Tiên Nghịch

Chương 607: Áo xám



Lệnh bài này toàn bộ màu tím, nhưng bên trong cũng lộ ra một tia kim quang, xen kẽ vào nhau, cảm giác như có một tia tử kim. Chạm tay vào cũng có thể rõ ràng cảm nhận được lệnh bài này giống như gỗ nhưng không phải là gỗ, giống như kim loại mà không phải là kim loại.
 
Tinh không này quá lớn, không ai có thể nhận ra được tất cả mọi vật. Đối với chất liệu làm lệnh bài này, Vương Lâm không để tâm tìm hiểu mà cẩn thận xem xét bên ngoài.
 
Trên lệnh bài này có một vài ký hiệu nhỏ bị phá vỡ, chúng phân bố trên mặt ngoài của tấm lệnh bài. Trầm ngâm một lát, thần thức Vương Lâm đảo qua dò xét bên trong, trên mặt lập tức lộ vẻ cổ quái.
 
- Trữ vật… … Bên trong lệnh bài có một không gian, nhưng bên trong không gian này lại tràn ngập sương mù màu tím, tuy vậy nhưng đây chính xác là một dụng cụ để trữ vật.
 
Bên trong cũng có những đồ vật tương tự. Đó là một thanh kiếm, kiếm này cũng không phải là tiên kiếm, mà là một thanh trong Kiếm Tiếu Thập Nhị Kiếm.
 
Suy nghĩ một chút, Vương Lâm liền đoán được kiếm này vốn đã bị vây ở trong đám sương mụ, cùng với người của Đại La Kiếm Tông dùng để hiến tế làm tan sương mù, hiện ra lệnh bài hiến tế kia. Không biết vì nguyên nhân nào, kiếm này lại bị hút vào trong lệnh bài.
 
Tâm thần khẽ động, kiếm này từ trên lệnh bài bay ra, cắm ở một bên trên mặt đất.
 
Cẩn thận kiểm tra không gian bên trong lệnh bài một lần nữa, cuối cùng Vương Lâm thu hồi thần thức, nhìn lệnh bài, mắt lộ vẻ trầm tư.
 
- Lệnh bài này ngoại trừ chất liệu, không còn chỗ nào đặc biệt. Nếu không tận mắt nhìn thấy nó là do sương mù biến thành, rất khó tưởng tượng được vật này là vật đã khiến cho đám người Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu, Huyết Tổ phải tranh đoạt!
 
Lệnh bài này chính là mấu chốt để mở ra động phủ, bốn tòa hư phủ sẽ toàn bộ mở ra, sau đó sẽ mở ra đại môn để tiến vào động phủ cuối cùng kia. Dựa vào lời của Diêu Tích Tuyết, đám người Thiên Vận Tử cũng không biết được sự tồn tại của bốn tòa hư phủ này… … Nhưng Huyết Tổ lại biết được việc này.
 
Việc ta đến lấy lệnh bài, Thần Long biết được, Tham Lang biết được, nhưng Thần Long không chứng kiến toàn bộ, tất nhiên hắn sẽ cho rằng cuối cùng lệnh bài sẽ bị Tham Lang cướp đi!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị, hắn cúi đầu lại nhìn thoáng qua lệnh bài, không chút do dự, há mồm nuốt vào, cất lệnh bài này vào trong nguyên thần, lôi quang bao trùm bên trên, khiến người khác không thể phát hiện ra.
 
Hít sâu, Vương Lâm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía một chỗ tối đen bên ngoài cái khe, trên mặt lộ vẻ chua xót.
 
- Mặc dù lấy được lệnh bài nhưng không biết dùng, bị nhốt ở nơi đây không thể ra ngoài. Cũng không cần phải thử thuấn di, giảo hoạt như bọn người Tham Lang thủy chung không có thi triển thuấn di, hiển nhiên là có manh mối bên trong. Chỉ không biết, từ trong này có thể tiến vào bên trong động phủ của ta hay không.
 
Vương Lâm hai mắt ngưng lại, vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay lấy ra một khối pha lê.
 
Hồi lâu sau, Vương Lâm than nhẹ, thu hồi khối pha lê, cười khổ lẩm bẩm:
 
- Không thể mở ra!
 
