Tiên Nghịch

Chương 364: Vân Tước



- Độn Thiên!
 
Hai tiếng đó vọng vào tai của Vương Lâm, khiến cho ánh mắt hắn hơi sững lại. Nhưng vào lúc này, hắn cũng chẳng thể nghĩ được sâu xa mà toàn tâm, toàn ý cảm thụ linh lực trong cơ thể đang tăng lên. Linh lực cuồn cuộn từ mười hồn phách có màu vàng ánh tím chui ra ngoài. Sau đó, chúng theo những luồng ánh sáng mà chui vào trong cơ thể Vương Lâm, ầm ầm chảy trong kinh mạch của hắn.
 
Vương Lâm có cảm giác như lỗ chân lông toàn thân vào lúc này đang nới rộng, bức nốt một chút khí bẩn trong người ra ngoài.
 
Những cảm giác nhẹ nhàng giống như gió xuân thổi vào mặt khiến cho người ta có cảm giác sảng khoái.
 
Trong khoảng khắc, Vương Lâm cảm giác linh lực trong cơ thể đã đạt tới trạng thái bão hòa, không thể hấp thu thêm được nữa. Ngoại trừ ý cảnh, tu vi của hắn vẫn dừng chân tại Hóa Thần trung kỳ cho đến lúc này liền đột phá trung kỳ trở thành Hóa Thần hậu kỳ.
 
Đối với Vương Lâm mà nói thì uy lực ý cảnh của hắn vốn rất mạnh. Khi tu vi mới ở Hóa Thần trung kỳ đã có thể cùng với ý cảnh Tuyệt Tình của Hồng Điệp đánh một trận. Vào lúc này, ý cảnh của hắn tuy tuy không tăng tiếng, nhưng do linh lực tăng mạnh nên thực lực của hắn cũng mạnh lên theo.
 
Vào lúc này, cho dù hắn có gặp lại Hồng Điệp thì cũng dễ dàng hơn năm đó vô số lần. Trong mắt hắn, bây giờ, Hồng Điệp đã không còn sự uy hiếp.
 
Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, nhìn hồn phách xung quanh mà trầm ngâm. Độn Thiên liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười ha hả, nói:
 
- Tằng Ngưu đạo hữu. Phần đại lễ thứ ba này ngươi hấp thu có đủ hay không?
 
Vương Lâm cũng biết Độn Thiên cấp cho mình ba phần đại lễ chắc chắn không phải là chuyện đơn giản. Nhưng đến lúc này, mình đã nhận rồi thì cũng chẳng thể cự tuyệt. Cái việc giữa đường đổi ý, Vương Lâm không bao giờ làm. Nếu đã quyết định tương trợ thì bản thân tiếp nhận lễ vật cũng chẳng có gì hại.
 
- Tiền bối! Ta có thể hấp thu bao nhiêu thì hấp thu đúng không? - Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, nhìn Độn Thiên lão tổ.
 
- Đúng thế! Phần đại lễ thứ ba này lão phu không hề keo kiệt. - Độn Thiên cười ha hả, nói một cách thoải mái.
 
Vương Lâm gật đầu nhắm hai mắt lại.
 
- Tiểu gia hỏa này! Bây giờ linh lực trong cơ thể hắn đã đầy. Cho dù hấp thu cũng không thể hấp thu nhiều lắm. - Không biết tại sao khi Độn Thiên nhìn thấy Vương Lâm nhắm mắt liền có một thứ cảm giác không ổn.
 
- Bổn tôn.chúng ta cùng nhau hấp thu. - Vương Lâm nhắm mắt, thầm kêu gọi.
 
Lời kêu gọi của hắn đã vượt qua khoảng cách. Vào lúc này, trong sơn cốc bên ngoài Tiên Di chi địa, bổn tôn của Vương Lâm chợt mở hai mắt.
 
