Tiên Nghịch

Chương 279: Tiên giới toái phiến sụp đổ :



Vương Lâm đi tới chỗ hẹn gặp Tôn Lôi trong động. Hắn ngồi khoanh chân, thần thức tản ra tìm Tôn Lôi. Không lâu sau, hắn nhìn thấy Tôn Lôi cách đó khoảng nghìn trượng.
 
Lúc này, Tôn Lôi cực kỳ chật vật, toàn thân nhiều chỗ bị thương, có thể thấy trong người hắn có một bộ ngân giáp. Bởi vì hắn có áo giáp này nên tránh được hai lần truy kích.
 
Tay phải của hắn máu chảy đầm đìa, mất đi một ngón tay!
 
Lúc này, Vương Lâm đang ngồi khoanh chân, tạp trung thần thức, nháy mắt đảo qua. Tôn Lôi liền phát hiện ra, lập tức biến sắc, lộ ra vẻ khâm phục Vương Lâm.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, thân mình khẽ động, xuyên qua vách động, độn thổ rồi bay nhanh.
 
Tôn Lôi nhìn thấy, liền lấy ra một số viên đan dược, có vẻ đau lòng nhìn chúng rồi nuốt một hơi, vẻ mặt phức tạp, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
 
Khoảng cách nghìn trượng, đối với Hóa Thần tu sĩ mà nói là không xa, nhưng trong động phủ, có loại lực kỳ dị trở ngại, nên phải nửa nén hương sau, Vương Lâm mới xuất hiện ở chỗ Tôn Lôi.
 
Tôn Lôi lập tức sắc mặt nhăn nhó, mắt lộ ra vẻ âm trầm, nhìn Vương Lâm chằm chằm -Tôn huynh cứ việc thổ nạp, tại hạ canh giữ cho.
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
Hắn than thầm trong lòng " không biết Tôn Lôi dùng loại đan dược nào mà lúc nãy cơ thể suy yếu thế, giờ đã phục hồi tám phần?" Kể từ đó, Vương Lâm từ bỏ ý định ban đầu.
 
Tôn Lôi ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Vương Lâm sẽ nói ra lời này, trong lòng không tin, nhưng ngoài miệng cũng chậm rãi nói:
 
-Làm phiền đạo hữu.
 
Vương Lâm cũng không hai lời, ngồi xuống.
 
Tôn Lôi vẫn cẩn thận phòng bị, chậm rãi luyện hóa đan dược, một lúc sau, tu vi của hắn hoàn toàn khôi phục, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt có vẻ sáng hơn.
 
- Đạo hữu, tu vi đã khôi phục, ngươi và ta tính tiếp như thế nào?
 
Tôn Lôi đứng lên, nói.
 
Vương Lâm gật đầu, đứng lên, nhanh chóng quay lại động phủ, Tôn Lôi theo sát sau đó.
 
Trên đường đi, cả hai đều không nói nửa lời, một mạch bay thẳng tới hang động. Nhưng đúng lúc này, từ bên trong vô số tế ti bỗng nhiên lao ra.
 
Tôn Lôi ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói:
 
-Đạo hữu, ngươi hãy lui ra phía sau, lần này, ta sẽ ra tay!
 
Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức bay ra một chiếc hắc phiến (cây quạt màu đen).
 
Cây quạt không biết được làm bằng vật gì nhưng vừa mới đưa ra, lập tức xung quanh kể cả trên vách tường tràn ngập màn khí lạnh, nhanh chóng kết thành một tầng băng màu đen.
 
Màn băng đen không ngừng khuếch tán, trong nháy mắt liền đi vào trong người Vương Lâm. Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, Cấm Phiên run lên, lập tức thân thể tràn ngập màn sương đen bao quanh Vương Lâm và Tôn Lôi, hình thành một vòng phòng hộ. Hàn khí bay tới chỗ hai người liền tách ra.
 
Vương Lâm chớp chớp mắt, lặng lẽ móc trong túi trữ vật ra một tượng gỗ cổ kính không biết từ năm tháng nào.
 
Lúc này, tế ti lại theo hang động lao ra, số lượng không có gì là giảm bớt, tiến lên tấn công. Lúc này đây, tế ti màu đen lao lên phía trước, hiển nhiên là có ý niệm tiêu diệt đối phương.
 
Tôn Lôi thở sâu, hai tay nhanh chóng biến hóa pháp quyết, tay đặt tại mi tâm, lập tức nguyên thần dâng lên từ đỉnh đầu, một tay cầm lấy hắc phiến. Trong nháy mắt đó, nguyên thần lộ ra vẻ thống khổ, như thể hắc phiến này chính là một chiếc bàn là nóng bỏng vậy.
 
