Tiên Nghịch

Chương 808: Đền ơn



Sau người đàn ông trung niên kia, một người phụ nữ mặc y phục sặc sỡ cũng đi ra, thanh âm tuy nhẹ nhưng lộ ra một vẻ kiên quyết.
 
- Tại hạ là người trong chi chính của Miêu gia, tiến cử Hứa tiền bối. Miêu gia ta là một trong những gia tộc trên chủ tinh, Đường lão tiền bối, Miêu gia ta có tư cách này không!
 
Một thanh niên áo đen, sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi đi ra.
 
Bốn người này đều được Vương Lâm cứu ở Lôi Tiên Giới, bọn họ đối với Vương Lâm vẫn mang ơn, chỉ là khi Vương Lâm bị Diêu gia truy sát, cũng vì gia tộc cản trở mà không thể tương trợ, nhưng sâu trong đáy lòng đối với Vương Lâm vẫn rất áy náy. Giờ phút này, dù bất cứ giá nào cũng không chút do dự, đứng về phía Vương Lâm.
 
Cảnh tượng này khiến cho lão già họ Đường kia biến sắc. Ngay cả lão tổ Trần gia cũng ngẩn ra, lập tức khóe miệng cười khổ, cũng chỉ đơn giản nhắm mắt lại. Song không chỉ có hắn, còn có vài người đứng đầu những gia tộc tu chân khác cũng nhắm mắt lại, chẳng quan tâm. Tuy nói như vậy, nhưng nếu có người nghi ngờ tư cách của gia tộc bọn họ, những người này cũng sẽ có ý kiến !
 
- Mạnh gia của Địa Viêm Tinh tiến cử Hứa tiền bối. Không biết Mạnh gia ta có tư cách này không !
 
Lại có một tu sĩ bước ra, không chút sợ hãi nhìn về phía lão già họ Đường kia.
 
- Bách Lý gia của Lôi Vân Tinh tiến cử Hứa Mộc tiền bối… … - Tư Không gia tộc của Thủy Minh Tinh tiến cử Hứa Mộc tiền bối… … - Chu gia của Địa Viêm Tinh tiến cử Hứa Mộc tiền bối… … - Trữ gia của Thiên Lam Tinh cũng tiến cử Hứa Mộc tiền bối, không biết Trữ gia ta thân là một gia tộc trên chủ tinh, có thể có tư cách này hay không !
 
Hết người này đến người khác, càng ngày càng có nhiều tu sĩ bước ra đứng cạnh Vương Lâm, nhìn về phía lão già họ Đường. Những người này cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều là những người ở Lôi Tiên Giới đã được Vương Lâm cứu mạng !
 
Cảnh tượng trước mắt khiến cho lão già họ Đường trong lòng chấn động. Ánh mắt hắn lóe lên tinh quang, nhìn về phía đám người đứng bên cạnh Vương Lâm, chăm chú nhìn đám tiểu bối của mình, với tu vi của hắn, lúc này cũng phải trầm xuống.
 
Không biết đám tiểu bối này muốn làm cái gì, nhưng bọn họ làm như vậy, không ngờ những trưởng bối của gia tộc không phản bác, mà cả đám lại nhắm mắt không nói. Hết thảy chuyện này khiến cho lão già họ Đường lần đầu tiên đối với Hứa Mộc trước mắt có một tia khiếp sợ.
 
Tu vi của hắn cũng đã đạt tới Khuy Niết, nhưng cũng chỉ giống như Vương Lâm, đều là Khuy Niết Sơ Kỳ. Nhưng hắn đã tiến vào Khuy Niết trong thời gian dài, hiển nhiên đã đạt tới đỉnh của Sơ Kỳ.
 
Trong La Thiên Tinh Vực, ở gia tộc tu chân tầm thường, những người ở cảnh giới Âm Dương Hư Thực đã được xưng là lão tổ của bộ tộc. Nếu không có có duyên khác, cũng không thể xuất hiện người đạt tới Khuy Niết.
 
Chỉ có những gia tộc tu chân trên những chủ tinh mới có thể có được Khuy Niết tu sĩ, nhưng tuyệt đối cũng không nhiều. Mỗi gia tộc chỉ có thể có một người đã là tối đa.
 
Chỉ có những gia tộc tu chân giống như Diêu gia được truyền thừa từ tiên giới như Đường gia mới có thể có được tu sĩ chân chính đạt tới bước thứ hai ! Đây là nội tình của những gia tộc được tích lũy mấy vạn năm, không thể cưỡng cầu !
 
Lão già này là một trong bốn người đạt tới bước thứ hai của Đường gia ! Đồng thời cũng là người yếu nhất !
 
