Tiên Nghịch

Chương 65: Tai ương xì máu



Liễu Tam cẩn thận nhìn Vương Lâm vài lần, đột nhiên hỏi:
 
- Ngươi là học trò theo đuổi khảo thí sao?
 
Thần sắc Vương Lâm vẫn bình thường, hắn lắc đầu nói:
 
- Tại hạ không có ý định theo đuổi khảo thí, mà có chút tay nghề, cho nên có ý định tới Thiên Thủy thành mưu sinh.
 
Ánh mắt Liễu Tam hòa hoãn lại, hắn hỏi những lời này là vì gần đây có cuộc đại khảo thí, thí sinh từ các thôn trấn nhỏ xung quanh đây bắt đầu tụ tập về Thiên Thủy thành. Nhưng trên lưng những thí sinh đó đều mang theo những gùi sách, còn người trước mặt này tuy thoạt nhìn thì không phải là người có võ công, thế nhưng nếu đối phương thừa nhận là thí sinh thì phải chú ý.
 
Bất quá Liễu Tam cũng không để việc này ở trong lòng, vì vậy cười nói:
 
- Thật là khéo, chúng ta cũng muốn tới Thiên Thủy thành, nếu đã gặp thì coi như có duyên, bằng hữu chúng ta cùng đi với nhau chứ.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ cảm kích, ôm quyền nói:
 
- Đa tạ đại tiêu đầu.
 
Hán tử mặt đen quét mắt nhìn Vương Lâm một cái, cười nói:
 
- Tiểu tử, ngựa của ngươi đâu?
 
Vương Lâm cười khổ lắc đầu.
 
Liễu Tam đưa ngón tay chỉ về phía xe ngựa phía sau, cười nói:
 
- Cám ơn cái gì, đi ra bên ngoài đều gặp khó khăn, tiểu tử đi tới đó phải mất ba bốn ngày đường cơ.
 
Vương Lâm ôm quyền, không nói hai lời đi tới bên xe ngựa, hắn nhìn về phía sau, chỉ thấy phía sau còn có hơn mười chiếc xe ngựa. Thần thức hơi đảo qua, phát hiện những xe ngựa này đều trống trơn, hắn cũng không tiếp tục để ý mà khoanh chân ngồi xuống.
 
Dương Sâm túm lấy cương ngựa, đi tới bên cạnh Vương Lâm hỏi:
 
- Bằng hữu, sao rời nhà mà lại không mang theo hành lý?
 
Vương Lâm lắc đầu thở dài, nói:
 
- Gặp phải cướp. Một lời khó nói hết.
 
Dương Sâm ngẩn người ra, nhìn Vương Lâm một hồi lâu rồi an ủi nói:
 
- Bảo toàn được tính mạng là tốt rồi. Đầu năm nay, không ai yên ổn a.
 
Trò chuyện một lúc, đột nhiên thần sắc Vương Lâm hơi động, ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây phía trước không xa. Thần thức hơi đảo qua, nhất thời phát hiện trong đó ẩn dấu hai người, bọn họ đang chằm chằm nhìn về phía đội xe.
 
Mãi cho tới khi đội xe đi qua rặng cây đó cũng không thấy hai người đấy có hành động gì. Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi cũng không chú ý tới nữa.
 
Một ngày lộ trình nhanh chóng trôi qua, mắt nhìn thấy mặt trời chuẩn bị khuất núi, màn đêm đang dần bao phủ đất trời, Liễu Tam ở phía trước cao giọng nói:
 
- Các tiểu tử, ngày mai chúng ta sẽ tiến vào phạm vi Thiên Thủy thành.
 
Đến lúc đó Đông gia sẽ phái người tới tiếp ứng, hôm nay không tìm được chỗ nghỉ chân, chúng ta tạm thời nghỉ lại giữa đường. Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường, chờ đến khi đặt chân tới Thiên Thủy thành, lão tử sẽ mang các ngươi tới Tân Hồng lâu tìm mấy con bé ở đó chơi đùa.
 
Đám hán tử lập tức cười to, tháo từng con ngựa ra khỏi xe, đem chúng buộc lại một chỗ, còn những chiếc xe không quây lại thành một vòng tròn.
 
Làm xong hết những thứ này mọi người bắt đầu chăng lều vải, đốt lửa, ăn uống, rất là náo nhiệt.
 
Ở xung quanh luôn có ba đến năm người luôn đi tuần tra.
 
Vương Lâm xuống xe ngựa liền bị Dương Sâm kéo tới bên cạnh đống lửa. Hôm nay gặp gỡ, Dương Sâm đối với Vương Lâm cảm thấy rất hứng thú, thường xuyên khoe khoang những cuộc phiêu lưu của mình.
 
Vương Lâm tỏ vẻ chăm chú lắng nghe một chút, hắn càng như thế Dương Sâm lại càng khoe khoang hơn, chờ tới khi đội xe tạm nghỉ mới kéo Vương Lâm tới chỗ mọi người.
 
Bên cạnh đống lửa có ba người ngồi, ngoại trừ Liễu Tam đại tiêu đầu và hán tử mặt đen ra thì còn có một trung niên thư sinh mặc trường sam. Sắc mặt người này trắng trẻo, ánh mắt lữu thần, lộ ra vẻ một con người trí tuệ.
 
Nhìn thấy Vương Lâm đến, Liễu Tam cười nói:
 
- Tiên sinh, đây là tiểu ta mà ta đã nói với tiên sinh, hắn đi tới Thiên Thủy thành mưu sinh.
 
