Tiên Nghịch

Chương 207: Vị trí Triệu quốc



Vương Lâm vào một cái khách sạn của Liên Mặc thành ở đó ba ngày. Trong ba ngày đó, liên tục có người đến bái phỏng. Vương Lâm thay đổi thái độ một chút, tiếp đãi toàn bộ. Vì thế mà hắn cũng biết được rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.
 
Phần lớn tu sĩ Nguyên Anh ở đây không phải là người trong thành. Bọn họ tới đây để tham giá bí thị. Sau khi Vương Lâm đánh một trận với đại hán đầu bóng lưỡng liền khiến cho mấy người này nảy sinh kính ý. Phải biết rằng trong tu chân giới luôn lấy thực lực để nói chuyện. Sau khi Vương Lâm nhẹ nhàng giết chết đại hán đầu trọc lập tức khiến cho bọn họ chấn động vì thế mà liên tục tới bái phỏng.
 
Thời gian ba ngày trong nháy mắt đã hết. Cuối cùng thì cũng tới ngày bí thị mở cửa. Sáng sớm hôm nay có một vị tu sĩ Kết Đan kỳ tới khách sạn, cung kính đưa cho Vương Lâm một cái Bí thị thiếp. Sau đó, tự mình dẫn đường đưa hắn tới ngoài cửa hàng.
 
Lão nhân trong của hàng, sau khi nhìn thấy Vương Lâm, ánh mắt liền hết sức cung kính, cẩn thận tiếp đón hắn vào trong. Sau khi vào tới sân trong, hắn đánh một đạo pháp quyết lên vách tường. Nhất thời, trên bức vách hiện liên một gợn sóng.
 
Sau khi làm xong, hắn xuất từ trong túi trữ vật ra một bộ quần áo, cung kính đưa cho Vương Lâm.
 
Vương Lâm vẫn đứng tại chỗ. Hắn dụng thần thức đảo qua bên trong. Lập tức, hắn có thể thấy được bên trong vòng sóng là một thế giới khác. Ở nơi đó có một ngôi lầu vô cùng tinh xảo. Trên ngôi lầu đó có bảy, tám vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng đều mặc một loại quần áo. Bọn họ hoặc là đang ngồi tĩnh tọa, hoặc là nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
 
Sau khi thần thức Vương Lâm đảo qua, ngoại trừ một vị trung niên văn sĩ đang nhắm mắt liền mở mắt ra, nhưng người khác vẫn ngồi im. Mà cũng chỉ duy nhất người này là không mặc bộ quần áo kia.
 
Sắc mặt trung niên văn sĩ vẫn thản nhiên, nhưng trong mắt lại có một chút kinh ngạc.
 
Trống ngực Vương Lâm cũng đập mạnh mấy cái. Vừa rồi, khi thần thức của hắn đảo qua liền phát hiện trong đám tu sĩ chỉ có vị tu sĩ này bề ngoài thì là sơ kỳ nhưng trên thực tế tu vi đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong. Khoảng cách tới Hóa Thần kỳ cũng chỉ còn một bước. Mà người này không biết tu luyện pháp thuật gì mà thần thức có thể phát hiện được thần thức của Vương Lâm.
 
Sau khi thu hồi thần thức, Vương Lâm nhận lấy bộ quần áo rồi bước vào bên trong bức tường. Khi xuất hiện, hắn đã đứng ở trong đại điện. Đảo mắt nhìn quanh, xác định được một vị trí, hắn liền tới đó ngồi xuống rồi nhắm mắt dưỡng thần.
 
Thái độ của hắn như vậy khiến cho một số tu sĩ đang định bắt chuyện liền thay đổi ý định.
 
Tuy Vương Lâm nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được một đạo thần thức như có như không từ phía trung niên văn sĩ. Vừa rồi, ngay khi hắn xuất hiện, ánh mắt trung niên văn sĩ liền chú ý ngay, mãi không thôi.
 
Một lát sau, lại có vài vị tu sĩ tới đây. Phần lớn những người này đều mặc bộ quần áo kia, khuôn mặt bị che khuất. Thậm chí bên ngoài thân thể còn có một làn hắc vụ.
 
Vương Lâm quan sát tới lúc này cũng biết được những người đó hiển nhiên là sợ người ta nhận ra bản thân giao dịch bảo vật. Sau đó sẽ gặp phải rắc rối.
 
