Tiên Nghịch

Chương 602: Thần thông của Tham Lang



Văn thú gào vừa gào thét, vừa lao xuyên qua đám đồng loại, giống như một tia chớp màu tím hướng về phía Vương Lâm. Trong tích tắc nó tới bên người Vương Lâm, cái miệng lớn nhẹ nhàng cọ lên người hắn, trong tiếng kêu mang theo sự hưng phấn.
 
Đám Văn thú đang đánh về phía Vương Lâm kia lúc này đều dừng lại. Tuy rằng ánh mắt chúng vẫn lộ vẻ hung ác nhưng trong đó còn có nồng đậm nghi hoặc.
 
Cảnh tượng này khiến Tham Lang trợn mắt há mồm, ngay cả ánh mắt của Thần Long phía xa xa cũng lóe sáng.
 
Sắc mặt Tham Lang âm trầm, hai tay bắt quyết, quát:
 
- Thất Ma Châm, ấn!
 
Từ sâu trong đàn Văn thú truyền ra một tiếng kêu to, lập tức một lượng lớn Văn thú tản ra. Một con Văn thú thật lớn, trên đầu cắm bảy cây chầm chậm rãi bay ra.
 
Hai mắt nó đỏ bừng, lộ vẻ đang không cam lòng. Nó nhìn chằm chằm vào Tham Lang, gầm rống giận dữ. Những ngân châm trên đầu nó sau tiếng quát của Tham Lang liền đều cắm sâu xuống sâu thêm ba tấc nữa. Lúc này thân thể Văn thú lập tức run rẩy, vẻ không cam lòng trong mắt càng đậm.
 
Nhưng lập tức trong mắt nó hiện lên một vẻ quyết tâm, ngẩng đầu kêu to một tiếng thật dài. Trong tiếng kêu này đậm đặc tử ý. Ánh mắt nó như tia chớp, nhìn về phía Văn thú của Vương Lâm.
 
Văn thú của Vương Lâm sững người, mấy đôi cánh đập một cái, từ bên cạnh Vương Lâm phóng thẳng tới bên cạnh đồng loại, bay trên lưng Văn thú to lớn kia.
 
Cái miệng lớn của nó đâm thẳng vào cơ thể Văn thú kia, hút một cái, nét không cam lòng trong mắt Văn thú kia liền biến mất, thay vào đó là vẻ được giải thoát.
 
Thôn phệ nhanh chóng chấm dứt. Cùng với việc thân thể Văn thú kia không ngừng khô héo dần đi, hình thể Văn thú của Vương Lâm dần dần lớn lên. Màu tím bên ngoài thân thể nó ngoài càng đậm, một thứ khí tức chỉ có đồng loại nó mới có thể nhận ra được từ từ tỏa ra dày đặc.
 
Cảnh này diễn ra cực nhanh. Văn thú của Vương Lâm ngẩng mạnh đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tham Lang, há mồm gào lên một tiếng rành mạch. Một tiếng gào này vừa phát ra, toàn bộ Văn thú bốn xung quanh đồng loạt nhìn chằm chằm vào Tham Lang, vừa gầm thét vừa lao thẳng tới.
 
Da đầu Tham Lang tê dại, hai tay vội vàng biến hóa. Bảy cây ngân châm lập tức từ thân thể khô héo của Văn thú kia lao ra, hóa thành bảy đạo ngân quang bay trở về, hình thành một tấm màn bảo vệ màu bạc bên cạnh hắn. Thân thể hắn nhoáng lên, lập tức lao vào bên trong.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi, thân thể lui lại phía sau, ngón trỏ tay phải đột nhiên điểm về một phía trước một cái. Tịch Diệt Chỉ lập tức được ngưng hóa, đánh thẳng về phía Tham Lang.
 
Thần Long ở phía xa bởi Văn thú bốn phía đã tản ra, đôi mắt lộ hàn mang, không chút do dự hai tay bắt quyết. Cây đại kiếm phía sau lưng lập tức bay ra, hóa thành một con hắc long, hai mắt lóe lên hung ác, gầm thét mang theo kiếm khí mãnh liệt lao thẳng tới Tham Lang.
 
Hai người tuy không thỏa thuận sẽ phối hợp nhưng tu vi đã đạt tới bước này, chỉ cần nhìn thấy thời cơ thì lập tức sẽ chớp lấy, không để Tham Lang có đường lui.
 