Hắn trầm ngâm một hồi, quan sát bốn phía. Cái khe này không lớn, chỉ rộng một vài trượng, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy toàn bộ. Ít lâu sau, hắn đứng lên, đi tới miệng khe. Lực hút bên ngoài thủy chung không hề ngừng, hơi tiến lên phía trước một chút, liền rõ ràng phát hiện được, thậm chí thân thể cũng mơ hồ có dấu hiệu bị hút đi.
 
Vương Lâm lui ra phía sau, ánh mắt chớp động.
 
- Không biết Văn Thú lúc này ra sao… Còn có Chu Dật tiền bối, trận chiến của hắn với Tham Lang không biết kết quả như thế nào…Tuy nhiên, cho dù hắn thắng, chỉ sợ là cũng không biết ta ở chỗ này. Dù sao vị trí này, cho dù lấy kiếm thức của hắn cũng không thể xâm nhập.
 
Hắn ngẩng đầu nhìn lên vách tường, thân mình nhoáng lên một cái thử độn thổ tiến nhập vào bên trong. Nhưng thân mình hắn vừa mới đụng tới vách tường, liền lập tức dừng lại. Trầm ngâm một lúc, Vương Lâm hạ xuống mặt đất vỗ túi trữ vật, lấy ra Tôn Hồn Phiên, từ trong đó xuất ra một hồn phách trực tiếp ném thẳng vào vách tường, sau đó ánh mắt sáng ngời theo dõi.
 
Hồn phách kia như một làn khói, nhẹ nhàng bay vào trong vách tường. Nhưng lập tức, trong thần thức của Vương Lâm liền nghe được một tiếng kêu thảm. Hồn phách kia ở trong bức tường bị giống như bị xé rách, trong nháy mắt hóa thành vô số phần, nhất tề bị một luồng đại lực hút xuống dưới.
 
- Đường cùng rồi!
 
Vẻ đau khổ trong mắt Vương Lâm càng đậm.
 
Hắn thở dài một tiếng, khoanh chân ngồi trên mặt đất, sắc mặt âm trầm. Ít lâu sau, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong bay ra ba thanh bảo kiếm cùng một cánh tay cụt, một cái đầu lâu.
 
Ba thanh kiếm này đều là Kiếm Tiếu Chi Kiếm, thêm thanh kiếm trong lệnh bài lúc trước lần lượt là Tị Xà, Ngọ Mã, Dậu Kê, Tuất Cẩu.
 
Kiếm Tiếu Thập Nhị Kiếm đến lúc này, đã có bảy thanh rơi vào tay Vương Lâm!
 
Tam Tài Kiếm Trận cũng từ trong túi trữ vật của Vương Lâm bay, nằm ở một bên. Tay phải Vương Lâm chụp vào hư không một cái, bảy thành kiếm lập tức bay tới, vờn quanh bốn phía thân thể. Hắn há mồm phun ra một đạo khí nguyên thần, bao lấy bảy thanh kiếm.
 
Trong nguyên thần khí có thêm một đạo lôi quang lóe lên, sau khi chạm vào kiếm thể, lập tức từng đạo điện quang chạy trên thân kiếm. Bảy thanh kiếm trong lúc này được đan xen liên kết nhau bằng những tia điện, hình thành một kiếm trận kỳ dị.
 
- Bảy thanh kiếm có thể tạo thành Thất Tinh Kiếm Trận! Hơn nữa lại có lôi quang của ta đan xen liên kết, uy lực của kiếm trận này sẽ tăng lên gấp ba phần!
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, lấy khí nguyên thần luyện hóa rồi không để ý tới nữa, mà nhìn về phía cánh tay cụt và cái đầu lầu kia.
 
Trong hai vật này cùng đều phong ấn nguyên thần của hai người, bên trong còn có kiếm khí của Lăng Thiên Hậu.
 
Về luyện thần hút khí, Vương Lâm có thể nói là kinh nghiệm dồi dào, từ hai đạo khí nguyên thần kia, rút ra kiếm khí của Lăng Thiên Hậu rồi một hơi nuốt vào. Trước kia khi nuốt kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, bên trong nguyên thần cũng có một chút đau nhức, cần phải từ từ tĩnh dưỡng mới có thể hồi phục.
 
Nhưng giờ phút này, nuốt liền hai đạo kiếm khí, trong nguyên thần chẳng những không có một chút đau đớn nào, mà ngược lại còn dâng lên một cảm giác cực kỳ thoải mái.
 