Nhưng trong số đám tu sĩ ở đây cũng có nhiều người không giấu thân hình. Rõ ràng là bọn họ không sợ lộ thân phận.
 
Có điều, trong lòng Vương Lâm vẫn có một chút nghi hoặc. Hắn không hiểu tại sao bí thị của Liên Mặc thành lại có nhiều Nguyên Anh kỳ tu sĩ như vậy.
 
Hắn nhìn xung quanh. Chỗ ngồi trong đại điện có ba mươi mốt chỗ. Chẳng lẽ, hôm nay trong bí thị có tới ba mươi mốt tu sĩ Nguyên Anh kỳ tham gia? Trong lòng mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên.
 
Sau khi đợi thêm một chút, không còn vị tu sĩ nào tới nữa. Lúc này, người ngồi ở vị trí chủ tọa vội ho một tiếng, nhìn quanh, nói:
 
- Bí thị lần này là do ba thành kết hợp cử hành, vì vậy mà số lượng người nhiều hơn một chút. Có điều, chư vị tới đây cũng là để đổi lấy vật mình cần. Lão phu xin được bắt đầu trước. - Dứt lời, hắn lấy một cái túi trữ vật, phất nhẹ một cái. Nhất thời, từ trong túi bay ra mấy viên nội đan cùng với vài thứ pháp bảo. Trên pháp bảo thi thoảng lại lóe lên một vài tia sáng, chứng tỏ nó có uy lực rất mạnh.
 
- Nội đan của trung phẩm linh thú. Chư vị cũng biết trung phẩm linh thú có thực lực tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ. Vài thứ pháp bảo này đều sử dụng xương của trung phẩm linh thú để chế tạo nên. Uy lực của chúng chẳng có gì phải bàn. Nhất là cái này nó được dùng cánh của Thú Nhĩ Cổ mà chế tạo, có công hiệu khác thường. Tất cả đều dùng linh thạch để đổi. - Người đó chậm rãi nói.
 
Tất cả số vật phẩm đều lơ lửng trước người. Chỉ cần có một người cảm thấy thích thì vẫy tay một cái là vật phẩm sẽ bay đến người. Trong bí thị cũng không sợ người khác lấy được vật phẩm giở trò. Phải biết rằng trong đại điện có trận pháp rất mạnh. Nếu đoạt bảo vật mà chạy thì chỉ có đường tự sát mà thôi.
 
Tất cả những việc này, mấy ngày trước Vương Lâm cũng nghe người ta nói chuyện mà biết được. Sau khi nghe đối phương nói bí thị lần này là do ba thành kết hợp liền hiểu ra ngay. Hiển nhiên nơi đây là một cái vết nứt không gian giữa ba thành. Nó giống như Vương Lâm đi vào từ cửa hàng. Đám tu sĩ chỉ cần lựa chọn một chỗ thích hợp liền được truyền tống đến đây. Như vậy càng bảo đảm an toàn hơn cho người giao dịch.
 
Đợi một lúc ngoại trừ một vị tu sĩ lấy linh thạch đổi một thứ pháp bảo ra. Đám tu sĩ khác không có người nào cử động. Như vậy liền tới người tiếp theo.
 
Từ từ, trong đại điện, các loại pháp bảo, đan dược, bí tịch dần dần xuất hiện từ trong tay mọi người. Mỗi thứ ở đây đều rất xa xỉ, không phải thứ mà một tu sĩ tầm thường có thể mơ tới.
 
Mặc dù là cùng từ Luyện Khí các mà ra, nhưng nó lại có thể đặt ở tầng cao nhất mà bán với giá trên trời. Phần lớn đám tu sĩ trong điện đều chỉ đổi mà không bán. Những vật thường được chú ý nhất là các loại tài liệu luyện đan, luyện khí. Tất nhiên, nếu có pháp bảo hoặc đan dược đổi lại thì rất được hoan nghênh. Ngoài ra thì có thể dùng linh thạch.
 
Nếu trước kia sương mù trong Tu Ma hải chưa biến mất thì linh thạch cũng không cần phải sử dụng nhiều lắm vì vậy mà giá trị của nó rất thấp, chỉ dùng khi đả tọa.
 
