Tiên Nghịch

Chương 333: Chủ nhân Băng Tuyết Thần Điện (*)



(*) Tên do Dịch giả đặt!
 
- Không quản ngươi từ chỗ nào đạt được, hôm nay đều phải chết! Lão phu, Tư Đồ Nam!
 
Bóng người hắc khí kia nói xong, tốc độ cực nhanh, đã tiến đến, xông vào trong phạm vi của bảo tháp, tay phải hướng về đầu của Vương Lâm quét đến. Vương Lâm áp chế khiếp sợ ngập trời trong lòng, miệng hét lớn:
 
- Lùi!
 
Lập tức, môt tia thần niệm tu vi Vấn Đỉnh của Chu Dật từ trong Bảo tháp truyền ra. Bóng người do hắc khí hoá thành như bị va chạm thật mạnh, cứng rắn dừng lại ba tấc trước người Vương Lâm. Hắn không cam lòng hét lớn một tiếng, thân mình hướng ra phía ngoài lao đi.
 
Trong lúc lao ra, hắc khí dần tiêu tan, chỉ còn lại một cánh tay cụt, nắm lấy Liêu Phàm đang khiếp sợ nhìn cảnh tượng vừa rồi, biến mất ở bên ngoài sơn cốc.
 
Vương Lâm kinh ngạc nhìn thân ảnh đối phương dần khuất xa, lẩm bẩm:
 
- Tư Đồ Nam… Không có khả năng, tại sao lại như thế… Tâm thần hắn đại loạn, tay phải triệu hồi đem lông chim thu lại, mơ màng đi về bên trong thung lũng.
 
Ngồi dưới Bảo tháp, hắn ngẩng đầu nhìn không trung. Những cảnh tượng lúc còn một chỗ với Tư Đồ Nam lần lượt hiện lên trong đầu.
 
- Tư Đồ Nam… Hắn nói hắn chính là Tư Đồ Nam… Từ trong Bảo tháp, Chu Như lộ cái đầu nhỏ ra, sau khi liếc nhìn Vương Lâm một cái liền nhu thuận đi ra, ngồi đối diện với Vương Lâm. Mấy năm nay, chưa bao giờ nàng nhìn thấy thúc thúc này có biểu tình như thế. Như là mê mang, lại như đang hồi tưởng ký ức.
 
Ngồi một hồi, Chu Như đứng lên, chớp mắt, rón ra rón rén chạy đến gian bếp. Khi đi ra, trong tay cô bé có một cái bát lớn, bên trong đầy thức ăn.
 
- Hừ, thúc thúc không cho ta để thần tiên tỷ tỷ ăn thì ta sẽ lặng lẽ đi vậy.
 
Nàng đi vòng ra phía sau Vương Lâm, chui vào Bảo tháp, lập tức reo lên một tiếng.
 
- Tư Đồ Nam… Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, tay phải điểm lên mi tâm. Hắn lập tức hoá thành ánh sáng bảy màu, biến mất tại chỗ.
 
Bên trong Thiên nghịch không gian, những vật sáng kỳ dị bốn phía vẫn như cũ. Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt qua một cái, sau khi hiện ra liền đạp bước đi tới.
 
Không lâu sau, hắn liền đi đến chỗ Nguyên Anh của Tư Đồ Nam.
 
Nguyên Anh thật lớn của Tư Đồ Nam ở bên cạnh hồn phách của cha mẹ hắn, phát ra ánh sáng dìu dịu, khiến cho tâm tình của Vương Lâm cũng dần bình ổn lại. Hắn hướng về hồn phách của cha mẹ dập đầu, yên lặng một hồi lâu rồi mới chuyển ánh mắt nhìn sang Nguyên Anh của Tư Đồ Nam.
 
Tư Đồ Nam khoanh chân ngồi đó, hai mắt nhắm chặt, trên người vẫn ảm đạm như trước. Tuy thời gian trôi qua rất lâu cũng chỉ có thể coi là khôi phục được tí chút mà thôi.
 
- Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam, lẩm bẩm nói:
 
- Nguyên Anh của Tư Đồ Nam ở đây, như vậy người nọ vì sao lại tự nhận chính mình là Tư Đồ Nam… Chẳng lẽ là người trùng tên, trùng họ. Nhưng nếu thế thì sao đối phương cũng có thể sử dụng Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết… Vương Lâm trầm mặc, lộ ra vẻ trầm ngâm. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng.
 
