Tiên Nghịch

Chương 58: Âm Mưu



Lão phụ nhân họ Vương gật đầu, nói:
 
- Đúng thế! Vương Lâm! Nếu trong quá trình tu luyện, ngươi gặp phải điều gì khúc mắc thì cứ tới tìm hai chúng ta.
 
Vương Lâm do dự một chút, nói:
 
- Đệ tử có một chuyện mong sư tổ đồng ý.
 
Lão phụ nhân họ Vương nhướng mày, nói:
 
- Chuyện gì?
 
Vương Lâm ngẩng đầu, nói:
 
- Đệ tửu muốn ra ngoài một chuyến.
 
Lão phụ nhân lập tức từ chối, nói:
 
- Không được! Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của ngươi là tu luyện. Không thể ra ngoài.
 
Vương Lâm nhíu mày, nói:
 
- Đệ tử phải ra ngoài một chuyến. Sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ trở về an tâm tu luyện.
 
Lão phụ nhân trừng mắt, đang định mở miệng, thì Lưu Văn giơ tay kéo nhẹ một cái rồi ôn hòa nói với Vương Lâm:
 
- Vương Lâm! Vương sư tổ lo lắng cho ngươi ra ngoài gặp nguy hiểm. Ngươi có thể nói cho ta biết muốn ra ngoài làm chuyện gì hay không?
 
Vương Lâm thản nhiên nói:
 
- Đệ tử đã nhiều năm không gặp cha mẹ. Lần này, bế quan thời gian dài, rất có thể không còn được gặp cha mẹ nữa. Vì vậy muốn về nhà thăm.
 
Lưu Văn trầm ngâm một chút, sau đó liếc nhìn lão phụ nhân họ Vương rồi lấy ra một cái ngọc phù, nói - Được rồi! Ngươi đi nhanh rồi trở về. Ngươi cầm lấy ngọc phù này, bên trong nó có chứa một kích của cao thủ Kết Đan kỳ. Ngươi giữ lấy để bảo vệ tính mạng.
 
Vương Lâm cảm thấy rất vui mừng, vội vàng nhận lấy, cẩn thận cho vào trong túi trữ vật. Bây giờ, pháp bảo của hắn có quá ít, tính đi tính lại thì cũng chỉ có hai thứ. Một thứ là cái tiên phù lấy được từ Trương Hổ.
 
Cái khác chính là cái ngọc phù này.
 
- Đây là pháp quyết mở cửa, ngươi nhớ lấy. - Lưu Văn lại lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Vương Lâm. Sau đó cùng với lão phụ nhân họ Vương đi về nơi bế quan.
 
Sau khi từ biệt những người khác, Vương Lâm đánh một cái pháp quyết lên ngọc giản, nhất thời một luồng ánh sáng xuất hiện trên vách đá. Vương Lâm hít một hơi thật sâu, bước vào đó.
 
Sau khi ra khỏi phủ, Vương Lâm cũng không dừng lại. Thân thể hắn thoáng động một cái liền bay lên không trung. Dẫn Lực thuật bao lấy xung quanh cơ thể, hóa thành một đạo cầu vồng biến mất về phía chân trời.
 
- Cuối cùng thì cũng đi ra. Vương Lâm! Ngươi thực sự định đi về nhà? - Tiếng của Tư Đồ Nam vang lên trong đầu Vương Lâm.
 
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm nói:
 
- Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại. Đợi xử lý xong hết chuyện nhà, ta tự có tính toán.
 
- Theo suy đoán của ta thì một khi Mộc thuộc tính đạt tới cảnh giới viên mãn, thời gian bên trong Nghịch châu chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
 
Bây giờ mới đang gấp mười lần, đến lúc đó không chừng sẽ tăng lên gấp trăm lần. Khi đó, tốc độ tư luyện của ngươi sẽ tăng lên không ít. - Tư Đồ Nam phân tích.
 
Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Tốc độ của Vương Lâm cực nhanh, đạo cầu vồng cấp tốc lao về phía trước.
 
Một ngày sau đã tiến vào phạm vi của Hằng Nhạc phái khi xưa. Vương Lâm sợ gây sự chú ý cho người khác nên giảm tốc độ xuống. Đến sáng sớm hôm sau, hắn đã về tới thôn nhỏ dưới núi.
 
Từ xa nhìn lại, sơn thôn vẫn như trước không thay đổi gì nhiều lắm. Chỉ có cặn đại viện của gia đình từ một căn phòng nhỏ đã biến thành một cái tam hợp viện, trước cửa có dán một cái chữ phúc thật to. Mặc dù trời lúc này đang tờ mờ sáng, nhưng vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng chó sủa và tiếng gà gáy.
 
Sáng sớm, từ mỗi căn nhà nhỏ trong thôn xóm đều có một làn khỏi mỏng bốc lên. Tất cả mọi người đều dậy sớm ra khỏi giường, chuẩn bị.
 
Vương Lâm đứng ở cửa thôn nhìn về phía đại viện của gia đình, trong lòng có chút hồi hộp. Thời gian thoáng cái đã trôi qua năm năm, cho đến lúc này, những ký ức cũ vẫn như đang còn hiện ra trước mắt.
 
