Tiên Nghịch

Chương 765: Tháp Sơn, tiên vệ



Há miệng nuốt một cái, Phong Tiên Ấn hóa thành một đạo kim quang mỏng manh rơi vào trong miệng Vương Lâm, không ngừng ngưng luyện lôi uy ở trong nguyên thần.
 
"Vật này mà ở lâu trong nguyên thần, tất nhiên sẽ lây nhiễm một chút lôi lực!" Nuốt Phong Tiên Ấn vào, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, vỗ vào túi trữ vật, lập tức từ bên trong bay ra ba tiểu kỳ màu tím. Ba tiểu kỳ này bao vây cùng một chỗ, ở bên trên còn lóe ra những ánh sáng của cấm chế.
 
Lôi tiên điện sứ giả năm đó, bị Vương Lâm dùng ba tiểu kỳ này phong ấn.
 
Vương Lâm hay tay bấm niệm thần chú, ngón tay hạ xuống, lập tức cấm chế trên ba tiểu kỳ tiêu tan, hoàn toàn biến mất trong nháy mắt. Nguyên thần của lôi tiên điện sứ giả bị phong ấn bên trong, lập tức hướng ra ngoài, mang theo sợ hãi nồng đậm, sau khi xuất hiện lập tức thuấn di bay đi.
 
Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, vỗ lên túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Phiên bay ra, hóa thành một tảng sương đen lớn dâng lên ngập trời, lập tức thôn phệ nguyên thần của lôi tiên điện sứ giả.
 
-Đạo hữu đừng giết ta, ta lấy trọng bảo ra đổi mệnh, trọng bảo!
 
Nguyên thần lôi tiên điện sứ giả hét lên một tiếng thật lớn, giãy dụa trong màn sương đen, vội vàng cầu xin tha thứ.
 
-Trọng bảo gì???
 
Vương Lâm thần sắc lạnh như băng, chậm rãi nói.
 
-La Thiên thạch, ta biết nơi nào có La Thiên thạch, nếu đạo hữu hứa thả ta ra, ta lập tức mang ngươi đi tới đó!
 
Nguyên thần lôi tiên điện sứ giả lập tức trả lời.
 
Vương Lâm thần sắc không vui không giật, quét mắt nhìn nguyên thần kia một cái, tay phải bấm niệm thần chú, lập tức màn sương đen thôn phệ lấy nguyên thần trong nháy mắt đã phong ấn nó trở vào trong Tôn Hồn phiên.
 
"La Thiên thạch…" Vương Lâm trầm ngâm một chút, không hề suy nghĩ việc này, mà ánh mắt lạc ở giữa không trung nhìn tam diện tiểu kỳ. Tay hư không một trảo, lập tức tam diện tiểu kỳ rơi vào tay hắn, phun ra một ngụm nguyên thần, đem lạc ấn thần thức trên tam diện tiểu kỳ hủy diệt đi, ấn hạ vào thần thức của bản thân, sau đó Vương Lâm cẩn thận cân nhắc lại.
 
"Đây là một kiện phòng hộ pháp bảo hiếm thấy!" Sau nửa nén hương, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, nâng tay tung tam diện tiểu kỳ lên, tâm thần vừa động, lập tức tam diện tiểu kỳ xoay tròn chung quanh người hắn. Nửa khắc sau, một đạo lốc xoáy sương mù màu tím tràn ngập, bên trên tràn ngập lực lượng, có một lực phòng hộ nhất định.
 
Nguyên lực của Vương Lâm vận chuyển, trào ra bên ngoài cơ thể dung nhập vào trong lốc xoáy màu tím kia. Trong phút chốc, kịch biến xuất hiện, chỉ thấy lốc xoáy sương mù màu tím ra tăng tốc độ, lập tức ra tăng thêm mấy lần, không chỉ như vậy, sương mù nồng đậm, lan tràn bao phủ toàn thân Vương Lâm, hoàn toàn vây chặt bóng dáng của Vương Lâm ở bên trong.
 
