Tiên Nghịch

Chương 749: Lao ra!



Chiến Không Liệt cũng đang phi hành trong hư không. Hắn vốn là tân sứ giả của Lôi Tiên Điện, tự nhiên phải biết chỗ của truyền tống trận nọ. Lúc này hắn đang cấp tốc bay về phía truyền tống trận.
 
Hắn trước đó khi đi cùng với Thân Công Hổ cũng đã từng có ý định sử dụng truyền tống trận, chẳng qua hắn lo tới chuyện của Thân Công Hổ nên mới không nói tới chuyện này mà cùng Thân Công Hổ đi tới đại môn của tiên giới.
 
Một trận đánh ngoài đại môn của tiên giới khiến cho tâm thần Chiến Không Liệt phấn chấn. Lúc này tuy rằng Lôi Tiên Giớikhông yên nhưng trái tim hắn vẫn kiên định giống như Thân Công Hổ, hoàn toàn tin tưởng rằng Vương Lâm sẽ không thua.
 
- Không biết Thân Công Hổ lúc này đang ở đâu. Có khi hắn cũng như ta, đang trên đường tới truyền tống trận của Lôi Tiên Điện.
 
Thân thể Chiến Không Liệt nhoáng lên, tránh khỏi một khe hở không gian đột nhiên xuất hiện.
 
Trên thực tế, Chiến Không Liệt trước khi tới đại môn của tiên giới đã phát hiện ra, tu sĩ ở nơi này tuy nhiều nhưng trừ hắn và Thân Công Hổ ra thì không có bất cứ sứ giả của Lôi Tiên Điện nào. Hắn lúc đó liền biết rằng tất cả sứ giả của Lôi Tiên Điện e là đã chạy tới truyền tống trận kia rồi.
 
Hai người Chiến Không Liệt và Thân Công Hổ đang cùng hướng về phía truyền tống trận của Lôi Tiên Điện bay đi. Trong hư vô lúc này, thân ảnh của Vương Lâm cũng như một đạo cầu vồng ngang trời, dựa vào đạo hồn trong nguyên thần của Thân Công Hổ cảm ứng không ngừng tới gần. Chẳng qua Lôi Tiên Giới lúc này sụp đổ càng kịch liệt, trên bầu trời không ngừng xuất hiện những khe nứt không gian, chỉ không cẩn thận một chút là sẽ bị thôn phệ vào bên trong ngay.
 
Do vậy nên tốc độ không thể quá nhanh, mỗi một khắc đều phải lưu ý sự biến hoá của bốn phía xung quanh.
 
Trong lúc phi hành, ngoài tiếng gào khóc nức nở của trời đất thì còn có thể nghe thấy những âm thanh bùng bùng trầm đục vang lên. Thứ tiếng vang này khi Vương Lâm đi ngang qua một mảnh đại lục đang sụp đổ nghe được càng rõ ràng.
 
Hắn suốt dọc đường đã nhìn thấy hai mảnh đại lục hoàn toàn sụp đổi, hoá thành những mảnh đá vụn lớn, như bị gió lốc cuồn cuộn cuốn vào trong khe không gian. Một vài phần khác thì bị lực lượng cường đại đánh vào, văng ra bốn phía.
 
Một vài khối trong số đó trực tiếp lao ngang qua Vương Lâm, mang theo luồng gió cực mạnh, chẳng khác gì một kích toàn lực của tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ.
 
Loại công kích này đối với tu sĩ bước vào bước thứ hai thì không phải là chí mạng nhưng nếu vận khí không tốt, khi né tránh mà bên cạnh xuất hiện một khe không gian thì đúng là gặp phải nguy cơ sinh tử.
 
Đối với Vương Lâm thì hắn không lo lắng về điều này. Dù là Định thân thuật hay là các thần thông khác cũng đủ để hắn dễ dàng né tránh. Trong khi phi hành, thần sắc Vương Lâm tỉnh táo, thân ảnh thuờng thường nhoáng lên một cái là né được một khe nứt trước người, tiến về phía trước.
 
Chẳng qua càng đi tới, số lượng khe nứt không gian ngày càng nhiều, cuối cùng dày đặc như là không gian đã xuất hiện vô số lỗ hổng, lúc nào cũng có thể bị nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
 
Vương Lâm nhướng mày. Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, khoảng cách giữa mình và Thân Công Hổ, sợ rằng với tốc độ hiện nay thì trong thời gian ngắn không thể đuổi kịp.
 
Trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt Vương Lâm loé lên, tay phải bắt quyết, nhấn lên mi tâm một cái, lập tức há mồm phun ra một đám đất cát. Đám đất cả này trong nháy mắt liền biến hoá lớn hơn trăm trượng.
 
- Vật này dù sao cũng ở trong thiên kiếp không ngừng được luyện hoá, một kích của Thanh Thủy tiên quân trước đây cũng không thể phá huỷ nó, hẳn là những cái khe không gian này cũng không thể khiến nó vỡ vụn.
 
Tay phải Vương Lâm chỉ về phía trước, lập tức mảnh đại lục lớn hơn trăm trượng kia bay ra. Hắn không chớp mắt, nhìn chăm chú vào nó.
 
Chỉ thấy mảnh đại lục này lao vào không trung, lập tức đánh vào vô số cái khe nứt không gian kia. Trong nháy mắt, từ những cái khe này lan ra một lực giằng xé, lan trên mảnh đại lục. Nhưng lực xé này không thể khiến cho mảnh đại lục có chút biến hoá, vẫn lao thẳng qua.
 
Trong lúc nó lao qua, cái khe không gian bị đè nén chỉ còn một nửa, tạm thời mất đi lực xé.
 
Ánh mắt Vương Lâm sững lại, thân thể bước về phía trước, lập tức tiến vào bên trong mảnh đại lục trăm trượng kia, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển dũng mãnh tiến vào trong mảnh đại lục. Cả mảnh đại lục toả sáng chói mắt, tốc độ tăng lên gấp bội, hướng về phía trước lao thẳng tới.
 
Nhờ đó, tốc độ của Vương Lâm so với lúc trước nhanh lên không ít. Hắn chỉ cần phải chú ý những khe nứt hơn trăm trượng mà thôi, còn đối với những khe nứt nhỏ hơn thì chẳng cần để ý tới.
 
Trong Lôi Tiên Giới, mảnh đại lục này với tốc độ cực nhanh lao thẳng đi, chỉ sau nửa canh giờ Vương Lâm vẫn yên tĩnh nhìn về phía trước. Nhưng đúng lúc này thần sắc hắn hơi biến đổi.
 
Chỉ thấy từ xa có một đạo cầu vồng đang bay tới. Trong đạo cầu vồng này có một nữ tử, tướng mạo xinh đẹp nhưng lúc này sắc mặt tái nhợt, trong mắt mang theo vẻ kinh hoàng, trong lúc phi hành không ngừng né tránh những cái khe không gian, mấy lần suýt nữa bị nó thôn phệ.
 
Mảnh nhỏ hơn trăm trượng của Vương Lâm ở giữa không trung nhìn cực kỳ bắt mắt. Nữ tử kia trong lúc phi hành vừa nhìn thấy, sắc mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi, đang muốn bay tới thì đột nhiên một khe hở không gian lớn hơn mười trượng vô thanh vô tức xuất hiện trước người nàng, giống như một cái miệng của loài ác quỷ mở ra, hàn phong gào thét. Sắc mặt nữ tử xám như tro, muốn né tránh nhưng không kịp, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, thu ánh mắt. Với tính tình của hắn hiển nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cứu người. Mảnh nhỏ hơn trăm truợng nhoáng lên, không dừng lại mà bay thẳng về phía trước.
 
- Tiền bối cứu ta, Chiến Không Liệt là tộc huynh của vãn bối!
 
Nàng kia trong lúc tuyệt vọng, thân thể muốn giãy dụa thoát ra từ trong cái khe không gian, miệng vội vã nói.
 
Vương Lâm nhướng mày. Nữ tử này hắn đã gặp qua. Ngày đó Chiến Không Liệt cùng với mười người bay trong hư không, nhìn thấy mình liền tiến tới cung kính chào hỏi. Nữ tử này là một trong mười người kia.
 
Chỉ là khi ấy tu vi nữ tử này mới vừa đạt tới Âm Hư, nhưng hiện giờ tu vi lại tụt xuống, nguyên lực trong cơ thể hầu như hết sạch, nhìn bộ dáng thì sợ là không thể phát huy được thực lực của tu vi Vấn Đỉnh.
 