Đồng tử trong mắt Tham Lang co rút lại. Hắn biết mình tuyệt đối không thể để Văn thú vây khốn, nếu không sợ rằng hôm nay sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn hừ lạnh một tiếng. Bản thân hắn tu hành mấy vạn năm, những lần nguy khốn cũng đã gặp nhiều. Lúc này thân thể hắn vừa lui lại, tay phải bắt ấn, đánh thẳng vào trong một vách đá của vực sâu, miệng quát:
 
- Phệ Tử Nhất Thức!
 
Một trảo này đánh ra, lập tức vô số lục khí đột nhiên từ trong vách đá của vực sâu tràn ra. Lục khí này rất nhiều, hòa vào với nhau trông giống như một thác nước màu xanh.
 
Thác nước màu xanh biếc này theo tay phải của Tham Lang giơ lên, dường như từ trong vách đá đổ xuống. Trong mắt Tham Lang lúc này lóe lên lục quang, trong nháy mắt rút thác nước này ra, vung về phía sau.
 
Lục khí gầm thét lao ầm ầm tới, giống như cầu vồng vắt ngang trời. Tịch Diệt Chỉ của Vương Lâm vừa mới đụng phải lục khí này liền lập tức bị thôn phệ. Chỉ phong màu đen chỉ trong chốc lát liền biến thành màu xanh biếc, dường như lúc nào cũng có thể tan nát.
 
Long hồn do kiếm của Thần Long hóa thành đang gầm thét, va chạm với thác nước màu xanh kia, ầm ầm nổ vang. Long hồn tan nát, chui vào trong bảo kiếm lắc lư quay trở về, rơi vào trong tay của Thần Long.
 
- Mấy tên tiểu bối các ngươi mà cũng dám đối phó với Tham Lang ta sao!
 
Tham Lang hét lớn, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau, sắp sửa chạy thoát khỏi vòng vây của Văn thú.
 
Nếu hắn có thể lao ra thì với thần thông của người này dù là đánh hay chạy cũng đều do ý hắn.
 
- Vương Lâm, ngươi và ta đừng giữ sức nữa, cùng giết lão tặc này. Nếu không hôm nay chúng ta nhất định sẽ phải mất mạng!
 
Thần Long quát lên, há mồm phun một ngụm nguyên thần tinh huyết lên trên bảo kiếm, thì thào niệm chú ngữ. Bảo kiếm lập tức run rẩy, bên ngoài xuất hiện vô số khe nứt, trong nháy mắt những mảnh vụn bung ra như đang lột một lớp da vậy.
 
Những mảnh vụn đó mang theo huyết khí rời ra, lại hóa thành hắc long một lần nữa. Lần này khí thế của nó lại càng ác liệt hơn trước, mạnh mẽ lao ra.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, tay phải điểm vào mi tâm một cái, từng đạo sát lục khí nhỏ như tơ từ trong mi tâm của hắn chui ra, không ngừng nén ép trên đầu ngón tay hắn, từ trăm vạn hóa thành mười vạn, mười vạn hóa thành một ngàn, một ngàn cuối cùng hóa thành một.
 
Trừ một đạo vẫn được giữ rất lâu trong nguyên thần ra, toàn bộ sát lục khí đều hóa thành một đạo trên ngón tay Vương Lâm. Khí tức giết chóc tỏa ra tràn ngập bốn phía. Ngón tay hắn búng một cái, sát lục khí liền lao đi.
 
- Toái Kiếm Hóa Thần của Lăng Thiên Hậu, Sát Lục Tiên Quyết của Thiên Vận Tử!
 
Ánh mắt Tham Lang sáng chói, trong ánh mắt đó dường như mang theo sự trào phúng. Hắn lùi lại nói:
 
- Đáng tiếc, hai ngươi nắm được thần thông như vậy nhưng lại không hoàn chỉnh. Thần thông tuy mạnh nhưng trong mắt lão phu vẫn còn quá yếu ớt.
 
Tham Lang vỗ túi trữ vật, lập tức một tòa núi nhỏ bay ra. Ngọn núi này sau khi xuất hiện liền lớn bổng lên, trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi hơn trăm trượng.
 
Trên ngọn núi này có khắc vô số phù văn, lúc này cùng với sự biến hóa của ngọn núi, những phù văn này cũng lóe lên ánh sáng quỷ dị.
 
Tay phải Tham Lang chụp một cái, trực tiếp đặt lên trên ngọn núi, miệng quát:
 
- Phệ Tử nhị thức! Rút, sơn hồn!
 
