Tiện Nhân Xứng Cẩu Thiên Trường Địa Cửu

Chương 7



[Thẩm Dạ Triệt!]

[Thẩm Dạ Triệt!!!!!]

Nicky kêu hai tiếng.

[Sao vậy?]

Cậu vừa trả lời Nicky vừa cảm thấy mình như không còn sức lực, trong ý thức là một mảnh mơ hồ.

[Tại sao cậu lại không tán gẫu với tôi, có phải sắp chết không?]

[Vì sao lại nói vậy?]

[Ngày đó lúc cậu nhìn thân thể ở bệnh viện đã nói với tôi như vậy.]

Thiếu chút nữa quên mất chính mình nghĩ gì đều sẽ bị tiểu tử đó biết.

[Có khả năng.]

[Nếu không chúng ta lại ra đường lớn đi! Cậu bị xe tông bay đến đây, có khả năng bị tông lần nữa sẽ quay trở về!]

[Không được!]

Thẩm Dạ Triệt lập tức đánh gãy

[Vạn nhất tôi không tỉnh lại được mà cậu bị đâm chết thì ba ba phải làm sao? Nếu như tôi chết ít nhất ba ba cũng còn có cậu, có khả năng ba bảy năm sau khi tôi mất hai người tiện nhân cùng chó thiên trường địa cửu, hắn còn có thể tìm một mẹ kế khác cho cậu. Nhưng nếu cả hai người chúng ta đều không còn, cậu muốn ba ba chết theo chúng ta sao?]

[Không được! Nghe không hiểu cậu nói gì nhưng tôi không muốn ba ba chết!]

Cảnh Hằng đã trở lại từ bệnh viện, cho dù biết linh hồn Thẩm Dạ Triệt đang sống nhờ thân thể Nicky nhưng anh vẫn đi chăm sóc thân thể Thẩm Dạ Triệt như thường lệ, hơn nữa càng kỳ vọng kỳ tích xuất hiện, hồn Thẩm Dạ Triệt trở về và thức tỉnh.

Gần đây lúc Cảnh Hằng trở về trên mặt đều là nét mệt mỏi, khiến Thẩm Dạ Triệt cùng Nicky thấy đau lòng.

“Đến đây ba ba ôm.”

Nicky nghe lời ngục đầu vào lòng Cảnh Hằng, Thẩm Dạ Triệt ngửi mùi của anh, đem đầu chó tựa vào vai anh.

Cậu nhớ đến thời điểm Cảnh Hằng theo đuổi mình, anh rất cẩn thận không dám làm phiền cậu, nhưng cứ lúc sắp ngủ sẽ nhắn một tin: “ Chúc ngủ ngon, Thẩm Dạ Triệt, hôm nay tôi rất nhớ cậu.”

Cậu nhớ mỗi khi Cảnh Hằng làm cậu sinh khí và nháo Cảnh Hằng đều đặt cậu lên giường, hung hăn thao, một bên khép nói nghiêm túc nói:

“Bà xã, đều là anh sai, cầu em tha thứ, nếu không liền thao chết em.”

Cậu nhớ đến ngày công ty Cảnh Hằng được lên sàn, trên bàn tiệc, trước mặt toàn thể một ngàn sáu trăm nhân viên nâng cốc chúc mừng, nói:

“Cảm ơn người yêu thành tựu của tôi.”

Cậu nhớ tới thời điểm anh mang Nicky về, cậu ôm Nicky vào lòng, Cảnh Hằng lại ôm cậu, mặt áy náy nói:

“Thẩm Dạ Triệt, anh thực sự xin lỗi đã không dành nhiều thời gian bên em, về sau Nicky sẽ thay anh bên cạnh em, em có thể ở nhà chờ anh về không?”

Cậu nhớ đến mỗi đên ngủ Cảnh Hằng đều ôm sau lưng cậu, lén lút hôn lên thái dương, vành tai, sau gáy, bả vai, hôn một đường đến đầu ngón tay cậu, tự cho là mình nói rất nhỏ với Thẩm Dạ Triệt:

“Bà xã, anh yêu em.”

Nghĩ nghĩ, Thẩm Dạ Triệt bi thương ngập lòng, phát ra tiếng rên rỉ “ô ô ô”

Nếu như em thật sự không còn bên cạnh anh, anh có thể chăm sóc bản thân cùng Nicky tốt không, khi gặp một người khác có thể phấn đấu quên đi em mà làm lại cuộc đời không…

Nhưng nếu thật sự có nếu như, vậy có thể có kỳ tích giúp em tỉnh lại, cho chúng ta thẳng thắng tín nhiệm ở bên nhau, không bao giờ tách ra nữa, mặc kệ bao nhiêu cái bảy năm, mặc kệ cả thế giới. chúng ta cùng nhau thiên trường địa cửu.

Cảnh Hằng thở dài, vỗ vỗ mông cậu, trong giọng nói không giấu được sung sướng:

“Gần đây anh liên hệ rất nhiều bạn bè giúp đỡ, cuối cùng đã hẹn được đạo sĩ cuối tuần đến đây làm pháp sự dẫn hồn em về, không cần lo lắng, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.”

Nhưng mà, kỳ tích lại không có, không đợi đạo sĩ đến thì đã có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Ngày đó Cảnh Hằng mang theo Thẩm Dạ Triệt cùng Nicky ra công viên tản bộ, đang đi trên lề đường đột nhiên có một ô tô không phanh lao đến hướng bọn họ, không biết có phải nhắm đến cậu hay không mà rõ ràng một người một chó chung chỗ nhưng Cảnh Hằng chỉ bị trầy da tay, còn Nicky cùng Thẩm Dạ Triệt bị tông ra xa, lần này là thật, trước mắt cậu là một mảnh tối đen, rồi ngất đi.

Thời điểm tỉnh lại, Thẩm Dạ Triệt nâng tay mình lên xem, không phải là móng vuốt nữa, cậu đã biến lại thành người! Sau đó quay mặt nhìn thấy Cảnh Hằng đang khẩn trương nhìn cậu.

Cậu muốn hỏi “Nicky đâu?”  nhưng do đã lâu không nói chuyện nên cổ họng hoàn toàn bị tắc giống như gió thổi qua cửa sổ giấy.

Nhưng Cảnh Hằng nghe hiểu, anh trả lời:

“Nicky không sao, đã tỉnh lại, đang làm kiểm tra toàn diện tại bệnh viện thú y. Anh vừa đem nó đến bệnh viện liền nhận được tin em đã có dấu hiệu tỉnh lại.”

Nicky không sao thì tốt, Thẩm Dạ Triệt cùng Cảnh Hằng bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói sao cho phải.

Cuối cùng Thẩm Dạ Triệt nâng tay lên, sờ sờ vào cánh tay đang băng bó vết thương của Cảnh Hằng, dùng sức nói một câu:

“Ba ba, ôm.”

Cảnh Hằng như một người cha ôm con mình, mặt cả hai chôn vào hõm vai nhau, nước mắt yên lặng rơi.

“Ngoan, tỉnh lại thì tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.