Trên mi tâm bổn tôn, hai điểm màu tím đang không ngừng xoay tròn. Trên thực tế, bổn tôn và phân thân không hề lấy chủ hay phó để chi phối nhau. Phân thân là Vương Lâm mà bổn tôn cũng là Vương Lâm. Một phân thành hai, khi hai dung hợp làm một thì đó mới chính thực là Vương Lâm.
 
Thông qua một mối liên lạc kỳ dị, giống như năm đó tu vi phân thân của Vương Lâm bị phế, Nguyên Thần bị vỡ cũng khiến cho bổn tôn bị thương nặng. Vào lúc này, thông qua một sự dẫn dắt, linh lực mạnh mẽ được phân thân của Vương Lâm trung chuyển tới bị bổn tôn hấp thu một cách điên cuồng.
 
Sự hấp thu của bổn tôn so với phân thân còn mạnh hơn gấp vô số lần. Dù sao thì hắn cũng tu luyện chính là Cổ Thần quyết. Mà Cổ Thần thì vốn dựa vào việc thôn phệ linh lực để mà sống.
 
Mười cái hồn phách xung quanh người Vương Lâm nhất thời chấn động. Một lực hút mạnh mẽ từ cơ thể Vương Lâm phát ra. Ngay sau đó, ánh từ mười cái hồn phách chợt to lên gấp mấy lần. Linh lực trong nháy mắt tăng vọt, chui vào cơ thể Vương Lâm.
 
Đây là một sự thay đổi. Lúc bắt đầu, hồn phách màu vàng sắc kim quán thâu linh lực vào cơ thể Vương Lâm thì đến bây giờ, Vương Lâm chủ động cắn nuốt. Sự chuyển biến đó khiến cho hai con mặt Độn Thiên trợn trừng. Cơ mặt lão co quắp tỏ rõ sự đau lòng.
 
Mười tức, chỉ mười tức thôi, linh lực của mười hồn phách đã bị hấp thu mất một nửa. Sắc mặt Độn Thiên hết sức khó coi muốn ra tay ngăn cản. Nhưng nghĩ đến câu nói vừa rồi của mình đành thầm than một tiếng. Với tu vi của lão hiển nhiên là có thể nhận ra Tằng Ngưu còn có một phân thân nữa. Vào lúc này, hắn đang cùng với phân thân hấp thu linh lực.
 
Vào lúc này, toàn thân bổn tôn của Vương Lâm ở Sở quốc bao phủ một làn linh lực rất đậm. Từ từ một tia áng sáng từ trong cơ thể hắn tỏa ra, hình thành vô số sợi tơ chầm chậm bao quanh người hắn. Một cái kén to long lanh như thủy tinh chợt xuất hiện. Bổn tôn khoanh chân ngồi trong cái kén, một ngôi sao trên mi tâm từ từ xuất hiện.
 
Vương Lâm cũng chẳng phải là một kẻ có lòng tham không đáy. Vào lúc này, hắn mở to hai mắt, dừng việc hấp thu.
 
Độn Thiên thở phào một cái, lá cờ lớn trong tay phải vung lên. Mười cái hồn phách lập tức biến mất. Độn Thiên cười khổ, nhìn Vương Lâm, lắc đầu nói:
 
- Tằng Ngưu tiểu hữu. Ngươi đúng là không khách khí.
 
Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, đứng dậy. Sau khi cảm thụ linh lực khổng lồ trong cơ thể, hắn quay đầu nhìn về phía Tuyết Vực quốc, ánh mắt lóe lên hàn quang.
 
Tính cách Vương Lâm có một chút cực đoan. Nếu ngươi không động đến ta, ta cũng chẳng đi động tới ngươi. Nhưng nếu người ra tay thì ta sẽ trả cho ngươi gấp mười lần, thậm chí trăm lần.
 