Xem xét một lượt, không phát hiện ra điều dị thường gì, Vương Lâm cười khổ lẩm bẩm:
 
- Cái này còn có thể gọi là nguyên thần sao… … Hắn lại vỗ túi trữ vật, lập tức một quả cầu cấm chế từ trong bay ra.
 
Tiểu cầu này đón gió lớn lên, khi rơi xuống mặt đất đã hóa thành lớn nửa trượng, bên trên lóe ra vô số ánh sáng cấm chế. Vương Lâm tay phải bấm quyết, điểm về phía trước một cái.
 
Quả cầu cấm chế này lập tức bung ra từ giữa, giống như một đóa hóa nở rộ, lộ ra bên trong là một nam tử tướng mạo anh tuấn.
 
Người này chính là Đỗ Kiến của Xích Hệ. Hắn hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Sau khi cấm chế được giải trừ, hắn giương đôi mắt kinh ngạc nhìn Vương Lâm. Hồi lâu sau, bên trong con ngươi trống rỗng mới khôi phục thần thái.
 
Nhưng hắn xem xét kỹ bên trong, lập tức phát hiện nguyên thần đã bị phong ấn, lúc này mình giống như đã trở thành phàm nhân.
 
- Đỗ sư huynh, ngươi có thể nói ra bí mật của sư tôn không?
 
Vương Lâm thanh âm bình thản, chậm rãi mở miệng.
 
Đỗ Kiến vẻ mặt chua xót, phức tạp nhìn Vương Lâm, trầm mặc ít lâu, nói:
 
- Cho dù ta có nói, chỉ sợ cũng khó lòng thoát chết… … Vương Lâm quét hai mắt liếc nhìn Đỗ Kiến một cái. Ánh mắt hắn không hề có một tia điện quang lóe lên, rơi vào trong mắt Đỗ Kiến, khiến cho người này lập tức tâm thần chấn động. Hắn biến sắc, chỉ vào Vương Lâm, thất thanh nói:
 
- Ngươi… Ánh mắt của ngươi… … - Đỗ sư huynh, lòng kiên nhẫn của Vương mỗ chỉ có giới hạn!
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói.
 
Đỗ Kiến lại dường như không nghe thấy gì, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, lúc này hắn còn chưa hoàn hồn từ lúc nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Vương Lâm. Cả đời Đỗ Kiến gặp được rất nhiều tu sĩ, cho dù là người đại thần thông cũng nhìn thấy rất nhiều.
 
Tu sĩ trong hai mắt có chứa điện quang hắn đã thấy được không ít, nhưng điện quang này đều được tạo ra bởi thần thông, mặc dù gọi là điện, nhưng cũng chỉ là điện được tạo ra, còn xa mới sánh bằng uy lực của lôi điện quét qua không trung.
 
Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, trong mắt Vương Lâm điện quang kia chợt lóe lên rồi biến mất, khiến cho hắn trong khoảng khắc đó như đứng dưới trời cao, ngẩng đầu nhìn lên tia sét đánh qua không trung, có ảo giác như đối mặt với lôi uy không thể chống cự.
 
Vương Lâm nhướn mày, không nói lời thừa, tay phải chụp vào hư không, lập tức bắt lấy Đỗ Kiến, hướng về miệng khe ném đi. Vừa mới đến gần đến miệng khe, Đỗ Kiến lập tức cảm nhận được một lực hút khổng lồ. Với bản lãnh của hắn, không ngờ ở nơi này lại có một cảm giác như nguyên thần đang bị hút ra.
 
Hắn kinh hãi, lập tức hét lên.
 
- Nói!
 
Lời nói Vương Lâm đơn giản, chỉ có một chữ.
 
Sắc mặt Đỗ Kiến càng thêm tái nhợt, bóng ma tử vong trong nháy mắt bao phủ toàn thân. Vương Lâm thần sắc bình thản, cách không nắm lấy đối phương, hướng ra miệng khe lại vươn ra một chút.
 
Trong phút chốc Đỗ Kiến liền cảm thấy được lực hút bên ngoài khe dường như tăng lên gấp bội, nguyên thần của hắn giờ phút này bất ngờ bị hút xé, từ trên thân thể lộ ra. Cho dù nguyên thần giãy giụa thế nào cũng không thể cản trở việc bị hút đi.
 
- Ta nói ! Ta nói !
 
