Tiên Nhân Trạng - Thị Kim

Chương 27



Thanh Đàn yên tĩnh suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ lẻn về phòng. Nàng nghe thấy Liên Ba đang nói với Lâm thị về kết quả thương lượng với Cao Vân Thăng trong phòng bên cạnh. Vì không để Liên Ba sinh nghi, lúc Thanh Đàn đi vào phòng Lâm thị còn cố tình kinh ngạc hỏi: “Tỷ vẫn chưa về sao?”

Lâm thị nói: “Sau này tỷ tỷ con sẽ không quay lại Cao gia nữa.”

Thanh Đàn làm bộ không biết chuyện gì, hỏi: “Cãi nhau với tỷ phu sao?”

Liên Ba cũng không có gì giấu giếm Thanh Đàn, thẳng thắn nói: “Ta đã đề nghị hòa ly với Cao Vân Thăng rồi.”

Thanh Đàn biết còn cố hỏi: “Hắn có chịu không?”

Giọng điệu và vẻ mặt Liên Ba vô cùng chắc chắn: “Hắn chỉ có thể đồng ý thôi.”

“Sao tỷ lại chắc chắn như vậy?”

Ở trước mặt Lâm thị, Liên Ba không có cách nào nói ra chuyện nàng ấy đã nắm nhược điểm của Cao Vân Thăng trong tay, càng không có cách nào nói với Thanh Đàn chuyện của Phi Trảo, chỉ có thể giải thích đơn giản: “Ta không có con lại không cho phép hắn nạp thiếp. Biểu muội đó của hắn cũng không thể nào lén lút chung chạ với hắn mãi được, nếu như Cao Vân Thăng chậm chạp không chịu nạp nàng ta vào cửa, nàng ta chắc chắn sẽ gả cho người khác.”

Thanh Đàn nhắc nhở: “Cao Vân Thăng không phải là người trọng tình trọng nghĩa. Trong mắt hắn, biểu muội là món đồ chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Hắn chưa có được thứ hắn muốn, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”

Lâm thị lập tức trấn an Liên Ba: “Không sao, nếu không được thì mẹ bỏ ra chút bạc đuổi nó đi.”

Thanh Đàn nói: “Cần gì phải cho tên khốn này tiền bạc gì? Con đi xử lý hắn thay tỷ tỷ là được rồi.”

Lâm thị vội hỏi: “Con xử lý thế nào?”

Ánh mắt Thanh Đàn trầm xuống, nàng giơ nắm đấm lên: “Đương nhiên là dùng cái này.”

Lâm thị và Liên Ba cùng cười lên.

Lâm thị dặn dò: “Hắn là người nha môn, con đừng ẩu đả với hắn để tránh rước họa vào thân.”

“Tỷ tỷ cũng là ân nhân cứu mạng của con. Con giải quyết chút phiền phức thay tỷ tỷ cũng là việc nên làm mà.” Thanh Đàn nói xong thì thuận thế hỏi: “Ám tiễn của tỷ mua ở đâu vậy?”

Liên Ba trả lời có chút chần chờ: “Năm ngoái mua ở Kinh Thành, ta cũng quên mất là cửa hàng nào rồi. Bình thường để trong xe ngựa phòng thân, không nghĩ tới lần này lại có đất dụng võ”.

“Ám tiễn có hai ống đựng mũi tên vô cùng hiếm có, ta chưa từng thấy ở chợ bao giờ.”

Liên Ba giải thích: “Ông chủ nói, hai ống đựng tên có thể chia ra để mũi tên có độc và không độc.”

Thanh Đàn vội hỏi: “Hôm nay tỷ dùng mũi tên có độc à?” Nếu như là mũi tên có độc, người trúng tên chắc chắn sẽ chết. Nếu tìm được thi thể, nói không chừng có thể tra ra được thân phận, nguồn gốc của gã để tìm được người đứng sau xúi giục.

Liên Ba hối hận nói: “Trên mũi tên không có độc.”

Thanh Đàn tiếc nuối cười cười: “Lát nữa ta đi tìm Trương Khoảng lấy một ít độc lợi hại. Tỷ cũng nên chuẩn bị hai mũi tên độc đi, sau này xuất hành sẽ an toàn, yên tâm hơn.”