Nhưng từ sau khi sương mù của Tu Ma hải biến mất, yêu thú đầy rẫy thì khi hành tẩu ở bên ngoài là một chuyện hết sức nguy hiểm. Vì vậy mà truyền tống trận càng lúc càng được nhiều người sử dụng.
 
Phải biết rằng truyền tống trận có tất cả hai loại. Một loại là cổ truyền tống trận do các tu sĩ thời thượng cổ chế tạo còn lại đến nay. Số lượng truyền tống trận này không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn bị hỏng. Nhưng cái có thể tiếp tục sử dụng cũng không nhiều. Một khi mở nó ra căn cứ vào mức tiêu hao năng lượng mà truyền tống. Nhưng ít nhất thì cũng truyền ra được trăm vạn dặm. Chỉ có điều sử dụng cổ truyền tống trận phải dùng tới cực phẩm linh thạch. Vì vậy mà trong Tu Ma hải gần như chẳng ai có thể sử dụng.
 
Dù sao thì cực phẩm linh thạch gần như đã biến mất. Mặc dù một vài người có nó nhưng cũng rất ít kẻ chấp nhận bỏ nó ra để truyền tống.
 
Loại còn lại là truyền tống trận bình thường. Loại truyền tống trận này hết sức đơn giản. Mỗi lần sử dụng, căn cứ vào khoảng cách mà cần từ mười khối hạ phẩm linh thạch đến trăm khối trung phẩm linh thạch. Tuy nói khoảng cách truyền tống nhiều nhất cũng chỉ được mấy chục ngàn dặm nhưng lại có giá rẻ. Vì vậy mà trước mắt đám tu sĩ ở Tu Ma hải sử dụng nó là chủ yếu. Chính vì có điều này mới khiến cho linh thạch bị tiêu hao một số lượng lớn. Từ từ, giá trị của linh thạch liền tăng lên.
 
Sau khi có mấy người đứng lên giao dịch liền đến lượt một người. Hắn cúi đầu, thanh âm khàn khàn, nói:
 
- Vật phẩm của kẻ hèn cũng không nhiều lắm. Chỉ có một chút điển tịch từ thời thượng cổ, nếu chư vị đạo hữu cảm thấy hứng thú thì có thể đổi lấy. Nhưng vật ấy có một chút điểm đặc biệt nên không thể để cho mọi người xem. - Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật xuất ra bảy, tám cái ngọc giản.
 
Đám ngọc giản đều có màu sắc mờ nhạt. Thậm chí có vài cái còn bị vỡ một số chỗ. Bên ngoài ngọc giản có một vòng sáng màu xanh bảo hộ. Hiển nhiên là do người này sử dụng một loại pháp bảo nào đó, ngăn cản người khác xem xét.
 
- Đây là ghi chép về thượng cổ yêu thú. Đây là thượng cổ bí văn của tu chân giới. Đây là đồ hình cấu tạo của thượng cổ truyền tống trận.mấy thứ này đổi lấy nội đan.ít nhất cũng phải là năm viên nội đan trung cấp linh phẩm đổi lấy một cái ngọc giản. - Sau khi tu sĩ giới thiệu liền im lặng, chờ đợi.
 
Mọi người xung quanh lập tức nhíu mày, thầm nghĩ người này ra giá có phần hơi cao. năm viên nội đan trung phẩm linh thú đổi lấy một cái ngọc giản có phần bị lỗ.
 
Thực ra, trong lòng tu sĩ cũng đang thầm than. Trên người hắn cũng chẳng có đồ vật gì có thể lấy ra. Số ngọc giản này là do hắn tìm được bên trong phủ của một cổ tu sĩ. Vị tu sĩ đó cũng rất nghèo, bên trong phủ, ngoại trừ ngọc giản không còn có một vật nào khác.
 
Lúc mới đầu vị tu sĩ ra giá cũng không cao. Nhưng sau khi tham gia bí thị nhiều lần vẫn chẳng có một người nào để ý đến liền đẩy giá lên cực cao. Trong lòng hắn thầm nghĩ, mấy thứ này nếu trong mắt người không có nhu cầu thì nó chẳng đáng một đồng. Nhưng nếu có người đã cần thì giá tới đâu người ta cũng nhất định sẽ mua. Trên thực tế, hắn đã đoán đúng.
 