Đỗ Kiến thân mình run rẩy, lớn tiếng quát.
 
Vương Lâm thu tay phải lại, đem Đỗ Kiến đặt ở một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại.
 
Thân mình Đỗ Kiến run rẩy, nguyên thần từ từ trở lại cơ thể, hắn trong mắt lộ ra một vẻ sợ hãi, nói:
 
- Ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả, nhưng người phải hứa là không được giết ta !
 
Vương Lâm bình thản nói:
 
- Ta có thể không giết ngươi. Ta sẽ còn dùng ngươi vào việc khác.
 
Đỗ Kiến hít sâu, phức tạp liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, nói:
 
- Ngươi hãy thề đi… … Vương Lâm nhướn mày, lạnh lùng nhìn Đỗ Kiến, chậm rãi nâng tay phải lên, định bắt lấy y ném ra miệng khe.
 
Đỗ Kiến thân mình run lên, vội vàng nói:
 
- Ta thấy sư tôn nuốt lấy Tôn Vân !
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên mạnh mẽ, nhìn chằm chằm Đỗ Kiến, không nói lời nào.
 
- Không phải ta tận mắt nhìn thấy, mà là một Sơn Tinh nhìn thấy. Sau khi ta vào Thiên Vận Tông, tu luyện một công pháp có thể hấp thu linh lực từ một vài Kỳ Thú. Tại hậu sơn ta vô tình phát hiện ra một Sơn Tinh tuổi thọ sắp hết, khi ta hấp thu linh lực của nó, không biết vì sao lại bất ngờ rút ra được một ít ký ức của Sơn Tinh.
 
Trong trí nhớ của nó, từ rất lâu trước có một hình ảnh, đó là sư tôn nuốt lấy Tôn Vân !
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động.
 
- Trong trí nhớ của Sơn Tinh kia, Tôn Vân và sư tôn đã từng đại chiến, nhưng cuối cùng bị sư tôn thi triển thần thông nuốt lấy toàn bộ thân thể, rồi sau đó rời khỏi.
 
Đỗ Kiến vội vàng nói. Đây chính là bí mật lớn nhất trong lòng hắn. Năm đó hắn thấy được cảnh tượng này trong ký ức của Sơn Tinh đã bị chấn động rất sâu, đồng thời một nỗi sợ hãi khủng bố cũng tự nhiên dâng lên.
 
Thế nên cho tới bây giờ, đối với Thiên Vận Tử hắn vừa kính lại vừa sợ. Bí mật này ngay lập tức bị hắn chôn thật sâu trong đáy lòng, lúc này là lần đầu tiên hắn kể ra với người khác.
 
- Vẻ mặt sư tôn lúc ấy như thế nào ?
 
Vương Lâm hỏi.
 
- Việc này … giống như là có chút tiếc nuối, có lẽ là tiếc nuối.
 
Đỗ Kiến cẩn thận nhớ lại, do dự nói. Lập tức hắn như nhớ tới cái gì, lại nói:
 
- Tuy nhiên, trong ký ức của Sơn Tinh, sư tôn có chút kỳ quái, ta chưa bao giờ nhìn thấy sư tôn mặc áo xám!
 
Vương Lâm hai mắt bùng phát tinh quang, ngoắc mắt nhìn chằm chằm Đỗ Kiến, rõ ràng từng chữ một nói:
 
- Ngươi có chắc là mặc áo xám hay không?
 
Đỗ Kiến gật đầu, nói:
 
- Đúng vậy, là áo xám !
 
- Thiên Vận Tử mặc áo xám, thú vị !
 
Vương Lâm khóe miệng lộ ra một vẻ âm trầm. Hắn vừa rồi tập trung thần thức vào Đỗ Kiến, lời của người này không giống nói dối.
 
- Sư tôn, bí mật trên người ngươi thật nhiều … … Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang.
 
- Nhiều bí mật như vậy, khiến cho đệ tử trong lòng không yên. Thiên Vận Tinh này không thể ở lại, nếu ở lại đây, chỉ sợ cùng lúc phát hiện ra được bí mật của sư tôn, nói không chừng cũng sẽ bị nuốt vào!
 
Vương Lâm hít sâu, cuối cùng hạ quyết tâm nhanh chóng rời khỏi Thiên Vận Tinh !
 