Lâm thị lập tức nói: “Con hỏi hắn cách giải độc xem. Lỡ như sau này lại gặp người bắn tên độc thì con cũng có thể tự cứu lấy mình.”

Thanh Đàn không nhịn được cười: “Đó là kiến thức gia truyền của hắn, hắn không chịu cho đâu ạ. Cho dù là con của hắn thì cũng chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái.”

Lâm thị bĩu môi: “Hồ đồ, con trai hay con gái chẳng phải đều là con của mình à? Ta không có con trai thì có sao đâu? Con gái vẫn quản lý hiệu sách tốt đấy thôi.”

Liên Ba không khỏi nghĩ đến giấc mơ hôm đó. Trong mơ, Lâm thị cũng giải thích như vậy. Thật là hiếm thấy một người mẹ sáng suốt như bà.

Thanh Đàn đợi đến khi trời tối người yên, Lâm thị và Liên Ba đều đã ngủ rồi thì nàng mới lặng lẽ đến tiêu cục Phong Vân một chuyến.

Nàng không hề gõ cửa mà trực tiếp leo tường vào, đánh thức A Tùng trực trong phòng gác cổng, bảo hắn đi gọi Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng đến Lan Ngôn đường.

Ban ngày Giang Tiến Tửu đã nghe Trương Khoảng nói chuyện Thanh Đàn gặp nạn hai lần, Thanh Đàn cũng không cần dài lòng nữa, trực tiếp nói về nội dung cuộc nói chuyện của Liên Ba và Cao Vân Thăng.

Giang Tiến Tửu kinh ngạc không thôi: “Sao nàng ấy biết Phi Trảo?”



Thanh Đàn khoanh tay, chậm rãi thở dài: “Con cũng thấy không thể tưởng tượng nổi, nghĩ tới nghĩ lui thì trừ phi có người ngầm theo dõi chúng ta, nhìn thấy Phi Trảo rời khỏi rừng tùng, sau đó nói cho Liên Ba biết.”

Trương Khoảng nói: “Ý của muội là, Liên Ba và người theo dõi có liên quan với nhau?”

Thanh Đàn gật đầu: “Người này hoặc ở trong hiệu sách, hoặc là truyền tin cho Liên Ba thông qua người ở hiệu sách.”

Trương Khoảng tặc lưỡi nói: “Ban đầu Thanh Đàn nghi ngờ Liên Ba, trong lòng ta còn có chút không phục, thầm nghĩ đây không phải chỉ là một người phụ nữ yêu kiều yếu đuối thôi sao? Không nghĩ tới nàng ấy cũng không đơn giản.”

Thanh Đàn giải thích suy đoán của mình với Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng: “Ngày hôm nay, ngoại trừ khoảng thời gian Liên Ba đến tiêu cục tìm Xuyên ca thì nàng ấy luôn đi cùng con và Lâm thị từ lúc rời khỏi hiệu sách. Nhưng con đã âm thầm hỏi Liễu Oanh và Tiểu Hổ, từ Lý gia đến tiêu cục, xe ngựa không dừng lại một khắc nào, nói cách khác trên đường đi Liên Ba không hề có cơ hội gặp bất cứ ai. Sau khi nàng ấy dẫn Xuyên ca đi đến nhà Lý Hư Bạch thì bọn con cùng nhau quay về hiệu sách. Sau đó nàng ấy chưa từng rời đi. Cho nên tin tức về Phi Trảo chắc chắn là do người nào đó trong hiệu sách nói cho nàng ấy biết.”

Trương Khoảng khó hiểu cào tóc: “Nói như vậy, ngoại trừ An Tiểu Hổ và người đánh xe đó, những người khác đều có hiềm nghi.”

Giang Tiến Tửu thở dài: “Thật sự không nghĩ tới chúng ta đường đường là Phong Hầu mà lại rơi vào tình trạng bị người ta dắt đi.”

Thanh Đàn hiếm khi có lòng tốt không đả kích ông, khuyên bảo nói: “Sư phụ đừng tự ti, quan phủ còn bị động hơn chúng ta mà. Một khi có người gửi tiên nhân trạng thì họ phải phá án, nếu không chính là bị vả mặt, còn phải bị mất chức nữa.”

