Tiên Nghịch

Chương 498: Sinh chi lạc ấn



Vương Lâm thần sắc như thường nhưng Âu Dương Hoa thì sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ kinh hãi chưa từng có và đầy bụng chua xót - Sự giết chóc giữa hai người từ bên ngoài đến… cũng là để ta gặp.
 
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang hiện lên, trận pháp của thung lũng chấn động, phía trên sụp đổ, xuất hiện một vết nứt lớn.
 
Vương Lâm cười lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức Cấm Phiên xuất hiện trên tay. Cấm Phiên bay dựng lên khoảng không, hóa thành từng đạo cấm khí màu đen. Tiếng khóc la nhanh chóng xuyên qua cái khe, bay vào trong vòng trận pháp.
 
Khe nứt của trận pháp dung hợp lại bằng tốc độ cực nhanh mắt thường có thể thấy được. Không chỉ có vậy, lúc này có Cấm Phiên dung hợp, uy lực của trận pháp này tăng lên mấy lần.
 
Sau đó Vương Lâm bước chân về trước một bước, trong nháy mắt, hắn biến mất, xuất hiện bên ngoài thung lũng.
 
Cách đó chừng mười trượng, hắc y nam tử đạp trên phi kiếm, lạnh lùng đứng xem.
 
Bốn phía nơi hai người đứng là từng đạo khí màu tím, giống như du hồn vây quanh. Còn ở giữa sóng yêu khí lực là yêu linh thú biến hóa thành, đang tản mát ra yêu lực cực mạnh, trực tiếp đánh về phía hai người.
 
Vương Lâm khua tay phải vào hư không một cái, lập tức một đầu yêu linh thú kêu thảm lên một tiếng, tiêu tan trong vô ảnh.
 
Hắc y nam tử nhìn kĩ Vương Lâm, vẻ mặt ngông cuồng lập tức giãn ra, do dự một chút rồi nói:
 
- Các hạ là người của môn phái nào?
 
Vương Lâm chỉ ngón tay, ba đạo khí xám không ngừng vay vờn quanh, phát ra tiếng rít nhỏ. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc y nam tử nói:
 
- Không nên nhiều lời vô nghĩa, nếu ngươi không thể thắng, hãy lập tức rời khỏi đây.
 
Hắc y nam tử cười gằn, nói:
 
- Khá lắm, La mỗ nhìn người có chút quen quen, sợ giết nhầm người quen, nên mới hỏi xem. Nếu không ta cần gì nhiều lời. Nếu ngươi muốn chết, ta cho ngươi toại nguyện.
 
Vương Lâm không nhiều lời, lập tức vỗ túi trữ vật, kiếm tiên chợt lóe lên. Vương Lâm nhún người bay lên, chém một kiếm. Liền thấy một đạo kiếm quang từ trong không trung, giống như tia chớp đáp xuống.
 
Cùng lúc đó, loan đao cũng điên cuồng lao ra theo sát sau.
 
Hắc y nam tử sau khi nhìn thấy kiếm quang, mặt lập tức biến sắc, vội vàng lui ra phía sau, miệng hét lớn:
 
- Hóa ra là Đại La Kiếm Tông đạo hữu, thôi! Ngươi hẳn là biết được nơi đây rất quy củ, hãy giao kết tinh ra, ta không đả thương ngươi là được.
 
Đúng lúc ấy, kiếm quang gào thét lao tới, Hắc y nam tử nâng kiếm lên chắn ngang phía trước, đồng thời lùi ra sau mấy bước. Nhưng kiếm quang lại chém xuống dưới, lập tức dưới chân sụp đổ.
 
Trong nháy mắt đó, phi kiếm trong tay người này liền phát ra tiếng kêu ca ca, sau đó thấy một vết rạn nhỏ xuất hiện trên phi kiếm.
 
Hắc y nam tử nhìn chòng chọc vào thanh kiếm trong tay, ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
 
- Ngươi dám đả thương phi kiếm của ta. Hôm nay, cho dù ngươi là người của Đại La Kiếm Tông thì cũng phải chết.
 
Hắc y nam tử gầm nhẹ, tay trái bấm niệm thần chú. Lập tức một ngọn lửa màu đen xuất hiện phía trên lòng bàn tay.
 
- Địa diệt chi hỏa, nhiên tận hư vô (ngọn lửa địa diệt, thiêu tận hư vô)!
 
Hắc y nam tử khẽ hô trong miệng, tay trái đưa về phía trước một chút, lập tức ngọn lửa màu đen kia liền rời khỏi tay bay vào giữa không trung, rồi dừng lại một chút, hóa thành một ngọn lửa che phủ trời đất, lao tới phía Vương Lâm.
 
