Tiên Nghịch

Chương 434: Cướp đoạt



Vân Tước Tử cười ha hả, ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng nói:
 
- Không hổ là một trong bốn người được ta tuyển chọn. Đúng vậy, vật kia không phải là Tu Tinh Chi Tinh. Sau khi lão phu đến đây liền lập tức biết được đây chỉ là tinh dẫn, nếu muốn rút về mệnh hồn thì chỉ cần chạm đến vật ấy liền rút về được mệnh hồn.
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vân Tước Tử, chậm rãi nắm chặt Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay.
 
- Lão phu cũng không lừa gạt ngươi, sử dụng tinh dẫn để rút về được mệnh hồn cần phải trả một cái giá rất lớn, vì thế lão phu mới có thể để ngươi đi giúp ta rút về. Nếu ngươi đáp ứng lão phu chắc chắn có trọng bảo tặng ngươi, tại chỗ thâm sâu nhất ở Tiên Di tộc ta có một tế đàn thời viễn tổ. Năm đó hư tổ của tộc ta chính ở đó đã thu hoạch được lực lượng để đột phá từ thập nhất diệp lên thập nhị diệp.
 
Ngươi giúp ta thu hồi mệnh hồn, ta đưa ngươi vào trong đó khiến cho tu vi của ngươi cao thêm một tầng, như thế nào?
 
Vân Tước Tử trầm giọng nói.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm.
 
Vân Tước Tử dường như có chút lo lắng không kiên nhẫn nói tiếp:
 
- Vương Lâm, tiến lên đem Tu Tinh Chi Tinh kia gỡ xuống, đừng ép lão phu động thủ! Ngươi biết đấy, lão phu không có ý nghĩ giết ngươi!
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn Vân Tước Tử một cái nói:
 
- Ngươi nếu nuốt lời thì sao? Đem phương pháp sử dụng cái mũ rơm kia nói cho ta biết xem như là vật đặt cọc!
 
Trong túi trữ vật Vương Lâm vẫn có mũ rơm năm đó Vân Tước Tử đưa cho, chẳng qua trong vật đó rất nhiều trận pháp có chút phức tạp, nếu không đúng phương pháp sẽ không thể thao túng được toàn bộ.
 
Ánh mắt Vân Tước Tử chợt lóe lên, hắn xem ra lúc này Vương Lâm chạy không thoát được, duy nhất chỉ có thể dựa theo sự phân phó của hắn mà làm. Vì thế hắn lấy ra một miếng ngọc giản, ngưng thần ghi chép vào rồi ném về phía Vương Lâm. Vương Lâm bắt lấy không chút hoang mang nhìn thoáng qua, xác định là thật rồi mới cất vào trong túi trữ vật. Tiếp theo thân hình lay động cầm Thập Ức Tôn Hồn Phiên hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng lên tháp trên không.
 
Gần như trong nháy mắt hắn đã tới trước người Chu Tước Tử đời đầu tiên. Nhìn đến một thế hệ anh hào ngày đấy, Vương Lâm trầm mặc nhìn có chút thoáng yên lặng, nhất là thoáng đảo về cái bóng phía sau, ánh mắt đặt ở phía trên tử đoàn kia.
 
Cả người hắn đứng cạnh chùm ánh sáng tử sắc, bị nó chiếu rọi, nhưng trên mặt đất lại quỷ dị không có cái bóng nào tồn tại.
 
- Đặt tay ở phía trên, hô hoán lên tên của ta. Ngươi đừng có ý định gì gian xảo, nếu không theo lời nói thì hôm nay lão phu nhất định sẽ giết ngươi!
 
Ánh mắt Vân Tước Tử chớp động, nói nhanh.
 
Vương Lâm hét lên một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Vân Tước Tử rồi hạ giọng nói:
 
- Vương Lâm từng nghĩ rằng ngươi là ân nhân của ta. Mãi cho đến khi biết được ngươi là người của Tiên Di Tộc, ta cũng không dám nghĩ sai về ngươi, chỉ muốn rời khỏi Chu Tước Tinh tự truy tầm đại đạo.
 
