Tiên Nghịch

Chương 930: Một khắc tối cường



Từ trong túi trữ vật của Phù Phong tử lập tức liền có rất nhiều pháp bảo bay ra ý đồ ngăn cản cỗ lực lượng kỳ dị xé vỡ thân thể này. Nhưng những pháp bảo này vừa xuất hiện thì toàn bộ vỡ tung ra trong những tiếng "bang bang", dường như cực kỳ yếu ớt không chịu nổi một đòn!
 
Trong mắt Phù Phong tử một mảnh đỏ ngầu. Trong nguy cơ cửu tử nhất sinh này, thân hình hắn vốn đã khôi phục như núi thịt lập tức lại điên cuồng co rút không ngờ trong nháy mắt biến thành bộ dáng da bọc xương.Theo thân thể co rút, một tấm bia đá màu đen đứng sừng sững trong trời đất bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
 
Trên tấm bia đá này có rất nhiều phù văn ấn ký, mà bên trên còn có một con trăn lớn đang nằm. Trên đầu con trăn này có sừng, hiển nhiên đã sắp thành chân long!
 
Phù Phong tử gầm nhẹ một tiếng, con trăn lớn kia mở mồm to mang theo gió tanh đánh thẳng đến Vương Lâm. Cùng lúc đó tấm bia đá màu đen cũng nghiêng đi như đổ xuống, trực tiếp đè thẳng xuống Vương Lâm!
 
Tấm bia đá kia quá lớn, nó đổ xuống lập tức liền che phủ bầu trời giống như là trời sập vậy!
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên đỉnh núi cao, từ đầu tới cuối thân thể hắn đều không di chuyển chút nào. Hắn chỉ ngồi im lặng, thản nhiên liếc mắt nhìn Phù Phong tử một cái. Tay phải hắn nâng về phía trước, miệng khẽ nói:
 
- Tàn Dạ!
 
Trong khoảnh khắc hai từ "Tàn Dạ" từ trong miệng Vương Lâm truyền ra, trời đất bỗng nổ "ầm" một tiếng. Thân thể Vương Lâm hóa thành mặt trời, ngọn núi bên dưới chân hắn hóa thành biển rộng. Mặt trời hoàn toàn dâng lên từ mặt biển, một cỗ lực lượng xé vỡ đêm tối điên cuồng nổ tràn ra. Nó hóa thành vô tận ánh mặt trời vạn trượng, điên cuồng quét ngang ra xung quanh!
 
Mặt trời dâng lên từ biển xóa tan màn đêm!
 
Đêm tối bị xua tan, bị mạnh mẽ xé vỡ, hóa thành một mảnh tàn tạ.
 
Thân hình con mãng xà lớn đau đớn giãy dụa, bị xé thành mảnh nhỏ !
 
Tấm bia đã toàn bộ vỡ tan thành vô số đá vụn, sụp đổ trong những tiếng kêu "ầm ầm"!
 
Phù Phong tử phun ra một ngụm máu lớn, trên thân thể bỗng nhiên xuất hiện càng nhiều vết thương. Gần như mọi nơi trên thân thể hắn không có một chỗ nào đầy đủ. Nhưng thân thể hắn không có tiếp tục sụp đổ mà bị một luồng lực mạnh mẽ chấn động, trực tiếp bị cuốn ngược trở về rơi xuống mặt đất làm bay lên một đám bụi đất thật lớn.
 
Đêm tối không còn, tất cả đều biến mất, trời đất lại khôi phục lại như cũ. Phảng phất tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Trần Đạo Tam tử ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, da đầu run lên đáy lòng tràn ngập hoảng sợ.
 
- Cho dù là sư tôn sợ là cũng không thể thi triển ra loại thần thông này.
 
- Đây… Đây là thần thông hắn dùng hơn hai tháng để cảm ngộ ra! Thật là đáng sợ! Nếu thần thông này thi triển trên người ta, kết cục của ta chỉ có hình thần câu diệt!
 
- Phù Phong tử kia thân là tu sĩ Tịnh Niết dưới thần thông này cũng phải bại lui. Nếu không phải là Vương tiền bối này không có ý giết chết, chỉ sợ Phù Phong tử này tuyệt đối không qua khỏi kiếp nạn này!
 
Ba người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
 
Đầu to hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Vương Lâm vẻ mặt không chút biến hóa ở trên ngọn núi, trong lòng hắn một mảnh phức tạp.
 