Mảnh nhỏ trăm trượng dưới thân hắn đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng tới nàng kia, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã tới gần, đánh vào cái khe nứt hơn mười trượng kia. Trong nháy mắt khi va chạm với khe nứt, nữ tử nọ nhảy ra, rơi vào trong mảnh nhỏ.
 
Sắc mặt nàng tái nhợt, giờ phút này vẫn đang kinh hồn táng đởm, nhìn Vương Lâm đầy cảm kích, thấp giọng nói:
 
- Đa tạ tiền bối đã cứu mạng.
 
Vương Lâm cau mày nhìn nữ tử một cái, bình thản nói:
 
- Có tiên ngọc không?
 
Nữ tử nọ ngẩn ra, vội vàng gật đầu.
 
- Mười vạn tiên ngọc xem như là đền ơn cứu mạng. Thêm mười vạn sẽ cho ngươi ở nơi này một canh giờ!
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói.
 
Mảnh nhỏ trăm trượng dưới thân hắn lao về phương xa.
 
Nử tử trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt khó nhận thấy. Nàng không ngờ tiền bối trong miệng Chiến đại ca của nàng lại là người như vậy. Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy người này chiến đấu với quái nhân tóc bạc thì nàng thế nào cũng không tin người vào lúc này vẫn đòi tiên ngọc này lại là một tiền bối cao nhân. Nàng không nói một lời, ném túi trữ vật cho Vương Lâm, nói:
 
- Bên trong có năm vạn tiên ngọc, xin tiền bối đếm lại!
 
Vương Lâm tiếp nhận, xoá đi thần thức của nàng, sau khi mở ra đảo qua một cái, thấy đại khái đúng vậy liền thu lấy, không để ý tới nữ tử kia nữa, nhắm mắt đả toạ.
 
Nữ tử kia không ngờ Vương Lâm lại đếm thật, trong lòng lại càng khinh miệt, thầm than một tiếng, ngồi cách Vương Lâm khá xa, kinh ngạc nhìn vào khoảng không phía trước, ánh mắt mờ mịt.
 
- Chiến đại ca, huynh đang ở đâu.
 
Mảnh nhỏ trăm trượng nhiều hơn một người, tốc độ không bởi vậy mà bị ảnh hưởng, lao thẳng đi, nhanh chóng tiến về phía trước. Nữ tử lúc này cũng tỉnh táo lại, nhìn mảnh nhỏ trăm trượng lao qua những cái khe không gian, hít sâu một hơi.
 
- Đây là thứ pháp bảo gì, thật là đáng sợ!
 
Nữ tử này tận mắt nhìn thấy hầu như toàn bộ những khe không gian đều bị nó lao qua, dù là lực giằng xé trong cái khe có mạnh tới đâu cũng không ảnh hưởng chút nào tới mảnh nhỏ này.
 
Đúng lúc này ánh mắt nàng sững lại. Bên phải phía xa xa có một đạo cầu vồng đang lao tới. Trong đạo cầu vồng này có hai nam một nữ, sắc mặt họ lúc này đều vô cùng âm trầm, ánh mắt lộ vẻ lo âu.
 
- Tây Tử Phuợng!
 
Nữ tử trong mảnh nhỏ lập tức đứng lên.
 
Ba người từ xa bay tới lập tức chú ý tới nơi này, ánh mắt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, không do dự chút nào nhanh chóng lao tới, né qua một cái khe không gian, hướng thẳng tới mảnh nhỏ trăm trượng.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, tốc độ cũng chẳng hề chậm lại nửa điểm mà vẫn nhang chóng bay về phía trước. Ba người nọ hiển nhiên là không thể đuổi kịp.
 
- Chiến Vân, chờ một chút!
 
Nữ tử tên Tây Tử Phượng trong ba người kia lập tức hô to đầy lo lắng.
 
Nử tử trên mảnh nhỏ vội vã nói với Vương Lâm:
 
- Tiền bối, xin dừng lại một chút, hảo hữu của vãn bối muốn đi cùng.
 
Vương Lâm mở mắt, trong mắt lộ ra một tia thiếu kiên nhẫn, không để ý tới đối phương.
 
Nữ tử họ Chiến dậm chân, vỗ túi trữ vật, từ trong đó lại bay ra một sợi dây tơ tằm màu hồng, run lên một cái liền trực tiếp bay thẳng tới phía ba người đang đuổi theo mảnh nhỏ trăm trượng.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.