Hôm nay, tiền bối làm ta rất thất vọng. Ta không biết tác dụng của tinh dẫn có hay không như lời ngươi nói. Nhưng ta biết một chút nếu theo cách làm mà ngươi nói thì chỉ sợ không cần ngươi động thủ ta cũng sẽ lập tức bỏ mình!
 
Trong nháy mắt lúc Vương Lâm nói xong những lời này, Vân Tước Tử biến sắc, thân hình chợt lóe Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm chợt run lên, vô số hồn phách từ trong này kêu khóc mà ra, lập tức tràn ngập bốn phía. Cùng lúc đó thân hình Vương Lâm nhanh chóng lui lại, gầm nhẹ một tiếng, hồn phách trong Thập Ức Tôn Hồn Phiên lập tức điên cuồng gào thét hướng về cái bóng phía sau Chu Tước Tử đời đầu tiên đang ngồi kéo đến.
 
Trong nháy mắt này phía sau thân hình Chu Tước Tử đời đầu tiên lập tức truyền đến từng hồi tiếng động răng rắc. Cùng lúc đó một tiếng cười khặc khặc kéo dài từ phía trong truyền ra, ngay sau đó chỉ thấy một đạo hồng quang từ bên trong điên cuồng lóe ra, cái bóng kia lập tức sụp đổ. Lão già ầm trầm bước một bước đi ra, con khỉ nhỏ trên vai hắn với một tốc độ cực nhanh từ trên đó lao ra tiến thẳng đến Vân Tước Tử.
 
Sắc mặt của Vân Tước Tử âm trầm, thân hình dừng lại, hai tay vung lên trên hư không một cái tức thì một cái phù văn màu vàng từ trong hư vô biến ảo xuất hiện không ngừng quay quanh ở phía trước người.
 
- Tiểu tử kia, trận pháp này của ngươi quả thực có chút lợi hại, lợi dụng lực tàn dư của người đã chết hơn nữa cộng với tu vi trong người của ngươi hóa thành Ảnh cấm đem ta giam cầm ở bên trong.
 
Cái loại pháp thuật Ảnh cấm này cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng là cực kỳ hiếm thấy, ngươi có thể nắm giữ được cũng không phải là đơn giản.
 
Nếu chính là chủ nhân của bản thể giáng lâm thì một quyền có thể đánh vỡ. Tuy nhiên giờ đây chỉ là một tia phân thần đoạt xá lại bị ngươi vây khốn một chút. Hôm nay ngươi đã làm được điểm này cũng đủ để kiếp sau ngươi đem khoe!
 
Hai mắt của lão già âm trầm lóe lên ánh sáng đỏ rực.
 
Vân Tước Tử hừ nhẹ một tiếng, phù văn bao quanh thân thể lập tức hung hãn tấn công đến, mục tiêu của hắn không phải là lão già âm trầm mà là tiểu hầu đang rít gào kia.
 
- Con khôi lỗi này, chân chính chính là chỗ giấu kín phân thức của nhà ngươi. Mặc dù bản thể của ngươi cường thịnh trở lại cũng vô pháp cản trở!
 
Vân Tước Tử quát khẽ.
 
Lúc trước thần thức của Vương Lâm tra xét liền chú ý đến bóng dáng phía sau của Diệp Vô Ưu. Mãi cho đến lúc sau, khi hắn đứng ở chỗ này phát hiện chính mình cũng không có cái bóng hiện ra, trong tâm liền biết đây là điều kỳ quái, lúc này mới thử đánh cuộc một lần.
 
Nếu không như lời nói thì Vân Tước Tử phải sợ sớm đã tự mình đi lấy, làm gì chờ đến bây giờ. Nói vậy nếu người thứ ba tiến vào mặc dù không phải là mình thì Vân Tước Tử cũng sẽ khiến cho tiến tới lấy mệnh hồn.
 
Vào nháy mắt lão già âm trầm phá ảnh mà ra, Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm run lên, các hồn phách hướng về bên người hắn ngưng tụ lại cuốn lấy thân hình hắn.
 
