Tiên Nghịch

Chương 515: Thống lĩnh



Mới vừa rồi khi hắn vừa từ trong pháp trận đi ra, một vạn yêu binh mặc giáp đen cùng hét lên. Tiếng hét ẩn chứa yêu lực và sát khí khiến cho uy lực của nó chẳng kém gì một tu sĩ Anh Biến rống lên vậy Quản sự tham quân trong mắt thoáng hiện lên một chút châm biếm. Hắn ho khan vài tiếng rồi nhìn hắc giáp yêu binh xung quanh, quát:
 
- Tư Mã thống lĩnh ở đâu?
 
Lời vừa dứt, lập tức từ xa có tiếng vó ngựa vọng tới. Chỉ thấy một con cự thú màu đen có một cái sừng lao đến. Tốc độ của nó cực nhanh làm cuốn lên một đám bụi đất. Giống như một làn sóng đang ùa tới.
 
Trên lưng con thú có một người đang đứng. Người đó mặc một bộ giáp đen phủ kín toàn thân, bên ngoài có một ít đồ họa màu bạc. Đầu hắn được bịt kín bởi một cái mũ đen, toàn thân tỏa ra sát khí rất mạnh. Từ ngoài nhìn vào, cả người hắn chỉ lộ có một đôi mắt mà thôi.
 
Trong phút chốc khi xuất hiện trước mặt Vương Lâm, hắn hơi giật mình. Nhưng ngay lập tức luồng sát khí rất đậm tỏa ra từ người hắn nhanh chóng che lấp.
 
Khi người đó tới, đám yêu binh xung quanh lập tức tách ra để lộ một con đường dẫn thẳng tới mặt Vương Lâm. Cách khoảng ba mươi thước, con thú dưới chân hắn liền rống lên một tiếng rồi dừng lại. Tuy nhiên, dù nó đã dừng lại nhưng bụi đất vẫn tiếp tục lan về phía trước.
 
Quản sự tham quân vung tay áo, lập tức một cơn cuồng phong xuất hiện, thổi bay đám bụi đất. Hắn nhìn người vừa mới xuất hiện nói:
 
- Đây là tân thống lĩnh. Tư Mã phó thống lĩnh! Ngươi tới bái kiến đi. - Hắn cố ý nhấn mạnh vào chữ phó một cái.
 
Người mặc hắc giáp, âm trầm liếc mắt nhìn Vương Lâm rồi nói:
 
- Tư Mã Viêm ra mắt thống lĩnh.
 
Thần thái Vương Lâm bình thản, liếc mắt nhìn người đó, nói:
 
- Tái kiến.
 
Tư Mã Viêm hừ lạnh một tiếng, tháo chiếc mũ xuống. Khuôn mặt đó đúng là người có vẻ mặt âm trầm trong tửu lâu.
 
Ánh mắt của quản sự tham quân có chút gì đó khó lường ôm quyền với Vương Lâm rồi nói:
 
- Vương thống lĩnh! Đến đây, tại hạ xin cáo từ trở về phục mệnh Yêu tương đại nhân.
 
Vương Lâm mỉm cười nói:
 
- Không tiễn! Quản sự đại nhân.
 
Quản sự tham quân mỉm cười gật đầu. Hắn đi vào trong trận pháp rồi biết mất. Sau khi hắn rời khỏi, quân doanh hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có những tiếng hít thở dồn dập bốn phía.
 
Tư Mã Viêm lãnh đạm nhìn Vương Lâm, nói:
 
- Thống lĩnh đại nhân! Hắc Giáp quân có một vạn yêu binh. Ngoại trừ sáu người hôn mê bất tỉnh không thể ra ngoài. Tất cả đều có mặt ở đây.
 
Thần sắc Vương Lâm vẫn thản nhiên, bình thản nhìn yêu binh đang đứng xung quanh. Trong mắt họ, hắn nhìn thấy một sự khinh thường và đối địch. Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm chợt hiện lên, chậm rãi nói:
 
- Tất cả đều lui ra ngoài đi.
 
