Tiên Nghịch

Chương 713: Thú cốt



Lý Nguyên thầm hổ thẹn, hắn cũng không phải là người lỗ mãng chỉ là đối với cấm chế của mình quá mức tự tin. Giờ phút này hắn cười khổ nói:
 
- Chủ nhân của trữ vật không gian này quá mức nham hiểm. Cấm chế này chia rõ lộ và ngầm, thiết kế lên để giết những người tự tin với cấm chế như ta.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tâm niệm khẽ động. Con rối Tiên vệ lại bước ra, lúc này toàn thân nó kim quang chói mắt. Sau khi nó bước vào thung lũng trực tiếp đánh ra một quyền, quyền phong kịch liệt tạo nên lốc xoáy khổng lồ, lốc xoáy xoay tròn lập tức khiến cho màn sương bay tới bị quấn vào trong.
 
Vương Lâm không do dự lập tức bước vào thung lũng, Lý Nguyên theo sát phía sau. Tiến vào trong thung lũng, Lý Nguyên lập tức hai tay bấm pháp quyết đánh ra từng đạo cấm chế tản ra bốn phía ấn lên vách đá trong thung lũng.
 
Sau đó Lý Nguyên bấm đốt ngón tay tính toán ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía trong thung lũng. Thường thường sau khi tính toán ra một vị trí liền tiến lên đánh vào một đạo cấm chế.
 
Vương Lâm không nhìn Lý Nguyên, sau khi tiến vào thung lũng tay phải hắn vỗ về phía trước một cái lập tức lôi điện trong Nguyên thần "ầm ầm" lao ra, xuất hiện trên tay phải hình thành một lôi cầu bay thẳng tới dòng xoáy trước mặt do Tiên vệ tạo thành.
 
Sau một tiếng "phanh", lôi cầu tiến vào lốc xoáy. Lập tức từng luồng lôi quang chạy khiến cho lốc xoáy dường như bị đọng lại ở giữa không trung, tự động vận chuyển hấp thu toàn bộ sương mù bay tới.
 
- Hứa huynh. Khi cấm chế của Lý mỗ đến hai góc Đông, Nam thì mắt của cấm chế này sẽ đồng thời sụp đổ. Cấm chế của thung lũng này liền bị phá.
 
Hai tay Lý Nguyên đồng thời duỗi ra, đều xuất hiện cấm chế, nhoáng một cái bay thẳng tới vách đá hướng Đông, Nam.
 
Tâm niệm Vương Lâm hơi động, Tiên vệ hóa thành một đạo tàn ảnh thẳng đến hướng Nam, tại phương hướng Lý Nguyên chỉ trong nháy mắt cấm chế ấn lên trên vách đá, Tiên vệ đánh ra một quyền lên trên vách đá đó.
 
Cùng lúc đó tay phải Vương Lâm ngưng tụ lôi quang, hư không ấn hướng vách đá phía đông, theo hướng mà cấm chế của Lý Nguyên chỉ điểm lúc trước, chuẩn xác rơi vào mắt cấm chế ẩn dấu trên vách đá.
 
"Ầm!" "Ầm!" Hai tiếng nổ vang vọng ở bên trong thung lũng, cấm chế bố trí lúc trước lập tức bùng nổ. Một cỗ gió xoáy thật lớn xuất hiện từ bên trong thung lũng quét ngang làm toàn bộ sương mù biến mất. Sau khi thổi tan sương mù, gió xoáy tiêu tan, trong thung lũng khôi phục bình tĩnh, lộ ra cảnh tượng lúc trước không có.
 
Một thanh đoản kiếm màu đen cắm trên mặt đất, bốn phía xung quanh phân biệt có tám cái đầu lâu mãnh thú, một tia sương mù từ trên đầu lâu tràn ra, vờn xung quanh đoản kiếm tạo thành từng vòng tròn.
 
- Đây chắc là pháp bảo trong thung lũng thứ nhất rồi. Hứa huynh muốn thanh đoản kiếm này hay là tám cái đầu lâu ở xung quanh?
 
Ánh mắt Lý Nguyên rơi vào thanh đoản kiếm, chậm rãi nói.
 
Vương Lâm vừa nhìn liền biết, hắn có thể nhìn ra thanh đoản kiếm kia không phải vật bình thường. Nhưng Lý Nguyên đối với hắn có giúp đỡ rất lớn, cũng không tiện đoạt thứ người thích, vì thế cười nói:
 
- Kiếm này hẳn là không bình thường. Phá bỏ cấm chế nơi đây là nhờ Lý huynh, Hứa mỗ chỉ mất công đi mà thôi, vậy ta lấy tám cái đầu lâu này!
 
Nói xong, Vương Lâm vung tay áo, tám cái đầu lâu kia lập tức bay lên bị Vương Lâm hư không bắt lấy. Thần thức hắn đảo qua lập tức chấn động trong lòng.
 