Sau một lúc, sương mù tiêu tan, tay phải Vương Lâm móc một cái, tam diện tiểu kỳ thu vào trong tay, thả lại vào túi trữ vật.
 
"Pháp bảo này uy lực cũng được!" Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện nhiều hơn hai cái chỉ phù.
 
Hai chỉ phù cho tới bây giờ Vương Lâm vẫn không nhìn ra tác dụng của nó, nhìn kỹ một chút, rồi hắn thu hồi lại.
 
Thở sâu, Vương Lâm ánh mắt lộ ra tinh quang, thần sắc của hắn cực kỳ ngưng trọng, thần thức tản ra. Trong phạm vi mười dặm, xác định không có manh mối gì, lúc này mới vỗ tay vào túi trữ vật.
 
Kim quang lóe ra, tràn ngập tiên khí, một tiểu lâu to bằng bàn tay xuất hiện trên lòng bàn tay Vương Lâm. Nhìn chăm chú vào vật trong lòng bàn tay, giờ phút này, trái tim của Vương Lâm vẫn nhảy lên thình thịch, ánh mắt chăm chú nhìn vào trên tiểu lâu.
 
"Nếu nói lần này trong Lôi chi tiên giới, thu hoạch lớn nhất là vật gì, đó chính là cái này! Tàng Phẩm Các!" Vương Lâm liếm môi, sau khi hắn đạt được vật này, vẫn không dám xuất ra, dù sao bảo vật này cực kỳ quý giá!
 
"Trong cái này, tổng cộng có bao nhiêu tiên thuật…" ánh mắt Vương Lâm lộ ra một chút hưng phấn, sau một lát mới cưỡng ép áp chế được.
 
"Bằng tu vi của ta, chỉ có thể đi vào tầng thứ tư, mặc dù lầy nữ thi áo trắng, cũng chỉ tiến vào tầng thứ chín, nhưng không thể phá cấm chế ra được, không thể lấy được tiên thuật bên trong. Hơn nữa vật này quá mức quý giá, nói không chừng bên trong còn có hạn chế số lần tiến nhập vào bên trong. Lúc này nơi đây vẫn chưa tuyệt đối an toàn, không thể dễ dàng nghiên cứu được." Vương Lâm áp chế khát vọng trong lòng, thở sâu, cẩn thận cất món đồ này vào trong túi trữ vật, nhưng lập tức hắn cảm thấy do dự. Hắn liền dựa theo ấn ký năm đó học được, khiến cho món đồ này không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng, chỉ còn giống như cái móng tay vậy.
 
Sau đó hắn xuất ra một túi trữ vật mới, đem đồ vật bên trong bỏ hết ra ngoài, cởi áo, cắt ngực, đặt túi trữ vật này xâm nhập vào trong da thịt. Nguyên lực vận chuyển, khiến cho miệng viết thương rất nhanh hồi phục.
 
"Như thế không ai có thể biết Tàng Phẩm Các ở nơi nào!" Vương Lâm sờ sờ ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm.
 
Trên người hắn còn có mấy túi trữ vật, bên trong toàn bộ gần như đầy rồi, toàn bộ đều là tiên ngọc, số lượng tiên ngọc quá mức khổng lồ, đều là từ lôi chi tiên giới đạt được.
 
Dùng gần hai tháng trời, Vương Lâm đã đem những thứ thu hoạch được ở Lôi Chi Tiên Giới sắp xếp chỉnh lý lại một lần.
 
"Nên rời khỏi đây rồi!" Vương Lâm đứng lên, bay lên, Văn Thú gào thét vui mừng, chạy như bay tới, nâng chân của Vương Lâm nên, thẳng tới quần thể kiến trúc ở xa xa bay đi.
 
Lôi Oa trên mặt đất, mí mắt vừa lật, thân mình nhảy lên, một tiếng động ầm vang cả đại địa, nhảy ra thật xa, theo hướng của Văn Thú mà đi.
 
