Đây là khu rừng rậm ở tận sâu trong núi Hổ Nha, cỏ dại rậm rạp, ít người lui tới.
Thác nước chảy ra từ hang động tựa như một con rồng trắng bay từ trên trời xuống, nước chảy thẳng theo vách núi xuống một cái hồ lớn sâu không đoán được. Trời đang vào giữa hè nhưng nơi này lại không hề nóng mà chỉ có một luồng khí lạnh dày đặc phả vào mặt.
Giang Tiến Tửu đứng trên tảng đá lớn ở mép nước, nhìn chằm chằm vào hang động lớn kia. Sóng nước cuồn cuộn tung bọt trắng xóa khiến cho bên trong càng có vẻ u tối khó lường, giống như con quái thú đang há to cái miệng khổng lồ của nó để hút dòng nước chảy xiết dữ dội vào bụng. Gió núi cuốn lấy hơi nước thổi đến, dù chỉ đứng ở mép nước một lúc thôi mà quần áo đã ẩm ướt rồi.
“Sư phụ, cổ mộ nằm ở trong hang động sao?” Sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo của trẻ con.
“Đúng vậy.”
Giang Tiến Tửu vén áo bào lên, chậm rãi ngồi xuống, nhìn Thanh Đàn.
Bé gái có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, trong sáng, ngây thơ hồn nhiên, trong mắt bé chứa đựng đầy sự tín nhiệm và ỷ lại vào hắn. Ánh mắt như vậy sẽ khiến người ta mềm lòng và sinh ra lòng thương xót.
Lần đầu gặp mặt, hắn đã biết tính tình cô bé kiên nghị, can đảm và cẩn trọng. Trong những ngày dạy võ công cho cô bé, hắn càng cảm thấy cô bé có rất thông minh, năng lực cũng rất cao. Cô bé là một nhân tài luyện võ hiếm có. Thanh kiếm quá tốt thì sẽ không dễ dàng rút nó ra khỏi vỏ.
Hắn im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Con sợ không?”
Thân hình Giang Tiến Tửu cao lớn, Thanh Đàn lúc nào cũng phải ngước đầu nhìn lên, rất ít khi có cơ hội có tầm nhìn ngang bằng với hắn ở khoảng cách gần giống như lúc này. Khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn này bình thường luôn mang ý cười nhẹ nhàng, đột nhiên trở nên nghiêm túc lại khiến người ta có chút lạ lẫm.
Thanh Đàn nhìn lướt qua cửa vào của hang động, mặt không đổi sắc mà trả lời không sợ. Cô bé đã luyện chèo thuyền trên cột cao [*] nhiều năm, thuyền trôi trên sông, cột dựng trên thuyền, bé phải xoay người trên cột cao nên rơi xuống nước là chuyện thường ngày. Nước ở đây chỉ là chảy xiết hơn nước sông Giang Thủy hơn một chút thôi.
[*] 高杆船技: là môn biểu diễn nhào lộn dưới nước phổ biến ở thành phố Đồng Hương, tỉnh Chiết Giang, là một trong những di sản văn hóa phi vật thể quốc gia.
undefined
Giang Tiến Tửu lại hỏi: “Trong mộ có hài cốt, con sợ không?”
Thanh Đàn buột miệng đáp: “Người chết thì có gì mà sợ ạ, người sống mới đáng sợ.”
Người đời nghe đến ma thì biến sắc còn cô bé thì chưa từng gặp ma, cũng không bị ma nhát nhưng từng bị người sống ngược đãi, đánh đập.
Lời này có vẻ buồn cười nhưng Giang Tiến Tửu không thể cười nổi. Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ gì nhưng cô bé nói không sai.
Hắn mang tâm trạng phức tạp khẽ xoa đầu Thanh Đàn: “Thầy để con làm chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Phần mộ này chỉ có trẻ con mới có thể vào được thôi.”
Thanh Đàn lộ vẻ khó hiểu: “Vì sao ạ? Trong đó có con ma chuyên ăn thịt người lớn ạ?”
