Tiên Nghịch

Chương 703: Bao nhiêu thành



Vương Lâm lập tức sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào Lôi quang thiết liên (sợi xích sắt) trong tay lão già. Cho dù Vương Lâm có được nguyên thần thuộc tính lôi cùng với lôi thể thì cũng không thể cầm thiết liên một cách thoải mái như vậy. Dù sao thì những tia chớp tỏa ra từ nó đều ẩn chứa một chút Tiên lôi, càng chưa cần phải nói tới chính thiết liên.
 
Tu vi của lão già đó, một chút hắn cũng không thể cảm nhận được. Tuy nhiên, hắn biết rằng lão ta nhất định rất mạnh. Mặt khác hắn có một cảm giác mơ hồ trên người đối phương có một chút hơi thở bản nguyên như có như không.
 
Vương Lâm vô thức lùi lại vài bước. Hắn không hề quen biết với lão già này, như vậy người hữu duyên mà lão nói chắc chắn không phải là hắn. Ánh mắt Vương Lâm đảo quanh rồi nhìn về phía Lý Nguyên.
 
Lý Nguyên cũng hết sức kinh ngạc. Thấy cử động của Vương Lâm, hắn cũng đoán ra được Vương Lâm không biết lão già này. Như vậy hiển nhiên rằng người hữu duyên mà lão nói chính là mình. Lão cẩn thận nhìn lão già một chút, cảm thấy nghi hoặc rồi ôm quyền, cung kính nói:
 
- Tiền bối! Theo như lời người thì.
 
Lão già bước tới, đi ra khỏi mà sương mù dày đặc, trừng mắt liếc nhìn Lý Nguyên. Tay lão chỉ về phía Vương Lâm, nói với giọng bất mãn:
 
- Tiểu tử kia! Đừng có giả vờ không biết. Lão phu nói người hữu duyên chính là ngươi. Lại đây.
 
Vương Lâm sững người, trầm giọng nói:
 
- Hứa mỗ và tiền bối chưa hề gặp nhau tại sao lại nói là người hữu duyên?
 
Lão già nhìn Vương Lâm vài lần rồi cười nói:
 
- Mới đó mà đã quên hay sao? Có thể đi ra khỏi thông đạo đó trong bảy ngày, chẳng phải là người hữu duyên với lão phu hay sao?
 
Sắc mặt Vương Lâm trong nháy mắt biến đổi. Hắn nhìn lão già, im lặng một lúc rồi nói một cách chậm rãi:
 
- Thì ra là do tiền bối bố trí. Chỉ là không biết tại sao tiền bối lại làm như vậy?
 
Lão già không giữ được sự kiên nhẫn, bước về phía trước. Bàn tay to chộp về phía Vương Lâm, miệng nói:
 
- Nói nhiều như thế làm gì? Lão phu nói ngươi là người hữu duyên thì ngươi chính là người hữu duyên.
 
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, nhanh chóng lui lại. Hắn không thể nhận ra tu vi của lão già, nên không thể ứng chiến, chỉ có thể chạy trốn.
 
Lão già cười hắc hắc. Bàn tay to tiếp tục chộp xuống. Trong phút chốc, trong phạm vi mười dặm liền có một ngọn gió khủng khiếp bao phủ. Lực lượng của ngọn gió quá mảnh, bên trong còn ẩn chứa nguyên lực hùng hậu.
 
Dưới một trảo đó, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Thân thể trong phút chốc hoàn toàn không thể không di động. Cơ thể hắn giống như bị người ta thi triển định thân thuật chỉ còn cách trơ mắt nhìn bàn tay của lão già chộp lấy bản thân.
 
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Trong nháy mắt khi lão già chộp tới, hắn cắn chót lưỡi, tuy nhiên không phun ra máu tươi mà lại nuốt xuống. Hắn dựa vào giọt máu có ẩn chứa tiên lực, áp dụng thần thông bỏ chạy mà năm đó đã học được ở mảnh đất Yêu Linh, sử dụng máu huyết trong người tạo thành một vòng tuần hoàn.
 
Dưới sự chuyển động của vòng tuần hoàn đó, khoảng khắc thân thể của hắn sắp bị lão già chộp được liền thuấn di biến mất. Sau khi xuất hiện, hắn cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ chạy.
 
Lão già thốt lên một tiếng nho nhỏ, ánh mắt lại xuất hiện một sự hứng thú, cười nói:
 
- Đúng là người hữu duyên của lão phu. Không ngờ có được chiêu thức như vậy. - Lão thu tay phải, vỗ nhẹ vào không trung.
 
Một trảo vừa rồi, lão chỉ dùng có một phần thực lực. Vào lúc này, cái vỗ của lão đã sử dụng tới hai phần. Trong nháy mắt, không gian trở nên vặn vẹo, giống như bị kéo giãn, xuất hiện vô số gợn sóng.
 
- Đảo ngược. - Lão già thấp giọng nói.
 