Vừa mới tới gần chỗ ở của Tiên Tuyển tộc, thần sắc Vương Lâm ngưng đọng, chỉ thấy trên quảng trường rộng lớn toàn bộ tộc nhân của Tiên Tuyển tộc quỳ ở nơi này. Thậm chí ngay cả nữ quyến cùng hài đồng cũng có mặt.
 
Giữa quảng trường, có một đài gỗ rộng ba trượng, một người đang nằm bên trên, đó là Tháp Sơn!
 
Tháp Sơn sắc mặt như tro tàn, hai mắt ảm đạm, dường như lúc nào cũng có thể tử vong, tử khí nồng đậm tràn ngập chung quanh thân thể hắn, hiển nhiên đã tới lúc hấp hối rồi.
 
Thấy một màn như vậy, Vương Lâm trầm mặc. Hai tháng trước, Vương Lâm đã nhìn ra, Tháp Sơn này như đèn dầu đã cạn, trên người hắn, lực của nô phù rất mạnh, loại nô phù này lưu lại tropng huyết mạch, không chấp nhận bị người khác phản kháng.
 
Tháp Sơn có thể nói là người thứ nhất phản kháng, chỉ có điều, cái giá phải trả, đó là bị phù văn toàn thân cắn trả, căn bản không thể tiếp tục sống sót.
 
Hắn kiên trì hai tháng trời, hôm nay cũng tới lúc cuối rồi, không thể ở lại được nữa.
 
Bên người Tháp Sơn, lão nhân tiên tổ Tiên Tuyển Tộc, vẻ mặt bi thương, ngơ ngẩn nhìn Tháp Sơn, hai hàng lệ chảy xuống.
 
"Tôn nhi…" lão nhân hạ giọng nói, xưng hô những câu mà thật lâu rồi lão chưa nói tới.
 
Chung quanh vô cùng im lặng, nhưng có một cỗ bi thương nồng đậm tràn ngập toàn bộ tộc nhân, toàn bộ nhìn Tháp Sơn, trong trầm mặc là bi ai.
 
-Tháp Sơn… -Tháp Sơn… Một tiếng nói nhỏ, từ trong miệng của tộc nhân Tiên Tuyển tộc truyền ra ngoài, dần dần, thanh âm này dụng hợp vào cùng một chỗ. Đây có thể nói là thanh âm duy nhất trong tiếng lòng của toàn bộ tộc nhân Tiên Tuyển tộc.
 
-Tháp Sơn!
 
Trong lòng bọn họ Tháp Sơn là anh hùng Tiên Tuyển tộc. Tất cả mọi người không thể phản kháng được nô phù nhưng chỉ có Tháp Sơn với tư thái tuyệt không chịu khuất phục, chứng minh cho tộc nhân của mình, nô phù cũng không thể không chống cự được!
 
Tuy rằng, cái giá phải trả cho chống cự đó chính là sinh mạng… Thần trí của Tháp Sơn hiện giờ đã không còn rõ. Hai mắt hắn nhìn lên không trung, trong mơ hồ, dường như nghe thấy những lời mà tộc nhân không ngừng được nghe kể hồi nhỏ.
 
"Tiên nhân, là người đứng đầu tộc ta, Tiên Tuyển tộc mỗi người khi còn sống, đều phải phụng hiến cho tiên nhân. Cái này, là sứ mệnh của chúng ta, cũng là niềm kiêu ngạo của chúng ta… Chúng ta, vĩnh viễn là sứ giả của tiên nhân ở trên thế gian này… đó, là vinh quang của chúng ta!" Khóe mắt Tháp Sơn, lưu lại nước mắt, hắn hận, hận thiên địa bất công, hận tiên nhân!
 
Vương Lâm thân mình từ không trung hạ xuống, đứng ở bên cạnh quảng trường, trầm mặc không nói.
 
