Tiên Nghịch

Chương 349: Luyện Hồn tông



Lỗ hổng vừa xuất hiện, lập tức một cỗ linh lực không lồ từ trong tiên ngọc chạy khắp cơ thể Vương Lâm. Đồng thời một mảnh nhỏ nguyên thần trong cơ thể hắn rung động, chậm rãi thu lại. Tuy rằng chưa khôi phục nhưng cũng không tiêu tan nữa.
 
Vương Lâm lập tức ngồi xuống, nhắm hai mắt tĩnh tọa.
 
Ba ngày sau, bầu trời đen kịt, tuyết rơi dày đặc, bao trùm cả ngọn núi. Từ xa nhìn lại, cả ngọn núi bị tuyết phủ trông cũng không khác gì ngọn núi tuyết.
 
Những bông tuyết rơi xuống đến cách người Vương Lâm hơn ba thước đều bị hòa tan. Dần dần bên cạnh Vương Lâm hình thành một vòng tròn nước.
 
Vết sẹo trên mặt hắn đã không còn nghiêm trọng như trước nữa mà đã bớt rất nhiều.
 
Hai mắt Vương Lâm mở ra, lấp lánh hữu thần.
 
- Vết sẹo tiêu tan một phần mười, phong ấn cũng lơi lỏng. Tu vi ta đã khôi phục tới Trúc Cơ sơ kỳ. Nhiều pháp bảo trong túi trữ vật giờ đã có thể miễn cưỡng sử dụng. Hơn nữa còn có Văn thú, chỉ cần không gặp phải tu sĩ Hóa Thần kỳ là sẽ không có gì nguy hiểm nữa.
 
Chẳng qua vừa rồi nuốt khối tiên ngọc kia đã khiến thân thể khó có thể thừa nhận, nếu tiếp tục nuốt thêm thì sợ rằng còn chưa phá được phong ấn thì bản thân mình đã hóa thành tro bụi.
 
Hiện giờ chỉ còn cách nhanh chóng đạt tới Kết Đan, sau đó lại nuốt thêm một khối tiên ngọc xem có thể nhân cơ hội phá giải thêm vết sẹo và phong ấn không.
 
Chẳng qua cực phẩm linh thạch dù sao cũng có hạn. Nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng không phải kế sách lâu dài. Giờ cần phải tìm được một nơi có linh lực sung túc tu luyện, an tâm tu luyện, vô luận thế nào trong chín năm cũng phải khôi phục tu vi!
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, ánh mắt lóe lên, thân thể liền cưỡi Văn thú rời đi.
 
Văn thú kêu lên một tiếng vui mừng, nâng Vương Lâm bay lên.
 
Vương Lâm cúi đầu nhìn Hỏa Vân trại này một cái. Sau khi giết chết hán tử mặt sẹo, sự tức giận trong lòng hắn cũng vơi đi một nửa. Hắn vỗ cái đầu to lớn của Văn thú một cái, thân thể nó liền nhoáng lên, gầm thét lao đi.
 
- Chậm thôi!
 
Vương Lâm biến sắc. Tu vi hắn mới chỉ khôi phục tới Trúc Cơ sơ kỳ, không thể chịu nổi tốc độ tương đương với Nguyên Anh hậu kỳ khi Văn thú toàn lực phi hành.
 
Văn thú lập tức ủy khuất bay chậm lại. Chầm chậm phi hành.
 
Ngồi trên lưng Văn thú, Vương Lâm lấy bản đồ ngọc giản nhìn kỹ, sau đó ánh mắt hướng về phía nam. Nơi đó là Luyện Hồn tông của Bì Lô quốc.
 
- Luyện Hồn tông là một trong tam đại môn phái ở Bì Lô quốc trên Chu Tước đại lục. Bên trong môn phái này linh lực hẳn là cực kỳ sung túc!
 
Sở dĩ Vương Lâm chọn Luyện Hồn tông là bởi vì đây là môn phái đặc biệt duy nhất ở Bì Lô quốc. Môn phái này hạch tâm đệ tử chỉ có mấy trăm người nhưng ngoại vi đệ tử lại lên tới hàng vạn.
 
So với hai môn phái khác ở Bì Lô quốc, đệ tử hạch tâm của Luyện Hồn tông ít hơn nhưng thực lực lại ngang hàng nhau. Chỉ lấy mấy trăm đệ tử trung tâm mà có thể làm được điều này ngoài việc Luyện Hồn tông có công pháp đặc thù thì có quan hệ lớn với tu vi của nhóm đệ tử trung tâm.
 
