Tiên Nghịch

Chương 327: Thuộc tính mộc



Hắn đang gặp phải tình cảnh khốn khó. Mặc dù như thế, hắn vẫn đang duy trì tinh thần, tập trung điều khiển la bàn, không ngừng bỏ chạy.
 
Thực vật ở mi tâm Vương Lâm sinh trưởng như yêu dị. Từng đạo hoa văn phát triển lan ra toàn thân, thậm chí cả trên lưng cũng có.
 
Những hoa văn đó tạo thành từng hình vẽ kì quái, lan tràn khắp nơi, rễ còn cắm vào thịt.
 
Vương Lâm vẻ mặt thống khổ, hắn mở to hai mắt, hai tay bấm tay niệm thần chú. Một lúc lâu sau, trong mắt hắn thoáng hiện tia hồng quang, nhưng lại có một tia trong sáng.
 
Chẳng qua trong ánh mắt hắn có một đạo ký hiệu hiện lên, thoạt nhìn thật kì quái.
 
"Ký hiệu này thật quái ác!" Vương Lâm thầm nghĩ, sắc mặt âm trầm, tay sờ hoa văn trên lưng.
 
Trong thân thể hắn, ký hiệu đã lan ra toàn bộ nguyên thần, như một tấm lưới lớn bao lấy toàn bộ nguyên thần . Hoa văn phía trên làn da chẳng qua là nơi nguyên thần ẩn thấu ra mà thôi.
 
" Ký hiệu này như thể một sinh mạng bình thường, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn." Vương Lâm trầm mặc, điều chỉnh linh lực trong cơ thể một hồi lâu. Sau khi linh lực trong cơ thể vững vàng, tay phải hắn đặt lên Xạ Thần Xa, lập tức chiếc xe này hóa thành vòng tay, rơi vào trong tay hắn.
 
Tiêu hao một khối linh thạch cực lớn để chống cự lực hút của xe, sau đó ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang. Hắn quay đầu lại nhìn, phía sau là một mảnh hư vô.
 
Hắn có thể cảm giác được, lão già lưng gù kia đang bám theo sau, hơn nữa ngày càng gần.
 
Nếu không có Tinh La Bàn siêu tốc độ, sợ là đã sớm bị lão già lưng gù đuổi kịp.
 
"Âm hồn không tiêu tan!" Vương Lâm thầm mắng. Đã liên tục bỏ chạy gần một tháng nay, Vương Lâm cảm giác như chạy trối chết thời còn đang ở Trúc Cơ kỳ.
 
Trong túi trữ vật, bảo bối rất nhiều, hơn hẳn ngày xưa. Linh đan diệu dược, các loại linh thạch đều có thể khôi phục tu vi. Hiện tại linh lực hao tổn nghiêm trọng, tốc độ giảm bớt rất nhiều nên bị đối phương đuổi theo.
 
Chẳng qua, đan dược dù có dùng cũng chỉ có tác dụng trong một ngày. Một khi đan dược linh thạch dùng hết,linh lực sẽ tiêu hao, không thể sử dụng Tinh La Bàn. Như vậy chờ đợi, hắn chỉ có đường chết.
 
Chạy! chỉ có chạy. Trừ cuộn tranh không thể sử dụng, tất cả pháp bảo đều không có hiệu quả đối với đối phương.
 
Hiện tại đối phương không thể đuổi kịp. Lần này biến thành một cuộc chiến thi xem ai tiêu hao nhiều hơn, ai không kiên trì nổi nữa sẽ là kẻ thua.
 
Vương Lâm nghĩ thầm, ánh mắt chợt lóe, điều khiển Tinh La Bàn, tiếp tục bay nhanh.
 
Tính toán ra được đây là cuộc chiến về tiêu hao, Vương Lâm ăn đan dược cực kỳ cẩn thận, tranh thủ thời gian hiệu lực của dược liệu tới mức tối đa, cho dù chỉ là một chút thời gian ngắn nhất cũng không lãng phí.
 
Phía sau lão già lưng gù vẫn tiếp tục truy kích, hắn càng đuổi càng kinh ngạc: "Không ngờ tên tiểu tử này lại có thể duy trì được tốc độ với thời gian lâu như vậy". Dù lão biết là Vương Lâm dùng pháp bảo, nhưng pháp bảo nào cũng cần tiêu hao linh lực.
 
Đằng này hắn lại điều khiển pháp bảo lâu như thế, trong lúc còn bị kí hiệu khống chế. Thật là hiếm thấy.
 