Lão nhân nhìn Tháp Sơn, cắn răng một cái, mạnh mẽ xoay người, nhìn tộc nhân chung quanh, thanh âm mang theo tang thương lớn tiếng nói:
 
-Các tộc nhân, Tháp Sơn nói đúng, nhiều thế hệ của chúng ta, đã thủ hộ nơi này, nhưng đổi lại là cái gì! Là vụ thú sao, vụ thú đã giết chết phần lớn tộc nhân của chúng ta sao?
 
Hết thảy những việc này đều do tiên nhân an bài cho chúng ta. Trong mắt tiên nhân, chúng ta chỉ là thực vật nuôi nấng đám vụ thú kia!
 
Bốn phía im lặng như tờ, tộc nhân trầm mặc nhìn lão nhân, trên người bọn họ, lực lượng nổi lên dần dần tích lũy… -Tháp Sơn từng nói với ta, tiên nhân, đã không còn, năm đó tiên giới sụp đổ… việc này, ta sau khi nghe thấy vẫn giấu diếm trong lòng, chưa từng nói ra với tộc nhân, nhưng hôm nay, ta phải nói!
 
Lão nhân ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị, có một loại gần như điên cuồng vậy Lời của hắn vừa nói ra, tộc nhân bốn phía đều nhao nhao ầm ầm cả lên, tin tức này, là cho bọn họ cực kỳ khiếp sợ, lực lượng vừa nổi lên của bọn họ nhanh chóng tăng lên.
 
-Ân công, ta nói đúng không??
 
Lão nhân liếc mắt về phía Vương Lâm đang đứng ở xa xa.
 
Trong nháy mắt, mọi người bốn phía, toàn bộ nhìn về phía Vương Lâm, chờ đợi đáp án từ hắn. Từ hai tháng trước, Vương Lâm sau khi giết chết tiên nhân kia, từ ngữ ân công này liền từ trong miệng lão nhân này mà ra.
 
Vương Lâm trầm mặc một lát gật đầu chậm rãi nói:
 
-Tiên giới đã sụp đổ, tiên nhân, không còn nhiều, mặc dù còn cũng cực kỳ thưa thớt!
 
-Tiên giới sụp đổ, tiên nhân đã đối đãi với tộc của chúng ta như vậy, dựa vào cái gì, chúng ta không phản kháng! Mặc dù phải chết, cũng phải chết giống Tháp Sơn, chết có tôn nghiêm!
 
Lão nhân kích động hét lớn.
 
Thanh âm của hắn, trong tanh thương mang theo một lực lượng linh hồn rất lớn, hướng ra các tộc nhân ở chung quanh. Một đám tộc nhân ngẩng đầu, hai mắt lộ ra hào quang, đây là ánh mắt phản kháng, tình nguyện hi sinh, cũng tuyệt không muốn trở thành nô bộc của người khác, trở thành thực vật cho vụ thú!
 
"Phản kháng!" Tộc nhân nắm chặt tay, nhỏ giọng nói, sau đó thanh âm này ngày càng nhiều, càng vang vọng hơn.
 
-Phản kháng!
 
-Phản kháng!
 
Thanh âm liên tiếp vang lên, cuối cùng gần như hình thành một cơn gió lốc.
 
Vương Lâm vẫn trong trầm mặc, ánh mắt dừng trên người Tháp Sơn, hồi lâu, hắn hạ giọng nói:
 
-Ta, có thể cho hắn không chết!
 
Thanh âm hắn tuy nhẹ, nhưng rơi vào trong tai tộc nhân Tiên Tuyển Tộc ở bốn phía, nhất là lão nhân kia thì cực kỳ rung động. Hắn kích động tiến lên trên vài bước, tới trước mặt Vương Lâm tầm mười trượng thì dừng lại, quỳ xuống mặt đất, nước mắt chảy xuống, run giọng nói:
 
-Ân công, lời này là thật!
 
Vương Lâm trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:
 
-Có năm phần nắm chắc! chỉ có điều, thần thông một khi thành công, Tháp Sơn tuy nói không chết, nhưng cũng sẽ trở thành một khôi lỗi không có ý thức. Cuối cùng có thể khôi phục lại ý thức được hay không, cần dựa vào chính hắn.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.