Gần như trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, chỉ thấy một đạo ô quang lóe ra giữa không gian. Hắc y nam tử sắc mặt vụt biến đổi, buộc phải lùi lại sau ba tấc. Nhưng không còn kịp, ngay ở ngực hắn, đột nhiên tuôn ra một đoàn huyết quang. Hắn như vẫn không tin vào mắt mình, nhưng đành lùi về sau, lấy đan dược trong túi trữ vật nuốt nhanh.
 
Loan đao vừa lóe ra, kiếm tiên đã phong tỏa bốn phía, nơi lưỡi đao hình như vẫn còn huyết quang lóe ra.
 
Vương Lâm nhìn Hắc y nam tử nghĩ rằng, người này tu vi quả là cao thâm, phải nói rằng loan đao tốc độ cực nhanh. Hắn tự nhận thấy rằng, nếu như không chuẩn bị trước mà bị loan đao đánh lén, chắc đã bị loan đao đánh trúng, e là đã gặp nạn rồi. Nhưng Hắc y nam tử trước mặt này lại kịp rời đi ba tấc đúng vào thời điểm mấu chốt nên đã tránh được chỗ yếu hại. Chỉ riêng điểm này đã thấy nguyên thần thì hắn cao hơn mình nhiều, hiển nhiên có thể mơ hồ thấy được đường đi của loan đao.
 
Vương Lâm mắt hằn lên tia sát khí. Người này tu vi cao cường, như vậy nhất định hôm nay phải giết hắn, nếu không để hắn thoát chạy ra ngoài, phục hồi lại sức lực, hắn sẽ tìm hiểu ra việc mình dùng pháp bảo và thủ đoạn tấn công hắn. Nhất định hắn sẽ đến tìm mình, đến lúc đó mình khó mà đối phó.
 
Thừa lúc hắn đang bị thương, Vương Lâm liền lao tới, không thèm nhìn đến ngọn lửa màu đen kia, lấy tốc độ nhanh như chớp, nâng ngón cái của tay trái lên hư không.
 
- Tịch hỏa chỉ!
 
Hắc y nam tử dùng tay phải nhấn nhẹ vào ngực, lập tức khôi phục lại bình thường không còn máu tươi dính lại, sắc mặt có tái nhợt một chút, nhìn Vương Lâm chằm chằm.Trong tay hắn tế kiếm run lên, hắn quát:
 
- Kiếm toái!
 
Tế kiếm bỗng nhiên phát ra từng trận ca ca, rồi lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh vụn. Bỗng nhiên phía trước hắn bắt đầu nổ tung, tiến về phía Vương Lâm trong nháy mắt.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, nhưng vẫn đứng yên. Chỉ thấy hai trong số ba đạo bụi khí trên ngón tay phải của hắn bỗng nhiên biến mất, dùng tốc độ nhanh như nháy mắt, liền theo kinh mạch trên tay phải, xuất hiện phía trên mi tâm của Vương Lâm.
 
Đột nhiên trên mi tâm lại xuất hiện hai kí hiệu phức tạp.
 
Sinh chi lạc ấn!
 
Kí hiệu này vừa xuất hiện, lập tức nhanh chóng kéo dài, bao trùm lên toàn bộ thân thể của Vương Lâm, một đạo dấu vết một tầng, hai đạo là hai tầng bao trùm.
 
Chỉ một thoáng đó, ngọn lửa của thanh kiếm vỡ đã tới gần, đồng thời ngọn lửa màu đen trên không cũng nhanh chóng đuổi theo, bao trùm lấy Vương Lâm.
 
Lúc này với Vương Lâm, bên trong bị ngọn lửa của thanh kiếm vỡ tấn công, bên ngoài là thiên hỏa màu đen bao vây bốn phía. Nhất là đám thiên hỏa, trong nháy mắt từ trên trời xuống, chúng hóa thành sáu con rồng lửa màu đen. Sáu con rồng này như thể sinh vật thật, gào thét lao tới, từng tiếng rồng gầm như Thiên Lôi ù ù truyền đến.
 
Âm thanh đầu tiên truyền vào trong tai Vương Lâm, lập tức khiến cho nguyên thần của hắn bị chấn động. Sau đó chúng giương nanh vuốt rít gào xông tới, chực cắn xé.
 
Nhưng bỗng ầm một tiếng, tiếng nổ long trời lở đất, vang xa cả ngàn dặm. Mặc dù ở trong không trung nhưng có thể nghe rõ mồn một. Ngay cả bầu trời cũng chấn động, mặt đất thì phát ra những tiếng đứt gãy, xuất hiện rất nhiều vết rách tựa như một tấm mạng nhện tinh mịn.
 
Ở trung tâm vụ nổ xuất hiện vô số pháp lực cuộn sóng, điên cuồng tản ra bốn phía. Mặc dù sóng yêu linh khí đang tiến đến tấn công nhưng cũng bị cuộn sóng dội ngược trở lại, cuốn ra thật xa, sau đó mới chậm rãi hạ xuống phục hồi.
 
