Lại đợi một lúc, Phi Vân thì thầm nói:
- Hắn khẳng định là Độn địa đan không đủ dùng, nên mới trốn trong này không chạy, cũng không biết hắn còn chịu được bao lâu...
- Nghĩa là vẫn chưa chết, đúng không?
Chân Chân tức giận hỏi.
- Ừm, chưa chết, cái này thì có thể khẳng định.
Phi Vân không cảm thấy đau buồn sâu sắc, chứng minh, "người trong lòng" mình vẫn còn sống.
- Vậy thì được.
Chân Chân khẽ nhướng đôi mày lá liễu:
- Người tốt không trường mệnh, tai họa lưu ngàn năm, tiểu tử thối đó, không dễ chết đâu.
- Vậy phải làm thế nào, chúng ta cứ ở đây đợi sao?
Phi Vân yếu ớt hỏi.
Từ lúc gieo tình ti, tính cách của nàng thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng lãnh ngạo trước đây không còn nữa, triệt để biến thành một cô gái dịu dàng yếu ớt. Chân Chân đã không chỉ một lần thầm thở dài. Xem ra, không chỉ Chủng tình ti cực kỳ đáng sợ, nam nữ chi tình cũng không nên đụng vào!
- Đợi chút nữa.
Chân Chân trả lời:
- Trước khi trời tối, nếu vẫn không có động tĩnh, ta sẽ dùng Độn địa đan đuổi hắn ra.
Cứ như vậy, hai nữ nhân lấy ra mấy chiếc khăn tay trắng trải xuống đất, lại lấy ra đệm mỏng, khoanh chân ngồi xuống điều tức, kiên nhẫn chờ đợi cử động tiếp theo của "tiểu tử thối" kia.
Đợi đến giờ Thân (khoảng bốn giờ chiều), không thấy Tô Triệt chui ra, mà lại gặp một vị khách không mời mà đến.
Chân Chân đang nhắm mắt đả tọa, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời...
Một đường hồng sắc độn quang từ đột cao một trăm trượng xẹt qua, vẽ thành một đường vòng cung rồi quay trở lại. Rất rõ ràng, người này cũng phát hiện ra hai người Chân Chân trong lòng núi.
- Không ổn.
Chân Chân đứng bật dậy, lẩm bẩm nói:
- Cảnh nội phái ta, sao lại xuất hiện người trong ma đạo?
Độn quang người này nồng nặc huyết sát chi khí, Chân Chân lập tức phán đoán ra, là một cường giả ma đạo, chỉ dựa vào tốc độ phi hành của hắn là có thể kết luận, tu vi thực lực tuyệt đối không thua kém mình.
- Ha ha ha ha, tốt quá!
Một giọng nói tục tằng từ trên trời vọng xuống:
- Không ngờ, ở nơi hoang sơn này, lại có thể gặp được vật bổ dưỡng tuyệt hảo như vậy.
- Láo xược!
Chân Chân giận dữ quát lên một tiếng:
- Yêu nhân phương nào, trong cảnh nội Thiên Huyền Tông ta, lại dám nói xằng nói xiên như vậy!
- Thiên Huyền Tông?
Huyết hồng sắc độn quang lơ lửng giữa không trung, biến thành một đại hán đầu trọc khoác hồng bào.
Người này tướng mạo không xấu xí, chỉ là, ba đường huyết văn trên trán kéo dài đến tận sau gáy, cộng thêm một luồng sát khí nồng đậm.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzHắn đừng trên cao nói vọng xuống:
- Ta đương nhiên biết đây là vùng đất cho Thiên Huyền Tông quản lý, nhưng, ta chỉ đi qua mà thôi. Ha ha ha ha, hoang sơn cùng cốc, lại không phải trọng địa sơn môn Thiên Huyền Tông, chỉ là đi qua cũng không được sao? Thiên Huyền Tông, từ lúc nào trở nên bá đạo như vậy?
- Nếu là đi qua, vậy hãy mau chóng rời đi, ở đây không hoan nghênh ngươi!
Chân Chân đã phán đoán ra, người này sở hữu tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chắc chắn là một nhân vật cực kỳ khó chơi. Lần này xuất sơn, chỉ muốn bắt giữ Tô Triệt, không định dây dưa với bất cứ ai.
- Tiểu tiện nhân, dám dùng khẩu khí đó nói chuyện với ta.
Đại hán đầu trọc hung hăng trừng mắt, quát lớn:
- Mở to mắt ra, nhìn kỹ xem ta là ai!
Đang nói chuyện, khí thế của hắn đột nhiên biến đổi, huyết hồng sắc độn quang nhất thời dâng cao.
- Á!
Phi Vân vừa đứng dậy thất thanh hô lên, suýt chút nữa ngồi ngồi xuống.
Chân Chân sắc mặt vụt biến, trong lòng run rẩy dữ dội:
- Tu sĩ Kim Đan!
