Tiên Nhân Trạng - Thị Kim

Chương 44



“Vì sao tỷ phải khiến hắn tin chứ?” Tuy giọng điệu của Liên Ba cương quyết nhưng giọng nói lại yếu đi rất nhiều.

“Tỷ nghĩ xem, Thẩm Tòng Lan là người bản địa U Thành. Theo thường lệ thì hắn tuyệt đối không thể nào về quê làm quan được, người điều hắn từ Đại lý tự đến U Thành làm quan phụ mẫu nhất định là quyền cao chức trọng, thủ đoạn phi thường mới có thể phá lệ. Thẩm Tòng Lan đã nói rõ hắn không tin quỷ thần, nói cách khác, người đứng sau lưng hắn cũng không tin. Thẩm Tòng Lan đến U Thành nhất định không đơn giản chỉ là làm Tri huyện thôi đâu, chắc chắn là hắn mang theo nhiệm vụ đến đây để thay người đứng sau hắn điều tra rõ trên tháp Thanh Thiên rốt cuộc là ai đang giả thần giả quỷ, mê hoặc lòng người.”

Liên Ba cụp mắt không nói.

“Mặc dù muội không rõ mục đích thật sự của tiên nhân trên tháp Thanh Thiên là gì, nhưng tất cả mọi chuyện hắn làm hiện nay cũng vì khiến người đời tin rằng, trên thế gian này thật sự có thần tiên. Điều này đúng lúc ngược lại với mục đích của Thẩm Tòng Lan. Mà tỷ thì đang giúp tiên nhân.” Thanh Đàn nhìn khuôn mặt dịu dàng của nàng ấy, khẽ thở dài một cái: “May mà người tới là Thẩm Tòng Lan, tỷ và hắn có tình cảm cũ.”

Liên Ba lộ ra vẻ hơi lúng túng: “Tỷ không hề muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn hết.”

Thanh Đàn: “Tỷ à, sáng sớm muội đi ra ngoài nghe ngóng tình tiết vụ án từ Thẩm Tòng Lan, vì sao tỷ không hỏi muội hắn có tra ra được hung thủ rốt cuộc là ai không?”

“Mới hai ngày thôi, chỉ sợ hắn vẫn chưa phá án được đâu.”

“Không, hắn đã phá được rồi. Tỷ không hỏi là vì tỷ đã biết hung thủ là ai. Thư tiên nhân là do tỷ đưa đi.”

Liên Ba muốn nói lại thôi, không lên tiếng.

Thanh Đàn nhìn ra được sự do dự trong chốc lát của nàng ấy, thành thật nói: “Tỷ tỷ, muội không biết rốt cuộc vì sao Tống Tri huyện lại giúp tỷ nhưng chỉ cần thư tiên nhân từng qua tay ông ấy thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, cũng để lại nhược điểm. Muội không phải muốn ép tỷ nói ra tình hình thực tế, muội chỉ muốn giúp tỷ giải quyết hậu quả, giúp tỷ che giấu. Tỷ là tỷ tỷ của muội, muội không muốn tỷ bị người ta nghi ngờ, càng không muốn tỷ dính vào chuyện này.”

Liên Ba nhẹ giọng nói: “Muội không cần lo lắng, không có ai nghi ngờ đến tỷ đâu.”

“Sao lại không?” Thanh Đàn nói thật: “Muội nói thật cho tỷ biết, không những Thẩm Tòng Lan đang điều tra mà Phong Hầu cũng đang điều tra nữa, hơn nữa cũng đã nghi ngờ đến tỷ rồi.”

“Muội yên tâm, không sao đâu.”

Liên Ba vừa không kinh ngạc, lại không hề hỏi Phong Hầu là gì khiến Thanh Đàn càng thêm xác nhận hai việc, một là, Liên Ba và “tiên nhân” chắc chắn có liên quan với nhau, đã sớm biết chuyện này. Hai là, thân phận Phong Hầu của nàng đã bị người ta nhìn thấu rồi cho nên nàng và đám người Giang Tiến Tửu mới bị động như vậy, vật lộn với “tiên nhân” luôn rơi vào thế yếu.