Trương Khoảng vội vã cuống cuồng nhìn Giang Tiến Tửu nói: “Nếu nhóm người thứ hai là hung thủ năm đó muốn giết Khê Khách diệt khẩu, vậy thì chẳng phải Thanh Đàn rất nguy hiểm sao?”

Thanh Đàn không hề e ngại, ngược lại đôi mắt còn lấp lánh ánh sáng: “Đúng vậy! Cho nên ta mới không kịp chờ đợi mà tìm hai người nè.”

Nàng cười hì hì chỉ vào chính mình: “Bây giờ ta chính là một miếng mồi nhử tuyệt hảo, có thể câu được cá lớn hay không thì phải xem hai người rồi.”

Giang Tiến Tửu gật đầu: “Thầy hiểu. Từ mai, thầy sẽ phái người âm thầm đi theo con.”

Thanh Đàn nói: “Còn có Liên Ba nữa. Phải chú ý đến mỗi một người tiếp xúc với nàng ấy.”

Giang Tiến Tửu lo lắng nói: “Nếu như Liên Ba và người theo dõi con có liên quan, vậy thì chắc hẳn nàng ấy cũng đã biết được thân phận của con. Con phải cẩn thận nàng ấy.”

Thanh Đàn cười nói: “Yên tâm đi. Liên Ba cực kỳ hiếu thảo với mẫu thân, tuyệt đối sẽ không hại con đâu. Vì bảo vệ sự an nguy của con, nàng ấy không những muốn hòa ly sớm với Cao Vân Thăng, hơn nữa còn uy hiếp Cao Vân Thăng, nếu như hắn dám đụng vào một sợi tóc của con thì nàng ấy sẽ không tha cho hắn.”

Trương Khoảng tò mò nói: “Một cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt như nàng ấy, làm thế nào để không tha cho Cao Vân Thăng?”

Giang Tiến Tửu liếc hắn một cái: “Đồ ngốc, sau lưng nàng ấy chắc chắn có người, hơn nữa còn là người rất mạnh, có thể đủ để lấy mạng Cao Vân Thăng.”

Trương Khoảng sờ mũi: “Nhìn thế nào thì nàng ấy cũng không giống người có liên quan đến tiên nhân trạng, ngài nói xem mục đích của nàng ấy là gì chứ? Không vì tiền, không vì danh lợi cũng không vì tình cảm.”

Thanh Đàn cười tủm tỉm nói: “Có lẽ là thay trời hành đạo chăng.”

Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng nhìn nhau, vô cùng ăn ý mà lộ ra biểu cảm hoàn toàn không tin.

Thanh Đàn chỉ thuận miệng nói đùa thôi, thật ra nàng cũng luôn nghi ngờ khó hiểu, nếu như Liên Ba thật sự liên quan đến “tiên nhân trạng”, vậy thì rốt cuộc nàng ấy có mục đích gì? Tại sao nàng ấy phải đi giúp “người” đứng đằng sau.

Khi Liên Ba tỉnh giấc thì vẫn là lúc sáng sớm. Thói quen này đã hình thành bốn năm nay nhất thời khó mà thay đổi. Nàng ý thức được đây là khuê phòng của nàng trước khi xuất giá, không phải là Cao gia thì nằm trong chăn thở ra một hơi thật dài. Chỉ cần Cao Vân Thăng đưa thư hòa ly tới, nàng mới có thể được giải thoát hoàn toàn.

Kỳ lạ là cả một ngày trôi qua mà chẳng có tin tức gì của Cao Vân Thăng. Thoáng cái đã đến ngày thứ hai, hắn vẫn không có động tĩnh gì. Lâm thị không nhịn được mà nói với Liên Ba: “Thanh Đàn nói không sai. Cao Vân Thăng kéo dài việc này chắc chắn là muốn tiền.”

Liên Ba khẽ nói: “Con sẽ không cho hắn dù chỉ một đồng.” Nàng nắm nhiều nhược điểm của hắn như vậy, làm sao hắn còn có gan đến đòi tiền chứ.

Đang nói chuyện thì Mặc Hương từ bên ngoài đi vào, bẩm với Lâm thị: “An thúc nói bên ngoài có hai nha dịch đến, Tri huyện đại nhân bảo nương tử đi đến huyện nha một chuyến.”