Giang Tiến Tửu bị cô bé chọc cười: “Không có ma đâu, chỉ là lối vào chật hẹp nên người lớn không vào được.”
Hắn lấy ta một tấm bản đồ từ trong ngực, chỉ cho cô bé xem: “Ngôi mộ này có thiết kế tinh diệu, có hai lối vào ở trước và sau. Lối vào vốn là cơ quan ám khí với những mũi tên độc, bây giờ cơ quan này đã bị nổ. Con có thể đi thẳng vào ngôi mộ thông qua khe đá này. Ở chỗ lối ra có một cánh cửa đá chặn lại, con phá được cơ quan đó là có thể dời cửa đá đi và rời khỏi ngôi mộ. Nếu như con không phá được cơ quan của cửa đá thì chỉ có thể dùng vũ lực để phá thôi.”
“Phá thế nào ạ?”
Giang Tiến Tửu lấy ra một quả bầu nhỏ buộc dây đỏ: “Trong đây có một viên Thần Lực Đan, có thể thúc đẩy sinh ra tiềm năng, làm tăng nội lực. Sau khi sử dụng thì việc đẩy cửa đá ngàn cân ra là điều không thành vấn đề.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn sảng khoái nói: “Vậy thì con uống bây giờ luôn nhé.”
“Không phải bây giờ.” Giang Tiến Tửu cầm chắc quả bầu trong lòng bàn tay, nghiêm mặt nói: “Thầy đã chuẩn bị lương khô cho con. Nếu như sau bảy ngày, con vẫn không phá được cơ quan của cửa đá thì lúc đó hãy uống Thần Lực Đan.”
Phải ở trong ngôi mộ tối đen như mực đó bảy ngày ư? Thanh Đàn hơi kháng cự, khó hiểu nói: “Vì sao con không thể uống luôn, nhanh chóng lấy đồ ra ạ?”
Giang Tiến Tửu im lặng một lúc: “Vì viên Thần Lực Đan này rất đắt, thầy gần như đã táng gia bại sản mới mua được nó, nên tốt nhất là con hãy dựa vào bản lĩnh để mở cửa mộ, mang Thần Lực Đan về để thầy bán lấy tiền.”
Thanh Đàn nghe lời buộc quả bầu nhỏ ở cổ tay, thắt chặt ống tay áo.
Giang Tiến Tửu buộc chặt một túi đồ bằng vải dầu lên lưng Thanh Đàn, dặn dò: “Trong túi có một bộ đồ khô, còn có nến, đồ ăn, thuốc trị thương, con vào mộ thì thay quần áo ướt ra trước để tránh cảm lạnh sinh bệnh.”
Thanh Đàn đáp một tiếng được rồi cầm móc sắt xuống nước. Sư phụ đối xử với cô bé không tệ, còn dạy võ công cho cô bé nên cô bé dĩ nhiên là không từ chối việc đi vào cổ mộ để lấy đồ giúp sư phụ.
Dòng nước còn chảy xiết dữ dội hơn vẻ bề ngoài, vừa xuống nước là giống như có một lực hút cực lớn cuốn lấy cô bé. Mặc dù cô bé có kỹ năng bơi tuyệt hảo nhưng cũng mấy lần suýt nữa chìm xuống. Ở đoạn giữa của hang động, dòng nước hơi chậm lại. Cô bé tập trung tinh thần nhìn vách đá bên tay phải, khe đá bị nổ tung đó vô cùng bắt mắt, nó nằm trên một vách đá nhô lên.
Thanh Đàn vung móc sắt, móc lấy vách núi một cách chuẩn xác, sau đó bắt lấy dây thừng rồi trèo lên.
Đúng như sư phụ nói, cái khe này cực kỳ nhỏ, chỉ chứa được một đứa trẻ nhỏ, nếu béo hơn một chút thì sẽ bị kẹt lại.