Liên Ba vẫn kín miệng như bưng, Thanh Đàn cũng không cưỡng cầu nữa, quay về hậu viện tìm Lâm thị, nàng đã thống nhất ý với bà là bà đã đốt thư tiên nhân rồi, tránh cho Thẩm Tòng Lan hỏi thì Lâm thị để lộ sơ hở.

Lâm thị rất nóng lòng nghe ngóng tiến triển của vụ án, Thanh Đàn bèn thuật lại một lần suy đoán của Thẩm Tòng Lan.

Lâm thị vừa nghe được hung thủ là Sở Định Khôn thì vừa tức vừa hận, không nhịn được mắng: “Cái thứ lòng lang dạ sói này! Năm đó ông ta khiến cha tức chết, phá hết gia sản, thân thích cũng cắt đứt qua lại với ông ta. Ông ta tới tìm cha con vay tiền, cha con nhớ tới tình cũ, nể mặt cha Sở nên đã cho ông ta mượn hai lần. Không ngờ ông ta lấy oán trả ơn, lại nhắm vào nhà chúng ta.”

Thanh Đàn: “Đôi khi có lòng tốt làm việc thiện, trái lại sẽ bị người ta nhắm đến. Có lẽ cùng vì ông ta tìm cha vay tiền quá dễ dàng nên mới biết được trong tay cha dư dả, làm người hào phóng.”

“Chết đúng là lời cho ông ta, mẹ hận không thể phanh thây xé xác ông ta. Nhưng mà, nếu hung thủ đã là Sở Định Khôn, vậy thì vì sao trên thư tiên nhân lại viết là Sở Tử Trường? Rốt cuộc là Thẩm Tòng Lan tính sai hay là tiên nhân tính sai?”

Thanh Đàn nói: “Không ai sai hết. Bây giờ người đang giữ cái tên Sở Tử Trường có thể là Sở Định Khôn.”

Lâm thị kinh ngạc nói: “Sở Định Khôn chưa chết ư?”

Thanh Đàn giải thích: “Nhảy sông tự vẫn không tìm được thi thể, không ngoại trừ khả năng ông ta giả chết, sau đó dùng tên của huynh trưởng để sống.”

Lâm thị khó hiểu: “Nếu ông ta là Sở Định Khôn, vậy thì Sở Tử Trường đâu?”

Thanh Đàn: “Chắc là chết cháy hoặc là bị giết rồi. Không chừng Vụ cháy đó là do Sở Định Khôn bày kế, đốt chết vợ con của ông ấy, nếu không thì không có cách nào giả mạo được thân phận của Sở Tử Trường.”

Lâm thị kinh ngạc nói: “Thủ đoạn độc ác như vậy sao? Bọn họ là huynh đệ ruột thịt mà!”

Thanh Đàn cười lạnh: “Ngay cả cha ruột mà ông ta còn không để ý, sao lại quan tâm đến huynh đệ chứ?”



Lâm thị thấy vô cùng may mắn: “Năm đó ông ta giết Tiểu Kỳ Lân và A Bảo nhưng lại không giết con, có thể chính là nể tình cha con cho ông ta mượn tiền, đột nhiên sinh ra chút ý tốt, hạ thủ lưu tình.”

Thanh Đàn khẽ nói: “Con thấy chưa chắc, với bản tính của ông ta, có lẽ là vì muốn bán con đến chốn trăng hoa, còn có thể kiếm thêm một số bạc đó.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Mặc Hương đi đến ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Nhị nương tử, Lý đại phu đến rồi.”

Lâm thị thuận thế nói: “Con cũng phải nhắc nhở Lý đại phu một chút. Hắn làm người hào phòng, vung tay xa xỉ, tốt nhất là vẫn nên kiềm chế một chút để tránh bị người xấu nhắm vào.”

Thanh Đàn gật đầu, đi đến phòng khách gặp Lý Hư Bạch, đưa cho hắn một chiếc túi tiền xinh xắn tinh xảo: “Lý đại phu, đây là chi phí mấy ngày ở Kinh Thành, còn có bạc mượn của huynh nữa.”

Lý Hư Bạch không nhận, cúi đầu cười: “Chút ít tiền đó thì thôi đi.”

