Tiên Nghịch

Chương 431: Kim giáp đại hán



Chính xác mà nói, Thác Lâm chính là Đồ Ti, chẳng qua chỉ là một tia ma niệm mà năm đó Đồ Ti phân thần thất bại sinh ra mà thôi.
 
Đối với Vương Lâm, hắn nhất định phải đoạt được!
 
Vương Lâm ngẩng đầu, ánh mắt tuỳ ý đảo qua người lão già âm trầm kua, lúc này ánh mắt hắn nhìn vào con khỉ nhỏ trên vai lão.
 
Sau khi đáy lòng Vương Lâm nhận định, lúc này đây sau khi quan sát liền lập tức nhìn ra manh mối. Hồng quang thỉnh thoảng hiện lên trong mắt của con khỉ nhỏ này rõ ràng chính là khí tức đặc biệt của tu sĩ khi bị nhiễm máu của biển máu.
 
Đáy lòng Vương Lâm chua xót. Hắn nghĩ tới đám người Lục Dục Ma quân, Mạnh Đà Tử, Cổ Đế. Những người này, trừ bỏ đã tử vong thì phần lớn trở thành huyết tu sĩ trong biển máu.
 
Ngoài ra còn có vài vị thượng cổ tu sĩ. Bon họ đã tồn tại khi mà trên Chu Tước Tinh còn chưa có tu sĩ, đều vô cùng cường đại.
 
Tuy nhiên, với lịch duyệt hiện nay của Vương Lâm thì đa phần có thể phán đoán ra tu vi của những thượng cổ tu sĩ này. Bọn họ hẳn là không thể vượt quá được Vấn Đỉnh kỳ. Chắc là trong cơ thể của Cổ Thần đã bị một lực lượng kỳ dị nào đó hạn chế, tu vi không thể tăng lên. Nhưng trong số bọn họ cũng có một số kẻ học được nhưng thần thông pháp thuật đã truyền nữa. Những pháp thuật này khi thi triển ra cũng có thể khiến cho sức chiến đấu của bọn họ gia tăng gấp bội.
 
- Thác Lâm… Hắn hẳn là chưa thoát khốn hoàn toàn. Nếu không, hắn không dùng đến phương pháp đoạt xá này để ra tìm ta. Tuy nhiên, tên Thác Lâm này sau khi đoạt xá, vì sao khi gặp ra không lập tức ra tay mà lại tiến vào trong Chu Tước Mộ… Hay là hắn cũng đoán ra được Tu Tinh tinh chăng… Đáy lòng Vương Lâm thầm nhủ.
 
- Chẳng lẽ Tu Tinh tinh này có thể khiến cho hắn hoàn toàn thoát khỏi phong ấn của Cổ Thần?
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên.
 
Đúng lúc đó bỗng nhiên từ trên Linh Sơn lại truyền đến chấn động kịch liệt. Lúc này âm thanh ầm ầm vang lên từ trong lòng đất như có thể huỷ thiên diệt địa. Sụp đổ. Đã xuất hiện lần thứ ba.
 
Bên trong Chu Tước Mộ sụp đổ với phạm vi lớn, nhiều chỗ đã hoá thành hư không. Những người không tìm được Linh Sơn, những tu sĩ, đạo sĩ, tiên nhân, người các bộ tộc đã không còn chỗ trốn, hoàn toàn diệt vong trong cơn hạo kiếp này.
 
Linh vật mệnh hồn tử vong cũng tạo ra một loạt phản ứng dây chuyền. Lúc này trên Chu Tước Tinh có một số phàm nhân, tu sĩ, hoặc là yêu thú bắt đầu tử vong.
 
Loại diệt vong này vô thanh vô tức, không thể tránh thoát, chỉ có thể tính là là số kiếp mà thôi.
 
Cũng may số lượng diệt vong cũng không phải quá nhiều nhưng theo Tu Tinh tinh sụp đổ, cuối cùng toàn bộ Chu Tước Tinh sẽ trở thành tử địa. Tiếng cười điên cuồng của Chu Tước Tử trên Chu Tước Sơn truyền ra. Giờ khắc này hắn khoanh chân ngồi trong Chu Tước Sơn, hai mắt lộ ra vẻ điên cuồng, khoé miệng lộ ra một nụ cười tiêu điều, lẩm bẩm:
 
- Sư đệ của ta, cuộc chơi này như thế nào? Cuộc chơi chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi, còn chưa đến cao trào đâu. Đệ tử ngoan của của ta, vi sư rất chờ mong ngươi có thể sử xuất ra bảo bối mà ta đưa cho người. Chỉ cần ngươi dùng bảo bối này, cao trào của trò chơi này có thể bắt đầu được rồi.
 