Nhưng ngoài mặt Vương Lâm cũng không thay đổi, thu lại.
 
Lý Nguyên cười ha hả, tiến lên hư không bắt lấy bảo kiếm, nhìn Vương Lâm cười nói:
 
- Cảm ơn Hứa huynh nhiều!
 
Sau khi xuyên qua thung lũng thứ nhất này, đi ra không xa liền nhìn thấy thung lũng thứ hai ở thế giới này ở cách đó không xa. Cửa vào thung lũng này nhỏ hơn thung lũng thứ nhất rất nhiều.
 
Càng tới gần thung lũng này, cái khe trên mặt đất thi thoảng xuất hiện ngày càng nhiều, trên đường đi phải cực kỳ cẩn thận. Chỉ có điều cho dù như thế vào lúc còn cách thung lũng mười dặm, phía trước mặt dĩ nhiên đã không còn đường có thể đi.
 
Trong mười dặm này khe nứt nhiều lắm, chúng nó rất nhanh lóe ra xuất hiện chi chít tràn ngập toàn bộ đường đi, không thể đi qua.
 
Lý Nguyên chau mày, nếu là cấm chế hắn có biện pháp phá bỏ. Nhưng những cái khe này lại đều không phải cấm chế, sau khi trầm ngâm một lát Lý Nguyên trầm giọng nói:
 
- Hứa huynh. Nơi đây có phiền toái. Trong trữ vật không gian này, căn bản không thể thuấn di.
 
Vương Lâm nhìn thoáng qua lối vào thung lũng ở xa xa, ánh mắt chợt lóe chậm rãi nói:
 
- Lý huynh chờ ở đây một lát. Nơi này Hứa mỗ có cách tiến vào.
 
Vương Lâm thở sâu khoanh chân ngồi xuống đất, hai ngón chập thành kiếm nhanh chóng điểm ở mấy chỗ trên thân thể. Mỗi một lần đầu ngón tay hạ xuống, sắc mặt Vương Lâm lại ửng đỏ một chút.
 
Đến cuối cùng, khi đầu ngón tay Vương Lâm điểm ra lần thứ chín, mặt hắn dĩ nhiên đỏ như lửa. Vương Lâm chậm rãi đứng lên, há mồm hút một cái, nháy mắt toàn bộ màu đỏ như lửa lập tức biến mất.
 
Ngay trong nháy mắt này hắn vỗ túi trữ vật, bình phong Sơn Hà Đồ xuất hiện. Sau khi ném đi lập tức cảnh nước chảy từ trên núi xuống mở ra nháy mắt bao trùm trong vòng nghìn trượng. Những cái khe hiện có trong khoảnh khắc này dường như bị vá lại, biến mất.
 
Trong nháy mắt Sơn Hà Đồ xuất hiện, con rối Tiên vệ phía sau Vương Lâm ngồi xuống ôm lấy Vương Lâm, toàn thân lóe lên kim quang, hung hăng ném về phía trước.
 
Cú ném này Tiên vệ dùng toàn bộ sức lực ném ra, tốc độ Vương Lâm ngay lập tức đạt tới một mức đáng sợ. Vèo một cái, hắn đã xông ra ngoài năm dặm.
 
Chẳng qua nơi đây cái khe thật sự nhiều, bình phong Sơn Hà Đồ gần như vừa mới bao trùm lập tức như bị xé rách, xuất hiện nhiều lỗ thủng. Chúng nó như những cái mồm to âm trầm, từ bốn phương tám hướng cắn nuốt tới Vương Lâm.
 
Mượn sức của Tiên vệ, Vương Lâm xông đến tận đây, vào trước khi hết sức toàn thân Vương Lâm lóe lên huyết quang. Thần thông lúc trước hắn ngưng tụ ở trên thân thể lập tức triển khai. Nhoáng một cái, thân thể lại dùng một tốc độ khó thể tưởng tượng được xông ra ngoài.
 
Toàn thân huyết quang lóe lên, tốc độ tăng thêm, ngay sau đó lại lóe lên một lần, tốc độ nhanh hơn. Trong chớp mắt huyết quang trên thân thể hắn lóe lên chín lần, khiến cho tốc độ nhanh như thuấn di.
 
Thần thông huyết quang bỏ chạy này là ở trong hồn phách lão già ở vùng đất Yêu Linh. Là một trong nhiều thần thông có tốc độ nhanh nhất. Chẳng qua nếu tu vi không đạt tới Vấn Đỉnh đại viên mãn thì không thể sử dụng. Nếu không lập tức sẽ bị nổ tan xác mà chết.
 
Trong phút chốc, thân hình Vương Lâm xuất hiện ở bên ngoài thung lũng thứ hai. Thân hình hắn vừa xuất hiện lập tức sắc mặt tái nhợt, hơi lảo đảo. Tay phải hắn vẫy về phía sau, Sơn Hà Đồ hóa thành bình phòng trở lại trong tay.
 
