Tiên Nghịch

Chương 506: Tán hồn dưỡng phách



Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, tay phải điểm một cái vào hư không. Con sư tử đang rên rỉ kia toàn thân run rẩy, sau đó hóa thành một đạo hắc mang bay vào Hồn Phiên trong tay Thập Tam, biến mất hoàn toàn trong đó.
 
- Con thú này có thể làm chủ hồn cho thập Hồn Phiên của ngươi! Chẳng qua ngươi phải nhớ lấy, Luyện Hồn Thuật không thể nhờ vào thủ thuật được. Ngươi mặc dù phong ấn được nó nhưng nó có thể cắn trả ngươi bất cứ lúc này. Đây là một bài học cho ngươi!
 
Vương Lâm nói xong liền đi về phía sâu trong sơn cốc.
 
Vẻ mặt Thập Tam xấu hổ, nhìn Hồn Phiên trong tay trầm tư hẳn.
 
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã lại qua một tháng. Mười người đàn ông trong sơn cốc, nhân lúc đêm khuya tối đen như mực, không thấy rõ nổi năm ngón tay, võ trang hạng nặng vội vàng rời khỏi sơn cốc.
 
Âu Dương Hoa cùng với Thập Tam làm chủ công, mang theo tộc nhân đi thẳng tới cái động lớn dưới lòng đất.
 
Vương Lâm không đi theo, thậm chí ngay cả thần thức cũng không tản ra. Đây coi như là một thử thách cho bọn họ. Nếu bọn họ thất bại thì chỉ có thể chứng minh rằng họ không thích hợp, Vương Lâm sẽ rời đi, tìm tới Cổ Yêu thành tìm hướng phát triển khác.
 
Sau năm ngày, Vương Lâm đang ngồi ở sâu trong sơn cốc. Hắn lúc này từ từ mở hai mắt, nhìn về phía xa xa. Không lâu sau những tiếng ồn ào từ xa truyền lại. Một đội ngũ thật dài từ trong tiểu đạo vào sơn cốc giống như linh xa chậm rãi đi tới.
 
Đội ngũ thật dài này do đám người ngoại tộc vẻ mặt đầy sợ hãi tạo thành. Những người này có cả nam cả nữ, đều là trung niên. Hai tay họ bị dây thừng trói chặt, cứ bảy mươi người một nhóm, mỗi người trong nhóm đều xách hai cái thùng gỗ lớn. Hai tay bọn họ bị trói với cái thùng này, chậm rãi bước tới.
 
Âu Dương Hoa đi phía trước, trên quần áo toàn là vết máu, khuôn mặt tiều tụy nhưng đầy vẻ hưng phấn.
 
Đội ngũ thật dài, những người trong sơn cốc đi bốn xung quanh, nếu thấy có người ngoại tộc đi chậm sẽ lập tức quát mắng.
 
Thập Tam đi cuối đội ngũ. Khí chất toàn thân so với trước đây hoàn toàn bất đồng. Lúc này vẻ mặt hắn dường như trầm ổn hơn rất nhiều, trên mặt hiện lên vẻ rất kiên nghị.
 
Hắn đi tới nơi này cũng có mấy người đi theo hắn. Chẳng qua họ đều giữ một khoảng cách với hắn, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ.
 
Trong trận chiến này có thể nói Thập Tam xông xáo đi đầu, phối hợp với Âu Dương Hoa, thành công vượt qua trận pháp của đối phương, trực tiếp xông vào bên trong, chém giết mở đường, đối phương đối phó không nổi.
 
Trưởng lão của đối phương đầu tiên bị Thập Tam gọi chủ hồn sư tử kia ra nuốt gọn. Hắn lại ngay trước mặt những người ngoại tộc kia triển khai Luyện Hồn Thuật luyện hóa luôn hồn phách trưởng lão vừa mới chết kia, phong ấn luôn vào trong Hồn Phiên.
 
Cùng lúc đó, Âu Dương Hoa cũng không chậm, thi triển Luyện Hồn Thuật đem những người vừa chết của đối phương luyện hóa hồn phách và phong ấn cả.
 
Cảnh tượng đó khiến tất cả ngoại tộc đều bị đả kích cực nặng nề!
 
Đội ngũ thật dài này rất nhanh đã tới ngoài sơn cốc. Sau khi mang theo tất cả người ngoại tốc tiến vào sơn cốc, phụ nữ từ trong nhà đi ra tiếp lấy những cái thùng gỗ.
 
Bên trong thùng có một thứ chất lỏng màu xanh biếc, bên trên nổi lên vài cái bong bóng, tỏa ra mùi khó chịu.
 
Người ngoại tộc đều bị bắt ngồi xuống, uống vài ngụm chất lỏng này. Sau khi uống xong hai mắt những người này đều lộ vẻ mờ mịt, chỉ một lát sau liền bị những người trong cốc đưa đi, nhẹ giọng nói gì đó bên tai họ.
 