Sau khi nghe thấy "Đồ hình cấu tạo của thượng cổ truyền tống trận" nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên nhưng trong lòng lại chấn động. Hắn không ngờ đến đây lại có thể tìm được ngọc giản về cổ truyền tổng trận mà mình vẫn luôn đau khổ.
 
Hắn không nói tiếng nào, tay phải thoáng động. Trong lúc viên tu sĩ đang ngẩn người chưa kịp phản ứng, hắn dễ dàng phá bỏ vầng sáng bảo hộ trên ngọc giản, cách không chộp lấy ngọc giản về tay.
 
Viên tu sĩ đó thất kinh, khuôn mặt giấu dưới lớp che mặt trở nên hết sức khó coi. Hắn biết vầng sáng bảo hộ tuy không phải là mạnh nhưng cũng không dễ dàng phá giải. Ít nhất thì hắn cũng không làm được điều đó. Mà hắn cũng tin rằng, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng tuyệt đối chẳng thể nhẹ nhàng như vậy được. Chỉ có thể giải thích tu vi của đối phương đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.
 
Sau khi có được ngọc giản, thần thức của Vương Lâm liền lướt qua nội dung, sau đó không nói hai lời liền cho vào trong túi trữ vật. Đồng thời hắn ném ra ngoài năm viên nội đan của trung phẩm lih thú.
 
Viên tu sĩ đó bắt lấy nội đan, thầm than một tiếng, cũng không nhắc tới chuyện đối phương cưỡng chế xóa bỏ vòng sáng nữa. Sau khi đợi một lúc vẫn không có người nào lên tiếng, hắn liền thu hồi ngọc giản.
 
Trong khoảng khắc vừa rồi khi Vương Lâm ra tay, trong số tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở đây có ba người để ý tới một chút. Một trong ba người đó đúng là trung niên văn sĩ. Hai người còn lại thì che mặt không nhìn rõ diện mạo. Tuy nhiên vẫn có thể thấy được trong ánh mắt họ lóe lên một chút tinh quang.
 
Sau đó một chút, lại có tu sĩ đứng lên bắt đầu giới thiệu bảo bối của mình.
 
Sau một khoảng thời gian không dài lắm thì đến lượt Vương Lâm. Lúc này, tất cả bốn phía đều hết sức yên tĩnh. Toàn bộ đám tu sĩ đều tập trung quan sát. Phải biết rằng đại hành gia mà ra tay người ta có thể nhận ra ngay tức khắc. Một cái chộp vừa rồi của Vương Lâm khiến cho những người ở đây đều biết được tu vi của hắn không phải đơn giản. Vì vậy mà đám tu sĩ tò mò không biết Vương Lâm sẽ đưa ra vật gì.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi vỗ túi trữ vật. Từ bên trong bay ra mấy viên nội đan trung phẩm linh thú. Ngoại trừ số đó ra còn có mấy loại pháp bảo mà hắn không cần.
 
Thấy Vương Lâm đưa ra những vật tầm thường như vậy, mọi người không khỏi cảm thấy thất vọng. Nhưng dù sao khuôn mặt cũng được che khuất nên chẳng ai biết.
 
- Đối lấy bản đồ Chu Tước tinh. Càng đầy đủ càng tốt. - Vương Lâm thản nhiên nói một cách từ từ.
 
Lời hắn vừa dứt, nhất thời sắc mặt đám tu sĩ xung quanh trở nên khác lạ. Một lúc sau, một trong số những người có mặt thử dò xét:
 
- Đạo hữu! Lấy mấy thứ này để đổi lấy bản đồ chỉ sợ là rất khó. Chỉ sợ rằng ngay cả bản đồ của Tu Ma hải cũng không đổi được.
 
Nét mặt Vương Lâm cũng vẫn thản nhiên, nói:
 
- Ồ! Vậy vật như thế nào mới có thể đổi lấy bản đồ?
 