Nguyên thần cầm hắc phiến, hung hăng tiến về phía trước. Lập tức, luồng gió đen kịt cuộn theo trên tấm phiến thổi bay về phía đám tế ti.
 
Lập tức, đám tế ti dừng lại, một mảnh mảng hắc băng tràn ra. Trong chớp mắt, bao gồm cả chỗ Vương Lâm, khắp nơi băng đen bao phủ.
 
Tôn Lôi không nói hai lời, nguyên thần hướng ra cửa động, trong miệng cười nói:
 
- Đạo hữu, tại hạ pháp lực có hạn, chỉ có thể phong bế trong mười hơi thở, đi trước một bước, lát nữa tới cứu ngươi!
 
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt như có như không.
 
Tôn Lôi tính toán rất kỹ, thời gian dù dài như vậy nhưng giờ hắn mới xuất ra uy năng này. Mục đích của hắn là muốn dùng Vương Lâm làm mồi nhử, khiến đám tế ti phục hồi, đuổi giết Vương Lâm, còn mình thì tẩu thoát.
 
Nếu không, dù hắn lấy được bảo bối, thì đám tế ti sẽ điên cuồng truy sát đến cùng, khó lòng mà tẩu thoát. Dù sao nếu thực sự lấy được bảo bối, đám tế ti chắc chắn sẽ điên cuồng truy đuổi hơn nhiều, mức độ nguy hiểm chắc chắn hơn hai lần trước.
 
Hắn nghĩ rằng: sau khi lấy được bảo bối, cứ ném bộ hài cốt kia lên người Vương Lâm, để đám tế ti thấy, sẽ bỏ xa tìm gần.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe. Hắn luôn phòng bị người này, sao có thể để cho Tôn Lôi mãn nguyện. Tuy hắc băng là quỷ dị nhưng hắn đã sớm lấy tượng gỗ của lão già áo xanh ra.
 
Ngay trong thời khắc hắc băng phong ấn, Tuế Nguyệt Ý Cảnh (ý cảnh năm tháng) chí thượng của tượng gỗ lập tức phát huy hiệu nghiệm.
 
Trong ý cảnh năm tháng, thời gian cải biến do tâm. Đó mới là chỗ hùng mạnh của ý cảnh tuế nguyệt.
 
Vương Lâm đã nhiều năm tu luyện ở nghịch thiên không gian nên hắn có sự hiểu biết rất sâu với nghịch biến thời gian. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu khiến hắn có thể bắt chước được Tuế Nguyệt Ý Cảnh.
 
Một tia ánh sáng kì dị theo tượng gỗ khuếch tán ra, truyền vào bên trong phong ấn của hắc băng. Hắc băng lực tuy mạnh nhưng Vương Lâm không đối kháng với nó mà đã dùng Tuế Nguyệt Ý Cảnh khiến nó buông lỏng. Kể từ đó mặc dù có khó khăn, nhưng cũng không quá lớn.
 
Nương theo một tia Tuế Nguyệt Ý Cảnh, thân hình Vương Lâm không hề bị giam cầm như Tôn Lôi tưởng. Trong tiếng cười ha hả ngông cuồng của Tôn Lôi, thân thể Vương Lâm hoàn toàn bình thường, từ trong nhoáng cái đã đi ra ngoài.
 
Hơn nữa, so với Tôn Lôi, hắn còn nhanh hơn mấy lần. Khi xông lên bị một đám tế ti che lại, nhưng hắn xuyên qua, xuất hiện bên ngoài hang động.
 
-Tôn đạo hữu, đem Tẩy Linh Mộc cho tại hạ, để còn tiến vào.
 
Tôn Lôi ngẩn ra. Lập tức mặt hắn có chút khó coi. Hắn cũng là người quyết đoán, không nói hai lời, vỗ túi trữ vật ném Tẩy Linh Mộc ra.
 
Vương Lâm nhận lấy, tiến nhanh về phía hang động.
 
Tôn Lôi thầm mắng. Nhưng hắn cũng biết thời gian cấp bách. Hiện tại cần phải nắm chặt thời gian, vì thế vội vàng vọt vào trong. Hắn tiến vào hang động. Đầu tiên, nhìn thấy Vương Lâm đang cầm lấy thiết phiến màu vàng trên ngực thi hài, hắn không nói hai lời liền chụp lấy kiếm tiên. Nhưng hắn vừa mới đụng tới lập tức kêu thảm một tiếng. Toàn bộ tay phải. lập tức xuất hiện vô số huyết điểm.
 
Vương Lâm cũng không quan tâm. Trong nháy mắt, Vương Lâm xoay người rời khỏi động, cấm phiên trong tay hóa giải màn sương đen. Trong động lập tức cấm khí chi long lao ra bao vây lấy Vương Lâm. Bỗng nhiên thân hình hắn hướng về phía trước, phá tan mà đi.
 
