Tiên Nghịch

Chương 338: Chiến xa nộ



Vương Lâm cười ha hả, nói :
 
- Hồng Điệp, độc chú cắt cánh tay ngươi còn chưa hóa giải được, chỉ mượn linh lực để áp chế.
 
Hồng Điệp sắc mặt âm trầm, hừ nhẹ một tiếng. Từ trước tới giờ, nàng và Vương Lâm đã gặp nhau mấy lần, chưa bao giờ nói thắng được hắn một câu. Vì thế nàng không nói gì nữa, mà khống chế người khổng lồ múa roi đánh vào khoảng không phát ra những tiếng ba ba, tạo thành từng trận sóng gợn.
 
Sau một lát, linh lực trong cơ thể của Vương Lâm đã hồi phục. Hắn ánh mắt chợt lóe, trong tay lấy ra một vật, đúng là cánh tay bị đứt của Hồng Điệp. Hắn lầm bẩm trong miệng, tay trái bấm quyết, điểm lên cánh tay một cái. Lập tức toàn bộ cánh tay này phát ra những luồng khí yêu dị, phía trên xuất hiện rất nhiều ký hiệu chú pháp.
 
- Bạo!
 
Tay trái Vương Lâm vỗ lên cánh tay kia, miệng quát.
 
Lập tức, Hồng Điệp đang truy kích phía sau giữa lông mày chợt lóe lên một tia màu đen. Hồng Điệp thân mình run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giọng nàng the thé nói :
 
- Tằng Ngưu, ta không giết được ngươi, ta không phải là Hồng Điệp!
 
- Áp chế đi, để ta xem ngươi có thể áp chế đến trình độ nào! Bạo, bạo, bạo!
 
Vương Lâm cười lạnh, quát to.
 
Lập tức, tia màu đen giữa lông mày của Hồng Điệp lập tức lan tràn. Trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp của Hồng Điệp bị tia màu đen này xuyên qua.
 
- Ngươi… … Hồng Điệp phun ra một ngụm máu đen. Nàng quả thật rất e dè chú pháp trên cánh tay cụt. Cho nên lúc trước ra tay, nàng luôn hạ quyết tâm tốc chiến tốc thắng. Đáng tiếc, những tính toán này lại không thành công. Vô tình cuộc chiến của hai người lại không diễn ra như theo Hồng Điệp tưởng tượng.
 
Một tia chớp lóe lên, lại một tiếng hét lớn :
 
- Bạo!
 
Lập tức, cánh tay cụt trong tay hắn kêu ầm một tiếng, nổ tung. Cánh tay nổ không hề có máu mà chỉ hóa thành một đám bụi đen, tiêu tan ra bốn phía.
 
Cánh tay cụt nổ tung khiến cho chú pháp trong cơ thể Hồng Điệp toàn bộ được đốt lên. Hồng Điệp lại phun ra một ngụm máu đen rất to, trên mặt khí đen dày đặc.
 
Thân mình Vương Lâm dừng lại một chút, không hề chạy trốn mà mượn cơ hội này ném Khu Thú Quyển trong tay phải ra. Lập tức chiếc vòng hóa thành một đạo tàn ảnh, đùng một cái, biến thành một chiếc chiến xa.
 
Thú Hồn phía trên lập tức rít gào mà ra, hai mắt màu đỏ nhìn Vương Lâm và người khổng lồ kia.
 
Giờ phút này, Vương Lâm không thể lo lắng đến vấn đề bị bại lộ nữa, thủ thắng mới là quan trọng.
 
Chiến xa sau khi xuất hiện, cần có thời gian để mở. Thân mình Vương Lâm khẽ động, tay phải nắm tiên kiếm, trong nháy mắt chém về phía trước.
 
Một đạo kiếm quang điên cuồng xuất ra, mang theo tiếng gào thét xé gió, lập tức chém vào trên thân mình người băng tuyết khổng lồ.
 
- Ầm!
 
Người khổng lồ lui về phía sau mất trượng, trước ngực xuất hiện một vết kiếm. Hồng Điệp nhắm nghiền hai mắt, đang toàn lực áp chế chú pháp.
 
Thân mình Vương Lâm chợt lóe lên, tiến về phía trước. Lại thêm một chém, kiếm quang trong nháy mắt loang loáng phóng ra.
 
- Ầm!
 
Sau tiếng vang lớn, thân mình người khổng lồ lại thoái lui. Hồng Điệp lúc này cố gắng mở hai mắt, ác độc nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong miệng khẽ đọc một chú ngữ. Lập tức hai mắt người khổng lồ ánh lên u quang, Hồng Điệp không còn khống chế người khổng lồ nữa mà toàn lực áp chế hắc khí.
 