Lúc này, trung niên văn sĩ mỉm cười một cách ôn hòa, nói:
 
- Đạo hữu chắc mới tới Tu Ma hải không lâu. Để ta giải thích cho ngươi một chút. Đừng nói là Tu Ma hải mà trên cả Chu Tước tinh, bất cứ bản đồ của một tu chân quốc cũng là một loại bảo vật. Dù sao, Chu Tước tinh rất lớn, nếu không có bản đồ chỉ sợ rất khó đi lại. Mà Tu Ma hải lại cũng như thế. Một tấm bản đồ cấp thấp nếu đổi thành thượng phẩm linh thạch thì cũng phải ít nhất là mười vạn khối. Còn loại bản đồ trung bình hay thượng đẳng thì không hề có giản. Chỗ vật phẩm này của đạo hữu cơ bản là không đủ. Chưa cần phải nói tới bản đồ Chu Tước tinh là thứ mà tu sĩ gần như không thể có. Nếu đạo hữu có vật tương đương thì ở đây tại hạ có một phần bản đồ của Tu Ma hải. Chỉ có điều phần bản đồ đó chỉ là hạ đẳng. Bên trong có rất nhiều vị trí không rõ ràng lắm.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói:
 
- Bản đồ của đạo hữu có giới thiệu tất cả các tu chân quốc xung quanh Tu Ma hải hay không?
 
Trung niên văn sĩ cười khổ, lắc đầu nói:
 
- Bản đồ như thế tại hạ không có.
 
- Ta có! - Một vị tu sĩ ngồi trong góc, chợt mở miệng. Người này đúng là một trong số hai người khi Vương Lâm ra tay, ánh mắt đã lóe lên tinh quang.
 
Ánh mắt Vương Lâm liền tập trung về phía người đó.
 
- Tu Ma hải cùng với bốn đại lục xung quanh, lại thêm một trăm bốn mươi tám quốc gia trên mặt đất. Ngươi đưa ra giá thế nào? - Vị tu sĩ đó, bình thản nói một cách chậm rãi.
 
Lời hắn vừa dứt, tu sĩ xung quanh đều quay sang nhìn. Cặp mắt bọn họ đều trở nên sáng ngời. Phải biết rằng bản đồ thượng đẳng vốn có giá trên trời. Hơn nữa, cái bản đồ đó lại còn có cả bốn cái đại lục xung quanh cùng một trăm bốn mươi tám quốc gia. Nó gần như tương đương với một phần mười Chu Tước tinh. Giá cả của tấm bản đồ đó chắc chắn là không thể tưởng tượng được.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút. Trước mắt hắn hiện giờ có hai tấm bản đồ, cùng với ghi chép của Khâu Tứ Bình. Ngoài ra còn một cái mà nữ tử vẫn cung trang của Chiến Thần điện đã tặng.
 
Bản đồ của nữ tử tương đối toàn diện nhưng cũng chỉ giới thiệu đến bờ Tu Ma hải. Ngoài ra thì cũng chỉ chi tiết về Hỏa Phần quốc trên Tuyên Vũ đại lúc mà thôi. Trên đó, phía bên ngoài của Tu Ma ngoại hải có một chút. Còn bên trong thì cũng chỉ đại khái. Thậm chí ngay cả một số truyền tống trận cũng không có ký hiệu.
 
Đối với đại lúc khác quanh Tu Ma hải thì lại càng không tính. Chỉ có một chút núi non đơn giản. Lúc đầu, Vương Lâm suy nghĩ thì cái đại lục này có thể là vị trí của Triệu quốc. Chỉ có điều, bên ngoài lại không giới thiệu rõ ràng nên Vương Lâm cũng chỉ có thể đoán.
 
- Ngươi muốn cái gì? - Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi mở miệng, nói.
 
- Đạo hữu! Việc này cũng không cần phải gấp. Cứ để sau khi giao dịch xong, chúng ta mật đàm với nhau có được không. - Vị tu sĩ truyền âm nói.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn người đó một cái rồi gật đầu.
 
Tất cả mọi người đều nhìn thấy nên cũng không chú ý nữa. Chỉ có điều trong lòng ai cũng tò mò, không biết Vương Lâm mang vật gì ra để đổi lấy vật này.
 
Một lúc sau, giao dịch chấm dứt, tất cả mọi người đều đứng dậy rời đi. Sau khi cởi bỏ bộ quần áo, hắn liền trở lại cửa hàng. Lúc này, có một vị nữ tu đã đợi sẵn ở đó. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, nử tử vội vàng cung kính, nói:
 
- Tiền bối! Gia sư nói cùng ngài có ước hẹn. Vì thế mà ta đến đây để đưa ngài đi gặp mặt.
 