- Tư Đồ Nam từng nói qua, hắn cùng với vài vị tu sĩ đến từ bên ngoài Chu Tước tinh tranh đoạt Thiên nghịch châu, sau đó thân thể bị phá nát, không thể không vứt bỏ, Nguyên Anh thì tiến vào bên trong Thiên nghịch châu mới tránh được một kiếp!
 
Ánh mắt Vương Lâm ngày càng sáng lên, nhớ tới cánh tay cụt vừa rồi, hắc khí là từ đoạn trên cánh tay tán phát ra. Bóng người tự xưng là Tư Đồ Nam cũng là từ đoạn trên của cánh tay cụt kia biến ảo ra.
 
- Có thể thân thể của Tư Đồ Nam bị người ta lấy đem luyện hoá, do đó sinh ra một tia thần thức?
 
Trong lòng Vương Lâm táo tợn thầm đoán, nhưng cũng không xác định được. Hồi lâu sau, hắn thở dài một tiếng, nhìn Nguyên Anh của Tư Đồ Nam, cười khổ nói:
 
- Tư Đồ Nam tiền bối, cái kia nếu đúng là đoạn tay cụt của ngươi thì ngược lại ta cũng có chút tin tưởng lời trước đây ngươi nói với ta rằng ngươi là đệ nhất cao thủ của Chu Tước tinh!
 
Vương Lâm lắc đầu. Từ trước tới này, hắn vẫn thuỷ chung không quá tin lời nói của Tư Đồ Nam. Hơn nữa, càng tu luyện, ý nghĩ này càng sâu sắc. Danh hiệu đệ nhất cao thủ của Chu Tước tinh vốn đã định rồi.
 
Trừ khi năm đó Chu Tước Tử thừa nhận, nếu không Tư Đồ Nam không thể là cao thủ đệ nhất được.
 
Hơn nữa Tư Đồ Nam ở trong Thiên nghịch không gian đã vô số năm. Dù năm đó hắn thực sự là đệ nhất cao thủ thì hiện tại, với ngần ấy năm trôi qua, sợ giờ cũng không có đủ khả năng nữa.
 
Trầm mặc một lúc, Vương Lâm lại than lên một tiếng rồi ra khỏi Thiên nghịch không gian.
 
Tuyết Vực quốc.
 
Băng Tuyết Thần Điện là một toà cung điện được chế tác hoàn toàn từ băng tuyết. Một người đàn ông thoạt nhìn cực kỳ bình thường đang ngồi ở ghế trên. Trước người hắn có môt bộ đồ uống trà màu đỏ sậm.
 
Phía dưới có hai người, một nam một nữ đang đứng. Tóc của cả hai đều bạc trắng, đứng thẳng bất động.
 
Người đàn ông trung niên cầm lấy ống trúc một bên, nhẹ nhàng đổ ra một đám lá trà, tay phải cầm một khối băng một bên đặt bên trong ấm trà. Hắn điểm một cái, khối băng lập tức hoà tan, trở nên sôi bùng lên.
 
Một mùi vị đắng chát lập tức từ trong ấm trà dâng lên, tràn ngập ra cả toàn bộ đại sảnh.
 
Người đàn ông trung niên cầm lấy ấm trà, đem toàn bộ nước bên trong đổ ra, rồi lại cho một khối băng khác vào. Sau khi thúc dục khiến nó sôi lên, một cỗ mùi hương kỳ dị lập tức dâng lên, đem mùi vị đắng chát trong đại điện xua tan hoàn toàn.
 
Toàn bộ đại điện bị một mùi hương nồng nàn bao phủ, thậm chí ở bên ngoài đại điện, mùi hương này cũng không tiêu tán.
 
- Hương vị của Thiên khuyết vũ ti, dù mỗi ngày đều được thưởng thức cũng không chút nhàm chán. Đáng tiếc, loại trà này quá ít, ở Chu Tước quốc ta cũng chỉ ngẫu nhiên được tặng một ít mà thôi. Vận khí của hai người các ngươi không tồi, lại đây nhấm nháp một chút đi.
 
Người đàn ông trung niên nói xong, cầm lấy ấm trà, rót ra ba chén.
 
Một ấm trà chỉ có thể phân ra ba chén, còn lại cũng không bao nhiêu.
 
Hai người phía dưới liền bước lên trước, đều tự cầm lấy một chén, cẩn thận thưởng thức. Chẳng qua, lão bà kia cũng không tập trung. Sau khi uống một ngụm, không ngại ngần nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên nói:
 
- Tông chủ, trà cũng đã uống rồi, mời người ra tay bắt giết tên Tằng Ngưu kia!
 