Nói xong, hắn quay sang Vương Lâm nói:
 
- Tiểu huynh đệ, vị này chính là Vương tiên sinh của Uy Vũ tiêu cục chúng ta. Ngươi cũng là họ Vương xem như cùng một nhà, các ngươi hảo hảo tâm sự. Vương tiên sinh có học thức uyên bác, kiến thức rất sâu rộng a.
 
Trung niên thư sinh ôn hòa cười nói:
 
- Lão Liễu, ngưng cũng đừng dát vàng lên mặt ta, một chút bổn sự của ta không tính là gì.
 
Cặp mắt Liễu Tam đảo quanh một vòng, nói:
 
- Ai nói như thế? Bản lãnh của Vương tiên sinh sao có thể coi là nhỏ được. Tiểu huynh đệ, Vương tiên sinh giống như thần tiên vậy, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Nhất là về mặt xem tướng, lại càng quỷ dị tới mức khó lường.
 
Vương Lâm đưa mắt nhìn trung niên thưu sinh một chút, sau đó ôm quyền nói:
 
- Tiên sinh trán rộng, hai mắt thông tuệ, hiển nhiên là người rất thông minh.
 
Trung niên thư sinh kinh ngạc nhìn Vương Lâm, cười nói:
 
- Tiểu huynh đệ cũng là người đồng đạo sao? Ta xem tiểu huynh đệ dáng vẻ thư sinh, nhưng bên trong lại ẩm hàm long hình chi thế, tiền đồ thật không thể đoán trước được.
 
Vương Lâm cười cười nói:
 
- Giáo thưu tiên sinh ở quê có chút nghiên cứu về thuật này, ta nhìn qua một thời gian dài cho nên cũng hiểu một chút.
 
Trung niên thư sinh cười ha hả, hán tử mặt đen bên cạnh đột nhiên nói:
 
- Vương tiên sinh, ngươi cũng xem cho ta đi. Ta so với lão đại cũng không nhỏ nữa, xem sắp tới có nhân duyên gì không a?
 
Liễu Tam cười mắng:
 
- Ngươi dọc đường đi đã hỏi nhiều ít bao nhiêu lần rồi? Vương tiên sinh mỗi lần xem mặt cho người ta đều hao tổn rất nhiều tinh lực, tiểu tử ngươi chớ có làm phiền người.
 
Hán tử mặt đen cũng không quản tới lời Liễu Tam, mà hắn cứ dương đôi mắt lên nhìn trung niên thư sinh.
 
Trung niên thư sinh trầm ngâm một chút, mỉm cười gật đầu nói:
 
- Thôi được. Hôm nay xem cho ngươi một lần, Dương Sâm, ngươi cũng không cần phải yêu cần, lần này ta sẽ xem hết một lượt cho mọi người.
 
Dứt lời, hắn khép hờ hai mắt, khi mở ra lập tức trong mắt bắn ra tinh quang, sắc mặt Vương Lâm vẫn bình thường, nhưng nội tâm lại hơi động.
 
Đảo thần thức qua một lượt, chỉ thấy từ trên ngực của trung niên thư sinh đột nhiên có xuất hiện một tia linh lực, tia linh lực này có chút cổ quái, cuối cùng tập trung vào hai mắt của trung niên thư sinh.
 
Trung niên thư sinh nhìn chằm chằm vào hán tử mặt đen, trong miệng thì thào như đang thầm tính toán cái gì đó. Một lúc lâu sau sắc mặt lão hơi hồng nhuận cau mày nói:
 
- Lưu lão ngũ, ngươi ở giữa trán có mấy đen, gần đây sẽ gặp phải tai họa máu tanh, nếu vượt qua thì ba tháng sau ắt sẽ có nhân duyên.
 
Hán tử mặt đen sửng sốt một chút, rồi lập tức cười to nói:
 
- Tai họa? Không có việc gì. Chúng ta là những người sống trên đầu gươm mũi giáo, có gặp tai nạn máu tanh cũng không thể tránh được.
 
Trung niên xoay chuyển ánh mắt nhìn sang Dương Sâm, hồi lâu sắc mặt khẽ biến nói:
 
- Quái lạ. Như thế nào mà ngươi cũng gặp phải tai ương?
 
Nói xong lão lại nhìn về phía Liễu Tam, sắc mặt lập tức âm trầm nói; - Không thích hợp. Thuật xem tướng nhà ta chưa bao giờ phạm phải sai lầm, lão Liễu ngươi cũng gặp phải tai ương đó.
 
Nói xong, sắc mặt lão nghiêm túc, đứng thẳng dậy đánh giá sắc mặt mọi người xung quanh, ánh mắt càng trở nên trầm trọng, nói:
 
- Lão Liễu. Xem ra tình hình không ổn rồi. Ta nhìn thấy trên mặt mọi người ai cũng có áng mấy đen trên trán, đây tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp.
 
Ánh mắt Liễu Tam lập tức nghiêm nghị lại, nhìn khắp nơi một chút, trầm giọng nói:
 
- Tiên sinh, ý tứ của người là tất cả chúng ta ở đây ai cũng sắp gặp phải kiếp nạn sao?
 
Trung niên thư sinh gật đầu, ánh mắt quát qua mặt Vương Lâm, đột nhiên ngẩn người ra, dùng sức hơi day day mắt, cẩn thận ngưng thần nhìn. Sắc mặt nhất thời đại biến, gương mặt đỏ ửng lên, hắn lập tức nghiêng người sang bên cạnh phun ra một ngụm máu tươi trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi chỉ vào Vương Lâm kêu thất thanh:
 
- Ngươi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.