Thần thức Vương Lâm thấy được cảnh này cũng không thấy có gì kỳ quá. Theo trí nhớ của La Vân, tổ tiên hắn đã từng kể lại rõ ràng về chỗ yêu linh này. Những bộ lạc lẻ loi ở đây khi muốn thu tộc nhân mới thì phương pháp chỉ có một, đó là cho uống một chén yêu thang!
 
Tác dụng của yêu thang này chính là khiến người ta quên hết mọi việc. Sau đó sẽ có người nói vào bên tai hắn tên mới và chuyện tình trong bộ tộc. Đợi tới khi hắn hoàn toàn hấp thu, tỉnh táo lại thì sẽ trở thành một tộc nhân mới.
 
Yêu thang này Vương Lâm nhận thấy cũng chẳng có gì thần kỳ, còn kém xa so với những loại thần thông như mê hồn thuật.
 
Nếu người tu đạo uống thứ yêu thang này thì hầu như chẳng có tác dụng gì.
 
Âu Dương Hoa trước tiên chạy tới chỗ Vương Lâm. Khi còn ở khá xa hắn đã dừng lại, cung kính nói:
 
- Vãn bối Âu Dương Hoa xin cầu kiến thượng tiên.
 
Tới sau khi được Vương Lâm đồng ý, Âu Dương Hoa lập tức phấn chấn, cung kính đi vào sâu trong sơn cốc. Từ xa xa, hắn đã thấy Vương Lâm ngồi khoanh chân ở đó.
 
Hắn đi tới phía trước, lấy từ trong ngực ra một vật, cung kính nói:
 
- Thượng tiên, đây là yêu tinh vãn bối tìm được ở bộ lạc của đối phương, đặc biệt hiến cho thượng tiên.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải vẫy một cái, vật trong tay Âu Dương Hoa lập tức bay lên, rơi vào trong tay hắn. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua, thấy vật ấy cũng không có gì thần kỳ, chỉ giống như một khối đá màu đen, bề ngoài hơi thô ráp.
 
Tay phải Vương Lâm sờ một cái. Lập tức những tiếng răng rắc vang lên, viên đá màu đen này lập tức vỡ vụn, bụi đá bay mù mịt, lộ ra bên trong một yêu tinh lớn cỡ ngón tay cái.
 
- Nhị giáp yêu tinh!
 
Vương Lâm cầm yêu tinh này, nhìn vài lần, sau đó nuốt vào bụng.
 
Âu Dương Hoa nhìn không chớp mắt, sau đó cúi đầu không núi, trên mặt vẫn hiện lên vẻ cung kính.
 
Yêu tinh sau khi được nuốt vào liền lập tức dung nhập với yêu tinh trong đan điền Vương Lâm làm một, trở thành một khối ngũ giáp yêu tinh!
 
Vương Lâm nhìn Âu Dương Hoa, tay phải vỗ túi trữ vật, xuất ra một tấm ngọc giản, thần thức đảo qua liền ném cho Âu Dương Hoa, bình thản nói:
 
- Luyện Hồn Thuật ngươi đã có đoạn đầu. Khẩu quyết của những đoạn sau nếu lập công, dâng lên yêu tinh thì ta sẽ cấp tiếp cho ngươi. Lần này dâng lên một khối yêu tinh, ta ban cho ngươi khẩu quyết giai đoạn thứ tư. Ngươi tu luyện cho tốt, không được truyền cho ai khác, nếu không ta sẽ thu lại tất cả.
 
Âu Dương Hoa cố nén sự vui mừng, sau khi tiếp nhận ngọc giản lập tức vâng dạ cáo lui.
 
Đợi sau khi đối phương đi rồi, ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, lẩm bẩm:
 
- Cứ theo như bước này thì cũng coi là tạm được rồi. Bộ lạc trong cốc dần dần cường đại lên, từng bước xâm chiếm bốn phía, ta cũng sẽ có nhiều yêu tinh hơn. Hơn nữa nhân số trong cốc càng nhiều, tu hành Luyện Hồn Thuật càng nhiều, ngày ta có thể hồi phục thập ức tôn Hồn Phiên sẽ càng gần.
 
Vương Lâm hiện giờ đang là tán hồn dưỡng phách.
 
Tất cả hồn phách được người tu luyện Luyện Hồn Thuật phong ấn, chỉ cần Vương Lâm muốn, ý nghĩ nảy ra là toàn bộ đều sẽ trở thành của hắn.
 
Sẽ có một ngày, thời cơ chín muồi, Vương Lâm sẽ thu hồn. Tới lúc đó thập ức tôn Hồn Phiên sẽ lại thấy được mặt trời.
 
Tộc nhân trong sơn cốc thoáng chốc đã gia tăng mấy lần. Số lượng nam nhân đã hơn năm mười người. Nữ tử ngoại tộc bị phân chia, trong đó có mấy chục người có tư sắc bị Âu Dương Hoa tham lập công đem tới dâng cho Vương Lâm.
 