Nơi đây bất kể là lão già bị Thác Sâm đoạt xá hay là Vân Tước Tử cũng không phải là đối tượng mà Vương Lâm lúc này nguyện ý trêu chọc. Giờ phút này hắn đã khẳng định không cần Tu Tinh Chi Tinh chỉ cần có nhanh chóng ly khai.
 
Nhưng bỗng đúng lúc này bỗng nhiên nơi đây có một hồi rung động. Cái loại rung động này cực kỳ kịch liệt giống như trời long đất lở, nhất là tòa bảo tháp kia giờ phút này phía trên đã vang lên mấy tiếng răng rắc, xuất hiện một khe nứt.
 
Tu Tinh Chi Tinh lại một lần nữa bắt đầu sụp đổ.
 
Tại phía trên tòa bảo tháp một vết nứt mãnh liệt xuất hiện giống như một con rồng phá nát bay ra, từ phía dưới hướng lên trên nhanh chóng tiến đến, các nơi đi qua không ngừng có tiếng rắc rắc vang lên.
 
Cuối cùng cái vết nứt này không ngờ kéo dài lên đỉnh chóp của tháp, đến tận vị trí ngồi của Chu Tước đời đầu tiên Diệp Vô Ưu.
 
Lúc này bỗng nhiên trong tai nghe thấy một hồi tiếng động trong trẻo quanh quẩn. Ngai vàng nơi Diệp Vô Ưu đang ngồi đột nhiên phân ra thành hai mảnh theo bảo tháp từ phía trên hạ xuống. Về phần bên trong thân thể của Diệp Vô Ưu chấn động, bỗng nhiên hóa thành tro bụi, tiêu tan trong không trung.
 
Đồng tử trong hai mắt của Vương Lâm co rụt lại.
 
Lúc này không chỉ có hắn, Vân Tước Tử, lão già âm trầm mà còn có cả con khỉ nhỏ kia, toàn bộ đều đình chỉ tranh đấu, ánh mắt hướng về chỗ Diệp Vô Ưu hóa thành tro bụi nhìn chăm chú.
 
Chỉ thấy có một cái kết tinh màu trắng bằng một nửa nắm tay từ chỗ Diệp Vô Ưu hóa thành tro bụi chậm rãi bay ra.
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy cái kết tinh màu trắng này lập tức cảm nhận được phía trong có một cỗ linh hồn tương liên dao động.
 
- Tu Tinh Chi Tinh!
 
Vân Tước Tử giọng điệu rối loạn, thân ảnh như điện thẳng hướng bay đến. Nhưng con khỉ nhỏ này tốc độ nhanh hơn cùng với lão già âm trầm một trước một sau bay nhanh cùng tiến đến.
 
Lúc này khoảng cách tới Vương Lâm cũng không gần lắm, không thể nhanh chóng như người khác được. Hắn nhìn chằm chằm vào tinh thạch màu trắng kia, cắn răng một cái rồi quyết đoán không tham gia tranh đoạt mà Hồn Phiên bao phủ toàn thân hướng về thông đạo cách đó không xa bay nhanh đến.
 
Lão già âm trầm có khoảng cách gần, nhoáng lên một cái liền ôm lấy cái tinh thạch màu trắng, ngửa mặt lên trời cười dài:
 
- Ngày chủ nhân thoát vây đã ở ngay trước mắt!
 
Nhưng trong nháy mắt ngay tại lúc bàn tay hắn bắt lấy tinh thạch màu trắng, bỗng nhiên người này biến sắc, tiếng cười dài bỗng nhiên dừng lại, mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, tay đang cố gắng hết sức để buông ra, thân hình hoảng lên, không ngờ lấy tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được lập tức hóa thành bụi khói nhè nhẹ, toàn bộ chui vào bên trong tinh thạch màu trắng kia.
 
Tất cả các việc này đều phát sinh cực nhanh, gần như trong nháy mắt lúc lão già kia hóa thành bụi khí, xuất hiện một đạo hồng quang chợt lóe lên trong hư không bay tới con khỉ nhỏ kia dung hợp lại.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.