Thân hình Thanh Đàn gầy nhỏ, chui vào trong một cách dễ dàng. Trong động u ám yên tĩnh, tràn ngập mùi hương khó tả, giống như đệm chăn có mùi mốc khó ngửi mà cô bé từng dùng trong gánh xiếc trước kia vậy.
Cô bé cởi túi đồ trên người xuống, dùng cây còi bằng xương rạch một góc của túi, sau đó lấy một cây nến từ trong đó ra nhóm lửa, cắm vào trong khe núi.
Thay đồ xong, cô bé gỡ nến xuống, nhìn xung quanh, muốn tìm thứ gì đó để trải quần áo ẩm ướt ra phơi. Trong bóng tối mờ mịt, ở chỗ sát bên tường hình như có một cái giá gỗ, cô bé giơ nến đến gần, chợt phát hiện ra đó rõ ràng không phải là giá gỗ mà là một bộ xương người.
Thanh Đàn đột nhiên nhìn thấy bộ xương này, dù cô bé có gan dạ hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa nhỏ, cô bé sợ tới mức tim đập mạnh.
Cô bé không dám nhìn nhiều, xoay người đi vào trong. Ngoại trừ bộ xương hoàn chỉnh đó thì còn có các mảnh xương vụn nằm rải rác dọc theo đường đi. Điều kỳ lạ là trong ngôi mộ trống rỗng này không có quan tài, cũng không có đồ bồi táng nhưng không biết vì sao lại có nhiều xương như vậy.
Thanh Đàn dùng một tay xách túi đồ một tay cầm nến, nhanh chóng đi về phía cửa ra vào của lăng mộ. Con đường đi đến lối ra rất dài và càng đi càng hẹp. Khi gần đến điểm cuối, cô bé thấy có một bộ xương, khung xương và xương sọ đều rất nhỏ, đây rõ ràng là một đứa trẻ.
Cô bé kiên trì vượt qua, đi đến trước cửa đá, trên mặt đất còn có một người chết đang nằm.
Xem ra vừa mới chết không lâu, quần áo và cơ thể đều chưa hư thối. Hơn nữa trên người hắn còn có một túi đồ giống như túi đồ của Thanh Đàn.
Khuôn mặt sinh động và cái đầu trọc lóc của một bé trai nhỏ hiện ra dưới ánh nến. Hình như hắn là một hòa thượng nhưng lại không mặc tăng bào. Cô bé chưa từng thấy bộ quần áo nào như vậy, đó không phải áo vải thô cũng không phải tơ lụa mà là một bộ đồ là một màu nâu đậm dán sát vào người.
Thanh Đàn tò mò đến mức lấy hết can đảm đi tới đó để sờ thử, chất vải rất là trơn bóng. Đợi đến khi cô bé đang muốn thu tay lại và đứng lên, hắn đột nhiên động đậy, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thanh Đàn bị dọa sợ đến mức nhảy lùi lại hai bước.
Người lớn kể rằng những xác chết vùng dậy đều là mặt xanh nanh vàng, mọc lông trắng, móng tay sắc bén, vô cùng đáng sợ. Chắc không có cương thi nào xinh đẹp và khiến người ta thương xót như thế này đâu nhỉ?
Cô bé đánh bạo chậm rãi tiến lên, đặt ngón tay dưới mũi hắn, hắn vẫn còn thở.
Chẳng lẽ là đói đến mức sắp chết rồi? Cô bé mở túi đồ, lấy ra một cái bánh bao, bẻ bánh thành từng miếng nhỏ nhét vào miệng hắn, sau đó mở túi nước ra rót vào miệng hắn. Quả nhiên là tiểu hòa thượng đói đến ngất xỉu, hắn ăn hết một cái bánh bao thì yếu ớt hỏi: “Còn không?”
“Còn. May mà sư phụ đã chuẩn bị lương khô đủ bảy ngày cho ta.”
Thanh Đàn rất hào phóng mà cho hắn ăn ba cái bánh bao. Tiểu hòa thượng rõ ràng đã đói đến mức ngất đi nhưng tướng ăn lại cực kỳ tao nhã, hắn còn cố ý ăn từ từ, nhai kỹ từng miếng nhỏ, giống như sợ bị nghẹn chết vậy.
