Tiên Ngục

Chương 1190: Đi Vân Tiên Vực (hạ)




Đối với cái này, Tô Triệt cũng có chút ít không cho là đúng, Lam Linh rất nguy hiểm, nhưng không có đáng sợ như vậy.

Vào phòng của mình, Tô Triệt đi đến bên giường, tay lay nhẹ vai của nàng:

- Nha đầu, rời giường đi.

Lam Linh chậm rãi xoay người, mở hai mắt ra, đồng tử màu xanh đậm sững sờ, ngẩn người mà nhìn Tô Triệt, giống như đang đứng ở giai đoạn mơ hồ ngắn ngủi sau khi tỉnh dậy.

- Tên này sẽ không đột nhiên bộc phát chứ?

Loại ánh mắt này của nàng cũng khiến cho Tô Triệt có một chút sợ hãi.

Khá tốt, khá tốt, Lam Linh cũng không có bão nổi, mà là nằm ở nơi đó, hung hăng vặn cái lưng mệt mỏi, cả người cong lên một độ cong cực kỳ mị hoặc, sau đó lại mở hai tay ra, ôn nhu nói:

- Ôm ta lên!

Tô Triệt cũng không do dự, khẽ ôm lấy eo mềm mại không xương của nàng, đặt nàng đứng trên mặt đất.

Lam Linh ôm lấy cổ của hắn, ánh mắt vẫn là trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, mềm nhũn nói:

- Tìm một nhân loại làm trượng phu, cảm giác rất tốt không đúng không? Nhân loại các ngươi, có ôn nhu mà Ma tộc không sở hữu.

- Ta một người nam nhân cũng ôn nhu, ngươi thân là nữ nhân, vậy ôn nhu đâu?

Tô Triệt thuận miệng trả lời.

- Cái này còn không ôn nhu sao?

Lam Linh ở trên gương mặt của hắn nhẹ nhàng ngắt một cái.

Có thể xem như là rất ôn nhu.

- Đi thôi.

Tô Triệt hít một hơi thật sâu:

- Ba vị Tiên Đế, cuối cùng cũng đến đông đủ!

Lam Linh lại là một phát bắt được cánh tay Tô Triệt, thần thái biểu lộ trong lúc đó biến thành nghiêm trọng, giọng điệu trầm thấp nói:

- Ta biết rõ, chuyện tình lúc này đối với ngươi mà nói phi thường trọng yếu; Ta cũng biết, tương lai không xa, ngươi có thể vượt qua ta, vượt qua rất nhiều người, có được lực lượng cường đại nhất thế gian...

Tô Triệt sững sờ nhìn nàng, không rõ nàng rốt cuộc muốn nói cái gì.

- Ta hiện tại, cần ngươi hướng ta thề, vô luận tương lai sẽ biến thành như thế nào, ngươi cũng không thể tự tay giết ta.

Trong đôi mắt Lam Linh chớp động lên một loại quang hoa cực kỳ kỳ lạ.

Tô Triệt ngược lại là trong nội tâm tò mò hỏi:

- Ngươi đã có lo lắng này, vì cái gì không thừa dịp hiện tại giết ta?

- Giết ngươi, ta sẽ chết nhanh hơn, ta mới không ngu như vậy.

Giọng điệu của Lam Linh cực kỳ khẳng định, hơn nữa, trong thần sắc ẩn hàm kiêu ngạo nào đó:

- Hiện tại, chỉ cần ngươi chính miệng hứa hẹn sẽ không đích thân giết ta, ta có thể sống đến thật lâu thật lâu.

Tô Triệt chậm rãi gật đầu, rất rõ ràng, nàng cũng đã sớm dự đoán đến một loại xu thế phát triển tương lai nào đó.

Vì vậy, Tô Triệt gật đầu nói:

- Nếu như có khả năng, ta chẳng những sẽ không giết ngươi, còn có thể cho ngươi thành nữ hoàng cao nhất Khởi Nguyên Ma tộc, mà ngay cả những Ma Tổ kia, cũng phải ngoan ngoãn phục tùng ngươi phân phó. Hơn nữa, cũng là một Khởi Nguyên Ma tộc duy nhất có được đầy đủ tự do.

- Tốt như vậy?

Đôi mắt Lam Linh lập tức cười mị lên.

- Tận lực a.

Tô Triệt gật đầu.

- Hì hì, thích nhất ngươi.

Lam Linh gom góp đi tới, ở trên mặt hắn hung hăng hôn một cái.

- Đi thôi, đi thôi, từ giờ trở đi, ngươi nên học nghe lời.

Tô Triệt vỗ một cái trên mông đầy lực đàn hồi của nàng, thuận tay lau nước miếng ướt sũng trên mặt.

Lam Linh từ trên người hắn nhảy xuống, hai người cùng đi đến hậu viện cửa hàng.

Tông Dịch và Phượng Lâm đã đợi ở đây.