Hắn quay đầu nhìn lại, xa xa có thể nhìn thấy bóng dáng Lý Nguyên ở ngoài mười dặm.
 
Vương Lâm nhìn về lối vào của thung lũng thứ hai. Từ nơi này nhìn, bên trong thung lũng một mảnh trống trải. Hắn tiến lên vài bước cẩn thận quan sát, một lát sau tay phải Vương Lâm bấm pháp quyết, vung lên một cái một đạo cấm chế rời tay bay ra.
 
Cấm chế này ở giữa không trung lập tức biến ảo ra thành mười bốn phần, toàn bộ bay thẳng đến lối vào. Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, chỉ thấy trong khoảnh khắc cấm chế này vào thung lũng lập tức im hơi lặng tiến tan vỡ, dường như bị cái gì cắn nuốt không tạo nên bất kỳ gợn sóng nào.
 
Hai mắt Vương Lâm ngưng đọng, do dự một lúc, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán. Tay phải hắn lại ngưng kết cấm chế, lúc này thời gian dài hơn, liên tiếp hình thành hơn mười cấm chế, phân biệt đánh ra biến ảo thành mười bốn phần.
 
Những cấm chế này rậm rạp ở trước người hình thành một hình hoa mai, sau khi tổ hợp với nhau lập tức bay về phía lối vào thung lũng. Vương Lâm theo sát phía sau, trong nháy mắt cấm chế này rơi vào thung lũng, con mắt thứ ba ở mi tâm hắn nhanh chóng mở, hồng quang lóe lên. Vương Lâm mơ hồ thấy được ở lối vào thung lũng có một quầng sáng vô hình.
 
Cấm chế hoa mai này đụng tới quầng sáng lập tức ở trên hiện ra một bóng ma, duỗi thân ra lập tức cắn nuốt. Dưới thần thông con mắt thứ ba của Vương Lâm, hắn thấy rõ ràng vật chất tạo thành quầng sáng cùng với bóng ma là một đám điểm sáng gần như trong suốt.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lập tức lui về phía sau vài bước. Hắn dùng tâm niệm khống chế, cấm chế hoa mai này lập tức cũng theo thân hình hắn lui về phía sau. Bóng ma xông tới cắn nuốt dường như hơi chút do dự, rồi trực tiếp phi thẳng đến cấm chế mà cắn nuốt.
 
Giờ phút này, quầng sáng ở lối vào theo ma ảnh kéo dài không ngừng bị nhạt. Mi tâm Vương Lâm đau đớn một hồi, đây là dấu hiệu thần thông con mắt thứ ba tới cực hạn.
 
Hắn không nghĩ ngợi trực tiếp xông thẳng tới trước. Tốc độ của hắn cực nhanh trong phút chốc liền giao thoa với bóng ma, trực tiếp lao về phía quầng sáng đã mỏng manh. Trong nháy mắt đụng tới quầng sáng, tay phải Vương Lâm vung lên, kiếm khí Lăng Thiên Hậu ở đầu ngón tay mà không phát ra. Hai ngón tay hắn thành kiếm lập tức điểm trên quầng sáng.
 
Quầng sáng lay động một hồi, điểm sáng mỏng manh nhanh chóng tản ra bốn phía không ngờ tạo thành một lỗ thủng. Vương Lâm không chút do dự trực tiếp vọt vào.
 
Tất cả chuyện này đều diễn ra trong thời gian rất ngắn. Bóng ma vô hình kia quay đầu lại gào thét không tiếng động. Tất cả điểm sáng ở quầng sáng lập tức dung nhập lên thân nó, nó lập tức xông về đuổi thẳng đến Vương Lâm.
 
Vương Lâm da đầu tê dại, phía sau như có một luồng gió lạnh Cửu U thổi đến mang theo một luồng khí lạnh nồng đậm. Thần thông con mắt thứ ba của hắn không thể kiên trì lâu đã tự động khép lại. Lúc này tiến vào bên trong thung lũng, hắn liếc mắt một cái liền thấy được hình ảnh khác với bên ngoài. Khắp mặt đất thung lũng màu nâu, vô số hài cốt trải khắp mặt đất, rậm rạp không dưới mấy vạn.
 
Thậm chí ở trên một ít hài cốt, có một số sâu bọ nhỏ kỳ dị chui tới chui lui dường như đang gặm cắn xương cốt, phát ra từng hồi tiếng "rắc rắc" Ở trung tâm thung lũng này cắm tám thanh đoản kiếm. Hình dạng và khí tức mỗi một thanh kiếm đều giống y hệt thanh đoản kiếm ở thung lũng thứ nhất, hiển nhiên là cùng một bộ.
 
Ở giữa tám thanh kiếm này có bày một đầu thú thật lớn. Ở trên đầu thú có bốn gai xương dữ tợn, vừa nhìn liền thấy khí âm trầm đậm đặc phả vào mặt.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.