- Chiến Không Liệt thay mặt Chiến gia, tiến cử Hứa Mộc tiền bối có được tư cách ! Đường lão tiền bối, Chiến Không Liệt ta có thể có tư cách này không !
 
Chiến Không Liệt sau khi trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lão già của Đường gia.
 
Sắc mặt lão già lại càng âm trầm.
 
- Thân Công Hổ tiến cử Hứa Mộc tiền bối có được tư cách !
 
Thân Công Hổ không nói nhiều lời. Sau khi lời này nói ra, ánh mắt lộ ra một vẻ kiên quyết.
 
Lão già Đường gia cười rộ lên, đang muốn nói chuyện. Nhưng vào lúc này, một thanh âm bình tĩnh từ trong miệng lão già áo tím thủy chung vẫn nhắm mắt trong ba sứ giả của Lôi Tiên Điện từ từ truyền ra.
 
- Hứa Mộc có tư cách !
 
Lời này vừa nói ra, lão già Đường gia sắc mặt hoàn toàn biến đổi. Hắn biết thân phận của lão già áo tím kia, nghe thấy lời nói của đối phương hoàn toàn không dám phản bác, trong tiếng hừ lạnh, vung tay áo cuốn lấy Đường Ngôn Phong, trực tiếp rời khỏi.
 
Đám tộc nhân của Đường gia cũng nhanh chóng bay lên, theo sát phía sau lão già hướng về phía xa xa rời khỏi.
 
Trước khi đi, lão già họ Đường còn hung hăng liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
 
Vương Lâm bình tĩnh nhìn lại, mở miệng nói:
 
- Bạo !
 
Chữ bạo này vừa nói ra, lão già họ Đường ngẩn ra, cũng lập tức biến sắc. Ngay lúc xoay người, Đường Ngôn Phong đang được hắn cuốn lấy lập tức thân mình chấn động, ầm một tiếng tan vỡ hóa thành vô số mảnh máu thịt !
 
Ngay cả nguyên thần dưới sức tấn công này cũng bị phá vỡ, hoàn toàn không để cho lão già kia một cơ hội giải cứu! Từ lúc trước, Vương Lâm đã để lại một lực lượng ẩn giấu sâu bên trong cơ thể Đường Ngôn Phong, trừ phi tu vi cao hơn hắn một bậc, đạt tới Khuy Niết Trung Kỳ, nếu không quyết không có khả năng trong thời gian ngắn phát hiện ra được.
 
Giờ phút này nếu người của Đường ra đối với hắn lộ ra sát khí, Vương Lâm sẽ không chút do dự kích nổ lực lượng kia, khiến cho Đường Ngôn Phong hoàn toàn diệt vong!
 
- Đường gia ngươi, muốn thành Diêu tộc thứ hai sao?
 
Thanh âm Vương Lâm rất bình thản, nhưng bên trong ẩn chứa sát khí nồng đậm như gió lạnh.
 
- Hứa Mộc!
 
Lão già họ Đường kia mang theo một vẻ đau lòng, nhìn chằm chằm Vương Lâm, tiến lên một bước, lao thẳng đến Vương Lâm.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, nâng tay phải lên. Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong miệng lão già áo tím trong đám sứ giả của Lôi Tiên Điện truyền ra. Lão già này lần đầu tiên mở hai mắt, lộ ra ánh sáng lạnh như băng.
 
- Trong thời gian phong danh hiệu, không cho phép đánh nhau vì việc riêng. Tộc nhân của Đường gia hãy cút đi cho lão phu! Đợi sau khi phong danh hiệu xong, nếu các ngươi muốn trả thù, thì hãy học theo Diêu gia mà tự giải quyết!
 
Lão già họ Đường dừng lại, trầm ngâm một lát, thù hằn liếc nhìn Vương Lâm một cái, xoay người dẫn theo tộc nhân nhanh chóng rời khỏi.
 
- Ngươi muốn là người thứ một trăm lẻ tám có tư cách là đệ nhất nhân của La Thiên Tinh Vực?
 
Lão già áo tím của Lôi Tiên Điện ánh mắt lóe lên, bình tĩnh nói. Vương Lâm nhìn lão già này, với tu vi của hắn lúc này, có thể mơ hồ thấy được có một luồng nguyên lực rất mạnh dao động. Người này Vương Lâm không nhìn ra tu vi, nhưng nếu đoán thì cũng chỉ kém hơn Huyết Tổ một chút, cho dù không phải Tịnh Niết Kỳ thì nhất định cũng phải là đỉnh của Khuy Niết Hậu Kỳ.
 
- Đúng vậy!
 