- Sự chênh lệch của ta và hắn càng ngày càng xa. Chuyến đi tới Liên minh này đối với hắn mà nói chính là một hồi tu vi chất biến!
 
Ánh mắt Lôi Cát lộ vẻ cuồng nhiệt, lẩm bẩm nói:
 
- Chủ nhân càng mạnh thì Lôi Cát ta càng nắm chắc thu hồi lại Cự Ma tinh.
 
Duy chỉ có Tháp Sơn vẻ mặt như cũ, thủy chung một mảnh lạnh lùng.
 
Bốn phía đều im lặng. Dưới bầu không khí áp lực này không ai dám lên tiếng.
 
Vương Lâm yên lặng nhìn bầu trời ở trên không ánh mắt lộ ra những tia sáng ngời. Hắn đứng lên tùy ý đi về phía trước, trực tiếp đi tới trước mặt Phù Phong tử. Tay phải hắn hư không nắm lấy tóc Phù Phong tử, đi thẳng về phía trước.
 
Trước khi đi, hắn hơi gật đầu về phía Trần Đạo Tam tử, sau đó nhoáng một cái biến mất.
 
- Hơn hai tháng chờ đợi, rốt cuộc đợi đến khoảnh khắc kia. Trong khoảnh khắc ấy ta giống như tiến vào một loại cảnh giới cực kỳ tương tự như lúc trước ở trong không gian kỳ dị của Cổ Yêu Bối La nơi đất Yêu Linh. Nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi, so sánh với khoảnh khắc này, không gian kỳ dị của Cổ Yêu Bối La thật sự là nhỏ bé không đáng kể.
 
Vương Lâm trong khi trầm ngâm, thân hình xuất hiện ở bên ngoài cung điện, sau đó bước vào trong.
 
- Cảnh giới vừa rồi rốt cuộc là cái gì. Ở dưới loại cảnh giới này tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng khiến ta hiểu rõ lực lượng mặt trời mọc xé tan màn đêm. Thần thông này coi như là một thần thông đầu tiên trong cuộc đời Vương Lâm ta tự nghĩ ra!
 
Vương Lâm thuận tay ném Phù Phong tử ở một bên, khoanh chân ngồi trên tấm bồ đoàn ngọc tía, im lặng suy nghĩ.
 
Trong đầu hắn không ngừng quay lại cảnh tượng lúc trước, dần dần chặt chẽ ghi tạc vào trong lòng cảm giác lực lượng Tàn Dạ này.
 
Trong cung điện, Phù Phong tử giãy dụa ngồi dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn Vương Lâm. Hắn giờ phút này gầy trơ xương, cả người giống như một bộ xương khô. Một lúc lâu sau hắn khàn khàn hỏi:
 
- Ngươi… ngươi vừa rồi thi triển là thần thông tự nghĩ ra?
 
Trong lòng Phù Phong tử cũng không xác thực thần thông vừa rồi khiến hắn hồn bay phách lạc có phải do Vương Lâm tự nghĩ ra hay không. Hắn chỉ mơ hồ có loại cảm giác, thần thông đó mạnh mẽ cả đời này hắn chưa từng thấy!
 
Sở dĩ có ý niệm đối phương tự nghĩ ra thần thông ở trong đầu, là bởi vì vô số năm tu luyện của hắn, lấy tu vi Tịnh Niết sơ kỳ lúc này hắn cảm nhận được trong thần thông vừa rồi lộ ra một cảm giác không lưu loát!
 
Loại không lưu loát này cũng không phải là người thi triển không quen thuộc tạo ra mà truyền tới từ thần thông. Giống như một khối ngọc đẹp vừa được mài ra từ ngọc thạch tuy có ánh hào quang phát ra nhưng chạm vào vẫn hơi có chút thô ráp, còn thiếu mượt mà.
 
Như thế, sau khi Phù Phong tử do dự một hồi mới cất tiếng khàn khàn nói.
 
Vương Lâm bình tĩnh liếc mắt nhìn Phù Phong tử một cái, hơi gật đầu.
 
Cái gật đầu này của hắn khiến trong tâm linh Phù Phong tử như có một cơn gió lốc quét ngang qua. Trong đầu hắn "ông" một tiếng, ngơ ngác nhìn Vương Lâm hồi lâu không nói nên lời.
 
Tự nghĩ ra thần thông, đây không phải là người tầm thường có thể làm được. Tối thiểu với kinh nghiệm của Phù Phong tử, hắn chỉ nghe qua một số ít lão quái tu vi đạt tới Toái Niết mới có tư cách tự nghĩ ra thần thông. Sáng tạo ra thần thông chỉ thuộc về bản thân mình.
 