Lâm thị và Thanh Đàn đều sửng sốt: “Nhanh như vậy mà đã bắt được hung thủ rồi à?”

Liên Ba cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Buổi chiều hôm kia nàng mới bảo An Tiểu Hổ đến quan phủ báo án, Thẩm Tòng Lan trong một ngày ngắn ngủi mà đã bắt được hung thủ rồi à?

Thanh Đàn nói: “Ta đi cùng tỷ.”

Liên Ba nói: “Không cần. Muội ở nhà với mẹ đi. Ta để Liễu Oanh đi cùng là được rồi.”

Hai nha dịch đến gọi Liên Ba xưa nay nhìn thấy nàng đều có chút khách sáo, hôm nay lại giống như không quen biết nàng vậy, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Liên Ba âm thầm suy đoán, có phải Cao Vân Thăng đã truyền tin hòa ly với nàng ra ngoài rồi không?



Đến huyện nha thì đương nhiên không tránh được việc gặp Cao Vân Thăng. Liên Ba không hề nhìn thấy được chút oán hận nào từ vẻ mặt của hắn, thầm nghĩ người này quả nhiên giỏi diễn kịch, cũng giữ được bình tĩnh.

Vẻ mặt Cao Vân Thăng như thường đưa nàng tới công đường, bẩm báo với Thẩm Tòng Lan: “Nghi phạm Sở Liên Ba đã được đưa đến.”

Nghi phạm ư?! Liên Ba lấy làm kinh hãi. Nàng nhìn Cao Vân Thăng trước, ngay sau đó lại nhìn Thẩm Tòng Lan.

Thẩm Tòng Lan cũng nhìn thấy sự kinh ngạc của nàng, sự lo lắng cũng lắng lại, lên tiếng hỏi: “Ngươi quen biết một người tên là Phi Trảo à?”

Liên Ba lại lần nữa nhìn Cao Vân Thăng. Vẻ mặt Cao Vân Thăng không có gì khác thường, hắn luôn nghiêm mặt, trang trọng nhìn Thẩm Tòng Lan, hoàn toàn không có ý nhìn nàng, cũng không đối mặt với nàng, bày ra tư thái tránh hiềm nghi.

Liên Ba đáp: “Không quen biết.”

“Cái khóa vàng này là của ngươi sao?”

Nha dịch nâng một cái khay, trên đó đặt một chiếc khóa vàng. Liên Ba liếc mắt đã nhận ra đây chính là chiếc khóa vàng có khắc tên mình mà nàng đã giấu trong tủ quần áo. Để xác nhận chắc chắn, nàng cầm lấy xem mặt sau, quả nhiên trông thấy hai chữ “Liên Ba”, bèn trả lời phải.

Cái này chắc chắn là do Cao Vân Thăng lục tìm ra được từ tủ quần áo của nàng, trong lòng nàng có linh cảm không ổn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Thẩm Tòng Lan khẽ gật đầu với sư gia ở bên cạnh. Sư gia gọi Liên Ba đến trước bàn, đưa cho nàng một tờ giấy, bảo nàng dựa theo chữ trên một tờ giấy khác mà sao chép lại một phần.

Chữ bị xáo trộn, không ghép lại thành câu. Nhưng Liên Ba viết một lúc lại cảm thấy không đúng.

Đây rõ ràng là một bức thư ngắn, giao phó cho người nào đó đi ám sát một nữ lang có hình xăm hoa mai trên trán.

Sư gia cầm chữ của Liên Ba giao cho Thẩm Tòng Lan. Thẩm Tòng Lan cầm lấy phong thư đặt bên tay y, sau khi so sánh thì không khỏi thầm kinh ngạc, quả thật là chữ viết giống nhau như đúc. Y bình tĩnh cùng đưa thư và chữ của Liên Ba cho sư gia xem: “Ngươi so sánh xem.”

Giờ phút này Liên Ba đã đoán được Cao Vân Thăng đã thiết lập cho mình một cái bẫy, nàng dứt khoát hỏi thẳng Thẩm Tòng Lan: “Đại nhân gọi ta đến rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thẩm Tòng Lan nhìn nàng: “Có một tên trộm chuyên nghiệp tên là Phi Trảo, sáng nay được phát hiện đã chết ở bên ngoài viện, trên người có một chiếc khóa vàng, còn có một bức thư.”