Ngại lấy à?

Thanh Đàn không thích nói nhảm, đi đến trước mặt hắn, làm bộ muốn nhét túi tiền vào ngực hắn, Lý Hư Bạch kinh hãi, vội vàng đưa tay ra đón lấy. Động tác cũng rất nhanh, không chờ nàng chạm vào vạt áo của hắn thì hắn đã bắt được túi tiền rồi.

Thanh Đàn thu tay lại mỉm cười: “Lý đại phu xa xỉ hào phóng, xem tiền tài như nước, phải cẩn thận đề phòng bị người ta để mắt đến đó.”

Lý Hư Bạch hỏi: “Lời này của nhị nương tử là có ý gì?”

“Bởi vì cha ta chính là vì có lòng tốt cho dân cờ bạc vay tiền nên bị người ta nhắm vào. Đúng rồi, Lý đại phu có nghe được lời đồn nói Sở Tử Trường là hung thủ của vụ án bắt cóc không?”

Lý Hư Bạch gật đầu: “Có, cả thành đều đang bàn tán về việc này.”

Thanh Đàn thử thăm dò nói: “Có phải Lý đại phu cũng cảm thấy ông ta không thể nào là hung thủ không?”

“Có đôi khi người trông như không thể là hung thủ nhất lại chính là hung thủ.”

Giọng điệu Lý Hư Bạch bình tĩnh: “Ta từng gặp ông ta mấy lần ở chùa Phổ Độ. Nghe nói vết sẹo trên mặt ông ta là do lửa làm bỏng. Ta cũng từng chẩn trị vết thương bị lửa đốt, nếu như chạy từ trong đám cháy ra thì bình thường sẽ bỏng diện tích lớn. Còn ông ta, chỉ cháy một mảng da thịt không lớn cũng không nhỏ trên mặt thì hiếm thấy. Theo ta thấy, mặt ông ta giống như là bị cái gì đó in dấu lên vậy.”

Thanh Đàn giật mình, kiểu người quan sát cẩn thận tỉ mỉ như Lý Hư Bạch, có phải đã sớm phát hiện ra chỗ bất thường trên người Sở Tử Trường không?

“Dân cờ bạc mà nhị nương tử vừa nói là ai vậy?”

“Là đệ đệ của Sở Tử Trường, Sở Định Khôn.” Thanh Đàn quan sát Lý Hư Bạch, ánh mắt lộ vẻ tò mò: “Lý đại phu vung tay xa xỉ, động một tí là xài tiền như nước, có từng bị người ta cướp không?”

Lý Hư Bạch: “Không, U Thành ở dưới chân thiên tử, dân phong thuần phác, trị an rất tốt.”

Thanh Đàn bĩu môi: “Vậy thì chưa chắc. Năm đó bọn cướp đã một hơi bắt cóc con cái của ba nhà liền mà.”

Lý Hư Bạch: “Có thể là do ta may mắn nên bình an vô sự.”

Thanh Đàn cười: “Ta rất tò mò, Lý đại phu làm thế nào để bảo vệ chính mình. Huynh lẻ loi một mình, ở U Thành không có người thân, không có chỗ dựa, còn có tiền như vậy, lại… đẹp như vậy.”

Lý Hư Bạch nghe đến câu cuối cùng thì ánh mắt lộ vẻ lúng túng, tránh né không đáp.

Thanh Đàn hỏi nửa thật nửa giả: “Chẳng lẽ Lý đại phu mời cao thủ tuyệt thế làm hộ vệ hay sao?”

“Không có.”

“Vậy vì sao không có ai nhắm vào Lý đại phu vậy? Không đúng.” Ánh mắt Thanh Đàn lộ vẻ ranh mãnh, nàng mỉm cười: “Có rất nhiều tiểu nương tử nhắm vào Lý đại phu đó nha.”

Khuôn mặt Lý Hư Bạch ửng hồng, mắt cụp xuống.



Thanh Đàn tò mò nói: “Sao Lý đại phu đến U Thành định cư vậy?”

“Vì nghe nói lão đường chủ có y thuật cao minh, muốn bái thầy học y.”