Một vạn yêu binh không hề có một người di chuyển. Ánh mắt bọn họ tập trung về phía Tư Mã Viêm.
 
Tư Mã Viêm không mở miệng, bọn họ sẽ không nghe theo bất cứ lời nói của người nào. Cho dù người đó là tân thống lĩnh.
 
Vương Lâm cũng chẳng để ý tới đám yêu binh xung quanh. Hắn đi thẳng qua mười đội hình. Thập Tâm và Hổ Bào bám sát theo sau. Sắc mặt hai người âm trầm, không nói một tiếng nào.
 
Sau khi ba người đi rồi, đám yêu binh phát ra những tiếng cười ha hả, tỏ rõ sự khinh miệt và coi thường. Chỉ có Tư Mã Viêm là không cười. Hắn không hiểu được nhiều lắm về vị tân thống lĩnh này. Hắn tự hỏi nếu bản thân gặp phải việc này chắc chắn sẽ không thể bình thản như vậy mà phải đại náo một lúc.
 
- Tất cả đều lui ra, tiếp tục thao luyện. - Tư Mã Viêm cau mày, nói. Thanh âm của hắn rất thấp nhưng khi vọng vào tai đám yêu binh lại chẳng khác gì tiếng sấm. Một vạn yêu binh lập tức chỉnh tề quay về phía sau. Mười đội hình bắt đầu diễn luyện.
 
Trong quân doạnh ở đây, ngoại trừ một số binh doanh ra còn có một căn phòng đơn giản. Chỉ có điều bên ngoài căn phòng đó có trận pháp bảo hộ. Bên cạnh căn phòng có cắm một lá cờ màu đen đứng trang nghiêm. Trên lá cờ đó có thêu hai chữ Tư Mã bằng kim tuyến.
 
Hiển nhiên, căn phòng này chính là chỗ ở của Tư Mã Viêm. Bên cạnh đó còn có một số dấu vết kiến trúc. Rõ ràng là nơi đây trước kia không phải chỉ có một căn phòng.
 
Hổ Bào nhìn quang cảnh trước mắt, tai hắn nghe thấy đám yêu binh cười nhạp phía sau, nét mặt âm trầm, tức giận nói:
 
- Lão tổ! Đám yêu binh khinh người quá đáng.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói một cách bình thản:
 
- Không cần phải để ý tới. Nơi đây không có chỗ cho chúng ta ở thì ngồi ngoài trời cũng được. - Hắn vừa nói vừa tìm kiếm một vị trí trống trải, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.
 
Hổ Bào cố kìm nén cơn tức, quay đầu nhìn về phía đám yêu binh đang tản ra. Sau đó, hắn hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống bên trái của Vương Lâm.
 
Nét mặt Thập Tam vẫn âm trầm, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước. Hắn không để ý tới việc bị yêu binh coi thường. Hắn biết rằng chỉ cần Vương Lâm ra lệnh một câu là cho dù mất mạng hắn cũng chẳng hề do dự mà ra tay.
 
Thập Tam khoanh chân đi tới ngồi xuống phía bên phải Vương Lâm. Hắn nhắm hai mắt lại tu hành thần thông luyện thể của tộc Cự Ma.
 
Thời gian chậm rãi trôi đi, trong nháy mắt màn đêm đã buông xuống. Trong suốt khoảng thời gian đó, đám yêu binh trong quân doanh liên tục hò hét, thao luyện. Bọn họ lấy thực chiến cùng với phối hợp trận pháp là chính. Khi có yêu binh gào thét đi qua bên người Vương Lâm, ánh mắt của hắn chỉ có một sự khinh miệt.
 
Việc này đối với Vương Lâm cũng chẳng có gì ảnh hưởng. Hắn vẫn thản nhiên ngồi đó.
 