"Người này thân thế nhất định là đệ tử của một phái lớn, nói không chừng chính là đệ tử của Chu Tước Quốc. Hừ, lão phu nhất định phải luyện hắn thành phù khôi, đến lúc đó nhất định sẽ thu được hiệu quả kỳ diệu.".
 
Năm ấy, những người của Tiên Di Tộc ở Chu Tước Quốc đã dùng một thần thông nào đó để đi từ tầng thứ nhất rời khỏi mặt đất, nhưng chỉ có phù khôi mới có thể đi lên. Năm đó, người mà Vương Lâm phát hiện ở ngoài Tiên Di Sơn đúng là phù khôi nhưng cũng chỉ là bậc thấp mà thôi.
 
Đó cũng là nguyên nhân mà sau khi giết chết kẻ địch, Tiên Di Tộc đều thu lấy thi thể. Nếu không, sợ là toàn bộ Tu Ma Hải và các quốc gia lân cận đều đã sớm bị Tiên Di Tộc giết hại sạch sẽ, cũng sẽ không vì tìm kiếm yêu thú mà đánh nhau Lão già lưng gù trong mắt lóe ra kỳ dị ánh sáng, bay nhanh ở phía sau tiếp tục truy kích.
 
" Tiểu bối này nhất định có nhiều đan dược, tuy nhiên dù nhiều tới đâu thì dùng mãi cũng phải hết. Đó là lúc lão phu sẽ luyện ngươi thành phù khôi." Lão già lưng gù hừ nhẹ một tiếng.
 
Không gian nơi đây vô cùng tận. Vương Lâm phi thẳng, không hề nhìn thấy bờ bến. Bốn phía đều giống như lúc hắn tiến vào, vẫn tối đen một mảnh, không có thứ gì sinh sống.
 
Cả ngày nay, Vương Lâm đang điều khiển la bàn bỏ chạy, bỗng nhiên biến sắc, mi tâm của hắn lóe ra thực yêu dị vật, trong người hoa văn mấp máy vùng lên.
 
"Lại phát tác!" Vương Lâm vừa phải điều khiển la bàn, vừa phải toàn lực hạn chế kí hiệu phát tác.
 
Hồi lâu, khi hắn mở hai mắt, ký hiệu trong đồng tử càng nặng hơn. Toàn bộ mu bàn tay gần như bị ký hiệu che kín. Giờ phút này nếu có tu sĩ nhìn thấy hắn, chắc chắn cho rằng Vương Lâm là bộ tộc Tiên Di!
 
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, thoáng giận dữ, hắn cảm giác được, hoa văn phía trên nguyên thần đã phát tác và lan tỏa khắp nơi.
 
Một khi toàn bộ nguyên thần bị hoa văn này bao vây, hắn sẽ hoàn toàn biến thành phù khôi theo như lời lão già gù kia.
 
Từ khi tiến vào vùng đất Tiên Di, Vương Lâm nhìn thấy không ít phù khôi, tất cả bọn họ hai mắt lộ ra hồng quang, phát ra sặc mùi thú tính. Người không giống người quỷ không giống quỷ.
 
Vương Lâm trong lòng lo lắng, hắn biết, nếu tiếp tục thế này, sợ là đan dược dùng hết, nguyên thần của hắn sẽ bị hoa văn bao vây.
 
Hắn sờ sờ túi trữ vật, bên trong có một chiếc ngọc giản, là mà Đại Trưởng Lão của Thi Âm Tông tặng cho, có thể triệu tập lão tới một lần để bảo toàn tính mạng, song hiện tại chính hắn cũng không biết thân mình đang ở đâu. Làm sao có thể dùng ngọc giản triệu tập Đại Trưởng Lão đó tới chứ?
 
Hắn âm trầm, hai mắt chợt lóe hào quang lạnh lẽo. Vương Lâm tu luyện gần năm trăm năm, chuyện sống chết gặp rất nhiều nên tính cách rất kiên cường, giờ phút này tuy là khủng hoảng, nhưng ý nghĩ của hắn lại càng bình tĩnh hơn.
 
"Lúc này quan trọng nhất là cần phải loại bỏ hoa văn ra khỏi cơ thể!" Vương Lâm khoanh chân ngồi trên Tinh La Bàn, hai mắt chớp động, tĩnh tâm cân nhắc.
 