Trống ngực Vương Lâm chợt đập nhẹ, nhất thời cảnh giác. Tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn giữ sự bình tĩnh, liếc nhìn nữ tử một cái. Người này cũng không còn là một xử nữ, tu vi cũng chỉ đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi. Chỉ có điều, linh lực trong cơ thể yếu ớt, hiển nhiên là bị thuật thái bổ lâu ngày mà ra.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút liền đoán rằng viên tu sĩ kia sử dụng tới thuật thái bổ.
 
Dưới sự dẫn đường của nữ tử, Vương Lâm đi đến một chỗ thưa thớt dân cư trong Liên Mặc thành. Nữ tử dừng lại ở ngoài cửa, dịu dàng nói:
 
- Tiền bối mời vào! Vãn bối dừng lại ở đây được rồi.
 
Vương Lâm cũng chẳng nói nhiều, đẩy cửa đi vào. Lúc này, thần thức của hắn đã tản ra từ trước mà quan sát xung quanh.
 
Một lão nhân mũi ưng mặc một bộ quần áo màu hồng đang ngồi ngay ngắn trong viện, bên cạnh có đặt một bộ ấm chén màu xanh biết. Sau khi thấy Vương Lâm tiến vào, người này cười ha hả, đứng dậy ôm quyền nói:
 
- Đạo hữu xin mời! Đây là Viêm trà của Hỏa Phần quốc. Tại hạ cố ý lấy ra để chiêu đãi đạo hữu.
 
Vương Lâm liền ôm quyền ngồi xuống đối diện với lão nhân. Hắn cũng chẳng để ý tới chén trà mà đưa mắt nhìn xung quanh. Tu vi của đối phương hắn chỉ liếc mắt một cái là biết mới chỉ đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.
 
Lão nhân cũng chẳng ngại, tự mình rót xuống hai chén nước trà. Sau khi nhấp một ngụm liền đưa mắt nhìn Vương Lâm, cười nói:
 
- Quý tính đại danh của đạo hữu là gì?
 
Vương Lâm mỉm cười, nói:
 
- Vương Lâm.
 
- Vương đạo hữu! Tại hạ là Chu Vũ Đức. - Lão nhân buông chén trà, cười nói một cách ôn hòa.
 
Vương Lâm ngẩn người, liếc mắt nhìn người đó. Lão nhân thấy vẻ mặt của Vương Lâm, kinh ngạc nói:
 
- Vương đạo hữu đã nghe nói tới tại hạ?
 
- Không! Chỉ có điều đạo hữu và một người bạn cũ của tại hạ có tên giống nhau, nên nghe thấy mới thất thần một chút. - Vương Lâm lắc đầu, nói.
 
Lão nhân gượng cười, trong lòng thầm nghĩ tại sao hắn lại nói như vậy? Chẳng lẽ lại định có ý đồ gì hay sao? Lão nhân không đoán được ý nghĩ của đối phương nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả, nói:
 
- Nếu có cơ hội. Tại hạ muốn được gặp gỡ người đó một lần.
 
Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái ngọc giản, mở miệng nói:
 
- Vương đạo hữu! Ngọc giản này chính là bản đồ mà ta đã nói. Để ta thi triển cho đạo hữu xem xét một chút. Sau khi xác định không có nhầm lẫn, chúng ta liền bàn tới chuyện chính.
 
Lão nhân vừa phun ra một đạo linh lực, ngọc giản lập tức tỏa ra ánh sáng êm dịu. Ngay sau đó, một cái bản đồ khổng lồ chợt hiện ra trước mặt Vương Lâm.
 
Bản đồ miêu tả hết sức chi tiết. Thậm chí mỗi một cái cổ truyền tống trận hư hỏng thế nào cũng đều nói rõ. Ngoài ra còn có cả các thế lực, môn phái, gia tộc tu chân cũng đều có giới thiệu. Thậm chí là tu sĩ ngoài Nguyên Anh cũng nhắc tới.
 
Nhưng những điều đó vẫn chưa phải là điểm chính. Điểm quan trọng của bản đồ đó là bất cứ cái cổ truyền tống trận nào cũng đều có cả phương vị, chúng được giới thiệu tương đối cẩn thận. Chỉ một điều này, giá trị của tấm bản đồ đã tăng lên gấp bội.
 