Người khổng lồ lập tức chuyển động thân mình, hắn vung tay lên, lập tức hư ảnh cây nhuyễn tiên xuất hiện.
 
Vương Lâm không một chút do dự, lập tức đưa kiếm chắn ở trước người. Nhưng nghe ầm một tiếng, thân mình Vương Lâm lui ra phía sau hơn mười trượng. Tiên Kiếm tuy không hư hại gì, nhưng thân mình Vương Lâm phải chịu đựng một lực đạo rất lớn, lập tức miệng phun ra máu tươi.
 
Đúng lúc này, người khổng lồ kia đạp chân một cái, bất ngờ từ trên không nhảy tới trước Vương Lâm. Hắn gào lên một tiếng, nắm tay vung lên, bên trong nắm tay loang loáng hư ảnh của cây nhuyễn tiên.
 
Sắc mặt Vương Lâm dữ tợn, tiên kiếm trong tay phải lập tức vung ra hóa thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt tấn công tới.
 
Đúng lúc nắm tay khổng lồ kia sắp đánh đến thân người, trong nháy mắt tiên kiếm chợt lóe lên, quét ngang qua cánh tay phải của người khổng lồ. Người khổng lồ lập tức lớn tiếng gào thét, toàn bộ cánh tay phải của hắn đã bị chặt đứt lìa khỏi thân thể.
 
Bị đánh trúng bởi kiếm quang hay bởi chính tiên kiếm là hoàn toàn khác nhau. Tiên kiếm đã xuyên thấu ra phía sau thân thể người khổng lồ, ở phía trên mặt đất trăm trượng, càng lúc càng đâm sâu vào.
 
Thân mình Vương Lâm nhiều chỗ chảy máu, xương cốt bị gãy. Nhưng hắn lại cười ha hả:
 
- Hồng Điệp, ngươi bị ta chặt mất một tay, hiện tại người khổng lồ rác rưởi này cũng bị chặt đứt một tay, quả là xứng đôi!
 
Tay phải đưa lên, cánh tay bị đứt của người khổng lồ kia lập tức rơi vào trong tay Vương Lâm. Trong tay hắn thanh quang chợt lóe, cánh tay khổng lồ này lập tức vỡ vụn, rất nhiều khối băng từ trên rơi xuống, kích cỡ của cánh tay lập tức giảm một bớt một nửa.
 
Lúc này, phía trên chiến xa lóe lên những luồng hắc mang dữ tợn. Luồng hắc mang này hướng về Thú Hồn ngưng tụ, Thú Hồn lập tức phình ra càng lớn, trong đôi mắt nó lấp loáng tia nhìn hung ác.
 
Người khổng lồ gào lên, thân mình tiến về phía trước, lao thẳng đến cánh tay.
 
Vương Lâm lóe lên một tia nhìn lạnh, há miệng phun ra một đạo bạch quang, lập tức bọc lấy cánh tay cụt, toàn lực thôi thúc.
 
Cánh tay cụt lại một lần nữa vỡ vụn, sau đó lại thu nhỏ lại.
 
Người khổng lồ nhảy tới với tốc độ cực nhanh, tay trái tung một quyền.
 
- Ầm Thân mình Vương Lâm lùi ra phía sau, đột nhiên biến mất tại chỗ. Ở chỗ Vương Lâm vừa đứng, lập tức xuất hiện từng đợt rạn nứt.
 
Lúc xuất hiện, Vương Lâm đã đứng ở bên cạnh tiên kiếm, đưa tay cầm lấy kiếm.
 
- Vỡ!
 
Vương Lâm hét lớn, cánh tay cụt bị bạch quang bao lấy lại một lần nữa vỡ vụn, bóc ra rất nhiều khối băng, sau đó lại nhỏ đi một nửa. Lúc này, cánh tay cụt chỉ còn nhỏ như cánh tay của người bình thường.
 
Người khổng lồ xoay mạnh người, lại xuất ra một quyền nhanh như tia chớp đánh đến. Vương Lâm đưa tiên kiếm trong tay lên chém xuống một kiếm.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên hư ảnh cây nhuyễn tiên chỗ ngực người khổng lồ chợt lóe lên. Vương Lâm biến sắc, đưa kiếm tiên che chắn trước thân người. Nhưng cây nhuyễn tiên này bỗng chuyển lùi xuống dưới, xuyên qua tiên kiếm đánh vào người Vương Lâm.
 
