốc lát, nhìn về phía Huyền La. Hai mắt tối tăm cũng mang theo vẻ phức tạp khàn khàn nói.
 
Ta biết ngươi thích kẻ hậu nhân Diệp Đạo này. Lúc hắn còn bé vô ý đi tới chỗ bế quan của ngươi, ngươi cảm thấy đứa bé này có duyên với ngươi.
 
Ta rõ ràng không coi trọng người này. Tính cách hắn ngang ngược, trong mắt không dung nạp người ngoài. Ta vốn không muốn chọn hắn làm hoàng tôn nhưng trên người hắn có khí tức của ngươi, cho nên ta mới chọn hắn.
 
Hôm nay hắn bức đệ tử của ta tới mức này, khiến đệ tử duy nhất của Huyền La ta phải chặt đứt tình thầy trò với ta, về sau cũng không còn cách nào lưu lại Đạo Cổ nhất mạch. Ngươi cảm thấy hắn làm có đúng không?
 
Thân là hoàng tôn, hắn hẳn là nên làm như vậy sao? Hơn nữa ngươi thật sự tưởng rằng đại trận này có thể vây khốn được Vương Lâm sao!
 
Lời nói cuối cùng của Huyền La hầu như là gầm lên. Thần sắc hắn lộ vẻ thương tiếc, nhất là ánh mắt khi nhìn Vương Lâm thì lại càng cảm thấy đau đớn xé tim.
 
Hắn vĩnh viễn không thể quên được nụ cười như khóc, sau khi vái hắn một cái liền một chưởng chấm dứt sinh mệnh, chặt đứt sư ân.
 
Hắn hiểu rõ duyên sư đồ của hắn và Vương Lâm đã trôi theo một chưởng này. Thân thể Vương Lâm tan nát thì nó cũng tan thành mây khói rồi.
 
Bà lão nọ trầm mặc nửa ngày sau mới khàn khàn mở miệng.
 
Diệp Đạo này đúng là đáng chết. Nhưng hắn thân là hoàng tôn, không thể bị giết mà không có đền bù gì. Vương Lâm này không để lại đầu lâu của Tiên Tổ và hồn của Tiên Hoàng thì ta sẽ phát động đại chiến! Huống hồ ta cũng không tin là đại trận này không vây được hắn!
 
Trong chớp mắt khi lời nói này truyền ra, Vương Lâm nở nụ cười, hàn quang trong mắt càng đậm. Tay phải giơ lên, lập tức thần thông Bát Cực Đạo của Tiên Tổ ầm ầm lan tỏa ra.
 
Làn khói màu xanh là Cực Hỏa Đạo!
 
Sóng gợn màu lam là Cực Thủy Đạo!
 
Hư ảnh màu vàng là Cực Kim Đạo!
 
Bát Cực Đạo của Tiên Tổ, Vương Lâm ở Thiên Tôn Niết đã học được lục đạo, lúc này vung tay áo lên bất ngờ lục đạo liền lần lượt huyễn hóa ra.
 
Trong đó trừ thủy, hỏa, kim ra còn có mộc và thổ. Ngũ hành hoàn toàn đầy đủ, một đạo còn lại là Tử Cực Sinh Đạo!
 
Còn đạo thứ bảy là Cực Phát Đạo và đạo cuối cùng là Cực Khung Đạo thì Vương Lâm dù chưa có truyền thừa nhưng đã mơ hồ cảm thụ được hai đạo biến hóa cuối cùng. Cho hắn thời gian nhất định hắn cũng không phải là không thể nắm giữ.
 
Đồng thời với thần thông của Tiên Tổ xuất hiện, ngón trỏ tay phải Vương Lâm giơ lên, ngoài đầu ngón tay liền có ngân quang bao phủ. Đây chính là một chỉ của Cổ Tổ ngưng tụ ra.
 
Hành động của Vương Lâm khiến đồng tử trong hai mắt bà lão kia co rút lại. Bà ta vốn dự tính là có trận pháp này thì dù là Đại Thiên Tôn cũng chỉ có ba phần sinh cơ.
 
Vương Lâm nhất định ở trong trận pháp này gặp phải cửu tử nhất sinh.
 
Nhưng lúc này bà lão còn chần chừ. Bà nhìn chằm chằm vào Lục Cực Đạo bên ngoài thân thể Vương Lâm, rõ ràng cảm nhận được một lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong đó.
 
Còn có một chỉ của Cổ Tổ, vừa rồi bà không dám xuất hiện cũng vì cảm nhận được sự mạnh mẽ của một chỉ này. Vốn bà tường rằng đó là công kích duy nhất do ngọc giản của Cổ Tổ biến thành, nhưng giờ phút này lại phát hiện ra Vương Lâm không ngờ có thể thi triển được.
 
Đang chần chừ. Vương Lâm liền cười lạnh, mái tóc dần dần biến từ nửa trắng nửa đen thành đen kịt. Một luồng khí tức hủy diệt kinh thiên động địa từ trong cơ thể hắn ầm ầm lan ra.
 
Thần sắc bà lão nọ lập tức biến đổi.
 
Diệp Vi! Năm đó ta đã từng đáp ứng bảo vệ ngươi cả đời. bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch cả đời. ta rất mệt mỏi rồi… để cho hắn đi thôi. Ngươi không phải là đối thủ của hắn. Đại trận này không vây nổi hắn, ta đang cứu ngươi đó.
 
Vẻ mặt Huyền La chậm rãi già nua đi. Nhưng ánh mắt hắn nhìn bà lão vẫn tồn tại nhu tình mấy vạn năm không thể thay đổi như trước.
 
Bà lão trầm mặc hồi lâu, tay phải bỗng nhiên vung lên. Lập tức ánh sáng tím do đại trận bao phủ hoàng cung liền biến mất.
 
Vương Lâm nhìn Huyền La một cái, thầm than một tiếng. Trong chớp mắt khi đại trận tiêu tán. Hắn ôm lấy Tống Trí đã dung nhập tàn hồn của Lý Mộ Uyển thoáng một cái liền lao thẳng lên bầu trời đang định rời đi thì trong nháy mắt này, hắn đột nhiên kêu khẽ một tiếng. Hắn nhìn thấy ở phía dưới đám tộc nhân Đạo Cổ có một đại hán đang ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, nhìn mình cười đầy cảm khái.
 
Ánh mắt của hắn và của đại hán nhìn nhau, thân thể Vương Lâm liền sững lại.
 
Là ngươi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.