Ngoài ra còn có những điều khiến cho Vương Lâm phải chấn động đó là cả các thế lực phía sau tu chân quốc cũng đều miêu tả một chút đơn giản. Thậm chỉ cả mỏ quặng, nơi linh thú sống cũng có ghi chép một cách chi tiết. Tất cả những điều này đã chứng tỏ mức độ quý báu của nó như thế nào.
 
Vương Lâm càng thêm sững sờ khi nhìn thấy quang cảnh bốn phía Tu Ma hải cũng không giống như bản đồ mà nữ tử cung trang của Chiến Thần điện chỉ có hai cái đại lục mà thôi. Trên bản đồ miêu tả một cách rõ ràng có bốn cái đại lục. Trong đó, trên một cái đại lục bên trái, ở một vị trí rất nhỏ có viết một chữ Triệu.
 
Lão nhân giơ tay điểm một cái lên một vị trí trên bản đồ. Toàn cảnh bản đồ biến mất mà vị trí nơi lão nhân điểm vào liên tục phóng đại, hiện ra trước mặt Vương Lâm. Giống như hắn đang đứng trên khu vực đó mà nhìn xuống (cái này còn hơn cả GPS và vệ tinh dân sự bây giờ. Chắc cỡ vệ tinh quân sự của Mĩ).
 
Sau đó lão nhân vung tay lên, toàn bộ bản đồ biến mất, thu vào trong ngọc giản. Sau đó, hắn đặt vào trong túi trữ vật rồi đưa mắt nhìn Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn lão nhân. Bây giờ trong lòng hắn đã xuất hiện ý định giết người. Chỉ cần giết chết đối phương, cướp được ngọc giản là hắn có thể trở về Triệu quốc một cách nhanh nhất.
 
Lão nhân lập tức lui lại phía sau vài bước, nét mặt ngưng trọng, nói:
 
- Đạo hữu! Cái ngọc giản này đã có từ rất lâu vì vậy rất dễ vỡ. Đề phòng nó bị vỡ, tại hạ đã sử dụng thần thức mà bảo vệ nó.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình thản, chẫm rãi nói:
 
- Ngươi muốn cái gì?
 
Lão nhân cắn răng một cái, nói:
 
- Chỉ cần ngươi cùng ta liên thủ giết chết một người. Cái ngọc giản này ta sẽ cho ngươi.
 
- Tu vi thế nào? - Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên.
 
- Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, cảnh giới bán thần (đặt một chân vào Hóa Thần kỳ) - Lão nhân nói nhanh.
 
Vương Lâm đứng lên, nói một cách thản nhiên:
 
- Ngay bây giờ? Dẫn đường.
 
Lão nhân ngẩn người, hơi do dự một chút rồi nói:
 
- Được rồi! Vương đạo hữu xin mời theo ta. - Nói xong, thân thể hắn chợt bay lên không trung.
 
Trong nháy mắt, hai người liền rời khỏi Liên Mặc thành. Cách thành ba nghìn dặm có một vùng đất trũng. Chẳng mất nhiều thời gian, hai người đã xuất hiện ở hiện ở đó. Thần thức Vương Lâm thoáng đảo qua một cái trong lòng lập tức cười rộ. Vừa rồi, hắn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng. Người này biết mình từ trước thì chẳng có gì để nói. Nhưng trong cửa hàng kia, nữ tử đó vừa mới thấy hắn đã tiến lên khiến cho Vương Lâm vẫn cảm thấy khó hiểu.
 
Trong đám dân cư, hắn cũng từng thử dò xét. Tuy thần sắc của lão vẫn như thường, nhưng với thần thức mạnh mẽ của Vương Lâm liền nhận ra ngay được tâm thần của hắn hơi dao động một chút. Bây giờ, vừa mới nhìn quả nhiên đúng như mình đoán.
 
Dưới mặt đất có một cái trận pháp, bên trong có bốn vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang ẩn nấp.
 
- Đáng tiếc! Nếu tu sĩ trọc đầu không chết thì sáu người các ngươi có thể hợp thành Diệt Độn tru sát trận. - Giọng nói của Vương Lâm vẫn bình thản.
 
Lão nhân mũi ưng nhất thời biến sắc. Đúng lúc đó, Cực cảnh thần thức của Vương Lâm liền động. Lão nhân không kịp bóp nát ngọc giản, trong ánh mắt đã hiện lên một tia chớp màu đỏ.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.