“Y thuật của Lý đại phu không giống như mới học ba năm nhỉ?”

“Đã mười năm rồi.”

“Mười năm!” Thanh Đàn không ngờ lại lâu như vậy, càng không nghĩ tới hắn lại thản nhiên thừa nhận. Nàng không nhịn được mà kinh ngạc nói: “Không ngờ huynh lại nói thật với ta.”

Lý Hư Bạch ngước mắt lên, hỏi lại: “Vì sao ta không thể nói thật với nhị nương tử chứ?”

Thanh Đàn chân thành nói: “Ta cảm thấy huynh cực kỳ đề phòng ta, không muốn nói thật với ta.”

Lý Hư Bạch hừ nói: “Ta thấy nhị nương tử mới không có câu nào là thật.”

Thanh Đàn nghe ra được sự bất mãn và giận hờn, không nhịn được mà bật cười: “Không phải đâu, ta đã nói thật rất nhiều lần mà, tại Lý đại phu không tin thôi.”

Tin mới lạ đó, trong lòng Lý Hư Bạch khẽ hừ một tiếng, cầm kim bạc đi đến trước mặt nàng.

Thanh Đàn nhắm mắt lại, cảm nhận được trên trán hơi lạnh, một làn hương thơm nhàn nhạt bay ra từ ống tay áo của Lý Hư Bạch.

Nàng hơi hé mắt ra, phát hiện Lý Hư Bạch lại đeo chuỗi hạt giáng chân hương kia. Mấy ngày đi đến Kinh Thành chưa từng thấy hắn mang, sao vừa về đã đeo rồi? Chẳng lẽ là chuỗi hạt này có huyền cơ, có thể khiến Chiêu Phong Dẫn Điệp mất tác dụng?

Nàng không nhịn được mà cầm lấy cổ tay Lý Hư Bạch.

Lý Hư Bạch đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt ửng đỏ bối rối nhìn nàng, lắp bắp nói: “Nhị nương tử muốn, làm gì vậy?”

Thanh Đàn còn tưởng là hắn sẽ kịch liệt giãy giụa và phản kháng vô nghĩa, không ngờ hắn lại ngồi thẳng lưng không nhúc nhích, mặc cho nàng nắm cổ tay.

Nàng mang thái độ tự nhiên đến gần bên tay hắn: “Chuỗi hạt này của huynh thơm quá, ta ngửi kỹ một chút.”

Lý Hư Bạch cụp mắt nhìn gò má như mỹ ngọc của nàng gần sát vào cổ tay mình, đột nhiên cơ thể cứng đờ, sau tai nóng lên, không dám có bất cứ cử động nào.

Thanh Đàn muốn ngửi ra được mùi của Tịch Tà Châu trong quả cầu vàng, đang tiếc là ống tay áo hắn có đàn hương và giáng chân hương hòa lẫn với nhau, căn bản không có cách nào nhận ra được có mùi nào khác hay không, có lẽ chỉ có người có khứu giác cực kỳ nhạy bén như Trương Khoảng mới có thể nhận ra được.

Thanh Đàn thất vọng buông cổ tay hắn ra, cười nhẹ nhàng hỏi: “Chuỗi hạt của Lý đại phu mua ở đâu vậy?”

Lý Hư Bạch bất giác thở phào: “Quà sư phụ ta tặng.”

“Bạch lão đường chủ à?”

“Không phải, là vị sư phụ đầu tiên của ta.”

Lý Hư Bạch vừa trả lời vừa xoa cổ tay. Thanh Đàn kinh ngạc phát hiện ra, chỗ cổ tay bị mình nắm lấy của hắn đỏ lên. Cái người da mịn thịt mềm này cũng yêu kiều quá rồi đó, có điều hôm đó nhìn thấy hắn cởi đồ thì cũng không phải là cơ thể yếu đuối.

Thanh Đàn tiếc nuối thở dài: “Lý đại phu non mềm quá rồi đó. Sau này ta không dám tùy tiện đụng vào huynh nữa đâu.”

Còn muốn tùy tiện là đụng à?

Lý Hư Bạch muốn nói lại thôi: “...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.