Chuyện tình trong cửa hàng, Tô Triệt đã sớm nhờ Trác Phong đại thúc quản lý, lúc này đi Thiên Ý Thần Lô, hắn chỉ là một Kim Tiên, lại không thể giúp bất luận bề bộn gì.

Cũng không có nói nhảm, ba vị Tiên Đế thậm chí cũng không có bất kỳ trao đổi ngôn ngữ, chính là phóng lên trời, bay thẳng đến Cửu Tiêu.

Ngay từ đầu, Tông Dịch toát ra ý tứ mang theo Tô Triệt phi hành, đương nhiên cũng là vì bảo vệ hắn, bởi vì, một khi tiến vào Vân Tiên Vực, Thiên Tiên nho nhỏ sống không qua mười tức thời gian sẽ biến thành một bãi thịt nhão.

Chỉ là, Tô Triệt đã sớm bị Lam Linh kéo vào trong ngực, thần thái biểu lộ rõ ràng đang nói: giao cho các ngươi, ta lo lắng!

Tông Dịch và Phượng Lâm nhìn nhau cười, cái gì cũng không nói.

Tốc độ phi hành của Tiên Đế quả thực không cách nào tính toán, lên như diều gặp gió không biết bao nhiêu ức dặm, ước chừng một phút đồng hồ sau, phù một tiếng nhẹ vang lên, như là xuyên thấu một tầng kết giới vô hình.

Tô Triệt ở Lam Linh mang theo, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như rất nhanh xuyên qua một khu vực hắc ám, trong nháy mắt, xôn xao… trước mắt sáng rõ, đi tới một không gian khoáng đạt, sáng ngời kỳ lạ.

Vân Tiên Vực!

Tầng mây liên miên vô tận, giống như vĩnh viễn không có biên giới.

Ở phía trên phiến mây bạch sắc kia, lơ lửng từng khối từng khối đại địa, vô số đám mây bạch sắc, giống như tinh cầu trong vũ trụ tinh không, nhìn như không trật tự, rồi lại ẩn hàm quy luật kỳ diệu nào đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Chỉ dựa vào mắt thường có thể mơ hồ chứng kiến, phía trên một ít đám mây khoảng cách tương đối gần, đều có kiến tạo từng tòa cung điện, hình dạng quái dị, không có giống nhau.

Không hề nghi ngờ, mỗi một tòa cung điện, là Tiên Phủ của một vị tiên nhân cao cấp định cư.

Một khi Chân Tiên Địa Tiên Vực đạt đến Đại La Kim Tiên, có thể xuyên thấu bình chướng không gian, đi đến Vân Tiên Vực thành lập Tiên Phủ, cũng không nhất định phải thời thời khắc khắc ở chỗ này, nhưng mà, đây là một loại biểu tượng thân phận địa vị, một loại tán thành.

Kiến tạo Tiên Phủ rất đơn giản, chỉ cần lấy ra một đám mây lớn, nó có thể tự hành lên không trung, an trí Tiên Phủ của mình ở phía trên là được.

Nhưng mà, ở chỗ này tồn tại một quy củ không thể vượt qua, độ cao huyền phù Tiên Phủ phải tuân theo thực lực cá nhân, Đại La Kim Tiên sơ kỳ chỉ có thể xếp ở tầng thấp nhất, theo thực lực bản thân tăng lên, mới có thể dần dần bay lên trên.

Đương nhiên, quá trình bay lên cực kỳ dài dằng dặc, mỗi lần bay lên một độ cao, đều cần ngàn vạn năm, thậm chí trăm triệu năm không ngừng cố gắng.

Tô Triệt ngẩng đầu nhìn lên vô số Tiên phủ, thấp giọng nói:

- Tiên Phủ của Phượng Lâm tiền bối, nhất định ở vị trí cực cao a?

- Chỉ ở phía dưới Tiên Tôn, tu vi Tiên Đế phần lớn là cùng độ cao.

Phượng Lâm bình tĩnh gật đầu:

- Nếu như có hứng thú, có thể đi Tiên Phủ của ta nghỉ ngơi một lát.

Đương nhiên, đây chỉ là một câu khách khí, Tông Dịch và Lam Linh căn bản không phiền lụy, nghỉ ngơi cái gì chứ.

Quả nhiên, Tông Dịch gật đầu nói:

- Làm xong sự tình sẽ tới quý phủ Phượng Lâm đ*o hữu quấy rầy một lát.

Lam Linh thì nhìn Tông Dịch nói ra:

- Lão gia hỏa, Tiên Phủ của ngươi ở nơi nào, ta đi hủy nó giúp ngươi.

- Không cần làm phiền ngươi, đã sớm không tồn tại nữa rồi.

Tông Dịch chậm rãi lắc đầu, cũng không có giải thích thêm, rất rõ ràng, những sự tình này có quan hệ bí mật cá nhân hắn, không có tiện nhiều lời. Thân phận chân thật của hắn, vẫn luôn là tương đối thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.