Trên cơ bản, phàm là thần thông tự nghĩ ra, uy lực của nó đều khổng lồ tới mức khó có thể tưởng tượng được!
 
- Tự nghĩ ra… Vẻ mặt Phù Phong tử đầy chua xót. Hắn không thể nghĩ tới Vương Lâm trước mặt này không ngờ thật sự sáng chế ra thần thông của bản thân, mà uy lực thì… Vừa nghĩ tới cảm giác vừa rồi, cái loại thân thể bị xé rách, Phù Phong tử sắc mặt liền tái nhợt hẳn đi. Cho đến lúc này miệng vết thương trên thân thể hắn vẫn còn truyền đến từng cơn đau đớn. Nhất là cánh tay phải của hắn, giờ phút này đã tan nát.
 
Phù Phong tử hiểu được, nếu không phải là đối phương không muốn giết mình, vừa rồi dưới thần thông tự nghĩ ra kia bản thân hắn chắc chắn đã tan thành cám.
 
Khi trong đầu Phù Phong tử suy chuyển trăm ý nghĩ, Vương Lâm cũng đang trầm ngâm. Lực Tàn Dạ này mang đến cho hắn chấn động không nhỏ hơn so với Phù Phong tử chút nào, thậm chí càng nhiều hơn!
 
- Tu vi thực tế của ta chỉ là đỉnh Khuy Niết trung kỳ, khoảng cách Khuy Niết hậu kỳ còn có một bước, khoảng cách so với Khuy Niết viên mãn lại càng xa xôi. So với Tịnh Niết lại kém rất nhiều… Chỉ có điều vì sao còn kém như vậy, thi triển lực Tàn Dạ không ngờ có thể dễ dàng làm thương nặng Phù Phong tử này.
 
Vương Lâm im lặng, không ngừng suy nghĩ vấn đề này.
 
Trong khi trầm ngâm, Vương Lâm nâng tay phải lên, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Cảm giác lực Tàn Dạ đã ghi tạc trong lòng lại tràn ngập. Lập tức một đạo kim mang trong nháy mắt tràn ngập trên tay phải của hắn. Liếc mắt thì thấy kim mang kia chói mắt giống như mặt trời. Trong lòng Phù Phong tử hoảng hốt, theo bản năng nén chịu đau nhức đứng dậy lui ra phía sau vài bước. Hắn cũng không nhìn tới Vương Lâm lúc này, hơi chút nhíu mày.
 
Tay phải Vương Lâm nhoáng lên một cái, kim mang tiêu tan.
 
Phù Phong tử thầm than, vẻ mặt lộ ra cung kính nói:
 
- Ơn tha mạng của Vương đạo hữu, Phù Phong tử ghi nhớ. Việc này là tại ta lỗ mãng trước, cũng may còn một chút may mắn. Cánh tay phải bị hủy diệt cũng khiến cho ta thấy hết thảy. Vương đạo hữu yên tâm, Phù Phong tử ta lấy đạo tâm thề tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!
 
Lúc trước hắn thua trong tay Vương Lâm, tuy là thỏa hiệp nhưng trong lòng vẫn có ý phản. Nguyên bản hắn tính toán làm khó dễ khi vào đất Yêu Linh.
 
Nhưng hiện tại, hắn chứng kiến lực Tàn Dạ, sau khi biết được Vương Lâm tự nghĩ ra thần thông thì lời nói này cũng là phát ra từ trong đáy lòng. Trong lòng hắn không có ý nghĩ khác, chỉ muốn sau khi ra khỏi đất Yêu Linh có thể lấy lại được tự do.
 
Về phần thần thông này có phải thực sự như Vương Lâm nói là tự nghĩ ra hay không, Phù Phong tử không có theo đuổi tới cùng. Với kinh nghiệm và tu vi của hắn, vẫn còn có thể thấy được một ít manh mối. Hắn cho rằng, lời Vương Lâm có tám phần là thật.
 
Tuy nhiên cho dù là thật hay là giả cũng không quan trọng. Quan trọng là uy lực thần thông này hoàn toàn khiến hắn kinh sợ. Sau khi không còn ý nghĩ khác trong đầu, trong lòng Phù Phong tử cũng nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát không suy nghĩ gì khác.
 
Huống hồ hai lần tha chết cũng khiến cho Phù Phong tử hiểu được, chuyện bất quá tam!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.