Nhưng, tinh quang trong mắt lại lóe, dùng thiên nhãn chi thuật cẩn thận kiểm tra. Sau đó lớn tiếng quát:
- Không, tu vi của ngươi không phải Kim Đan kỳ! Hoặc là kết đan thất bại hoặc là giả đan, không thì bản thân thụ thương mà cảnh giới tụt suống một bậc...
- Ha ha ha, tiểu nha đầu nhãn lực không tệ, đoán cũng không sai.
Đại hán đầu trọc thu khí thế, một lần nữa trở về sóng linh lực của Trúc Cơ hậu kỳ:
- Đúng là thương thế gây nên, tụt mất một cảnh giới, cho nên, mới coi các ngươi như vật bổ dưỡng... Các ngươi vẫn là trinh nữ phải không? Hấp thu âm nguyên của các ngươi, thương thế của ta chí ít cũng đỡ được một nửa.
Đại hán đầu trọc dùng thế ép người, lúc nói chuyện hoàn toàn không cần che giấu, trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng nói y như vậy.
- Nằm mơ!
Chân Chân tung tấm áo choàng màu tím trên người, để lộ ra y phục đặc trưng của đệ tử chân truyền Thiên Huyền Tông.
- Đệ tử chân truyền?
Ánh mắt đại hán đầu trọc ngưng lại, dáng vẻ kiêu ngạo cũng ngừng lại một lát.
Cùng là Trúc Cơ trung kỳ, đệ tử bình thường và đệ tử chân truyền hoàn toàn là hai khái niệm. Đệ tử chân truyền không chỉ thiên phú cực cao, công pháp tu luyện là đỉnh cấp nhất, pháp thuật học được là mạnh nhất, pháp bảo sư môn ban cho cũng là tốt nhất...
Nhất là môn phái siêu cấp như Thiên Huyền Tông, bất cứ đệ tử chân truyền nào, đều có thể vượt cấp chiến thắng đối thủ.
Nhìn thấy Chân Chân là đệ tử chân truyền, đại hắn đầu trọc buộc phải cân nhắc lần nữa.
Nhưng, nguy hiểm càng cao, thu hoạch càng lớn, hạ được một đệ tử chân truyền như vậy, không những có thể có được trinh nữ nguyên âm của nàng, mà còn có thể thu được rất nhiều lợi ích, nói không chừng, đối với thương thế của mình mà nói, chính là một cơ hội cực lớn...
Đại hán đầu trọc thân là một ma tu, sớm đã quen với cuộc sống mạo hiểm, lần này cũng là như vậy, thoáng suy nghĩ một lúc, rồi lại kiên định tâm tư.
- Ha ha ha ha, đệ tử chân truyền, càng là một phần đại lễ, cơ hội trời ban, sao có thể cự tuyệt!
Trong tiếng cười điên cuồng, đại hán đầu trọc giơ hai tay, ngưng hiện ra một đôi bàn tay huyết sắc trong không trung, một trái một phải chụp xuống, tóm lấy Chân Chân và Phi Vân.
- Cuồng đồ!
Chân Chân động cước, chặn trước Phi Vân, soạt soạt soạt, chớp mắt tung ra ba món pháp bảo, linh khí phi kiếm và ngọc hoàn bạch sắc bắn ra thực thi phản kích, một dải lụa màu tầng tầng xoay quanh, như một con giao long nguc sắc nuốt mây thổ sương, bảo vệ nàng và Phi Vân.
Phi Vân chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, không chịu nổi một nửa đòn công kích của đại hán đầu trọc, cho nên, sự tồn tại của nàng hoàn toàn có thể bỏ qua, thậm chí, có khả năng tạo thành gánh nặng cho Chân Chân.
Xoạt, xoạt, xoạt, xoạt...
Linh khí phi kiếm và bàn tay huyết khí bên trái quấn lấy nhau, kiếm khí sắc bén chém nát bàn tay do khí kình cấu thành.
Bên kia, ngọc hoàn bạch sắc biến lớn trong nháy mắt, chụp lấy bàn tay khí huyết bên phải, lại thu vào trong, bàn tay huyết khí đoạn tuyệt liên quan với đại hán đầu trọc, tiêu tán thành hư vô.
- Ha ha ha ha...
Trong tiếng cười điên cuồng, đại hán đầu trọc đáp xuống, hai bàn tay vừa rồi chỉ là bàn chào hỏi, cũng coi như mở màn cho trận đấu này.
Ban đầu, Tô Triệt không biết Chân Chân đang đợi bên ngoài đã động thủ với người khác, bởi vì thân núi dày hơn trăm trượng, lão Hắc không thể nhìn xuyên qua, không nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Nhưng, chiến sự bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, Tô Triệt và lão Hắc cũng cảm nhận được sóng linh khí bên ngoài cực kỳ dị thường, ầm ầm như động đất...