Không lâu sau, bốn phía như có cả vạn con ngựa chạy nhanh, chồm lên tấn công. Sóng yêu linh khí lại một lần nữa phục hồi như thường, chậm rãi gào thét. Trong nháy mắt, bốn phía lại một màu đen bao trùm.
 
Hắc y nam tử đứng bên trong màu đen khí lãng, hắn không vui sướng mà ngược lại còn trở nên trầm lắng. Hắn thở sâu, lập tức rời khỏi đó cách hơn mười trượng, hai tay nhanh chóng bấm niệm thần chú, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía Viêm Long (rồng lửa) đang tấn công. Ánh mắt không hề nhấp nháy.
 
Chỗ Viêm Long đang tấn công giờ này đang bị yêu linh bao vây, hóa thành khí lãng thổi tới tấp, nên nơi đó đang trở thành một mảnh hắc ám. Chỉ có điều, trong bóng tối xuất hiện một bóng dáng bước ra từ bên trong.
 
Bóng đen này bước ra, trên người hắn quần áo không có gió nhưng tự phát ra tiếng động. Trên tay phải hắn truyền ra từng tiếng kêu khóc, mơ hồ có thể nghe thấy được.
 
Thấy bóng đen chậm rãi đi ra, hắc y nam tử đứng cách đó không xa, vẻ mặt càng thêm âm trầm. Hai tay y nhanh chóng bấm niệm thần chú, miệng thở nhẹ, lẩm bẩm mấy câu chú ngữ phức tạp.
 
Lại nói về bóng đen kia. Hắn đi ra tiếp mấy chục bước, thân thể xuyên qua khí lãng yêu linh, lập tức khí yêu linh như bị cưỡng ép, tách ra thành hai.
 
Trong nháy mắt khi khí lãng yêu linh tách ra làm hai, bóng đen kia bước lên trước một bước, liền biến mất trong vô ảnh.
 
"Không ổn" Hắc y nam tử không có gì do dự, lập tức lùi ra sau, hắn vừa mời kịp lui thì ngay tức khắc, liền thấy một Ngân quang xuất hiện. Trong hư không, một ngón tay cái điểm ngay trước chỗ nơi Hắc y nam tử đang đứng.
 
Việc này xảy ra cực nhanh, dùng nháy mắt để hình dung cũng không thể tưởng tượng nổi.
 
Theo sát đằng sau ngón tay cái là bóng đen kia, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, nơi Hắc y nam tử đang né tránh.
 
- Tiếp theo đây ngươi đừng hòng thoát!
 
- Ngươi không phải là người của Đại La Kiếm Tông, mà là đệ tử của Thiên Vận Tử, Tử hệ lão thất, Vương Lâm.
 
Hắc y nam tử nói tiếp:
 
- Ngươi đang dùng chính là cấm pháp Tịch Diệt Chỉ đã thành danh chỉ sau bữa thọ yến của Thiên Vận Tử.
 
Trong lòng Hắc y nam tử cực kì lo lắng, hắn đã từng nghe qua danh tính của Vương Lâm, thậm chí ngọc giản tướng mạo cũng được xem qua một lần. Phải nói rằng, đệ tử của Thiên Vận Tử đều là nhân vật đáng chú ý nhất trên toàn bộ Thiên Vận Tinh.
 
Nhất là Vương Lâm đã từng có một trận chiến khuất nhục mọi người. Nếu không có Tử hệ lão Lục đột nhiên xuất hiện, dùng tu vi Vấn Đỉnh đè ép Vương Lâm, như vậy danh hiệu Thiên Vận Thất Tử không vào tay hắn thì chẳng vào tay ai khác được.
 
Nhân vật thế này sao có thể khiến người ta không chú ý? Huống chi người này sử dụng cấm pháp cực kì quỷ dị, am hiểu nguyên lí lấy yếu chống mạnh, nên khiến cho nhiều người rơi vào thế bị động.
 
Hắc y nam tử than thầm, nếu hắn sớm biết được thân phận của đối phương, tuyệt nhiên sẽ không vội vàng ra tay. Là đệ tử của Thiên Vận Tinh, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Anh Biến trung kì, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
 
Vương Lâm này trải qua mười một trận chiến với Vấn Đỉnh tu sĩ, mặc dù thua nhưng vẫn thể hiện lực công kích hùng mạnh, nhất là mấy pháp bảo làm nhiều thế lực phải chú ý. Hắc y nam tử nghĩ: "Mặc dù mình có thể thắng nhưng muốn giết được đối phương quả là không dễ." Ở Thiên Vận Tinh, mỗi đệ tử đều có pháp bảo bảo mệnh, nếu không gặp phải địch thủ tu vi chênh lệch quá lớn, chẳng khác nào có thêm một tính mạng.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.