- Lý Nguyên Phong. - Ánh mắt Vương Lâm trở lại bình thường, quay đầu nhìn Độn Thiên, ôm quyền cung kính nói:
 
- Đa tạ ba phần đại lễ của tiền bối. Nếu có chuyện gì xin cứ nối. Vãn bối sẽ cố hết sức thực hiện. - Với tính tình của Vương Lâm mà nói như vậy, hiển nhiên là vô cùng cảm kích đối với Độn Thiên.
 
Độn Thiên mỉm cười, chút bất bình trước đó biến mất. Hắn làm những việc đó cũng chỉ vì một câu nói này của đối phương.
 
- Tằng Ngưu tiểu hữu. Lão phu tặng ngươi ba lễ vật đó là vì tính toán một chuyện thật lớn. Nguyên bản nếu ngươi không đến Luyện Hồn tông, ta còn định ra ngoài tìm ngươi.
 
Vương Lâm nhìn Độn Thiên, cười nói:
 
- Trước đây, vãn bối có nghe người ta đồn là mình giết một vị tu sĩ Hóa Thần của Luyện Hồn tông. Có lẽ vì thế mà tiền bối muốn tìm tại hạ chất vấn?
 
Độn Thiên lắc đầu, cười nói:
 
- Đó chỉ là tin đồn nhằm che đậy tai mắt của người ta mà thôi. Nếu lão phu vô duyên vô cớ đi tìm ngươi khó tránh khỏi sự chú ý của người khác. Vì vậy mà mới tung tin đồn nói ngươi giết một tu sĩ Hóa Thần của Luyện Hồn tông chúng ta. Từ đó, lão phu có đầy đủ lý do đi tìm ngươi mà không khiến người ta quá để ý.
 
Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên. Nếu đối phương đã cẩn thận như thế chắc chắn là có việc gì đó khó lường. Độn Thiên nhìn Vương Lâm, ánh mắt tỏ rõ sự tán thưởng. Một lúc sau, lão hít một hơi thật sâu, nói một cách chậm rãi:
 
- Tằng Ngưu tiểu hữu! Ngươi cũng biết Chu Tước quốc chiếm cứ Chu Tước tinh đã vô số năm qua. Nhưng vì sao đến giờ vẫn chỉ có chưa tới mười cái Ngũ cấp tu chân quốc hay không?
 
Lão cũng chẳng để Vương Lâm kịp trả lời. Ánh mắt như hồi tưởng lại, nói:
 
- Năm đó, Chu Tước quốc tới Chu Tước tinh thì trong quốc gia có sáu tông phái. Sau đó, đệ tử của sáu tông phái phân tán, hình thành một thế giới tu chân trên Chu Tước tinh. Đồng thời, bọn họ còn đem tặng phẩm tới sáu môn phái, rồi cho đệ tử hạch tâm của sáu môn phái tự thành lập một quốc gia, phong ngũ cấp. Đó chính là những ngũ cấp tu chân quốc đầu tiên. Luyện Hồn tông chúng ta cũng là một trong số đó.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh. Độn Thiên ngẩng đầu nhìn trời, bình thản nói:
 
- Tình thế thay đổi. Năm tháng trôi đi, vô số năm sau mỗi khi có một ngũ cấp tu chân quốc sắp sửa đột phá sẽ bị người ta đánh cho trở về điểm xuất phát. Chu Tước quốc không cho phép trên Chu Tước tinh xuất hiện một lục cấp tu chân quốc thứ hai. Vô số năm qua, Luyện Hồn tông có ba lần chạm vào cơ hội đạt tới Lục cấp nhưng mỗi một lần lại bị phá hủy. Hôm nay, còn mất đi cả quốc gia, chỉ còn là một tông phải mà thôi.
 
Vương Lâm trầm mặc.
 