Thập Tam cũng làm theo Vương Lâm. Hắn nhắm mắt ngồi đó. Mặc dù trong lòng có mấy lần suýt nữa không giữ được bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn có thể cố gắng ngăn chặn.
 
Chỉ có Hổ Bào là cả ngày cơ bản không thể tĩnh tâm ngồi yên. Ánh mắt hắn âm lãnh để ý tới đám yêu binh.
 
Đối với Vương Lâm, không chỉ nét mặt của hắn bình thản mà ngay cả trong lòng cũng hết sức thản nhiên. Trong cả ngày, tuy nói là hắn ngồi đấy, nhưng thần thức của hắn vẫn quan sát tất cả hoạt động của cả vạn người.
 
Mỗi một đội khoảng ngàn người đều có một Thống đội. Mười Thống đội chính là tâm phúc của Tư Mã Viêm. Về phần sáu tên yêu binh trong tửu lâu tuy tu vi giống như những cũng hiển nhiên là người có uy vọng trong quân doanh.
 
Sở dĩ hắn không vội vã ra tay là bởi vì hắn hiểu rất rõ quy tắc trong Cửu quận yêu binh của Yêu Linh chi địa. Sự hiểu biết đó chính là nhờ La Vân đưa cho xem ghi chép của tổ tiên.
 
Cửu quận yêu linh đều lấy quân pháp làm cơ bản, hoàn toàn khác với tu chân giới. Ở đây, trừ phi có tu vi thông thiên, có thể cùng với Yêu Đế đánh một trận ra, nếu không nhất định phải tuân thủ quân quy.
 
Phàm là người đi vào Yêu Linh chi địa đều phải tham gia tuyển để dung nhập vào trong Cửu quận, nắm giữ binh quyền. Chỉ có như vậy mới có chỗ đặt chân ở đây. Nếu không một mình một người mà làm đối thủ của mấy vạn yêu binh thì cuộc chiến đó chẳng cần phải đánh. Mặc dù tu vi của yêu binh không cao, nhưng trong đó cũng có một số cao thủ. Mặt khác, yêu binh am hiểu trận pháp. Bọn họ thường sử dụng các loại trận pháp quỷ dị khó lường để giết địch.
 
Tuy nhiên cũng có người giết được nhiều yêu binh thì chắc chắn sẽ dẫn ra đô thống, cường giả cấp bậc Yêu Tương xuất hiện. Tới khi đó, tu sĩ chỉ có một mình không thể nào còn đặt chân lên đây được nữa. Chỉ có thể nhanh chân trốn đến quận khác. Nhưng nếu hành vi vẫn cứ tiếp tục thì chỉ có thể tiếp tục đào tẩu như trước. Cuối cùng trong Yêu Linh chi địa một bước cũng khó mà đi được. Chỉ có thể bế quan tiềm tu. Nhưng mà như vậy thì không có chiến công không thể có được cơ hội dung hợp Cổ yêu.
 
Tất cả những nguyên nhân đó khiến cho tu sĩ đi vào yêu linh chi địa đều tìm mọi cách để có được chức vụ trong quận. Mà như thế thì nhất định phải coi giữ quân quy. Nếu mà phản lại quân quy sẽ mất đi tất cả mọi thứ.
 
Đối với điểm này, Vương Lâm vô cùng rõ ràng. Nếu hắn ra tay ngay để chỉnh đốn khó tránh khỏi giết người. Hơn nữa, đám yêu binh môt khi đã tin tưởng một người nào đó thì cho dù có giết người cũng không giải quyết được vấn đề. Cuối cùng chính bản thân mình lại vi phậm quân quy, không thể chỉnh đốn thành công.
 
Rất nhiều tu sĩ có đại thần thông tới đây đều thất bại. Dù sao thì hơn một ngàn người đi vào đây, sau khi trải qua một số trận đấu chỉ có thể có được một số ít người đứng vững.
 