Vương Lâm bình thản mở miệng, trong giọng nói lộ vẻ quyết đoán, cũng chiến ý mạnh mẽ xuất hiện.
 
- Được. Nếu nơi đây không có người khiêu chiến với ngươi, lão phu sẽ tuyên bố ngươi có tư cách trở thành đệ nhất nhân của La Thiên Tinh Vực!
 
Lão già áo tím trong mắt lộ ra một vẻ tán thưởng, chậm rãi nói.
 
- Có người nào khiêu chiến không?
 
Lão già áo tím đảo ánh mắt lần lượt nhìn qua rất đông tu sĩ ngồi trên tảng đá màu đỏ sẫm, cuối cùng dừng lại ở một người.
 
Người này toàn thân mặc áo đen, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thái dương có chút tái nhợt, trên tảng đá phía trước người hắn có cắm chín thanh đao!
 
Người này cho dù là lúc trước bị chiến ý của Vương Lâm đè ép xuống, hắn cũng không hề có một chút phản ứng, thủy chung ngồi trầm ngâm. Chỉ sau khi Vương Lâm để lộ ra là tu sĩ Khuy Niết Sơ Kỳ, hắn mới ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia chiến ý rất khó phát hiện.
 
- Chiến Không Liệt, muốn khiêu chiến với Hứa Mộc tiền bối!
 
Một thanh âm đột ngột vang lên. Chiến Không Liệt hít sâu, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp và bối rối, nhưng bên trong cũng ẩn chứa chiến ý. Hắn hướng về Vương Lâm ôm quyền, cung kính nói.
 
- Nếu Hứa Mộc tiền bối khiến cho Chiến mỗ tâm phục, Chiến Không Liệt nguyện dâng lên đạo niệm, tôn tiền bối làm Tôn Chủ, hết sức phụng mệnh!
 
Lời hắn vừa nói ra, lập tức trong vòng ngàn dặm dâng lên sóng lớn!
 
Một thức thần thông của Vương Lâm đánh lui Đường Ngôn Phong, lại hiển lộ ra tu vi chân chính đã đạt tới bước thứ hai, hiện tại là Khuy Niết Sơ Kỳ. Đối mặt với một sức mạnh như vậy, lời nói của Chiến Không Liệt là trong lòng mọi người dâng lên những suy nghĩ khác nhau.
 
Mặc cho tu sĩ bốn phía quan sát suy nghĩ, ngay khi lời này được Chiến Không Liệt mạnh mẽ nói ra, hắn liền nhoáng lên một cái, trực tiếp tiến vào bên trong quầng sáng ngàn dặm.
 
Mắt sáng như đuốc, hắn nhìn về phía Vương Lâm, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, ôm quyền nói:
 
- Hứa Mộc tiền bối, xin chỉ giáo!
 
Vương Lâm thần sắc như thường, nhìn vào ánh mắt của Chiến Không Liệt. Ánh mắt hiện giờ của hắn nhìn lên người Chiến Không Liệt ở một góc độ nào đó so với năm đó hoàn toàn khác hẳn.
 
Năm đó hắn chỉ có thể giả mạo làm tiền bối, cho dù lúc ở Lôi Tiên Giới tu vi so với Chiến Không Liệt cũng chỉ là tương đương, trong lời nói vẫn còn phải có chút cẩn thận.
 
Nhưng hiện tại tu vi của hắn đã đột phá Dương Thực, chân chính đạt tới bước thứ hai, Khuy Niết Sơ Kỳ, nhìn lại Chiến Không Liệt này, tâm thần Vương Lâm hoàn toàn bình tĩnh, ánh mắt hắn không có một chút gợn sóng.
 
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, niệm tình ngươi và ta trước đây có quen biết, hãy lui ra!
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, bình thản nói.
 
Chiến Không Liệt trầm ngâm một lát, hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, trầm giọng nói:
 
- Tiền bối, vãn bối bảy trăm năm trước ở Thiên Lôi Tinh đã cảm ngộ ra sự bất khuất trong sấm sét, đem uy lực bất khuất của trời đất kia dung nhập vào bản thân, quay về gia tộc ngồi tĩnh tọa dưới chữ Chiến di vật của tổ tiên để lại suy nghĩ suốt trăm năm, tạo thành ý cảnh của bản thân. Ý cảnh của ta chính là chiến ý bất khuất! Dựa vào ý cảnh này, tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, thẳng tiến một đường cho đến bốn trăm năm trước đạt tới cảnh giới Dương Thực. Nhưng… cho đến ngày hôm nay, ta vẫn không tiến thêm được nửa bước. Tiền bối, đạo của ta, là đúng hay sai?
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.