- Trở thành lục cấp tu chân quốc là giấc mộng đời thứ nhất của Luyện Hồn tông chúng ta mà càng về sau, nó cũng là giấc mộng của tất cả mọi người trên Luyện Hồn tông. Rất nhiều năm trước, trên Chu Tước tinh còn không có bất cứ một vị tu sĩ nào. Chu Tước quốc trên Tứ Thánh tinh mới chỉ là một ngũ cấp tu chân quốc. Dưới sự đồng lòng dốc sức của sáu đại tông phải trong nước, cố gắng không biết bao nhiêu năm mới thành công trở thành lục cấp, thoát ly khỏi sự trói buộc của Tứ Thánh tinh. Năm đó, trong Luyện Hồn tông có ba tu sĩ Vấn Đỉnh. Mà năm tông phái còn lại cũng đều có mấy tu sĩ Vấn Đỉnh. Năm đó, Chu Tước quốc vì sao mà trở nên mạnh mẽ? Đáng tiếc, sau khi đi tới Chu Tước tinh thì ở đây cũng không phải là một mảnh đất yên bình. Ở đây có một chủng tộc kỳ dị. Bọn họ am hiểu sử dụng Phù Văn lực, rất mạnh. Sau bao lần chém giết, giằng co bao nhiêu năm, Thập Ức tôn hồn phiên của Luyện Hồn tông chúng ta mới có thể đại thành. Cuối cùng, tuy giành thắng lợi nhưng Chu Tước tinh bị tàn phá nặng nề. Thực lực Chu Tước quốc giảm xuống rất nhiều. Bao nhiêu tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ bị chết.Cũng bởi vì như thế, sáu tông phái mới trở thành sáu cái ngũ cấp tu chân quốc. Sau đó, Chu Tước quốc đảm nhận Chu Tước tinh, thành lập Chu Tước sơn ở trung tâm để khống chế toàn bộ Chu Tước tinh.
 
- Từ đó về sau, nó chính là một cơn ác mộng đối với tất cả các ngũ cấp tu chân quốc. Lịch sử đã cho thấy Chu Tước quốc đã ngăn cản bất cứ một ngũ cấp tu chân quốc nào có ý đồ tiến lên lục cấp. Bởi vì lúc đó, Chu Tước quốc vẫn chưa thể khôi phục lại từ trận đại chiến. Hắc hắc.Cả Chu Tước quốc chỉ có bốn vị tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ sao mà yếu vậy? Bọn chúng sợ ngũ cấp tu chân quốc phản khách vi chủ, sợ Chu Tước tinh không thể giữ được.
 
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói:
 
- Tiền bối! Theo như lời người nói thì có quan hệ thế nào với vãn bối? Dù sao thì vãn bối cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Thần kỳ mà thôi.
 
Ánh mắt Độn Thiên hơi sững lại, nhìn Vương Lâm, nhấn mạnh từng chữ:
 
- Có quan hệ.
 
- A? - Vương Lâm ngẩng đầu lên nhìn Độn Thiên.
 
- Ngươi là người mà Vân Tước tử tuyển chọn là một trong bốn người thừa kế Chu Tước. - Độn Thiên nói một cách chậm rãi.
 
- Vân Tước Tử? - Vương Lâm nhướng mày.
 
Tay phải Độn Thiên phất khẽ, trong tay liền xuất hiện một vật. Đây là một bức tượng điêu khắc một người anh tuấn tiêu sái, hai mắt lấp lánh có thần.
 
- Là hắn. - Vương Lâm ngẩn người, sắc mặt cổ quái. Pho tượng gỗ là do năm đó, hắn điêu khắc cho lão đầu lôi thôi kia. Tu vi của lão nhân thông thần, năm đó Vương Lâm vẫn cảm thấy hoài nghi nhưng đến giờ mới có đáp án.
 
- Hắn là Vân Tước, sư đệ của Chu Tước. - Độn Thiên nhìn pho tượng gỗ, thở dài nói:
 
- Pho tượng gỗ này là ngươi điêu khắc hình dạng của Vân Tước tử.
 
- Ngài tặng ta ba phần đại lễ là vì cái đó. - Nét mặt Vương Lâm càng thêm quái dị.
 
- Có một phần. - Độn Thiên nghiên đầu, hai mắt chớp chớp.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.