Tiên Nghịch

Chương 441: Duyên phận đã hết



Trong một ngôi làng phàm nhân bên ngoài Phượng Hoàng thành thuộc Sở quốc trên Chu Tước tinh.
 
Bây giờ đang là bình minh của một ngày xuân ấm áp, những mái nhà trong thôn đang cuộn lên những làn khói bếp, chốc chốc lại vang lên tiếng chó sủa và tiếng trẻ con đùa giỡn.
 
Phía đông của thôn có năm ngôi nhà, trong đó có một ngôi nhà mái ngói đơn sơ, một người phụ nữ già đang ngồi xổm bên bếp lò. Bà đang thổi lửa để chuẩn bị nấu cơm.
 
Bóng lưng bà đã hơi còng bởi sự khắc nghiệt của thời gian, khói bếp bay ra làm bà ho khan vài tiếng. Bà vội vàng cầm lấy cây quạt tre phe phẩy vài cái, lúc này khói mới tan.
 
- Mẫu thân của Như nhi đâu rồi… …. - Một tiếng kêu yếu ớt từ căn phòng bên cạnh truyền ra.
 
Người phụ nữ vội vàng bỏ cây quạt xuống. Bà chùi hai tay lên váy rồi vội vàng chạy khỏi bếp đến căn phòng phát ra tiếng gọi ở bên cạnh.
 
Sau khi đẩy cửa tiến vào phòng, chỉ thấy một người đàn ông già nua đang nằm trên giường. Hai mắt lão nhân lõm sâu vào trong, trên mặt hằn sâu những nếp nhăn.
 
Lão nhân chỉ còn da bọc xương, hai mắt ảm đạm không còn vẻ nhanh nhạy. Bà lão đi đến bên giường nhìn lão nhân, mặt bà đã thấm đẫm nước mắt.
 
- Ông nhà! Ông muốn ăn gì?
 
Lão nhân giơ cánh tay phải lên, bà lão vội vàng đi đến nâng ông ta dậy.
 
- Mẫu thân của Như nhi à! Hôm qua ta nằm mơ thấy con gái của chúng ta trở về. .
 
Ánh mắt ảm đạm của lão nhân lúc này lại tỏa ra một tia sáng.
 
-Con gái của chúng ta trở về. .
 
Nước mắt của bà lão không ngừng rơi xuống, bà khẽ nói:
 
-Đúng vậy! Sẽ trở về rất nhanh thôi!
 
-Ta cảm thấy hối hận vì ngày xưa để vị đạo nhân kia dẫn đứa bé đi. Thoáng cái đã qua hai mươi năm, con chúng ta không biết bây giờ như thế nào rồi. . - Vẻ già nua trên mặt lão nhân lại càng hiện rõ. Bà lão lau nước mắt, khẽ nói:
 
-Không có chuyện gì đâu! Con gái của chúng ta rất tốt số, chắc chắn sẽ bình an!
 
Hai người này chính là cha mẹ của Chu Như, trong cuộc chiến giữa Tiên Di tộc và tu sĩ năm xưa hai người bắt buộc phải chuyển nhà đến đây định cư. Nhờ đó nên hai người cũng không bị ảnh hưởng. Chẳng qua trong lòng hai vị lão nhân gia vẫn nhớ thương Chu Như.
 
Nhiều năm về trước, chuyện Chu Như được vị đạo nhân mang đi vẫn là một cái gai nhọn trong lòng hai vợ chồng. Năm tháng trôi qua trong chờ đợi và nhớ mong, cái gai trong lòng hai người càng ngày càng lớn, càng ngày càng cứng, đâm vào lòng càng ngày càng đau.
 
Cha Chu Như vì chuyện này mà cứ canh cánh trong lòng, ông bệnh liệt giường rồi ngày càng gầy yếu.
 
Gánh nặng gia đình đều dồn lên đôi vai gầy của mẫu thân Chu Như. Một người phụ nữ quán xuyến hết tất cả mọi việc trong nhà, nhưng nửa đêm giật mình tỉnh giấc mà lệ vẫn rơi đầy mặt. Trong miệng bà vẫn không ngừng kêu lên nhũ danh của Chu Như.
 
-Con gái chắc chắn sẽ quay trở về. Ông yên tâm đi, giấc mộng đêm qua chắc chắn sẽ là thật!
 
Bà lão dùng tay gạt lệ khóe mắt.
 
-Ôi. .
 
