Tiên Ngục

Chương 1049: Đạt thành mục đích




Loại cục diện này là mục tiêu mà ngay từ đầu Tô Triệt đã xếp đặt tốt: diệt trừ trợ thủ đắc lực của Lâm Cứu và Quang Khải, suy yếu lực lượng chỉnh thể của bọn họ.

Giờ phút này, nhìn như là Tô Triệt bảo hộ lấy Lâm Cứu và Quang Khải, kỳ thật cũng có thể nói là hai người Lâm Cứu đồng thời bảo vệ Tô Triệt.

Mặc dù bốn phó sứ này gặp phải tử vong uy hiếp, cũng không dám phát động công kích trả thù với Tô Triệt; Mặt khác, nếu như Tô Triệt muốn hại chết Lâm Cứu hoặc Quang Khải, chắc chắn sẽ lọt vào sát thủ của bọn họ trước khi chết.

Cứ như vậy kéo dài trong chốc lát, bên trong bốn phó sứ này có người hướng bên này hô:

- Lâm Cứu chính sứ, Quang Khải chính sứ, còn phải đợi bao lâu, chúng ta thật sự nhịn không được a.

Ở dưới vô số hỏa diễm màu đen bao vây, nguyên thần của bọn hắn ở trong nháy mắt đều gặp phải vô số lần công kích, giống như là một con voi bị vô số con kiến gặm thành một đống bạch cốt, có thể chống đỡ đến bây giờ, đã là rất không dễ dàng.

- Lập tức là tốt rồi, chống đỡ, nhất định phải chống đỡ.

Quang Khải chỉ có thể dùng một câu như vậy để trấn an bọn họ, một bên thúc giục Tô Triệt:

- Thiên Vũ tiểu hữu, còn cần bao lâu?

Giọng nói của Lâm Cứu không khách khí, trực tiếp hỏi:

- Có phải ngươi chủ tâm muốn hại chết bọn họ hay không?

- Vừa rồi ta đã nói, trọng khai lĩnh vực ít nhất cần một phút đồng hồ, lúc này vẫn chưa tới một nửa thời gian, còn muốn ta như thế nào?

Tô Triệt mặt đầy oán giận phản kích nói:

- Hơn nữa, mới vừa rồi là các ngươi tự tay đánh nát lĩnh vực của ta, cũng không phải ta làm ra cái gì, các ngươi có biết, mỗi một lần mở ra lĩnh vực ta cần trả giá bao nhiêu hay không?

Lâm Cứu và Quang Khải lập tức không nói gì, bởi vì Tô Triệt chiếm hết đạo lý, không có lộ ra sơ hở gì.

Bên kia, bên trong bốn phó sứ, có người quay đầu lại hô:

- Rốt cuộc còn bao lâu, cần bao lâu a.

Tiếng quát tháo điên cuồng, rất rõ ràng, bốn người bọn họ xác thực là dầu hết đèn tắt, đã chống đỡ đến cực hạn.

- Lập tức là tốt rồi, nhất định phải chống đỡ.

Quang Khải và Lâm Cứu chỉ có thể dùng một câu như vậy để ứng đối, trừ lần đó ra, thật sự nghĩ không ra còn có biện pháp gì có thể trấn an bọn hắn.

Sở dĩ Hỗn Độn Diệt Ma Diễm được gọi là Thánh hỏa, không chỉ là bởi vì nó có đủ hiệu quả diệt ma, còn là vì, chúng nó cơ hồ không có cách nào bị dập tắt, cũng không có biện pháp hữu hiệu gì có thể tiến hành phòng ngự, thông thường mà nói, chỉ có thể xa xa trốn tránh chúng nó.

Nhất là giờ phút này thân ở trong biển lửa, hết thảy thủ đoạn công kích và phòng ngự đều không có hiệu quả, chỉ có thể ngạnh kháng, trừ khi có thể như Tô Triệt, có đủ năng lực hoàn toàn miễn dịch.

- Còn có bao lâu? Chúng ta thật sự chịu không được.

- Lâm chính sứ, cứu chúng ta a…

- Thật sự nhịn không được, nguyên thần của ta sắp tiêu tán...

Bốn phó sứ kêu thảm thiết liên tục, rốt cục, trấn an qua loa của hai người Lâm Cứu triệt để mất đi tác dụng, bốn người bọn họ liều lĩnh vọt tới bên này, muốn bắt cây cỏ cứu mạng Tô Triệt tới tay.

- Không cần phải tới.

Quang Khải coi như có chút lương tâm, bảo bọn hắn đừng tới, đồng thời chỉ là dùng một loại thần thông vây hãm ngăn trở bọn họ tiếp cận.