- Ầm!
 
Vương Lâm phun ra máu tươi, thân thể bị văng ra ngoài hơn mười trượng, ngã trên mặt đất. Nguyên thần của hắn lại bị rút ra, bay ra ngoài trăm trượng.
 
Hai mắt người khổng lồ kia u quang chớp động. Hắn không để ý tới nguyên thần mà vung quyền lên hướng về thân thể Vương Lâm bước tới.
 
- Chiến xa, mở!
 
Nguyên thần Vương Lâm hai mắt chợt lóe lên. Sau một lúc lâu, Xạ Thần Xa mới có thể hoàn toàn mở ra.
 
Hồn Thú phía trên chiến xa rít gào lao ra. Xích sắt trên người nó lúc này đã hoàn toàn biến mất. Nhưng lúc này nó lại không hướng về phía người khổng lồ, mà lại hướng về phía nguyên thần của Vương Lâm, một ngụm nuốt lấy.
 
- Nghiệt súc!
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, hai tay bấm quyết, điểm phía trước thân người một cái. Lập tức một sợi xích sắt từ bên trong chiếc xe lao ra, ngay tức khắc khóa chặt Hồn Thú.
 
Hồn Thú vùng vẫy dữ dội, rít gào không thay đổi phương hướng, hiển nhiên là muốn liều lĩnh nuốt lấy Vương Lâm.
 
Lúc này, người khổng lồ kia đã đi đến trước thân thể Vương Lâm, cười dữ tợn đánh xuống một quyền.
 
- Hứa Lập Quốc!
 
Nguyên thần Vương Lâm thét lớn.
 
Tiên kiếm đang được thân thể nắm giữ, bỗng nhiên một tiếng gào thét truyền đến, phía trên xuất hiện một đạo hắc khí khống chế tiên kiếm lên ngăn cản phía trước thân thể Vương Lâm.
 
- Ầm!
 
Nắm tay của người khổng lồ nện vào tiên kiếm, lực phản chấn lập tức khiến hắn lui lại phía sau mấy bước. Nhưng Hứa Lập Quốc trong tiên kiếm cũng kêu lên một tiếng yếu ớt, tiên kiếm rơi xuống đất keng một tiếng, rồi không phát ra tiếng động nào nữa.
 
Người khổng lồ kia ánh mắt chợt lóe, lại tiến lên.
 
Đúng lúc này, càng có nhiều xích sắt từ trong chiến xa bay ra, khóa chặt Hồn Thú lôi nó trở về. Hồn Thú gào rít kia không cam lòng, tràn ngập lửa giận lập tức chuyển sang người khổng lồ rít gào vọt tới.
 
Người khổng lồ kia lập tức ngẩng đầu, không để ý tấn công thân thể Vương Lâm nữa mà xuất ra một quyền tấn công Hồn Thú đang xông tới.
 
- Ầm, ầm, ầm!
 
Liên tục những đòn tấn công trúng đích, người khổng lồ và Hồn Thú trận chiến khai chiến. Thú Hồn gào rít tấn công, nhưng mỗi một lần đều bị người khổng lồ xuất quyền ngăn trở. Nó không khỏi nổi giận, há to miệng. Lập tức miệng nó trở nên vô cùng lớn, nuốt lấy người khổng lồ.
 
Chỉ khó điều lúc nó nuốt vào, cây nhuyễn tiên bên trong lập tức lóe lên, múa may lao ra quất lên người Hồn Thú kéo xuống. Hồn Thú lập tức cảm thấy đau đớn, thân mình thu nhỏ lại một chút.
 
- Chát, Chát !
 
Nhuyễn tiên liên tục quật xuống. Hồn Thú lập tức gào thét kịch liệt, hai mắt lóe lên tia nhìn hung ác, liều lĩnh cắn một cái. Thân hình rất lớn của nó bỗng nhiên xuyên qua thân thể người khổng lồ.
 
Người khổng lồ thân mình run rẩy, trên thân thể xuất hiện rất nhiều vết nứt nẻ. Từng khối băng lần lượt rơi ra, thân mình hắn lại thu nhỏ lại. Lúc này hắn chỉ còn cao có hai trượng, trên vai phải của hắn xuất hiện dấu hiệu tan chảy.
 
Khi Hồn Thú sắp sửa quay lại cắn một cái nữa, lúc này Hồng Điệp mở hai mắt, hắc khí trên mặt nàng đã bị áp chế ở giữa lông mày lại hình thành một đường màu đen.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.