Tôn Lôi hai mắt đỏ bừng. Không cam lòng, khẽ quát một tiếng, hắn chộp vào phía trên kiếm tiên. Bỗng nhiên hắn kêu thảm một tiếng. Tay phải bị một trận kim quang đả thương, ánh sáng từ đó gây ra nhiều vết thương. Thậm chí cả trước ngực cũng bị kim quang đâm trúng. Ngân giáp trên người lập tức bị hòa tan Tôn Lôi lập tức thu tay lại vứt bỏ kiếm tiên. Hắn phẫn nộ gào thét. Ở trong hang động, hắn đã thầm tính toán. Thời gian đã qua đi tám hơi thở, vẫn còn cơ hội. Nếu không nhanh e là sẽ nguy hiểm.
 
Nhưng không như hắn tính, chỉ trong nháy mắt, đám tế ti vừa khẽ động, lập tức từ bên trong hắc băng lao ra, phát ra một tiếng chói tai, gầm rú hướng về phía hắn.
 
Tôn Lôi quá sợ hãi. Ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin. Bảo vật của sư môn nói là mười hơi thở thì tuyệt đối là mười hơi thở, sao mới tám hơi thở đã buông lỏng.
 
Hắn không biết rằng, bởi vì hấp thụ lôi cầu khiến tế ti màu đen có một ít thiên địa uy năng khiến mười hơi thở giảm một hơi thở. Đồng thời, Vương Lâm sử dụng Tuế Nguyệt Ý Cảnh của pho tương gỗ khiến hắc băng chầm chậm lại, lại mất đi một hơi thở nữa.
 
Tôn Lôi khiếp sợ, chợt lao đi nhưng không còn kịp. Tế ti màu đen lao tới, lập tức một bóng ma tử vong bao phủ lấy hắn. Nhất là khi hắn nhìn trên đỉnh đầu, Vương Lâm đang mau chóng rời khỏi, cảm giác không cam lòng mãnh liệt dậy lên trong tim.
 
Hắn như điên cuồng. Không nói hai lời,vỗ trán một cái. Một hạt ngọc màu đen liền từ trán khuyếch tán ra. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hơi đau lòng.
 
Hắc châu do hắn tu luyện mấy trăm năm sau khi đạt tới Hóa Thần ngưng kết mà ra. Theo công pháp này, hạt châu đó sẽ trở thành vật trọng yếu như nguyên thần thứ hai. Không có nó, tu vi của hắn lập tức sẽ thụt giảm nghiêm trọng, từ Hóa Thần trung kỳ lập tức hạ xuống tới Nguyên Anh kỳ.
 
-Bạo!
 
Tôn Lôi nhắm mắt lại.
 
Hắc châu lập tức lóe ra. Trong nháy mắt. " ầm" một tiếng, bọt khí trào ra. Một đạo sóng gợn màu đen lập tức khuếch tán. Đám tế ti đứng mũi chịu sào lập tức hét lên một tiếng, co rút thành một quả cầu, rất khó khăn ngăn trở sóng gợn.
 
Nhưng đám tế ti ở giữa hắc băng mới khôi phục hành động thì không hề có bất cứ dãy dụa gì, cứ thế tiêu tan dưới tấn công của gợn sóng đó.
 
Thậm chí vách động bốn phía cũng sụp đổ hoàn toàn, không còn gì.
 
Uy năng từ vụ nổ của hạt châu đã đạt đến điểm giới hạn của tiên giới toái phiến này. Lập tức, thiên địa trong toái phiến vỡ tan, ầm ầm sụp đổ.
 
Vết nứt càng lúc càng lớn, không gian bên trong trở nên vô cùng vô tận.
 
Trên mặt đất dung nham như bùng nổ.
 
"Ầm" một tiếng, trời đất rung chuyển, dung nham phóng lên cao, ánh sáng bắn theo bao phủ trời đất.
 
Ngay sau đó. Tảng lớn dưới chân Tôn Lôi sụp xuống, như bị nuốt sống, cả người lẫn bọt khí biến mất tại chỗ chỉ trong nháy mắt, không biết đi tới đâu nữa.
 
Vương Lâm đang bỏ chạy. Lập tức phát hiện phía dưới truyền đến một lực lượng có tính hủy diệt. Cùng lúc đó kỳ lực trói buộc thuấn di bốn phía lập tức sụp đổ.
 
Hắn cả kinh trong lòng, không nói hai lời, đang muốn thuấn di, nhưng lập tức liền nhanh chóng đứng dậy. Hắn cảm giác được chấn động từ bốn phía, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
 
"Tiên giới toái phiến sụp đổ?" Vương Lâm đoán ngay ra, cũng may hắn đã không dùng thuấn di, nếu không thì thật là đáng sợ.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.