Phụ thân của Chu Như thở dài một tiếng, ông muốn mở miệng nói gì đó nhưng đột nhiên lại nhìn chằm chằm về phía cửa phòng. Cơ thể ông đột nhiên trở nên bất động giống như bị đông cứng.
 
Bà lão ngẩn người, vội vàng quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của chồng. Khi ánh mắt của bà nhìn hẳn ra ngoài thì cả người trở nên run rẫy.
 
Bên ngoài cửa phòng có một cô gái đang đứng. Nàng có một khuôn mặt rất xinh đẹp, tóc dài xỏa xuống hai bờ vai. Hình dáng rất giống với Chu Như trong ký ức của hai vợ chồng.
 
-Ngươi. .
 
Bà lão có chút do dự, khẽ nói.
 
- Mẫu thân!
 
Nước mắt chầm chậm rơi xuống đôi gò má cô gái. Nàng chạy vài bước đến bên cạnh cha mẹ, quỳ trên mặt đất khóc thành tiếng.
 
-Như nhi! Đúng là con rồi! Ông nó ơi, Như nhi đã quay về!
 
Vẻ mặt bà lão trở nên kích động, hai dòng lệ nóng tuôn trào. Bà ôm lấy cổ con gái rồi khóc rống lên.
 
Phụ yhân của Chu Như bỗng chốc được tiếp thêm sức lực. Ông tự mình ngồi dậy trên giường, nhìn Chu Như, dòng lệ nóng chảy trên gương mặt già nua. Ông lẩm bẩm nói:
 
-Ông trời có mắt.Ông trời có mắt. Con gái của ta đã quay trở về. .
 
Vương Lâm đứng ở ngoài phòng thầm than nhẹ một tiếng. Trong lòng hắn cảm thấy áy náy với hai vợ chồng. Hắn khẽ điểm tay phải lên hư không, một đạo linh lực chợt lóe lên rồi biến mất. Nó lặng lẽ chui vào phòng rồi tiến vào trong cơ thể phụ mẫu Chu Như.
 
Tất cả những bệnh tật trên người phụ thân Chu Như lập tức biến mất, sức sống lập tức tràn đầy trong cơ thể. Mẫu thân Chu Như cũng giống như vậy.
 
-Như Nhi! Thúc thúc phải đi rồi!
 
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi xoay người bước đi. Hình bóng lúc này trông hết sức hiu quạnh và cô độc.
 
Chu Như ở trong phòng dường như cũng cảm nhận được. Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hình bóng kia dần dần biến mất ở phương xa.
 
-Thúc thúc! Như nhi đời này sẽ có một ngày gặp lại người. . - Chu Như nhìn bóng lưng kia, lòng nàng cảm thấy đau xót. . Hình bóng Vương Lâm trong lòng nàng còn nặng hơn cả cha mẹ, vì từ nhỏ nàng đã sống cùng với Vương Lâm.
 
-Thúc thúc! Con sẽ tiếp tục tu tiên, cho đến khi có thể rời khỏi Chu Tước tinh. Con sẽ đi tìm.Tìm người.Đến lúc đó tiểu Như nhi sẽ không để liên lụy đến người.
 
Vương Lâm rời khỏi. Tiểu Bạch ở bên ngoài căn phòng gầm nhẹ lên vài tiếng, đôi mắt hổ của nó nhìn thẳng vào căn phòng Chu Như đang quỳ, trong ánh mắt nó lộ ra một tia không muốn. Một lúc sau, nó gầm lên một tiếng, rồi hóa thành một đạo bạch quang mà biến mất.
 
Tiếng hổ rống lập tức làm cho tất cả thôn dân cảm thấy sợ hãi, nhưng khi mọi người chạy ra ngoài lại không hề thấy cái gì khác. Nhưng tất cả gà chó súc vật trong thôn liên tục trong vòng một tháng không dám đi ra ngoài, suốt ngày nằm trong nhà run rẫy giống như bị một thứ gì đó làm cho kinh hoàng.
 
-Thiết Nham! Ra gặp ta! - Giọng nói của Vương Lâm truyền ra khắp Vân Thiên Tông.
 
Một đạo cầu vồng lập tức từ bên trong Vân Thiên Tông bay ra rồi hóa thành một lão nhân đứng trước người Vương Lâm mười trượng. Người này chính là Thiết Nham. Lúc này, Thiết Nham đã Hóa Thần, Sở Quốc cũng trở thành tứ cấp Tu Chân Quốc.
 