Bên trong Chu Tước Mộ, trên Linh Sơn.
 
Lúc này đâu rung động sụp đổ kéo dài chừng sáu mươi tức thời gian. Tại thời điểm sụp đổ này, ngày càng nhiều khe nứt xuất hiện trên cái cửa lớn giữa không trung kia, vỡ ra từng mảng lớn.
 
Đúng lúc này thân mình Chu Tước Tử khẽ động, cả người đột nhiên xuất hiện bên cạnh nó, trong tay cầm một cái mũ rơm. Hắn vỗ vỗ, cái mũ rơm lập tức phân tán ra, hoá thành một đám phù văn, đám phù văn này lần lượt giao vào nhau, như một đám lưu tinh điên cuồng công kích cái cửa thật lớn kia!
 
Chỉ nghe từng trận âm thanh ầm ầm như tiếng rít gào truyền đến, những cái khe trên cái cửa lập tức khuếch tán ra.
 
- Xuất thủ!
 
Vân Tước Tử hét lớn một tiếng.
 
Hai người Tiên Di Tộc kia lập tức bay lên, cùng triển lộ pháp thuật thần thông, oanh kích lên cái cửa. Đúng lúc này, hồng quang trong mắt lão già âm trầm chợt loé lên, khoé miệng lộ ra một nụ cười khinh thường, đứng phắt dậy, tay phải liên tục điểm ra, trong miệng thốt nhẹ:
 
- Tham, si… Lời này vừa ra, hai người Tiên Di Tộc đang công kích cái cửa thân mình lập tức run lên, không có chút dấu hiệu báo trước, hai mắt đột nhiên loé ra yêu mang, hai đạo quang mang từ trong cơ thể điên cuồng phát ra.
 
- Bạo!
 
Trong miệng lão già âm trầm thốt lên.
 
Chỉ nghe ầm, ầm hai tiếng, hai người Tiên Di Tộc điên cuồng bạo thể, khí lãng nỗi lên cuồn cuộn, đụng vào cánh cửa thật lớn giữa không trung.
 
Nháy mắt khi nhìn thấy pháp thuật này, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, hắn nhận ra đây đúng là Lục Dục Thiên Ma quyết, pháp thuật thành danh năm đó của Lục Dục Ma quân.
 
Sau khi thân thể của hai người Tiên Di Tộc tự bạo, cái cửa trong hư không lập tức bắt đầu lay động kịch liệt, những cái khe đã xuất hiện ngày càng nhiều hơn.
 
Vân Tước Tử quay ngoắt đầu lại, liếc nhìn về lão già âm trầm kia một cái, hừ nhẹ một tiếng, hai tay bấm quyết, gầm nhẹ rồi ấn vào vào trên cái cửa.
 
- Ầm!
 
Một tiếng long trời lở đất vang lên truyền khắp cả Chu Tước Mộ. Cai khe lớn trên cánh cửa bên trái liền đổ xuống một mảng lớn, bị xuyên thấu qua. Một đạo kim mang từ bên trong nhanh chóng bắn ra, xông thẳng về phía chân trời, mãi lâu mà không tiêu tan.
 
Thân mình Vân Tước Tử nhoáng lên một cái trực tiếp hoá thành một đạo hồng mang, từ cái khe kia chui vào. Lão già âm trầm cũng theo sát phía sau, tiến vào bên trong.
 
Sau đó, mấy người trên Linh Sơn cũng đều xuất ra thần thông của mình, nhảy vào trong đó.
 
Vương Lâm là người thứ tư tiến vào trong cái khe. Chỉ thấy dưới chân hắn khẽ dẫm xuống, cả người hoá thành một làn khói nhẹ, theo cái khe mà vào, biến mất bên trong.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong kim sắc thế giới, những đạo trường hồng xé không, tiếng gào rít không ngừng vọng vào tai.
 