- Sau khi ra khỏi vùng đất Yêu Linh này, ta sẽ dung hợp với bổn tôn rồi rời khỏi. Nước ở Thiên Vận Tinh này quá sâu, không có chỗ cho ta tồn tại!
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, lập tức nhìn bốn phía, thở dài.
 
- Có thể rời khỏi tuyệt địa này hay không rồi mới nói.
 
Sau khi Đỗ Kiến nói ra bí mật lớn nhất trong lòng, thủy chung cẩn thận quan sát Vương Lâm. Thần sắc đối phương có hơi hơi biến đổi, hiển nhiên là đang suy tư về lời nói vừa rồi của mình.
 
Đỗ Kiến thở phào nhẹ nhõm. Hắn lo lắng chính là Vương Lâm này không tin lời mình nói, dù sao việc này cũng quá mức quỷ dị. Hắn nhìn lên miệng khe kia, trong lòng cũng rất bối rối.
 
- Nơi này rốt cuộc là đâu?
 
Ánh mắt Đỗ Kiến nhìn về phía miệng khe, trong mắt hắn vẫn còn hiện lên nỗi khiếp sợ. Cảnh tượng vừa rồi khiến hắn vỡ tim vỡ mật, cái cảm giác nguyên thần không ngừng bị hút ra khỏi cơ thể hắn vĩnh viễn sẽ không thể quên.
 
Hắn lại nhìn bảy thanh kiếm đang lơ lửng trên mặt đất, trên đó có khí nguyên thần của Vương Lâm, bên trong có lôi quang lóe ra xen kẽ liên kết các thanh với kiếm.
 
- Nơi này nhất định là động phủ tuyệt mật của Vương Lâm. Người này lòng lang dạ sói, ta không thể ở trong này ngồi yên chờ chết, đáng tiếc bản lãnh của ta không đủ, nếu như … nếu như ta đạt tới Vấn Đỉnh!
 
Bản lãnh Đỗ Kiến đã bước được nửa bước vào Vấn Đỉnh, chẳng qua người này thủy chung không muốn bước ra, không dám đối mặt với khảo nghiệm sinh tử kia.
 
Nhưng trong hoàn cảnh này, hắn cũng cắn răng một cái, nguyên thần tuy bị phong tỏa, nhưng với Vấn Đỉnh nguyên khí hắn nắm chắc có thể phá tan.
 
- Đạt tới Vấn Đỉnh là có một con đường sống, không đạt được, đó chính là chết. Ở trong này ngồi chờ chết, không bằng liều một phen!
 
Trong mắt Đỗ Kiến hiện lên một vẻ kiên quyết.
 
Loại ánh mắt kiên quyết này rất hiếm thấy ở hắn. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị lên tinh thần liều mạng một phen, thì ánh mắt Vương Lâm lại giống như một hồ nước lạnh từ trên đỉnh đầu hắn dội xuống, khiến cho sự kiên quyết của người này lập tức sụp đổ.
 
Tay phải Vương Lâm vung một cái, bảy thanh bảo kiếm lơ lửng trên không trung hóa thành từng đạo kiếm quang rơi vào trong tay hắn, bị hắn thu vào trong túi trữ vật.
 
- Vương … Vương Lâm … … Đồng tử trong mắt Đỗ Kiến co rụt lại.
 
- Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể thử đạt tới Vấn Đỉnh. Nếu ngươi thành công, ta sẽ cho người một vận may !
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
Đỗ Kiến trầm mặc, hắn không hỏi là vận may gì, giờ phút này trong lòng hắn đã trống rỗng, Vương Lâm này bất kể thế nào cũng sẽ không thả cho mình đi. Hồi lâu sau, hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, nói:
 
- Quân tử nhất ngôn !
 
Vương Lâm gật gật đầu, không nói gì.
 
Đỗ Kiến bỗng nhiên nhắm hai mắt lại. Bản lãnh đối phương so với hắn cao hơn, nếu muốn giết hắn thật quá mức dễ dàng, thật sự không cần phải phiền toái như vậy. Tuy trong lòng hắn vẫn còn nghi hoặc, nhưng trong giờ phút sinh tử này, hắn không thể suy nghĩ quá nhiều.
 
- Đánh cuộc một phen !
 