Nhưng Lâm Cứu thì không còn khách khí như vậy, thi triển Đại Phòng Ngự Thuật cách trở bọn họ, đồng thời xích xích xích, liên tục hơn mười đạo chi nhận hình trăng lưỡi liềm huy sái bay ra ngoài, vậy mà dùng Đại Trảm Sát Thuật có lực sát thương cường hãn nhất đối phó đồng liêu của mình, thủ hạ của mình.

- Lâm chính sứ.

Bốn phó sứ ở đối diện đều bị bổ trúng, bất quá, bọn họ cũng là Huyền Tiên, một hai đạo không gian chi nhận không đủ để một kích trí mạng, đều bị hộ thân cương khí của bọn họ ngăn cản; Nhưng mà, đả kích vô tình như thế, cũng khiến cho bọn họ triệt để rét lạnh nhân tâm, liền ở trong nháy mắt lâm vào tuyệt vọng điên cuồng.

- Vậy thì cùng chết.

Bốn phó sứ đồng thời bộc phát ra một kích chí cường, đều là đại đạo thuật uy lực khủng bố, cũng là công kích mà bọn hắn am hiểu nhất.

Rầm rầm rầm oanh…

Bốn loại công kích cường hãn hoàn toàn bất đồng đánh úp tới trước mặt, tuy tu vi của Lâm Cứu và Quang Khải cao hơn bọn hắn một bậc, nhưng nếu như bọn hắn thực sự liều mạng, vậy thì khó nói.

- Hỗn đản.

Lam quang đại tác, trong miệng Lâm Cứu tức giận mắng to, đồng thời thúc dục Đại Phòng Ngự Thuật đến mức tận cùng, lam quang thuẫn bán kính mấy trượng ngăn cản trước người, cũng không biết có thể chống đở được bốn phó sứ liên hợp đả kích hay không. Nguồn truyện: Truyện FULL

Quang Khải cũng không dám khoanh tay đứng nhìn, đồng dạng thi triển ra một loại thần thông phòng ngự mà Tô Triệt chưa bao giờ thấy qua, khẳng định cũng là một trong Tam Thiên Đại Đạo. hất thải Lưu Quang giống như mộng ảo, vờn quanh ở bên người ba người, còn có một tòa pháp trận huyễn lệ hơi mờ ngưng hiện ở trên đỉnh đầu.

Tô Triệt có thể mơ hồ cảm ứng được, những Lưu Quang này có đủ lực lượng nào đó, có lẽ, có thể chặn lại đả kích từ bên ngoài đến, trong nháy mắt truyền lại đến bên trong pháp trận; Mà pháp trận kia, giống như một cái truyền tống môn, hẳn là sẽ liên thông cùng một không gian đặc thù nào đó, những lực lượng đánh tới sẽ bị truyền tống đến đó hết sạch.

Nếu không gian nội bộ của Tiên khí này là khá lớn, như vậy nó có thể thừa nhận cùng hóa giải lực đả kích từ bên ngoài vào, thì ý nghĩa, bản thân Quang Khải sẽ không bị bất cứ thương tổn gì.

Đương nhiên, những thủ đoạn phòng ngự này chỉ có thể dùng để đối phó tính công kích thực chất, đối với Hỗn Độn Diệt Ma Diễm gây thương tổn nguyên thần, vậy thì không có hiệu quả.

Oanh!

Quang thuẫn lam sắc của Lâm Cứu ở dưới tứ đại phó sứ liên hợp công kích, chỉ chèo chống được một phần ngàn sát na, liền triệt để nát bấy, bất quá, thực sự thành công tiêu hao hết ít nhất sáu thành uy năng của bốn loại công kích này.

Phốc phốc phốc phốc...

Lực lượng còn sót lại oanh kích đến trên thất thải lưu quang, giống như lúc trước Tô Triệt đoán, lực đả kích trầm trọng quả nhiên bị truyền đến bên trong pháp trận huyễn lệ, cũng không có thương hại ba người Tô Triệt một sợi lông.

- Hỗn đản, các ngươi dám phạm thượng, động thủ đối với chúng ta?

Mặt mũi Lâm Cứu tràn đầy sát khí, hướng về phía bên kia nghiêm nghị kêu to.

Chỉ có điều, bốn người đối diện đã đến lúc sắp chết, ở đâu còn có thể cố kỵ phân chia cao thấp gì, giờ phút này, ý nghĩ trong lòng của bọn họ vô cùng đơn giản: không cho ta sống, vậy thì cùng chết.

Trong lòng Tô Triệt cười lạnh: rất tốt, đây chính là kết quả ta muốn.

Bất quá, ngoài miệng lại nhìn Quang Khải nói:

- Ta có thể mang theo các ngươi di động trong phạm vi nhỏ, trước có nên tránh né thoáng một chút hay không?

- Đi, đi, đi…

Không đợi Quang Khải trả lời, Lâm Cứu đã phất tay hô:

- Lập tức bước đi, cho bọn hắn chết là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.