Trong đó một số tu sĩ có tính tình tương đối táo bạo. Gặp phải yêu binh không nghe lời liền ra tay ngay. Dù sao thì trong chín quận của yêu linh chi địa mà nói tu sĩ cũng là người đến từ bên ngoài. Trong chín quận thì mỗi quận đều có một Yêu đế. Vì vậy mà khi những người từ bên ngoài tới nhận chức vụ đều có thêm một cái quy định.
 
Một người không nghe hiệu lệnh thì có thể đem người đó ra để khiển trách. Nhưng mười người không nghe thì sao?
 
Mười người ở đây bao hàm ý nghĩa rất rộng. Có hể nói là mười người trong một tiểu đội. Hoặc có thể tới mười tiểu đội.
 
Vì vậy mà Vương Lâm cũng không nóng vội. Lúc này, hắn chẳng khác gì một người thợ săn đang chờ đợi cơ hội. Một khi nắm được cơ hội, hắn sẽ ra tay chỉnh đốn tất cả mọi thứ.
 
Thời gian cứ thể trôi đi, Vương Lâm ngồi trên khoảng đất trống cũng đã được ba ngày. Trong ba ngày đó, Thập Tam vẫn hoàn toàn tỉnh tảo. Hai ngày trước, Vương Lâm đã đưa cho hắn một cái ngọc giản để hắn ghi nhớ tất cả nọi dung trong đó.
 
Nhưng Hổ Bào thì càng lúc càng không giữ được bình tĩnh. Thời gian ba ngày, càng lúc càng có nhiều yêu binh như không còn để ý tới ba người Vương Lâm nữa. Trong mắt bọn họ Nghiêu Lĩnh mới không còn quan trọng.
 
Nhưng Tư Mã Viêm thì lại càng lúc càng cảm thấy khiếp sợ. Hắn vẫn cảm giác được có chuyện gì đó không thích hợp. Vị Nghiêu Lĩnh mới tới hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của hắn. Chẳng những không để ý tới chuyện tình trong quân doanh mà ngay cả nói cũng không nói. Cả ngày chỉ khoanh chân ngồi đó.
 
Hai tên người hầu bên cạnh đối phương có một tên đã vô cùng tức giận, ánh mắt ngập sát khí. Điều đó khiến cho Tư Mã Viêm càng cảm thấy sợ hãi. Hắn không sợ đối phương ra tay, không sợ đối phương tức giận, không sợ đối phương quản lý quân doanh. Tất cả những chuyện đó, hắn đều có biện pháp khiến cho đối phương nản mà tự lăn ra khỏi đây. Cái mà hắn cảm thấy sợ chính là cảm giác nhìn không thấu này.
 
- Vị thống lĩnh mới này cuối cùng đang nghĩ cái gì? - Tư Mã Viêm ngồi trong căn phòng của hắn. Phía bên dưới có bảy đến tám thống đội.
 
- Thống lĩnh đại nhân! Hai người Từ U và Chu Khải ngày thường vẫn rất ít khi lui tới với chúng ta. Lần này, đại nhân triệu tập lại vẫn không tới. Ngài xem? - Trong tám người, một đại hán đầu trọc lốc ngồi bên nói.
 
Người này mặc áo giáp đen, toàn thân toát ra một sự uy nghiêm. Trên đầu của hắn có một ký hiệu con bọ cạp. Thoáng nhìn con bọ cạp đó hết sức quỷ dị. Bất chợt mới nhìn chẳng khác gì một vật sống.
 
Tư Mã Viêm vuốt vuốt mi tâm. Ba ngày nay hắn cảm giác chẳng khác gì một năm. Vương Lâm càng trầm tĩnh, hắn lại càng có cảm giác nguy hiểm.
 
- Hai người đó để sau. Hôm nay, ta triệu tập các ngươi đến đây là muốn nghe các ngươi nhận xét về vị thống lĩnh mới như thế nào. Ở đây đều cùng một nhà, các người cứ nói thẳng. - Tư Mã Viêm trầm giọng nói.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.