Hắn chần chừ một lúc vẫn chưa trở về ngay mà tìm một cây đại thụ bên ngoài thôn, ẩn mỉnh vào trong tán lá.
 
Hắn cũng không biết, Huyền Đạo tông có như mình đoán đến tìm cha mẹ trả thù hay không. Vì lo lắng cho cha mẹ, hắn định xử lý hết mọi chuyện trước khi về nhà.
 
Thời gian một ngày thoáng cái đã hết. Trong nháy mắt, Vương Lâm đã ở ngoài thôn được một tháng.
 
Trong một tháng đó, thần thức của hắn luôn tản ra xung quanh. Cho đến hôm nay, nét mặt hắn thoáng động, hàn quang trong mắt lóe lên, thầm nghĩ:
 
- Quả nhiên là đã tới.
 
Hai đạo kiếm quang từ xa nhanh chóng ay tới đáp xuống đất liền hiện ra hai bóng người. Một trong hai người đó mặc hắc bào rộng thùng thình bao lấy toàn thân, không thể nhìn rõ khuôn mắt. Nhưng từ trên người của kẻ đó lại tỏa ra mùi thối khiến cho người khac có cảm giác buồn nôn.
 
Hắc bào mở miệng, thanh âm đầy sự căm hận, nói:
 
- Trương Cuồng! Cha mẹ của Vương Lâm ở ngay trong thôn này phải không?
 
Người bên cạnh hắn mặt trắng như ngọc, hết sức anh tuấn. Tuy nhiên hai mắt lại có vẻ gian tà, trộn thêm một chút tham lam, thấp giọng nói:
 
- Đại sư huynh! Tên Vương Trác quả là quá sức ghê tởm. Ta vẫn tưởng rằng trước kia hắn tìm mọi cách châm chọc Vương Lâm, nên sẽ nói cho ta biết vị trí chính xác của gia đình Vương Lâm. Nhưng không ngờ, hắn không lộ ra đến một từ. Cũng may là ta thông minh, tìm trong danh sách đệ tử của Hằng Nhạc phái mới biết được gia đình Vương Lâm đúng là ở đây. Chỉ không biết là ở chỗ nào thôi.
 
Nói xong, hắn thầm nghĩ:
 
- Vương Lâm! Trước kia chúng ta là đồng môn với nhau nên ta đối với ngươi vẫn còn có sự e ngại. Nhưng bây giờ, ta là đệ tử của Huyền Đạo tông. Hừ! Bảo bối trong tay ngươi ta phải đoạt cho bằng hết.
 
Nghe bọn họ nói chuyện cũng có thể xác định được người mặc hắc bào màu
 
đen chính là đại đệ tử của Huyền Đạo tông, Chu Bằng. Hắn hận Vương Lâm đến tối mắt tối mũi, không thể rút xương, lột da đối phương. Một đời danh tiếng của hắn bị hủy toàn bộ trong tay Vương Lâm. Đám bụi bẩn trên
 
người hắn về tẩy thế nào cũng không sạch, chỉ còn cách mặc một bộ hắc
 
bào thật rộng.
 
Nhưng bụi bẩn đó vẫn có thể che dấu, còn cái mùi thối kia, đến hắn ngửi thấy cũng còn phải nôn mửa chứ chưa phải nói tới người ngoài.
 
Lúc này, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
 
- Trương Cuông! Ngươi nói sở dĩ Vương Lâm có thể tiến nhanh từ một phế vật trở thành cao thủ chính là nhờ loại dịch thể này?
 
Trương Cuồng cố nhịn mùi thối. Bởi hai người đứng quá gân nhau nên lúc này trong bụng hắn đang muốn trào lên đến tận cổ. Nhưng hắn không dám nôn ra, vội nói:
 
- Đại sư hynh! Làm sao mà ta dám lừa huynh! Dịch thể này cũng là ta đưa cho ngươi. Chăng phải ngươi cũng thấy đó chính là thứ mà Vương Lâm đã dùng để trao đổi pháp quyết Ngưng Khí kỳ hay sao? Trương Cuồng ta xin thề, nếu có một câu nào nói dối thì đời này không thể Trúc Cơ thành công.
 
Chu Bằng tháo khăn che đầu xuống, để lộ khuôn mặt đen thui. Ánh mắt hắn lóe lên sự độc ác, nhe răng cười nói:
 
- Được! Trương Cuồng. Nếu những điều ngươi nói đều là thật thì sau này, Huyền Đạo tông có ta ở đây, không người nào dám chọc tới ngươi.
 
Trương Cuồng lộ vẻ vui mừng liên tục gật đầu vâng dạ. Nhưng khi cúi đầu xuống, hàn quang trong mắt hắn chợt lóe lên, thầm nghĩ:
 
- Trương Cuồng ta há phải cần cái loại người như ngươi hay sao? Hừ! Chỉ cần để ta đứng vững tại Huyền Đạo tông, cho thêm vài chục năm, ta chắc chắn sẽ Trúc Cơ thành công.
 
Khi Trường Cuồng cúi đầu, khóe mắt Chu Bằng có chút châm chọc, nói:
 
- Chuyện có liên quan đến loại dịch thể này, ngươi có nói với người khác không?
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.