-Thiết Nham có mặt! - Thiết Nham ôm quyền cung kính. Trong lòng hắn tràn ngập sự tôn kính đối với Vương Lâm. Trên Chu Tước tinh, cái tên Vương Lâm đã trở thành một truyền thuyết.
 
Vương Lâm chính là Tằng Ngưu, chém Hồng Điệp, diệt Kiền Phong, dọa Liễu Mi, đẩy lùi Chu Tước Tử và Vân Tước Tử. Chỉ một lời nói của hắn đã quyết định ra Chu Tước Tử đời thứ mười lăm Chu Vũ Thái.
 
Tất cả những chuyện này đều được lan truyền trong giới tu sĩ của Chu Tước tinh, hầu như không có người nào không biết, không có người nào không hiểu.
 
Trong lòng Thiết Nham thì Vương Lâm là trời, lời nói của Vương Lâm là sấm sét không thể chống lại được.
 
Vương Lâm vung tay phải lên, một cái túi trữ vật bay ra rồi rơi vào trong tay Thiết Nham.
 
-Nếu Chu Như có thể đạt đến Nguyên Anh Kỳ thì giao vật này cho nàng! Nếu như không thể thì khỏi cần! Mặt trên của nó có một đạo phong ấn đơn giản của ta, phá nó rất dễ. Chỉ cần ngươi cố gắng nghiên cứu thì chắc chắn sẽ có ngày phá giải được! - Giọng nói của Vương Lâm cực kỳ bình thản. Vẻ mặt Thiết Nham lập tức chấn động, hắn vội vàng nói:
 
-Thiết Nham không dám! Đây là vật của ngài để lại cho Chu Như, cho dù Thiết Nham có chết cũng phải giữ gìn nguyên vẹn.
 
Vương Lâm nhìn Thiết Nham, hắn gật đầu nói:
 
- Tốt nhất là ngươi đừng thấy lợi mà mờ mắt, nếu không chắc chắn sẽ lãnh lấy hậu quả, nhớ đấy!
 
Trong lòng Thiết Nham lập tức chấn động, hắn vội vàng ghi nhớ. Lời nói của Vương Lâm hắn không dám không nghe, không dám không tin. Những cảm ngộ này của hắn không phải mới là lần đầu tiên được sinh ra, mà cảm thấy rõ ràng trước mắt, không cách nào quên.
 
Vương Lâm đưa mắt nhìn thoáng qua cảnh vật bốn phía. Hắn than nhẹ một tiếng, tiến về phía trước một bước, cả người hắn hóa thành một làn khói nhẹ, giống như có một cơn gió thổi qua rồi tiêu tán.
 
Ở cực Bắc Chu Tước tinh ngày xưa là Tuyết Vực quốc, gió ở đây lạnh thấu xương, khi thổi qua còn mang theo những tiếng gào thét làm tất cả sinh linh phải dừng bước.
 
Trên mặt băng ở nơi này không biết từ bao giờ đã mọc lên rất nhiều hoa hồng, nhưng hoa không phải màu đỏ mà có màu trắng.
 
Cánh đồng hoa hồng trắng vững vàng đón từng cơn gió lạnh, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra khắp bốn phía.
 
Ở vùng đất phía đông có một băng cốc, bên trong mọc lên một cây hoa hồng xanh cao ngạo. Nó đứng hiên ngang trong gió lạnh, lấy những bông tuyết mà sống. Nó đứng thẳng trong sơn cốc như một thiếu nữ xinh đẹp mà kiêu ngạo, một cô gái cô độc với phong thái mê người.
 
Vào ngày này, có một người đi vào trong sơn cốc. Người đó mặc một bộ quần áo màu trắng, hai mắt bình thản. Lúc hắn đi ra khỏi sơn cốc thì cây hồng xanh lập tức tỏa ra một mùi hương lúc ẩn lúc hiện trong không khí. Trong sơn cốc lúc này tràn ngập một mùi hương thoang thoảng.
 
Giống như có một người thiếu nữ đang nhẹ nhàng múa trong sơn cốc làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác vi diệu.
 
Người đàn ông mặc y phục trắng đứng ở bên cạnh cây hoa hồng xanh. Hắn lặng lẽ nhìn rất lâu.Rất lâu.Hắn ngồi xổm xuống khẽ hái bông hoa rồi xoay người đi ra ngoài. .
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.