Người đàn ông trung niên có chút đau lòng khi thấy lão bà đã lãng phí mất một chén trà, thở dài:
 
- Tên Tằng Ngưu kia chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, nếu không phải từ trên Chu Tước Sơn đưa tin, không cho người ta động đến hắn, đã sớm có người đến lấy đi tính mạng của hắn rồi!
 
- Nhưng là không ngờ hắn dám chặt đi một tay của Hồng Điệp. Hồng Điệp là hy vọng của Tuyết Vực quốc chúng ta. Tông chủ, người đừng quên, sở dĩ người có thể đạt đến Anh Biến kỳ chính là nhờ có Hồng Điệp.
 
Lão bà kia ngẩng đầu lên nói.
 
Về phần lão già bên cạnh lại cứ cúi đầu uống trà, một chữ cũng không thốt ra.
 
- Ánh mắt của người đàn ông trung niên dần dần lạnh xuống, nhìn chằm chằm vào lão bà, chậm rãi nói:
 
- Ta sẽ không quên, nhưng cũng không cần ngươi nhắc nhở ta!
 
Lão già trầm mặc không nói, hồi lâu sau mới lên tiếng:
 
- Còn mời Tông chủ ra tay!
 
Người đàn ông trung niên cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm nói:
 
- Tên Tằng Ngưu này có Lôi Oa, có hai chiếc Linh Đang pháp bảo, có một cây tiểu kỳ có thể biến ảo ra vô số cấm chế, còn có một thanh phi kiếm vô kiên bất tồi (1). Mặt khác, căn cứ vào tin tức mới nhất từ Liêu Phàm, tên Tằng Ngưu này còn nắm giữ công pháp của Hoàng Tuyền đạo ngày xưa. Hết thảy đều là thứ yếu, quan trọng nhất là trong tay Tằng Ngưu có một vật. Vật ấy dù nói chỉ là một cái tiểu kỳ nhưng tồn tại một cỗ khí tức có thể huỷ diệt mọi thứ.
 
(1) vô kiên bất tồi: kiên cố không thứ gì có thể phá huỷ.
 
Lão bà ngẩn ra, ánh mắt chớp lên, nói:
 
- Hoá ra Tông chủ vẫn đã điều tra về người này!
 
Người đàn ông trung niên gật đầu nói:
 
- Có thể được Chu Tước Sơn nhìn trúng, đưa ra yêu cầu muốn chiến một trận với Hồng Điệp, ta há có thể không chú ý được sao?! Danh hiệu Chu Tước nhất định phải thuộc về Hồng Điệp, ta há có thể để cho người khác phá huỷ sao?! Ta phái Liêu Phàm lấy pháp bảo của ta đến dò xét hắn rốt cuộc cũng là nhằm tìm hiểu cùng một sự việc.
 
Lào bà cung kính cúi đầu, không nói thêm câu gì.
 
- Chẳng qua, hiện tại không phải là lúc ra tay giết hắn. Đợi sau khi hắn đánh một trận với Hồng Điệp, đến lúc đó bất kể hắn thắng hay thua ta đều tự mình ra tay, giết chết hắn. Hơn nữa người này am hiểu phương pháp đào tẩu. Ta ở Cự Ma Tộc biết được một tin tức. Trong tay hắn đang nắm giữ Tinh La bàn của Cự Ma Tộc. Có thứ này, một khi hắn xé rách không gian, tiến vào bên trong hư vô, trừ khi Anh Biến hậu kỳ lão quái ra tay nếu không thì không ai có thể truy tìm được hắn.
 
Người đàn ông trung niên lại uống một ngụm trà, chậm rãi nói.
 
- Lão bà nhướn mày, ngẩng đầu lên nói:
 
- Vậy ý của Tông chủ là?
 
- Muốn giết hắn thì một lần phải thành công. Ta nếu ra tay, hắn chắc chắn sẽ chạy trốn. Do đó một khi ra tay, trước đó ta sẽ phải bố trí một đại trận để phòng ngừa hắn xé rách không gian. Đồng thời mời Cự Ma Tộc ra mặt. Khi đó, có hai Anh Biến kỳ tu sĩ, dù người này có thần thông bằng trời cũng chỉ là một Hoá Thần kỳ tu sĩ mà thôi. Có thể nắm chắc giết chết hắn! Bản Tông chủ nếu không ra tay thì thôi, một khi ra tay nhất định phải thành công.
 
Người đàn ông trung niên bình thản nói.
 
Vẻ cung kính trên mặt lão bà càng đậm.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.