Liên Ba đã đoán được kết quả này. Nàng lấy lại bình tĩnh, tỉnh táo tự nhiên nói: “Kẻ giết người là một người hoàn toàn khác, là có người bắt chước chữ viết của ta để hãm hại ta. Bắt đầu từ đêm qua, ta chưa từng rời khỏi hiệu sách, người trong hiệu sách đều có thể làm chứng cho ta. Chiếc khóa vàng đó đã được ta giấu trong tủ quần áo Cao gia, không biết là ai đã trộm lấy nó ra.”

Nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Cao Vân Thăng, nói tiếp: “Nếu như ta thật sự muốn mua người giết người thì tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức lấy chiếc khóa vàng có khắc tên mình làm thù lao.”

Thẩm Tòng Lan giải quyết việc chung nói: “Hiện nay mặc dù không đủ bằng chứng nhưng ngươi là nghi phạm hàng đầu. Từ hôm nay trở đi ngươi không được rời khỏi U Thành, đợi lệnh mọi lúc.”

Liên Ba quỳ lạy hành lễ: “Ta tin tưởng đại nhân sẽ trả lại sự trong sạch cho ta.”

Thẩm Tòng Lan gật đầu: “Ngươi đi về trước đi.”

Liên Ba không rời đi ngay, nàng quay mặt nhìn Cao Vân Thăng, thản nhiên nói: “Cao bộ đầu vì tránh hiềm nghi sao? Có thể mượn một bước nói chuyện không?”

Cao Vân Thăng cuối cùng cũng quay sang nhìn nàng: “Ta đưa ngươi ra ngoài.”

Liên Ba chậm rãi đi ra khỏi huyện nha, lần đầu tiên cảm nhận được Cao Vân Thăng đi theo sau lưng giống như con chó dữ đã ẩn náu nhiều năm, nàng không khỏi nhìn lầm hắn, cũng đã coi thường hắn.

“Chiêu thức một mũi tên trúng hai con chim này không tệ, vừa có thể giết người diệt khẩu, vừa có thể vu oan giá họa. Có điều ván cờ này có trăm ngàn chỗ hở, rất khó chứng minh ta là hung thủ.”

Liên Ba đứng ở ven đường, nhìn Cao Vân Thăng bằng ánh mắt trào phúng: “Lý do ta muốn giết Thanh Đàn là gì? Vì độc chiếm hiệu sách và tài sản Sở gia à? Nếu đã như vậy, vì sao ta không thuận thế nhận bộ hài cốt trong giếng cạn là muội muội của ta chứ? Vì sao ta còn phải kiên nhẫn tìm Khê Khách? Không nói ra được động cơ giết người, vật chứng để lại càng thêm hoang đường. Ta vậy mà lại đưa chiếc khóa vàng khắc tên ta cho Phi Trảo.”

Cao Vân Thăng có chút tự đắc: “Ta cố ý làm ra sơ hở, vì mục đích của ta không phải là đưa ngươi vào đại lao. Làm như vậy thì không có lợi cho ta.”

“Ngươi muốn tiền à?”

Cao Vân Thăng vênh váo đắc ý nói: “Ta trực tiếp mở miệng thì ngươi sẽ đưa à? Dù sao cũng phải lấy ít đồ trao đổi thì ngươi mới ngoan ngoãn đưa tiền ra chứ. Ta có thể rửa sạch hiềm nghi của ngươi, để ngươi thoát được cái danh là nghi phạm giết người.”

Liên Ba không hề sợ hãi mà nói: “Ngươi nghĩ lầm rồi, ta căn bản không quan tâm đến thanh danh. Cho dù ta gánh tiếng xấu là nghi phạm giết người, ta cũng sẽ không đưa cho ngươi một đồng nào.”

“Ngươi không quan tâm thanh danh, nhưng ngươi để ý đến con đường làm quan và thanh danh của Thẩm Tòng Lan.” Cao Vân Thăng cười u ám: “Vì sao lúc ở trên công đường, ngươi không nói là ta vu oan hãm hại ngươi? Vì ngươi sợ nói ra, ta sẽ vạch trần tư tình của ngươi và Thẩm Tòng Lan ở trước mặt mọi người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.