Trong nháy mắt, toàn bộ phương hướng trong không trung như thay đội. Vương Lâm đang bỏ chạy chợt nhanh chóng lui lại phía sau. Tư thế của hắn vẫn chẳng khác gì lúc bỏ chạy.
 
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã phát hiện ra bản thân đang đứng trước mặt lão già, cách khoảng ba trượng. Mồ hôi lạnh từ trán của hắn chảy xuống. Loại thần thông này đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
 
- Sao lại không chạy? - Lão già nhìn Vương Lâm, cười nói.
 
Vương Lâm im lặng một chút rồi ôm quyền cung kính nói:
 
- Không biết tiền bối có gì sai khiến.Tu vi của vãn bối còn thấp chỉ sợ không đáp ứng nổi yêu cầu của tiền bối.
 
Lão già nhìn vào túi trữ vật của Vương Lâm, nói:
 
- Không sao. Ngươi không thể giúp, nhưng con lôi thú trong túi trữ vật của ngươi lại có thể giúp được. Đưa cho lão phu mượn dùng vài ngày. Sau đó sẽ trả lại ngươi.
 
Vương Lâm thầm than. Hắn không biết đối phương làm thế nào mà biết được trong túi trữ vật của mình có Lôi thú. Đưa tay vỗ vào túi trữ vật một cái, Lôi thú liền bay ra. Chưa kịp rít lên một tiếng đã bị lão già giơ tay nắm lấy, lôi đi. Lão cười nói:
 
- Tốt lắm! Không ngờ lại là một con lôi thú sừng bạc. Tiểu tử kia! Lão phu không chỉ có lấy một con lôi thú này. Bất cứ người nào tiến vào Lôi tiên giới, thì tất cả lôi thú của bọn họ trong tương lai, có một khoảng thời gian đều thuộc về lão phu.
 
Vào lúc này, lôi thú mới định thần, nhưng bị dọa cho run như cầy sấy. Cảnh tượng này lần đầu tiên xuất hiện trên người nó.
 
Mắt thấy lão già chuẩn bị rời đi. Vương Lâm cắn răng một cái, cao giọng nói:
 
- Với tu vi của tiền bối mà lấy vật của vãn bối hình như là khéo léo chiếm đoạt thì phải.
 
Lão già dừng lại, xoay người liếc nhìn Vương Lâm một cái, cười ha hả, ánh mắt tán thưởng, nói:
 
- Muốn có thù lao? Thú vị! Cũng không thể sử dụng lôi thú của ngươi không công. - Lão nhìn Vương Lâm một chút rồi nói:
 
- Ngươi tu luyện linh tinh bát nháo. Lôi nguyên thần và lôi thể chẳng khác nào trẻ con chơi đùa. Để lão phu giúp ngươi một tay.
 
Vừa nói, lão vừa giơ tay chộp vào không trung. Lập tức vô số hạt bụi liền ngưng tụ trong tay lão rồi hóa thành một quả cầu sáng. Lão già thổi một hơi vào quả cầu. Sau đó, lão chẳng thèm nhìn vung tay phải lên. Quả cầu ánh sáng liền bay thẳng về phía Vương Lâm.
 
Tốc độ của nó quá nhanh, Vương Lâm cơ bản không kịp né tránh. Qủa cầu liền chui thẳng vào trong ngực hắn.
 
Làm xong việc đó, lão già vung tay áo, cười lớn, nói:
 
- Để ta giúp các ngươi đi thêm một đoạn đường. - Nói xong, lão phất tay một cái, phát ra một nguồn lực cực mạnh, quấn lấy Vương Lâm, Lý Nguyên và nữ tử họ Cát.
 
- Thanh thiết kiếm đó nhìn hơi quen quen. Nhưng lúc này, đại sự quan trọng hơn, không cần phải nghĩ tới nó. -Lão già nhìn thoáng qua lôi thú đang cầm trong tay, càng lúc càng thích, cười nói:
 
- Rất tốt! Con lôi thú này sau khi được lão phu làm phép chắc là có thể kéo được thiết liên.
 
Lôi thú cẩn thận nhìn lão già, trong lòng kinh hoảng, nhưng không dám lên tiếng.
 
Lão già liếc mắt một cái rồi túm lấy lôi thú rồi biến mất. Sau khi hắn xuất hiện một lần nữa, lại quay đầu nhìn Vương Lâm vừa biến mất, rồi thì thào lẩm bẩm:
 
- Mới vừa rồi hình như là mình dùng bao nhiêu thành? Chết. Hình như là nhiều hơn một chút. Tiểu gia hỏa kia chắc là không việc gì. Mặc kệ! Nếu hắn không chết thì đúng là người có duyên với lão phu.
 
Lão già khẽ nhích người rồi biến mất.
 
Ba người Vương Lâm bị một cái vun tay của lão già, xuyên qua làn sương mù dày đặc. Bên tai chỉ có tiếng gió rít lên vù vù. Loại tốc độ này không thể hình dung bằng hai chữ thần thông mà phải nói là phiên gian đảo hải mới đúng.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.