Luyện Hồn tông chưa bao giờ chủ động nhận phàm nhân làm đồ đệ. Muốn đi vào Luyện Hồn tông chỉ có một phương pháp, đó là trước tiên phải trở thành đệ tử ngoại vi.
 
Đệ tử ngoại vi cứ ba năm một lần lại có một cuộc thi đấu, chọn ra một người làm đệ tử trung tâm. Đồng thời đệ tử trung tâm cũng có một lần thi đấu để loại bỏ. Thế nên cho dù là đã lọt được vào nhóm đệ tử trung tâm vẫn có thể bị loại ra.
 
Phương pháp để trở thành đệ tử ngoại vi rất đơn giản, đó là chỉ cần nộp đủ một số linh thạch nhất định là có thể có thân phận đệ tử ngoại vi trong một thời gian.
 
Ở ngoài sơn môn của Luyện Hồn tông có vài ngọn núi lớn. Linh lực ở đây nồng đậm hơn so với bên ngoài mấy lần. Đây chính là chỗ ở của đệ tử ngoại vi.
 
Gọi là đệ tử ngoại vi nhưng thực ra cũng như là bỏ linh thạch ra thuê một động phủ để tu luyện mà thôi.
 
Cách làm này của Luyện Hồn tông cực kỳ đặc thù, rất hiếm thấy trên Chu Tước tinh. Nhưng cũng chẳng mấy người biết được nguyên nhân chính thức.
 
Vì thế nên Vương Lâm mới lựa chọn Luyện Hồn tông. Mọi tin tức liên quan tới Luyện Hồn tông trên bản đồ ngọc giản đã miêu tả rất chi tiết. Theo sự suy đoán của Vương Lâm, người bán cho hắn ngọc giản này e là cũng đã từng tới Luyện Hồn tông sống một thời gian với thân phận ngoại vi đệ tử.
 
Bì Lô quốc dù sao cũng là tu chân quốc cấp năm, những tu chân gia tộc ở đây rất đông đảo. Những gia tộc này đều phụ thuộc vào ba đại môn phái, cứ vài chục năm một lần lại đưa đệ tử tới ba đại tông phái.
 
Những đệ tử này cũng không có đặc quyền gì, thân phận cũng không có gì tôn quý, trừ khi là thiên tư cực kỳ kinh người, nếu không đều là từ chỗ thấp nhất đi lên.
 
Vương Lâm ngồi trên Văn thú, sau bảy ngày đã tới chỗ cách Luyện Hồn tông khoảng hơn ngàn dặm. Lúc này hắn liền thu lại Văn thú, lấy ra một thanh phi kiếm bình thường, điều khiển nó hóa thành một đạo lưu tinh, bay về phía Luyện Hồn tông.
 
Chẳng bao lâu sau, Luyện Hồn tông đã hiện ra trong tầm mắt. Chẳng qua khi còn cách mấy chục dặm thì có một đạo sóng gợn vô hình vô thanh vô tức khuếch tán ra, ngăn cản hắn tiến vào.
 
Vương Lâm biết đây hẳn là hộ sơn đại trận của Luyện Hồn tông, vội vàng thu hồi phi kiếm hạ thân xuống.
 
Đang lúc này đột nhiên có một đạo hồng mang từ phía chân trời ầm ầm lao tới, mang theo âm thanh xé gió, như một cơn cuồng phong tràn qua, khiến cho cây cối bốn phía đều lay động, lá cây xào xạc.
 
Đạo hồng mang khi tới gần hóa thành một hồng phát lão giả. Người này bộ mặt kỳ dị, miệng mũi rất lớn nhưng hai mắt lại rất nhỏ, thoạt nhìn có một cỗ khí thế thôn thiên.
 
Vương Lâm sau khi nhìn thấy người này, ánh mắt lóe lên, lập tức cung kính đứng yên.
 
Lão giả nọ đang muốn đi vào Luyện Hồn tông, đột nhiên quay đầu liếc nhìn Vương Lâm, khẽ kêu lên ngạc nhiên, nhìn vết sẹo trên mặt hắn một chút, quát:
 
- Ngươi là đệ tử môn phái nào?
 
Vương Lâm vội vàng cung kính nói:
 
- Đệ tử là một tán tu, muốn xin gia nhập Luyện Hồn tông làm một ngoại môn đệ tử.
 