Đỗ Kiến hít sâu, vận chuyển tâm thần, cảm thụ ý cảnh đã viên mãn, bước ra một bước ! Một luồng thiên địa nguyên khí dần dần hiển lộ ra trên người Đỗ Kiến. Nguyên khí này càng ngày càng đậm, dễ dàng làm yếu đi phong ấn Vương Lâm đã thiết lập trên nguyên thần Đỗ Kiến.
 
Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, nhìn chằm chằm Đỗ Kiến, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Sở dĩ hắn để cho Đỗ Kiến Vấn Đỉnh là vì muốn gia tăng xác suất thành công của Tiên Vệ !
 
Tiên Vệ, Vương Lâm không hề quên lời giới thiệu trong ngọc giản kia. Trên thực tế khi hắn ném Đỗ Kiến này vào trong túi trữ vật, hắn đã quyết định đem người này luyện chế thành một hạ phẩm Tiên Vệ.
 
Mặc dù xác suất thành công rất thấp, nhưng khi thành công, có thể chế tạo ra một người tương đương với Vấn Đỉnh Hậu Kỳ đại viên mãn, bước được nửa bước để trở thành một đại cao thủ đạt cảnh giới âm dương hư thực. Loại chuyện này khiến hắn cực kỳ động tâm.
 
Hơn nữa, trong ngọc giản kia còn giới thiệu một vài loại thần thông mà chỉ có Tiên Vệ mới có thể thi triển được, khi sử ra cũng cực kỳ kinh người.
 
Nếu Đỗ Kiến này không đến chủ động trêu chọc thì cũng thôi, Vương Lâm sẽ không vô duyên vô cớ đem người này luyện thành Tiên Vệ. Nhưng người này đối với hắn lại có sát tâm, với tính cách của Vương Lâm, sẽ không thể nhân từ nương tay.
 
- Nếu ngươi Vấn Đỉnh thất bại, chết trong khi cầu đạo, cũng coi như chết có ý nghĩa, không uổng một đời tu đạo. Nếu Vấn Đỉnh thành công, ta sẽ cho ngươi một vận may cực lớn, còn có thành công hay không thì phải xem cơ duyên của ngươi thế nào !
 
Đỗ Kiến Vấn Đỉnh là tu hành thuận theo lẽ trời, không giống như Vương Lâm nghịch tu làm cho thiên địa biến đổi. Thời gian dần dần trôi qua, nguyên khí trên người Đỗ Kiến càng ngày càng đậm, nguyên thần hắn lại bay ra ngoài cơ thể, nguyên khí đang cùng nguyên thần kết hợp.
 
Thời gian trôi qua, đã qua một canh giờ, nhưng nguyên thần phía trên Đỗ Kiến thủy chung vẫn chưa xuất hiện sự không phối hợp. Cảnh tượng này khiến cho ánh mắt Vương Lâm sáng ngời.
 
Sự dung hợp nguyên thần phía trên Đỗ Kiến kéo dài ba ngày, cuối cùng khi toàn bộ nguyên khí dung nhập vào nguyên thần thì xuất hiện một biến cố. Một tia rung động xuất hiện phía trên nguyên thần, lập tức thổi bùng lên ngọn lửa nguyên khí, ngọn lửa này bỗng nhiên phản lại, dường như muốn thiêu đốt toàn bộ nguyên thần.
 
Trên mặt Đỗ Kiến lộ ra vẻ vật lộn thống khổ. Vương Lâm nhướn mày, mắt thấy nguyên thần của Đỗ Kiến này sắp bị lửa nguyên khí thiêu đốt thành tro, thân mình Vương Lâm liền tiến lên phía trước một bước, tay phải trực tiếp đưa thẳng vào trong nguyên thần của Đỗ Kiến.
 
Ngay khi tay phải hắn đưa vào, lửa nguyên khí như tìm được chỗ phát tiết, điên cuồng theo tay Vương Lâm trực tiếp nhảy vào người hắn, đi thẳng đến nguyên thần của Vương Lâm.
 
Trong nháy mắt, nguyên thần của Vương Lâm bị lửa nguyên khí bao vây, nhưng không hề bị luyện hóa, mà ngược lại, nguyên thần thậm chí còn lộ ra một thần sắc cực kỳ thoải mái.
 
Nguyên thần của Vương Lâm khẽ động, một lượng lớn điện quang từ bên trong bạo phát ra, xuyên qua lửa nguyên khí, tạo nên một cảnh tượng lôi hỏa cùng chiếu sáng!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.