"Hoa văn này có từ thực vật trên mi tâm. Tất cả dã nhân của Tiên Di Tộc, trên mi tâm đều có từ thực vật đó. Nếu là thực vật, dù là ký hiệu biến ảo thế nào, đều là thuộc tính mộc" Vương Lâm trầm ngâm.
 
Trong giờ phút nguy hiểm này, hắn nhớ lại: Năm đó hắn đã từng gặp một cảnh tượng tương tự, lúc trước hắn còn là Trúc Cơ kỳ, đã gặp hoang thú hỏa linh trong lòng đất dung nham nóng chảy ở Hỏa Phần Quốc.
 
Hỏa linh cắn nuốt toàn bộ thân thể tu sĩ để hoàn thiện bản thân. Lúc trước, trong nháy mắt khi hắn sắp bị hỏa linh cắn nuốt, hạt châu thiên nghịch đột nhiên mở ra, hấp thu hỏa linh, đồng thời thuộc tính hỏa trở nên đại viên mãn.
 
Nghĩ đến đây, Vương Lâm quyết định thử một lần. Hắn thở sâu, tay phải điểm tại mi tâm, trong miệng nhẹ thở:" Thiên nghịch!"
 
Lập tức, một hạt châu màu xám chậm rãi bay ra từ mi tâm của hắn. Trên hạt châu có vài đồ án hình lá cây. Trừ điều đó ra thì hạt châu này thoạt nhìn cực kỳ bình thường, không có gì đặc biệt.
 
Nhìn thấy lá cây trên hạt châu thiên nghịch, Vương Lâm khẽ quát một tiếng, linh lực trong cơ thể tràn trề truyền đến Tinh La Bàn, Tinh La Bàn tăng tốc, chợt lóe lên lao nhanh về phía xa.
 
Lập tức Vương Lâm liền thu hồi linh lực. Hắn biết thời gian cấp bách, giờ phút này nương nhờ tốc độ cực nhanh của Tinh La Bàn, mặc dù hắn thu hồi linh lực nhưng Tinh La Bàn vẫn chuyển động theo quán tính bay đi một khoảng xa.
 
Đoạn thời gian này tuy rất ngắn, nhưng cũng là lựa chọn duy nhất của Vương Lâm lúc này.
 
Thu hồi linh lực, Vương Lâm toàn tâm đắm chìm bên trong nguyên thần, không ngừng hướng về mi tâm nhằm loại bỏ hoa văn ra khỏi cơ thể.
 
Rất nhanh, ở mi tâm của hắn xuất ra thực vật yêu dị đó. Một đám lá cây thật nhỏ đang chầm chậm sinh trưởng.
 
Ở phía sau, lão già lưng gù lập tức nhận thấy Vương Lâm giảm tốc độ, hừ nhẹ một tiếng, lão sải bước về phía trước đuổi theo.
 
Trên người Vương Lâm, hoa văn quỷ dị mấp máy, khi thì hướng mi tâm co rút lại, khi thì lại tiếp tục lan tràn. Mỗi một lần mấp máy, Vương Lâm lại run lên, nhăn mặt vẻ khổ sở.
 
Ở mi tâm của hắn, thực vật kia thấy càng ngày càng rõ ràng.
 
Phiến lá cây thứ nhất mở ra, phiến lá cây thứ hai đã duỗi thân.
 
Bỗng nhiên, Vương Lâm mở to hai mắt, lộ ra vẻ điên cuồng, một tia tỉnh táo ẩn sâu bên trong đang nhanh chóng tiêu tan. Hắn hét lớn một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm hạt châu thiên nghịch.
 
Tia tỉnh táo trong mắt hắn chậm rãi tiêu tan, nhưng lập tức ngưng tụ lại, cứ thế lặp đi lặp lại. Vương Lâm người đẫm mồ hôi, quần áo ướt nhẹp.
 
Hắn đánh cuộc, mặc dù là ký hiệu biến ảo, nhưng cũng là thuộc tính mộc, một khi thuộc tính mộc thì hạt châu thiên nghịch là có thể hấp thu.
 
Nếu sai, như vậy hắn sẽ lập tức toàn lực áp chế hoa văn.
 
Lão già lưng gù vẫn truy kích phía sau, lão quan sát, ánh mắt lộ ra vẻ nhạo báng. Lão tin rằng, với loại phù mà lão đã hạ, trừ khi có người tu vi cao hơn lão một bậc, nếu không sẽ không có ai giải quyết được. Lão nhún chân tiếp tục đuổi theo.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.