Lão giả nọ nhìn Vương Lâm, gật đầu nói:
 
- Tán tu mà đạt tới Trúc Cơ cũng không phải dễ dàng gì. Ngươi muốn trở thành đệ tử Luyện Hồn tông ta để tìm một nơi bế quan phải không?
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng nói:
 
- Đệ tử đúng là có ý này.
 
Lão giả phất tay áo, nói:
 
- Ngươi tới trễ rồi. Ngày thu đệ tử đã qua từ lâu, trở về đợi mấy năm nữa đi.
 
Vừa nói lão vừa cất bước muốn đi.
 
Tròng lòng Vương Lâm lạnh đi, nhưng trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, từ trong túi trữ vật xuất ra một hộp gấm, cung kính nói:
 
- Tiền bối. Đây là phi kiếm đệ tử nhiều năm trước ngẫu nhiên có được, vẫn không dám dùng. Xin tiền bối hãy nhận lấy. Đệ tử chỉ cầu được trở thành đệ tử ngoại vi.
 
Lão giả này Vương Lâm liếc mắt một cái là biết hắn mới chỉ đạt Kết Đan sơ kỳ mà thôi. Đối với tu vi như vậy, xuất ra thanh phi kiếm này đã là vật rất trân quý.
 
Lão giả dừng bước, như cười như không nhìn Vương Lâm một cái, thầm nghĩ, quả nhiên là tán tu, cơ trí hơn hẳn mất đệ tử của gia tộc tu chân. Tay phải hắn vẫy một cái, chiếc hộp gầm liền bay vào tay, khi mở ra nhìn trong mắt liền hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
 
Lập tức hắn trấn tĩnh, tỏ vẻ như không có gì nói:
 
- Vật này ngươi tìm được ở đâu?
 
Vương Lâm cung kính nói:
 
- Nhiều năm trước đệ tử có gặp một tu sĩ Kết Đan kỳ, giúp hắn hộ pháp trị thương. Sau khi thương thế hắn tốt lên liền tặng ta thanh kiếm này, nhưng đệ tử tu vi không đủ, không thể sử dụng.
 
- Hả? Chịu thương thế nào, ngươi miêu tả xem.
 
Ánh mắt lão giả lóe lên, nói.
 
Lấy kinh nghiệm mấy trăm năm tu đạo của Vương Lâm chỉ tùy ý nói một chút là giống y như thật. Lão giả nghe xong không chút hoài nghi. Dù sao đây mới chỉ là một kẻ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nếu không tận mắt chứng kiến sẽ không thể nào nói giống như vậy được. Hơn nữa đối phương nói giống nhưng lại có chỗ không rõ ràng, thế mới là bình thường. Nếu mà lại kể tỉ mỉ quá thì mới là giả dối.
 
- Được rồi. Lão phu thấy ngươi tu vi không tệ nên phá lệ một lần. Ngươi đi theo ta.
 
Vừa nói thân thể lão giả liền nhoáng lên, tiến vào bên trong Luyện Hồn tông. Đồng thời tay phải hắn xuất ra một khối lệnh bài, nhấn về phía sau một cái. Lập tức gợn sóng ngăn cản Vương Lâm lập tức tiêu tan.
 
Vương Lâm vội vàng đi vào.
 
- Theo ta đi. Trong Luyện Hồn tông chúng ta cấm chế rất nhiều, ngươi nếu đi nhầm thì ta cũng chẳng cứu nổi!
 
Lão giả nói xong, thân thể liền bay về phía trước.
 
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra một thanh phi kiếm. Hắn dẫm lên phi kiếm bay theo lão giả.
 
Một lúc sau, lão giả dừng lại trên một ngọn núi. Nơi này có một cung điện rất hoa lệ, bốn phía xung quanh có vô số phòng ốc.
 
Lão giả hạ xuống, sau đó quát:
 
- Thường Đại Vĩ!
 
- Tới liền, Hồng Mao Tử, ngươi gọi cái gì?
 
Một tiếng nói lười biếng từ trong một căn phòng truyền ra. Ngay sau đó một nam tử trung niên bước ra. Tóc tai người này rối loạn, trông như nhiều năm không rửa mặt vậy.
 
Hồng phát lão giả cười ha hả nói:
 
- Đây là một đệ ra gặp được trên đường, ngươi nhận hắn làm đệ tử ngoại vi đi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.