Thanh Đàn lấy ra cái bánh bao thứ tư đưa cho hắn, hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta đã đói mấy ngày rồi, không thể đột nhiên ăn nhiều được.”
Ở trong ngôi mộ đầy xương bảy ngày có hơi đáng sợ nhưng bây giờ có một người sống làm bạn, cô bé rất vui, hỏi: “Huynh là hòa thượng hả? Huynh tên gì?”
Tiểu hòa thượng do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Ta tên Phật Ly.”
Nghe cái tên này là biết chắc hắn là hòa thượng. Chắc chắn là hắn giống cô bé, hoặc là không cha không mẹ, hoặc là bị cha mẹ ném đến chùa. Thanh Đàn lập tức sinh ra hảo cảm đồng bệnh tương liên [*], ngồi xổm trước mặt hắn hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”
[*] Đồng bệnh tương liên: trường hợp cùng chung một cảnh ngộ thì dễ đồng tình, cảm thông với nhau.
Phật Ly hỏi lại: “Vậy muội thì sao?”
Thanh Đàn nhỏ tuổi, không hiểu tâm tư quanh co, nói thẳng ra ý đồ đến: “Sư phụ bảo ta giúp lấy lại đồ của tổ tiên.”
“Sư phụ của muội là ai?”
“Thầy ấy tên là Giang Tiến Tửu, là Phong Hầu của phủ U Châu.”
“Phong Hầu là gì?”
Thanh Đàn kinh ngạc: “Huynh không biết Phong Hầu à?”
Tiểu hòa thượng ngượng ngùng cười một cái. Thanh Đàn nghĩ, hắn là hòa thượng, người xuất gia chắc chắn không biết nhiều về chuyện trong giang hồ, thế là có lòng tốt nói cho hắn biết lai lịch của Phong Hầu.
Tiểu hòa thượng như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Muội tên gì?”
“Ta tên Thanh Đàn. Túi đồ này là của huynh à?”
“Không phải của ta, là của nó.” Phật Ly chỉ vào bộ xương nhỏ kia.
Thanh Đàn nhíu mày, không nghĩ ra được vì sao đứa trẻ đã chết này lại dùng túi đồ giống của cô bé. Cô bé còn nhỏ tuổi mà cũng cảm thấy sự trùng hợp này hơi kỳ lạ nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Cô bé quay đầu lại nhìn tiểu hòa thượng, khó hiểu nói: “Huynh sắp chết đói rồi, sao không đi ra ngoài?”
“Nước chảy xiết quá, không thể bơi ngược dòng nước để ra ngoài từ lối vào được. Nếu cố bơi thì sẽ bị cuốn sâu vào đầm nước thôi, chết là chắc.” Phật Ly nhíu mày: “Ta từng thấy xác chết đuối, xấu lắm, cực kỳ đáng sợ.”
Thanh Đàn xem thường: “Chết rồi mà còn quan tâm xấu hay đẹp à.”
Phật Ly thầm nói: “Đương nhiên rồi. Ta thà chết đói còn hơn.”
Đỏm dáng quá. Thanh Đàn bĩu môi, đi quanh cửa đá sờ soạng trên dưới trái phải một lượt. Cửa mộ nằm ở phía sau, cánh cửa đá này chỉ có thể dịch chuyển qua lại, rốt cuộc cơ quan để nó dịch chuyển nằm ở đâu đây?
“Có phải muội đang tìm cơ quan để phá cửa đá không?” Phật Ly chợt mở miệng.
Thanh Đàn quay đầu nhìn hắn, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Muội không cần tìm nữa.”
“Sao vậy?”
“Cơ quan bị hỏng rồi.”
Thanh Đàn sợ hãi nói: “Bị hỏng rồi ư? Sao huynh biết?”
Phật Ly ủ rũ nói: “Bởi vì ta đã tìm thấy cơ quan, cũng đã thử rồi.”