Cả ngọn núi đột nhiên rung lên, một cỗ khí tức tang thương từ đó tỏa ra. Thứ khí tức này như thể từ một tu sĩ đã tu luyện qua vô số năm vậy.
 
Đây chính là sơn hồn!
 
Tham Lang vừa hét lớn, khí tức này liền bị hắn rút ra từ trong ngọn núi. Phía trước ngọn núi xuất hiện một hư ảnh, bị Tham Lang chụp lấy lôi đi.
 
Một luồng khí tức vô cùng cường đại trong nháy mắt tràn ngập bốn phía. Ngọn núi kia đã mất sơn hồn, bên ngoài vang lên những tiếng răng rắc, sau đó vô số vết nứt xuất hiện. Cuối cùng cả ngọn núi hóa thành đá vụn, vỡ nát, từ trên bầu trời rơi xuống.
 
Nhưng sơn hồn hư ảo thì vẫn ở trong tay Tham Lang đang lơ lửng giữa không trung kia!
 
- Tu vi lão phu tuy rằng không thể so sánh với Lăng Thiên Hậu và Thiên Vận lão tặc nhưng thần thông của Tham Lang ta cũng đâu phải kém. Mấy tên tiểu bối các ngươi đừng tưởng rằng học được thần thông không đầy đủ của kẻ khác mà đã là ghê gớm!
 
Vẻ trào phúng trong mắt Tham Lang càng đậm, tay phải đánh về phía trước một cái.
 
Sơn hồn ầm ầm giáng xuống!
 
Hắc long do kiếm của Thần Long hóa thành truyền tới một loạt tiếng kêu than, không ngờ lại bị sơn hồn giữa không trung đè lên, giáng vào giữa thắt lưng nó, trong tiếng ầm vang đã đẩy nó xuống.
 
Sắc mặt Thần Long tái nhợt, thân thể nhoáng lên, phun một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
 
- Đây. Đây là thứ thần thông gì!
 
Sát lục khí của Vương Lâm gầm thét lao tới. Sơn hồn dường như không có cách gì ngăn được, bị nó đâm thẳng vào. Đôi mắt Vương Lâm lóe sáng, quát:
 
- Tán!
 
Sát lục khí đã xâm nhập vào trong sơn hồn đột nhiên tán ra, từ một lại hóa thành trăm vạn!
 
Trăm vạn sát lục khí tung hoành trong sơn hồn, dường như muốn phá tan hồn phách này, thôn phệ hoàn toàn nó.
 
Nhưng lập tức tiên lực mênh mông từ trong sơn hồn tản ra. Tất cả sát lục khí trong khoảnh khắc liền tan nát.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi. Nếu không phải trong thần thức của hắn có lưu lại một tia sát lục khí, sau khi sinh sôi không ngừng có thể khôi phục thì hẳn sẽ phải đau lòng tới chết mất.
 
- Sơn hồn này không ngờ lại còn ẩn chứa tiên lực, cũng không phải tiên lực của Tham Lang mà là do bản thân sơn hồn này có sẵn.
 
Sắc mặt Vương Lâm hơi trầm xuống.
 
Sơn hồn xuất hiện, Tham Lang bước vài bước đã thoát khỏi kết cục bị Văn thú bao vây. Sau khi thoát ra, hắn cười to nói:
 
- Lũ tiểu bối các ngươi có biết đây là núi gì không? Lão phu nói cho các ngươi biết, đây chính là núi của tiên giới bị lão phu mấy vạn năm trước đoạt lấy đem phong ấn.
 
Đúng lúc này, sương mù ở phía xa vẫn không ngừng co lại đã tới mức sắp kết thúc, từ trăm trượng co lại chỉ còn một trượng, hóa thành một quả cầu sương mù dày đặc.
 
Bên trong đó không có bất cứ khí tức gì tỏa ra nhưng Vương Lâm biết trong đó có một ngươi sống, một đệ tử Đại La kiếm tông!
 
Ầm một tiếng, quả cầu sương mù một trượng điên cuồng thu lại, biến thành chỉ còn bảy thước.
 
Bên trong sương mù có một lệnh bài dần dần hiện lên. Lệnh bài này do sương mù tạo thành, nhanh chóng ngưng thật.
 
Ánh mắt Tham Lang lộ vẻ tham lam. Hắn cất bước, muốn đi thẳng tới chỗ sương mù nọ. Đột nhiên đàn Văn thú bên ngoài từng con đều như đạt tới trạng thái đỉnh phong, phát ra tiếng kêu gào kịch liệt.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.