Vân Tước Tử bóng dáng nhoáng lên một cái, đi tới một cái cung điện giữa không trung trên cái đảo nhỏ, như một tia chớp lao xuống, bỗng nhiên nhảy tới cửa vào cung điện.
 
Đúng lúc đó, hồng quang trong mắt lão già âm trầm kia lại phóng ra, tay phải nắm lấy bả vai của con khỉ nhỏ, ném mạnh về phía trước. Còn khỉ nhỏ này mượn lực nhảy lên, thân ảnh đột nhiên biến mất. Khi hiện ra thì không ngờ còn nhanh hơn một chút so với Vân Tước Tử, vượt trước lão, nhảy vào trong cung điện. Sắc mặt của Vân Tước Tử trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng, thân mình theo sát phía sau, tiến vào.
 
Nhưng đúng lúc này cung điện bỗng rung chuyển ầm ầm, từng đạo kim mang chói mắt cao đến vạn trượng lập tức từ bên trong xé gió lao ra. Bóng dáng của Vân Tước Tử từ trong cung điện mạnh mẽ lùi lại. Sắc mặt hắn rất khó coi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
 
Về phần con khỉ nhỏ kia cũng kêu lên mấy tiếng chi chi rồi bay nhanh trở lại, hồng quang trong mắt tràn ra, không ngờ tràn ra đến hơn một thước, từ xa nhìn lại trông rất kinh khủng. Tốc độ của nó cực nhanh nhưng vẫn chưa quay lại chỗ lão già âm trầm mà lơ lửng giữa không trung, nhe răng nhìn chằm chằm vào cung điện.
 
Cùng lúc đó, chỉ nghe từng trận âm thanh ầm ầm từ trong cung điện truyền ra. Ngay sau đó, từ bên trong hào quang vạn trượng này xuất hiện một kim giáp đại hán, đi ra từng bước một.
 
Kim giáp đại hán tướng mạo uy nghiêm, đôi mắt như điện, trong tay cầm một thanh kim sắc cự kiếm, tản mát ra từng trận kim mang.
 
Một đầu tóc đen phiêu tán phía sau. Kim giáp đại hán này nhảy lên, đứng ở phía trên cung điện, ánh mắt sáng như đuốc, lạnh lùng quét ngang mọi người một cái. Cự kiếm trong tay hắn vung lên, lập tức cả mặt biển màu vàng truyền ra âm thanh rầm rầm, sóng lớn nổi lên, gào thét hướng về chỗ đảo nhỏ.
 
Nháy mắt, cả đảo nhỏ liền bị nước biển bao phủ, biến mất bên trong lòng biển màu vàng này.
 
Sắc mặt của Vân Tước Tử âm trầm, không chút do dự tiến vào trong lòng biển, nhưng Kim giáp đại hán trừng mắt lên, cự kiếm trong tay chém ra, lập tức hơn trăm đạo kiếm khí thật lớn với nhiều hình dạng khác nhay bỗng nhiên xé gió xông tới.
 
Vân Tước Tử hét lớn một tiếng, mái tóc tự động bay ra, tay phải điểm vào hư không. Lập tức một đạo hồng quang từ trong cánh tay này ngưng tụ, va chạm với kiếm khí.
 
Một tiếng nổ ầm vang lên, bóng dáng của Vân Tước Tử hoá thành lưu tinh, chui vào dưới đáy biển, biến mất.
 
Kim giáp đại hán cũng không truy kích mà đưa ánh mắt nhìn về con khỉ nhỏ. Ánh mắt chợt loé lên, tay phải của Kim giáp đại hán lại huy kiếm, kiếm khi lập tức lại ngưng tụ phía trên, đang định chém xuống.
 
Đúng lúc này, hồng quang trong mắt con khỉ này đột nhiên loé ra dày đặc, không ngờ tràn ra hơn ba thước, khí thế cực kỳ độc ác.
 
Thân mình của Kim giáp đại hán chấn động, kiếm quang trên cự kiếm đột nhiên hơi chậm lại.
 
Con khỉ nhỏ kia nhếch miệng cười, nháy mắt thân mình đã tiếng vào mười trượng cách lão già âm trầm kia, theo lão già đang trầm xuống, đang muốn đi vào trong lòng biển.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.