Đáng tiếc lần này hắn phí công vô ích.
 
Có tám tộc nhân mới được bắt đầu tu hành Luyện Hồn Thuật. Sau đó bên trong sơn cốc liền nổi lên làn sóng tu hành.
 
Trừ những người phải cố định ra ngoài săn thú ra, đại bộ phận tộc nhân đều toàn tâm tu luyện.
 
Thậm chí một số nữ tử cũng âm thầm tu luyện. Vốn dĩ Âu Dương Hoa có hơi phản đối nữ tử tu luyện nhưng sau khi bị Vương Lâm khiển trách liền lập tức thay đổi ý kiến, mạnh mẽ cổ vũ nữ tử tu luyện.
 
Vì thế bên trong sơn cốc trừ trẻ con ra thì dù là nam hay nữ cũng đều điên cuồng tu hành.
 
Luyện Hồn Thuật nhập môn đơn giản, hơn nữa sau khi chứng kiến sự cường đại của Thập Tam và Âu Dương Hoa, những người ở đây lập tức lấy họ làm mục tiêu phấn đấu.
 
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt đã lại qua nửa năm. Trong nửa năm này, những người trong sơn cốc thường xuyên ra ngoài. Mỗi lần hoặc là một người, hoặc là một đội. Họ ra ngoài mục đích là tìm tài liệu chế Hồn Phiên hoặc giết giã thú, luyện hóa hồn phách.
 
Thời gian nửa năm này, trừ Thập Tam ra còn có bốn người cũng đạt tới giai đoạn ba, cần chế tạo Hồn Phiên.
 
Quy củ của Vương Lâm cũng đã sớm được người trong sơn cốc biết. Chỉ có lập công mới có được khẩu quyết tiếp theo. Mà phương pháp lập công chỉ có ba.
 
Một, dâng yêu tinh. Hai, tìm được tin tức của người từ bên ngoài tới. Ba là dựa và bản lãnh bản thân, luyện hóa mười thập Hồn Phiên toàn vẹn, trong mười cây Hồn Phiên này ít nhất phải có bốn cây có chủ hồn.
 
Những người đạt được một trong ba yêu cầu này sẽ được Vương Lâm ban cho khẩu quyết giai đoạn thứ tư. Về phần giai đoạn thứ năm thì yêu cầu nghiêm khắc hơn.
 
Trước mắt mà nói chỉ có Âu Dương Hoa mới đạt được yêu cầu, có được khẩu quyết giai đoạn thứ tư.
 
Thậm chí cả Thập Tam cũng chỉ mới luyện hóa được bảy cây Hồn Phiên, trong đó khó khăn nhất là chủ hồn. Với thực lực của hắn, trước mắt chủ hồn chỉ có hai. Chủ hồn thứ hai chính là trưởng lão của tộc trong động dưới đất nửa năm trước.
 
Vì vậy việc tiến công các bộ tộc khác trong nửa nam này lại càng được đẩy mạnh. Chỉ có tiến công bộ lạc khác mới có thể lấy được yêu tinh, mới có chủ hồn, mới có nhiều hồn phách.
 
Không thể không nó, lời của Âu Dương Hoa năm đó đã trở thành hiện thực. Cứ năm trăm một lần, người từ bên ngoài tới nơi yêu linh này lại mang tới gió tanh mưa máu vô tận .
 
Bên trong sơn cốc vì có Vương Lâm mà từ cuộc sống an tĩnh đã hoàn toàn biến thành tính chất xâm lược, vì đạt được khẩu quyết mạnh hơn mà giết chóc các bộ lạc khác.
 
Tinh thần càng lúc càng lên cao. Nửa năm sau, một lần chinh thảo nữa lại bắt đầu.
 
Lúc này tộc nhân trong bộ lạc chẳng phân biệt nam nữ, từ một số ít trong bộ lạc phải ở lại chiếc cố trẻ nhỏ ra thì hầu như tất cả đều rời đi. Bọn họ không tụ lại một tấn công một nơi mà chia làm ba nhóm, phân ra đồng thời tấn công ba bộ lạc khác.
 
Chỉ có vậy mới thỏa mãn được nhu cầu của bọn họ. Nếu không tụ lại tấn công một nơi thì không thể phân chia yêu tinh và chủ hồn được.
 
Trong nơi yêu linh này, chưa người nào chú ý, một lực lượng đang mạnh mẽ trưởng thành. Cũng chẳng ai để ý tới một bộ lạc ở nơi hoang dã này.
 
Thậm chí là người từ bên ngoài tới cũng chưa người nào lựa chọn ở lại bộ lạc như Vương Lâm. Bọn họ đều sớm đã đi tới các quận, đạt tới những thân phận bất đồng, vì chiến công, vì cổ yêu, mà lao vào chém giết kéo dài cả trăm năm.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.